Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1009: băng tâm ngọc khiết!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Mã Lão, câu chuyện của ông có thể kể không?

Sau khi ngồi xuống, Lý Dương trước tiên hỏi một câu,trong lòng hắn cũng bồn chồn muốn biết lai lịch của khối Phỉ Thúy này.

Triệu Khuê lấy hòm ra, cẩn thận cầm Phỉ Thúy ra, khối Phỉ Thúy này rất đặc biệt, hàn khí bên trên rất nặng, cho dù cậu ta bộ đội đặc công cũng không thể cầm thời gian lâu được.

Khối Phỉ Thúy này hoàn toàn không phải là Thủy Tinh Chủng, cũng không phải là Băng Chủng hay các cái khác, từ năng lực đặc biệt, Lý Dương quan sát tường tận, đây là một khối Vô Chủng Phỉ Thúy đặc biệt.

Tuy nhiên, biểu hiện của nó và Vô chủng Phỉ Thúy khác khác nhau một trời một vực, nhưng thoạt nhìn lượng nước rất đủ, trong sáng, rất giống các loại các cấp Phỉ Thúy, chính vì thế mới nói nó đặc biệt, đây cũng nguyên nhân xuất hiện tranh luận vừa nãy. Bất kỳ ai, lần đầu tiên thấy cảm giác giống cái gì, sau đó luôn có cảm giác như thế.

Lần đầu tiên thấy, anh cảm thấy nó rất giống Băng Chủng, đó là anh càng nhìn càng thấy giống, cuối cùng ngay cả bản thân anh cũng sẽ tin.

Màu sắc cũng như thế, thật ra, đây không phải là màu xanh thuần khiết, mà là một hỗn hợp màu lấy màu xanh làm chính, bên trong có các màu vàng lam tím trắng… chỉ có điều màu xanh lục là chính, các màu sắc khác đều là phụ trợ rất nhỏ, điều đó mới xuất hiện ra các màu xanh khác nhau.

Từ các điều đó có thể nhìn ra, những người đó trên thị trường không có một ai nói đúng, nhưng cũng đều không sai, bọn họ cho dù có cách nhìn nhận này từ góc độ của họ mà nói là đúng.

- Không thành vấn đề, tuy nhiên trước khi nói việc này, mọi người nên sờ thử khối Phỉ Thúy Lý Dương dẫn ra.

Vua Phỉ Thúy mỉm cười gật đầu, ngoài Lý Dương và Triệu Khuê ra, các người khác đều có chút nghi hoặc, nguyên liệu Phỉ Thúy lại không phải là đồ cổ, trên tay mới có thể cảm giác tường tận, đối với rất nhiều người mà nói, không cần động tay cũng có thể nhìn ra rất nhiều đồ.

- Sang da la, cậu đến sờ trước đi.

Lý Dương đẩy Phỉ Thúy về phía trước, Sangdala liền ở bên cạnh hắn , lúc vừa nãy dẫn thạch, Sangdala đã hỏi hắn, đây là Phỉ Thúy gì, chỉ tiếc rằng ngay cả Lý Dương cũng không biết, vẫn chưa trả lời.

Sang dala gật đầu, cũng không để ý trực tiếp giơ tay ra tóm lấy.

- cẩn thận một chút!

Lý Dương không kìm nổi nhắc nhở một tiếng, đáng tiếc hắn nhắc nhở muộn rồi, tay Sangdala vừa sờ Phỉ Thúy lập tức rụt lại, miệng còn khẽ kêu.

Ánh mắt Sangdala trợn tròn, ngây ngẩn nhìn Phỉ Thúy hình tròn trước mặt, cậu ta vừa nãy dung hai tay ôm lấy Phỉ Thúy, hai bàn tay đều chạm vào Phỉ Thúy, trong tình hình chưa có sự chuẩn bị, bị đông mạnh lại.

Cậu ta lần này rất gấp, lòng bàn tay đụng vào Phỉ Thúy và cảm giác ngón tay trước Lý Dương hoàn toàn khác nhau.

Cậu ta giống như lúc đại hàn, có người bất ngờ nhét n đá vào cổ áo, không hề chuẩn bị, Sangdala không nhảy lên đã rất không tồi rồi.

- Lý, Lý tiên sinh, đây, đây là việc gì ?

Cho dù là Sangdala hiểu biết sâu rộng, lúc nãy cũng hoàn toàn sững sờ ở đó, cậu ta thậm chí còn không dám sờ lại Phỉ Thúy kia,băng giá kia trong nháy mắt vừa nãy khiến cậu ta được dạy dỗ sâu sắc.

- cậu chầm chậm đến, khẽ xoa, đừng trực tiếp đi bắt.

Lý Dương lắc đầu cười, việc thế nào hắn cũng không biết, khối Phỉ Thúy này lạnh như vậy cũng nằm ngoài dự liệu của hắn, năng lực đặc biệt của hắn không phát hiện được nhiệt độ

Sangdala chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn làm theo lời Lý Dương nói, nhẹ nhàng dùng tay vuốt ve Phỉ Thúy.

Điều đó lại cho cậu ta cảm giác khác, mấy giây sau, ngón tay của cậu ta dời khỏi Phỉ Thúy, mắt cũng trợn to hơn nữa.

- Mã tiên sinh, ông cũng thử xem, cẩn thận một chút.

Lý Dương lại nói một câu với Mã Tuấn Đào, Phỉ Thúy như thế không thể sờ trong thời gian quá dài, nếu không đầu ngón tay chịu không nổi.

Mã Tuấn Đào gật gật đầu, ông cẩn trọng hơn Sangdala rất nhiều, cẩn thận dùng ngón tay chạm vào trước, lập tức cũng mở to hai mắt, ông cuối cùng hiểu được Sangdal tại sao lại phản ứng mạnh mẽ như vậy.

Sờ một lát, Mã Tuấn Đào cúi đầu, cái gì cũng không hỏi, lại giao cho người bên cạnh.

Bên cạnh ông là Cục trưởng Trương, tiếp đó mỗi một người đều cảm nhận sự lạnh giá của Phỉ Thúy một chút, trên mặt mỗi người đều hiện lên sự kinh ngạc, đừng nói đã thấy rồi, cho dù nghĩ cũng đều chưa nghĩ qua.

Phỉ Thúy cuối cùng lại chuyển bên cạnh Lý Dương , Vương Giai Giai là người thử cuối cùng, trên mặt cô cũng kinh ngạc như thế.

Sau khi Phỉ Thúy chuyển một vòng, mọi người đều bất giác nhìn chằm chằm Vua Phỉ Thúy, mọi người đều hiểu, chắc chỉ có Vua Phỉ Thúy biết đc tên vài lai lịch của Phỉ Thúy này, Lý Dương dù sao còn quá trẻ.

Huống hồ vừa nãy biểu hiện của Lý Dương đã nói với mọi người, hắn cũng không biết tại sao lại như thế.

- mọi người đã nghe nói qua Hàn băng vạn năm chưa?

Vua Phỉ Thúy cười cười, cầm chén trà trên bàn uống một ngụm, rượu thịt bên ngoài đã dọn rồi, Mã Tuấn Đào do dự một lúc ra hiệu cho người phục vụ đừng vội dọn thức ăn, đợi ông nói chuyện xong hãy mang lên.

Trong lòng mọi người đều muốn biết lai lịch của Phỉ Thúy này, không ai sẽ có tâm trạng ăn uống.

Cho dù món ăn ngon cũng không thưởng thức được.

- Hàn băng vạn năm, tôi nghe nói rồi, nghe nói là khối băng hình thành trên núi hang ngạn năm, mãi mãi không tan.

Sang da la đáp lại đầu tiên, không chỉ là cậu ta, thật ra rất nhiều người đều nghe nói về Hàn băng vạn năm, nhưng đều là nghe nói, hơn nữa, nhiều băng trên núi cao vạn năm không tan, trăm triệu năm cũng có, điều này không có gì ngạc nhiên.

Băng không phải là ngọc, không phải là đồ có giá trị gì.

Vua Phỉ Thúy cười cười, lại tiếp tục nói:

- ngày xửa ngày xưa, khoảng đời Đường, có một người kêu gọi liên kết nhiều bộ lạc, tộc trưởng có một cô con gái nhỏ, rất xinh đẹp, khi còn rất nhỏ có rất nhiều người tới nhà cầu hôn, cuối cùng cha của nàng lúc cô mười hai đã hứa gả cô cho một con trai tộc trưởng của một bộ lạc lớn khác.

Lý Dương, Sangdala cùng nhìn nhau, Vua Phỉ Thúy nói rất giống câu chuyện tình yêu của Cẩu huyết.

Vương Giai Giai mở to hai mắt, câu chuyện như thế rất hấp dẫn cô.

- Năm tiểu công chúa này mười sáu tuổi, theo lời hứa được gả đi, nhưng nàng không muốn gả cho một tộc trưởng của bộ lạc đó, nàng thích một vệ sĩ, một vệ sĩ rất bình thường.

Vua Phỉ Thúy chậm dãi nói, trong lòng mọi người đều bất giác gật đầu.

Quả nhiên giống như bọn họ suy đoán, câu chuyện tình yêu huyết cẩu, câu chuyện như thế các nơi trên thế giới có rất nhiều.

- Người vệ sĩ kia rất trẻ, cũng rất thích tiểu công chúa, vì thế hai người quyết định bỏ trốn, sáng hôm xuất giá, cuối cùng bọn họ đã tìm được cơ hội, cùng nhau chạy ra ngoài.

Vua Phỉ Thúy nhìn ánh mắt mọi người, cười cười, lại nói tiếp:

- đội ngũ đón dâu đến rồi, cũng không tìm thấy tân nương, tộc trưởng bộ lạc cưới công chúa nổi giận lôi đình, tộc trưởng kiết đa cũng rất tức giận, hai bên cùng phái người đuổi theo, bất buộc phải đưa hai người trở về.

- Hai người dù sao cũng chạy không nhanh, chỉ trong thời gian một ngày, hai người liền bị đuổi kịp, người vệ sĩ kia chỉ có thể dẫn công chúa chạy lên núi, còn dưới núi có hàng ngàn vệ binh đang truy đuổi, hai người họ bị vây chặt ở trên núi.

- Cuối cùng kết quả như thế nào?

Vương Giai Giai không kìm được hỏi, Lý Dương khẽ lắc đầu, chỉ có các cô gái mới quan tâm đến kết cục của câu chuyện như vậy, thật ra kết quả tưởng tượng cũng có thể biết, nhiều người như vậy truy đuổi hai người, lại bị vây trên núi, kết cục nhất định là bi kịch.

Trừ phi hai người hóa thành bướm bay đi, tuy nhiên đó là Lương Sơn Bá- Chúc Anh Đài, không phải là họ.

- kết quả, rất thảm!

Vua Phỉ Thúy uống trà, chậm dãi nói:

- vệ sĩ bị giết chết trước mặt công chúa, tiểu công chúa khóc không ngừng, cầm chủy thủ uy hiếp người xung quanh, không cho họ lại gần họ, lúc này, công chúa phát hiện trên đỉnh núi có một khối hàn băng vạn năm, cô liền nói, mình nguyện hóa thành hàn băng, cũng không lấy trưởng tộc kia.

- Đáng tiếc khối băng rất nhỏ, căn bản không thể đông được một người, nàng lại nói, con tim của nàng vĩnh viênếu không đông được mình, trái tim cô sẽ đóng kín, vì thế cô dùng chủy thủ móc trái tim của mình ra, trực tiếp dùng hàn băng vạn năm vĩnh viễn đông lại, nói rằng con tim của nàng chỉ thuộc về người nàng yêu dấu.

- hả!

Vương Giai Giai che miệng lại, dù biết câu chuyện xưa, nhưng cô vẫn bị quyết tâm của công chúa cảm động, vì câu chuyện tình yêu của họ làm cảm động.

Lý Dương thầm thở dài, chuyện xưa chính là chuyện xưa, tuyệt đối không phải là sự thật.

Điều khác không nói, một người làm sao có thể moi được trái tim của mình ra, càng không thể moi trái tim còn sống để đóng băng lại, vừa nghe là biết câu chuyện truyền thuyết.

- Sau đó thế nào?

Thấy Vua Phỉ Thúy không nói, Vương Giai Giai lại không kìm nổi hỏi một câu, những người có mặt ở đó, chắc chỉ có cô quan tâm đến vấn đề này.

- Sau đó, câu chuyện tình yêu của tiểu công chúa kinh động đến Tây vương mẫu nương nương, Tây vương mẫu nương nương thu lượm lại thân thể của tiểu công chúa và chàng vệ sĩ, biến họ thành một cái cây, hai cây quấn lại cùng chỗ mãi mãi không xa dời, còn khối băng vạn năm đóng trái tim của tiểu công chúa, được chôn dưới gốc cây. Bởi vì cảm động sự si tình của tiểu công chúa, cùng với Băng thanh ngọc khiết của công chúa, Vương mẫu nương nương đặt tên cho khối hàn băng vạn năm đóng băng trái tim công chúa tên là Băng tâm ngọc khiết, chính vì mệnh danh của Vương mẫu nương nương, quả tim này hóa thành một khối ngọc, một khối thúy ngọc xanh lục.

Vua Phỉ Thúy nói đến đây, mọi người đều hiểu, điều mà ông nói chính là khối Phỉ Thúy này, tên của khối Phỉ Thúy này là Băng tâm ngọc khiết.

- Băng tâm ngọc khiết, nghe đồn là nghìn năm trước đã xuất hiện một lần, nhưng sau này cũng không xuất hiện nữa, lâu dần, khối Phỉ Thúy này được coi thành truyền thuyết, vì nghìn năm chưa từng xuất hiện trên thế gian cũng được gọi thành Thiên cổ nhất thúy.

Nghìn năm chỉ xuất hiện một lần, tỷ lệ này rất thấp, so với Long thạch Chủng Phỉ Thúy đều thấp, thậm chí thấp hơn Phỉ Thúy Thiên Châu, đc gọi là Thiên cổ Nhất Thúy cũng không quá.

Vua Phỉ Thúy đột nhiên xúc động, tiếp tục nói:

- Ngay cả tôi lúc đầu cũng chỉ cho là câu chuyện xưa, chưa từng nghĩ, trên thế gian còn thực sự có tồn tại Phỉ Thúy như thế, Lý Dương hôm nay dẫn ra khối này cũng cho Thiên cổ nhất thúy này chính danh rồi.

Vua Phỉ Thúy nói không sai, câu chuyện như thế, bất kì ai đều không tin là thật, tuy nhiên, trong năm nghìn năm lịch sử Trung Hoa, có rất nhiều thứ thật sự tồn tại đều được coi là thần thoại, đây không phải là chuyện đầu tiên.

Băng tâm ngọc khiết nhất định là câu chuyện thần thoại, là người xưa đã phát hiện ra Phỉ Thúy như thế, thông qua trí tưởng tượng nghĩ ra câu chuyện tình yêu, câu chuyện như thế càng cảm động hơn, tăng them giá trị của bảo bối.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio