Nếu là Thiệu Ngọc Cường học được thành, Mã gia họ cho dù mất Vua Phỉ Thúy, vẫn là gia tộc quan trọng nhất của giới đổ thạch, vẫn có sức ảnh hưởng rất lớn.
- Lý Dương, ta có một thỉnh cầu!
Chờ mọi người ăn gần xong, Vua Phỉ Thúy mới thong thả nói một câu, lúc nói chuyện, trong mắt ông còn ao ước và khát vọng.
- Mã Lão, phải chăng ông muốn cầm khối Phỉ Thúy này, để tế vị trưởng lão kia đúng không?
Lý Dương buông đũa, hỏi thẳng, thật ra, mọi người đều có thể đoán được, Vua Phỉ Thúy lúc này thỉnh cầu Lý Dương, chắc chắn có liên quan đến khối Băng Phỉ Thúy vừa nãy Lý Dương dẫn ra.
Quan hệ đến khối Phỉ Thúy này lại làm cho Vua Phỉ Thúy coi trọng như vậy, chắc chắn chỉ có việc này.
- Đúng, tuy nhiên tôi hy vọng cậu cũng có thể cùng đi, cùng đi thăm.
Vua Phỉ Thúy mỉm cười gật đầu, Lý Dương khẽ ngẩng đầu, lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Nếu Vua Phỉ Thúy mở miệng nói, hắn sẽ nhận lời để Vua Phỉ Thúy mượn, giá trị của khối Phỉ Thúy này rất cao, nhưng danh dự của Vua Phỉ Thúy càng cao, đủ có thể thấy được sự tín nhiệm của Lý Dương.
Huống hồi, Lý Dương cũng không phải lần đầu tiên giao thiệp với Vua Phỉ Thúy, hắn đối với ông vẫn có hiểu biết nhất định.
Chỉ là hắn không ngờ, Vua Phỉ Thúy không ngờ cũng muốn hắn cùng đi, để đồ cho mượn rất đơn giản, hắn cùng đi không dễ dàng, hành trình của hắn gần đây đã kín lịch rồi, căn bản không có thời gian này.
- Mã Lão tiên sinh, điều này, cháu gần đây chắc không có thời gian!
Lý Dương hơi khó xử, tốt nhất nên từ chối Vua Phỉ Thúy, gần đây hắn thực sự không có thời gian, trước mắt là hội triển lãm Vân Nam, còn có triển lãm nhỏ của bảo tàng Bạch Minh Bắc Kinh đều là việc hắn gần đây phải làm. Sau khi bận rộn xong, hắn còn phải đi đến nhà Vương Giai Giai xác định ngày kết hôn.
Sau khi chờ đính hôn, hắn còn phải chuẩn bị cho kết hôn, đây chính là việc đại sự cả đời, Lý Dương không muốn mình sẽ để lại cho Vương Giai Giai hối hận gì.
- Không sao, đợi cậu có thời gian chúng ta mới đi!
Vua Phỉ Thúy gật đầu, trên mặt vẫn còn nụ cười.
Ông mời Lý Dương không phải vì sợ Lý Dương không yên tâm, ông càng coi trọng Lý Dương hơn.
Ông hy vọng có thể dẫn Lý Dương đến thắp hương trước mộ phần của ân sư của mình, để cho người thấy được kỳ tài trong giới đổ thạch, vị thiên tài xuất sắc nhất trong lịch sử của giới đổ thạch từ trước tới nay
Vua Phỉ Thúy tin rằng, đây chính là báo đáp tốt nhất cho người, dưới cửu tuyền người biết được tâm nguyện của người được một người như thế thực hiện chắc chắn sẽ rất vui.
Đây là một tư tưởng của người già, Lý Dương vẫn không hiểu, Vua Phỉ Thúy nếu đang trẻ mấy chục tuổi, chắc chắn sẽ không có suy nghĩ như thế, cũng chính tư tưởng như thế mói khiến ông đưa ra yêu cầu như thế.
- Lý tiên sinh, Mã Lão tiên sinh, nếu không vội, ông có thể rảnh rỗi mới đi, nhân tiện đến khu khai mỏ của chúng tôi xem thử, khai khoáng của chúng tôi hiện nay hoạt động rất tốt.
Sangdala nhân cơ hội mời Lý Dương, cho dùLý Dương không đánh cuộc khoáng sản, cậu ta đều có thành công, điều này đối với anh ta mà nói là một cơ hội cực tốt.
Nghe xong lời của Sangdala, Lý Dương không do dự, gật gật đầu:
- Mã Lão, ông thấy thế được không?
- Không thành vấn đề!
Vua Phỉ Thúy cười ha ha gật đầu.
- Đúng rồi, Mã Lão tiên sinh, ông nói đến vị lão nhân gia này, bộ lạc mà ông sống tên là gì?
Sangdala lại hỏi một câu, nơi Lý Dương muốn đi, anh ta phải nghe ngóng một chút, đảm bảo an toàn tốt cho Lý Dương, trong một số bộ lạc nguyên thủy của Myanmar có nguy hiểm rất lớn.
Hiện giờ Lý Dương, không chỉ là nhân vật quan trọng của Trung Quốc, ở Myanmar cũng như thế.
Lý Dương trẻ tuổi như vậy, chỉ cần có thể giữ vững quan hệ với Lý Dương, không nói khoác, năm mươi năm sau này đều không lo lắng vì mạch khoáng sản nữa, Lý Dương đổ khoáng sản chỉ đổ một lần, nhưng đã chinh phục được tất cả mọi người.
Vua Phỉ Thúy ngẩng đầu cười, dường như có chút hồi ức, thong thả, chậm dãi nói:
- Bộ tộc đó, tên là Kiết Đa.
Lý Dương:
- ….
Sangdala:
- ….
Tất cả mọi người:
- ….
Bộ lạc Kiết Đa, họ không nhớ lầm, đầy chính là bộ lạc Vua Phỉ Thúy vừa nói trong câu chuyện vừa nãy, nếu câu chuyện là thật, đó cũng là nói bộ lạc này ít nhất đã lưu truyền nghìn năm rồi, là bộ lạc cổ xưa thực sự.
Thảo nào nơi đó lưu truyền câu chuyện như thế, đối với Băng tâm ngọc khiết lại hiểu rõ như vậy, chắc trên thế giới này có khả năng chỉ nơi này lưu truyền câu chuyện này.
Nếu không ai làm phiền, hoặc họ mãi mãi lưu truyền tiếp, năng lực kế truyền của bộ lạc rất mạnh.
Sau bữa cơm tối, Lý Dương dời đi. Khách sạn vẫn còn rất nhiều người đang đợi hắn, lúc ăn cơm, Hà San San gọi năm sáu cuộc điện đến giục họ, Hà Kiệt cũng gọi hai cuộc.
Mã Tuấn Đào không thể giữ Lý Dương, nhưng để lại phương thức liên hệ với Lý Dương, Lý Dương cũng để lại phương pháp liên hệ của hắn.
Nếu sau này muốn mở xưởng ngọc khí, tìm Mã Tuấn Đào hợp tác là lựa chọn rất tốt.
Cục trưởng Trương cũng hưng phấn dời khách sạn, bữa cơm này tiêu gần một trăm ngàn, tuy nhiên kinh phí công của thị trường họ không thiếu, chút tiền này có thể lấy ra.
So với thu hoạch lần này, chút tiền này tính là gì.
Ông đã suy nghĩ xong rồi, Băng Phỉ Thúy sự việc này nhất định sẽ dấy lên cơn sốt một lần, càng sốt càng tốt, tương lai của thị trường của họ sẽ càng tốt.
Khó nhất chính là, lần này Vua Phỉ Thúy và Lý Dương không phản đối, trái lại, bọn họ còn rất ủng hộ,ý nghĩa thực sự của các loại Phỉ Thúy tăng lên, đối với toàn bộ giới chạm ngọc đều là đại sự.
Có sự ủng hộ của hai người, ông tin rằng lần này chắc chắn là một lần đại hỏa.
Ngoài ra, tăng thêm chủng loại Phỉ Thúy, không những bao trùm lên giới ngọc thạch, ảnh hưởng đối với khoáng vật học cũng không nhỏ.
Loại Phỉ Thúy tự nhiên phát hàn băng, sẽ khiến rất nhiều học giả khoáng vật học phát cuồng, cũng sẽ làm cho rất nhiều người không tin, đứng ra chất vấn, thậm chí dẫn đến thảo luận tranh chấp của học thuật.
Các điều đó, tạm thời không quan hệ gì với Lý Dương.
Nửa tiếng sau, bọn người Lý Dương mới về đến khách sạn, thời gian lúc này đã hơn : Pm rổi, người ở đại sảnh khách sạn không nhiều, người ăn cơm tối xong không về phòng nghỉ ngơi, thì đi ra quảng trường tản bộ.
- Vù vù!
Di động của Lý Dương lại rung lên, xem số, khóe miệng Lý Dương có chút bất đắc dĩ.
Điện thoại là Hà San San gọi đến, hôm nay hắn nhận được tám cuộc gọi của Hà San San rồi, Vương Giai Giai bên kia càng nhiều mười mấy cuộc gọi, nha đầu này ra sức giục bọn họ.
- Chúng rôi đã đến đại sảnh khách sạn rồi, em rốt cuộc có việc gì gấp như vậy hả?
- Về rồi à, vậy mấy người nhanh lên, em đang ở phòng của các người nè, nhanh lên.
Thanh âm của Hà San San lanh lảnh truyền lại, nghe xong không đợi Lý Dương phản ứng, liền gác máy, Lý Dương khẽ lắc đầu, cầm tay Vương Giai Giai đi thẳng đến thang máy.
Ba phút sau, Lý Dương đã về đến phòng của mình.
Vừa tiến vào phòng, hắn sững sờ một chút, ngây ngẩn nhìn trước mặt, khác sạn là Vân Nam bên này cung cấp, là phòng hạng sang, có phòng khách và hai phòng ngủ, trong đó một phòng là của Lý Dương và Vương Giai Giai ngoài ra một phòng là của Lưu Cương.
Lúc này, phòng khác đang chất một đống đồ, tượng phật đồng, khối sắt, bát men, hộp lớn đều có, thậm chí còn có rất nhiều đồ phá hoại, thoạt nhìn như đống rác vậy.
- Lý Dương, anh đã về nhanh vào đi!
Hà San San đang đứng ở trong phòng khách, thấy Lý Dương sáng mắt lên, chạy lại kéo Lý Dương tiến vào trong, Lưu Cương từ trên sô pha đứng dậy, trên mặt có dáng vẻ hờn tủi và bất đắc dĩ.
Hôm nay cậu ta luôn ở cùng Hà San San.
- Lý Dương, anh mau nhìn xem, mấy thứ em mua như thế nào?
Hà San San hưng trí vô cùng, nhìn một đống rác nát trên mặt đất, Lý Dương có chút dở khóc dở cười, chỉ vào đống đồ, nói thẳng:
- Cả chiều nay, em đi mua mấy thứ đồ rách nát này chơi hả?
- Cái gì gọi là phế phẩm bỏ đi, đây đều là bảo bối, em đều chọn rất cẩn thận, lại quan sát chủ bán mới mua!
Lý Dương vừa nói như vậy,miệng nhỏ xinh xắn của Hà San San lập tức chu lên, rất bất mãn kêu lên.
- Lý Dương, cậu về rồi à!
Trong phòng một người tiến lại, Hà Kiệt mặc quần áo thể thao tiến lại, trên mặt cũng có chút bất đắc dĩ.
Sau khi Hà San San mua mấy thứ này về, lập tức kéo cậu ta lại xem, phản ứng lúc đó của Hà Kiệt cũng không khác Lý Dương.
Hà Kiệt không hiểu đồ cổ, nhưng nhìn thứ này nhiều như vậy, cậu ta hiểu được Hà San San lần này dữ nhiều lành ít, vì việc này trước đó không lâu cậu ta cũng nếm qua, vì chuẩn bị quà mừng thọ cho ông nội, cậu ta đã tiêu tiền uổng phí.
Hà kiệt không hiểu thẩm định , nhưng thật ra việc này hiểu hơn Hà San San rất nhiều.
Hà San San không đợi Lý Dương, muốn nhờ bọn Bạch Minh qua xem giúp, bị Hà Kiệt ngăn lại.
Làm cái trò cười cho thiên hạ, mình mua một đống rác đã đủ xấu hổ rồi, lại tìm những người khác thẩm định, đó sẽ càng mất mặt hơn.
Không chỉ mình xấu hổ, đến lúc cũng làm xấu mặt Lý Dương và ông nội, vấn đề này rất nghiêm trọng.
Hà San San trên một trình độ nhất định cũng là người đại diện cho Lý Dương và ông cụ, làm việc gì cũng không thể lỗ mãng.
Tuy nhiên, từ điểm này, cũng có thể thấy Hà Kiệt rất xem thường cô.
Với sự khuyên bảo của Hà Kiệt, Hà San San nghe xong, cô tự mình hiểu, chẳng may mau phải đồ giả, truyền ra ngoài nhất định sẽ ảnh hưởng, liền gắng bình tĩnh đợi Lý Dương ở khách sạn.
Điều này Hà Kiệt rất hài lòng, còn đặc biệt giúp cô gọi hai cuộc điện giục Lý Dương , như thế, cho dù mấy thứ này toàn bộ đều có vấn đề đều là hàng giả, việc này cũng sẽ không truyền ra ngoài, xấu cũng che được.
Nghe xong Hà Kiệt giải thích, Lý Dương lần nữa lắc đầu hơn nữa thương hại nhìn Hà San San.
Mấy thứ này, hắn vừa nhìn thoáng qua, ít nhất trong mắt hắn không có đồ đáng giá phải chú ý, có rất nhiều đều rõ ràng làm dấu vết cũ, đơn giản mà nói, đều là chế phẩm phỏng chế rất phổ biến.
Còn vài món toàn bộ là tác phẩm nghệ thuật, ngay cả làm cũ đều không có, đồ như thế không ngờ cũng được Hà San San mua về.