Tôn Khoa mặt tái xanh, muốn phản bác lại chẳng mượn được cớ gì, chỉ đành quay đầu đi, che giấu sự xấu hổ trong lòng.
Chu Bình vừa nghe thấy phải bồi thường tiền liền sợ hãi. Gã là thương nhân đương nhiên biết rõ những vướng mắc trong chuyện này, nhất định số bạc phải bồi thường phải nhiều hơn, khoản mua bán này đúng là lỗ vốn.
Gã khủng hoảng liên tục lắc đầu:
- Đừng! Không nên! Ta không cần Chu gia ngươi bồi thường tiền thuốc nữa, ta cũng không bồi thường tiền công thủy vận của ngươi, chúng ta… chúng huề nhau…
- Huề nhau? Còn phải hỏi bản quan có đáp ứng hay không!
Chung Bân châm biếm liếc qua Tôn Khoa, đập mộc bài rầm một cái, quát:
- Người đâu, Chu Bình tùy ý làm bậy, dẫn lưu manh xông vào nhà riêng đập phá, phạm vào trọng tội, kéo ra ngoài cho ta, đánh hai mươi gậy.
- Đại nhân! Tha mạng! Tôn đại nhân, ngài... ngài cầu tình cho tiểu nhân với!
Chu Bình kinh hoảng la hét, bị hai gã nha dịch kéo xuống, bắt đầu đánh thật mạnh lên mông gã.
Tôn Khoa kinh ngạc nhìn, bỗng nhiên y nghĩ đến đây muốn cứu viện cho Chu Bình thật là dư thừa. Đây vốn là chuyện mười phần sai lầm? Bất kể thế nào cũng không thay đổi được kết cục của Chu Bình!
Chu Bình bị đánh hai mươi gậy vào mông có khác gì tát vào mặt y một cái? Y hừ một tiếng, không để ý đến Chung Bân nữa, cũng không nghe tiếp, chắp tay sau đít, dưới ánh mắt tội nghiệp của Chu Bình rời khỏi nha môn.
Từ phủ nha vang lên tiếng kêu thét của Chu Bình. Sau hai mươi gậy, dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo của Chi Bình cũng bị đánh nát, gã quỳ rạp trên mặt đất hữu khí vô lực rên rỉ.
Chu Bình trong lòng biết không ổn, còn bị đánh tiếp chỉ sợ không xong, còn bị "Vu oan giá hoạ".
Không tưởng được, Chung Bân đã nghiêm mặt cao quát:
- Chu Bình, bản quan cho ngươi một cơ hội thừa nhận tội lỗi. Hôm nay tạm thời bãi đường, ngày mai lại hỏi khẩu cung của ngươi!
Nói rồi hung hăng vỗ mộc bài, quát:
- Bãi đường!
Cứ… cứ vậy bãi đường?
Còn tiếp một hiệp nữa thì gã xác định không thể đứng vững được nữa, vì sao Chung Bân đến lúc quan trọng lại không thẩm tra tiếp? Chu Bình nghĩ muốn vỡ đầu cũng không hiểu được trong hồ lô của Chung Bân có gì.
Lao ngục âm u lạnh lẽo, khắp nơi bốc lên mùi hôi thối.
Chu Bình, Chu Vũ hai huynh đệ thường ngày ăn ngon mặc đẹp, đâu thể nào chịu được dày vò như vậy?
Hai huynh đệ cực kỳ bi thảm, một người gãy chân, một người bị đánh nát mông. Đối mặt với thời gian thê thảm như vậy đã không còn sự ương ngạnh kiêu ngạo như trước nữa. Bọn họ dù thế nào cũng không ngờ được, chẳng qua chỉ mang theo ít người dẫm đạp chút cây cỏ Chu gia, đập vỡ mấy chậu hoa, tại sao lại phải chịu cảnh thê thảm thế này?
Ai... Đều là do tên Trần Tiểu Cửu kia nửa đường giết ra!
Tự làm bậy, không thể sống!
Hai huynh đệ vừa lẩm bẩm vừa liếc nhau, trong mắt đều là hối hận.
Két…
Cánh cửa sắt của địa lao phát ra tiếng chói tai, hai huynh đệ Chu Bình nhìn nhau: đêm hôm khuya khoắt sao cửa địa lao lại bị mở ra? Lẽ nào có người nào bị bắt vào.
Đang lúc mù mờ lại thấy một ánh mắt nghiêm nhị đang nhìn chằm chằm vào hai người chúng, ngẩng đầu nhìn liền thấy Trần Tiểu Cửu cười lạnh đứng bên ngoài nhà tù.
Trần Tiểu Cửu?
Chu Bình ngực nảy lên bình bịch: không tốt, hắn vào bằng cách nào? Hắn tới làm gì? Có phải tới giết người không?
Trong đầu liên tiếp nghi vấn khiến Chu Bình sợ nổi da gà, một loại cảm giác nguy cơ trước nay chưa có sinh sôi trong lòng, gã rét run cả người, thậm chí không có dũng khí hỏi.
Trần Tiểu Cửu nhìn ra lo lắng của Chu Bình, hai tay xuất hiện trước mặt Chu Bình, tay trái nắm nhất cây gậy lớn, tay phải cầm một củ cả rốt, quỷ dị cười cười:
- Ngươi không cần lo lắng, ta vội tới cho một tin tức tốt. Về phần ngươi chọn một gậy thật hung ác hay chọn củ cà rốt cắn vào giòn tan, vậy phải xem thành ý của ngươi có bao nhiêu.
Cả rốt? Gậy?
Chu Bình chịu đựng đau đớn, cố sức vùng vẫy đứng lên, nhíu mày lôi nắm chặt lấy cửa sắt nhà lao, nghi ngờ lẫn không cam lòng nói:
- Ngươi có ý gì? Chúng ta đâu có đắc tội ngươi? Ngươi cứ ngang nhiên hành hạ chúng ta thảm như vậy? Ngươi thật là độc ác.
Trần Tiểu Cửu khinh thường lắc đầu:
- Đúng là ngươi không có đắc tội ta, nhưng Chu Mị Nhi là người thế nào của ta còn cần ta nói rõ sao? Các ngươi ăn mật báo sao, dám gây bất lợi cho Mị Nhi, lòng muốn giết người ta cũng có. Nếu không phải vì thấy các ngươi cũng họ Chu, ngày hôm nay các ngươi còn lên được công đường sao?
- Chung đại nhân ghét ác như cừu, ghét nhất bọn tiểu nhân ăn cây táo, rào cây sung, nếu không phải ta cầu tình cho các ngươi nếm gậy uy hiếp, đã sớm đánh chết ngươi rồi. Giờ này còn có thể sống thì hãy ghi nhớ đại ân đại đức của ta đi.
Chu Bình, Chu Vũ nghe xong Trần Tiểu Cửu nói, cảm giác giống như là đang nghe chuyện cổ tích ấy, cực kỳ khinh bỉ, nghĩ: nếu không phải bởi vì ngươi bảo cái gã Chung Bân mặt sắt kia, Chung Bân cần phải khai đao với chúng ta hay sao?
Chỉ là lời này đánh chết bọn họ cũng không dám nói ra, chỉ có thể giấu ở trong bụng cho mục nát ra thôi.
Trần Tiểu Cửu mặt dày nói:
- Nói hai huynh đệ các ngươi đó, bản lĩnh cũng có đó, chỉ là nhỏ hơn ta; trí tuệ cũng có, nhưng hữu dụng thì ít mà ăn hại thì có thừa!
- Thế nhưng… dã tâm của các ngươi lại lớn một cách thần kỳ. Lòng không hề có hoài bão đáng nói, nhưng trong mắt lại chẳng coi ai ra gì, cái đầu thì đần độn ngu ngốc!
Chu Bình tức giận, cả người run rẩy, máu sôi lên, cả giận nói:
- Ta thất bại cũng đã thất bại, nhưng ngươi... ngươi dựa vào cái gì mà sỉ nhục ta?
- Ta sỉ nhục ngươi? Ha hả! Ta chỉ làm chuyện lột kén tằm, lấy ra sự thật nói cho các ngươi nghe mà thôi.
Trần Tiểu Cửu cười cười, chắp tay sau lưng thảnh thơi nói:
- Các ngươi ăn ngon mặc đẹp quen, dựa vào bóng mát của cây đại thụ Chu gia, bạc xếp thành núi, hoàn toàn là thượng sinh hoạt vạn sự không lo, vậy mà các ngươi sinh sự từ việc không đâu, trăm phương nghìn kế muốn đoạt quyền của Chu lão phu nhân !
- Nếu là các ngươi có chút bản lĩnh thật sự, có cướp đi đại quyền từ trong tay lão phu nhân, ta cũng bội phục các ngươi là kiêu hùng một phương, thế nhưng... Chỉ bằng cái đầu heo của các ngươi thì xứng sao?
- Ta… chúng ta sao lại là đầu heo, sao chúng ta không xứng? Ta chỉ thua trong tay ngươi thôi, sao lại nói ta không có não? Ngươi nói rõ cho ta!
Chu Bình đã bị Tiểu Cửu kích tướng, tức giận gào lên, toàn thân căng lên khiến cho gã không còn cảm thấy mông đau đớn nữa.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Bằng vào cái đầu của ngươi, có thể nghĩ ra chủ ý liên hợp với Lý gia chèn ép Chu gia cũng coi như hiếm có, thế nhưng, nguyên nhân chính là vì như vậy, ngươi lại mua dây buộc mình. Cho dù ta không đứng ra ngăn cản ngươi đả kích Chu gia, cuối cùng ngươi cũng sẽ bị Lý gia nuốt sống!
- Vì sao?
Chu Bình thoáng bình tĩnh một chút, mới nói:
- Chỉ sợ là ngươi nói nhảm thôi.
Trần Tiểu Cửu nói:
- Các ngươi phản kháng Chu lão phu nhân, đơn giản là muốn đoạt quyền, tự mình nắm lấy Chu gia, hưởng thụ một chút cảm giác phong quang đứng nơi đỉnh núi mà thôi. Sở dĩ các ngươi liên hợp Lý gia chèn ép Chu gia, chèn ép Chu lão phu nhân, ta tin tưởng, không có ta tham gia, hai huynh đệ các ngươi nhờ sự trợ giúp của Lý gia nhất định sẽ thành công!
- Thế nhưng, các ngươi chiếm được giang sơn rồi, thực sự có thể yên ổn sao?
Trần Tiểu Cửu mặt mày nghiêm nghị, hùng hổ chất vấn, thừa cơ hai huynh đệ Chu Bình đang sửng sốt mà hỏi.
Trần Tiểu Cửu dẫn từng bước, nói:
- Nếu Chu lão phu nhân không sinh bệnh, các ngươi muốn soán quyền một điểm cơ hội cũng không có. Thế nhưng Chu lão phu nhân mặc dù lợi hại như vậy, so với một nhà giàu số một Hàng Châu như Lý gia mà nói thì vẫn còn thua kém một bậc. Buồn cười cho các ngươi ngay cả một mình Chu lão phu nhân cũng đấu không lại, còn vọng tưởng muốn thử cảm giác đứng trên đỉnh núi. Các ngươi nghĩ Lý gia toàn đầu đất thôi sao?
Chu Bình, Chu Vũ nghe đến đó, trong lòng run lên, nhưng vẫn mạnh miệng nói:
- Thế nhưng Lý gia gia chủ đã nhận lời chúng ta.
Óc heo!
Đúng là óc heo mà !
Trần Tiểu Cửu khinh thường bĩu môi:
- Sở dĩ Lý gia lợi dụng các ngươi làm hai con chó điên cắn loạn Chu gia, chẳng qua là vì giành lấy vị trí nhà buôn vải vóc tơ lụa số một Hàng Châu thôi sao?
- Nếu Lý gia hạ được lão phu nhân, lại cung nghênh đưa các ngươi lên thượng vị, có phải các ngươi sẽ chắp tay đưa tiễn giang cẩm tú lên chăng. Các ngươi đúng là nghĩ viển vông, suy nghĩ của Lý gia kia các ngươi còn chưa rõ?
Tuy rằng đầu óc Chu Bình, Chu Vũ kém Trần Tiểu Cửu xa vạn dặm, nhưng cũng không phải đồ đần. Trần Tiểu Cửu bóc trần sự thật lại tầng tầng phân tích, cuối cùng cũng thấy rõ bao quanh mình không phải là thịt lợn thơm ngào ngạt, mà là một thanh đao giết người không thấy máu. Lý gia, không thể nào vô duyên vô cớ trợ giúp mình được?
Hiểu rõ sở tầng quỷ kế âm hiểm tới cực điểm này, Chu Bình, Chu Vũ nhìn nhau không khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, hàng nước mắt chua xót chảy ra.
Trần Tiểu Cửu trong lòng cười trộm, lại không lưu tình chút nào đả kích:
- Các ngươi trong mắt gia chủ Lý gia chẳng qua chỉ là hai con chó điên, ném một cục thịt vào Chu gia các ngươi liền xông lên mà cắn loạn.
- Đợi cắn chết mọi người rồi, cuối cùng cũng cướp được miếng thịt thơm ngào ngạt kia thì lại phát hiện, trong thịt có độc. Các ngươi chỉ cắn một miếng lập tức bị diệt vong!
- Khi đó, các ngươi không chỉ mất sản nghiệp Chu gia, sợ rằng ngay sản nghiệp của bản thân cũng bị đoạt mất, ai! Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ ở phía sau, thật bi thảm? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.
Trần Tiểu Cửu ví von tuy rằng thô tục lại thật như vàng, như xối một xô nước lạnh vào đầu, miêu tả rất hình tượng thảm cảnh của hai người.
Chu Bình, Chu Vũ, bị Trần Tiểu Cửu đánh mấy gậy tỉnh mộng, hoàn toàn không biết nên làm thế nào cho phải! Cho tới giờ bị bỏ tù đều là tự tìm khổ, trong lòng tràn ngập hối hận, nước mắt nước mũi chảy dài!
Đã có kim cương vì sao còn làm đồ gốm? Nếu cứ thảnh thơi chờ chia bạc như trước chẳng phải tốt hay sao?
Đáng tiếc, cuộc đời tốt đẹp kia đã ra đi không còn trở về được nữa.
Biết vậy chẳng làm! Biết vậy chẳng làm a...
Trần Tiểu Cửu cười thầm, hù dọa được rồi, nên cho bọn họ một điểm hy vọng đi, lỡ hù chết mất chẳng phải mệt sao? Hắn gõ gậy vào song sắt, không nhịn được nói:
- Khóc cái gì? Khóc cái gì? Các ngươi giờ mới hối hận có kịp không? Lão già họ Lý tuy rằng chẳng có lòng tốt gì, nhưng về phía Chu gia nếu Tiểu Cửu ta nỗ lực cầu xin tha thứ thì nhất định Chu gia có thể tha cho các ngươi một mạng!
A?
Tha cho chúng ta một mạng?
Chu Bình, Chu Vũ thời phát mộng, như nghe phải khó tin nào đó!
Trần Tiểu Cửu bắt đầu xài là bài thân tình, nói:
- Ai! Ta phải bội phục Mị Nhi nhà ta lòng dạ rộng rãi! Đổi lại người khác sao có thể tha cho các ngươi? Nhưng Mị Nhi nhà ta nói, các ngươi dù sao cũng là người của Chu gia. Cắt xương sẽ động tới gân, nếu các ngươi thực sự đẩy các ngươi vào chỗ bi thảm không gì sánh được thì thực không đành lòng, cũng bị người ngoài chế giễu. Cho nên, quyết định tha cho các ngươi một lần!
Chu Bình ngây ngẩn cả người, há miệng, ngượng ngùng nói:
- Thực... Thực sự thả chúng ta?