Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1012: một đống bảo bối lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Dương, anh nhìn cái bát này trước, rất đẹp!

Hà San San tỏ ra rất vui mừng, sau khi đóng cửa, lập tức cầm một cái bát nhỏ Thanh Hoa đưa cho Lý Dương, hình thức của t cái bát nhỏ Thanh Hoa này quả thực rất đẹp, đáy bát còn còn một hàng sáu chữ Đại Thanh Gia Khánh niên chế ( được tạo thành vào năm Gia Khánh đời Thanh)

Thanh Hoa là hoa văn uyên ương, bát nhỏ không lớn, xem ra rất đẹp.

Lý Dương nhận bát, sát sát trên tay, lập tức lắc đầu.

- Lý Dương, anh nói đi, thật ra cái bát này như thế nào hả?

Thấy Lý Dương không nói gì, Hà San San vội vàng hỏi, chiếc bát nhỏ này, cô tiêu mười nghìn đồng, là một trong các bảo bối cô coi trọng nhất, nếu không cũng không thể cầm lên đưa cho Lý Dương.

- Khụ khụ!

Lý Dương che miệng, Vương Giai Giai ở bên cạnh cũng lo lắng nhìn hắn, Vương Giai Giai cũng hy vọng chị em của mình có thể mua được bảo bối tốt thực sự.

Tuy nhiên, là bảo bối hay không các cô nói không tính còn muốn nghe Lý Dương, Lý Dương ở phương diện này rất có uy tín.

- Cái bát này, không có bất kì cái gì làm vết tích cũ…

- Oa!

Lý Dương còn chưa nói dứt lời, Hà San San hưng phấn kêu lên, vội vàng nói:

- Vậy, cái này là hàng thật? Có thể đáng giá bao nhiêu?

Cô hãy nghe ta nói xong đã, tuy không có làm dấu vết cũ, nhưng tôi đoán được bát này từ đâu.

Lý Dương vội vàng xua tay, tiếp tục nói:

- Di Hòa Viên Bắc Kinh, Hậu Hải Đẳng mấy năm trước đều từ Cảnh Đức Trấn định một lô bát nhỏ giả cổ này, thật ra chính là trong tiệm cơm của họ sử dụng, tôi đoán, có khả năng là ai đó ăn cơm ở đó, cảm thấy hơi quý, trong lòng không nỡ, lúc về đem trộm bát ăn cơm như vậy, đây không phải là giả, nhưng cô không thể căn cứ vào năm, phán đoán nó là đồ vật cổ.

Lý Dương nói một mạch xong, Hà San San hoàn toàn ngơ ngẩn ở đó, Vương Giai Giai cũng mở to mắt, Hà Kiệt bịt miệng cố nén cười.

- Ý của Lý Dương là đây chính là đồ vật bình thường sử dụng!

Một lát sau, Hà San San mới chậm dãi hỏi.

- Đúng vậy, bên trên còn có khắc chữ Di.

Tôi nghĩ có thể là Di Hòa Viên mất, nếu cô để họ lấy về, họ chắc sẽ miễn phí cho cô một bữa cơm canh thịnh soạn, giá của bát này không thập, mỗi một bát cũng phải hơn trăm đồng đấy!

Lý Dương làm như có giá, gật gật đầu,miệng của Hà San San mở càng to hơn.

- Khúc khích cười!

Hà Kiệt cười mạnh ra tiếng, sau khi cười ra thì không thể cứu vãn được, ôm bụng cười lớn, đây là cái bát đầu tiên, bao nhiêu lâu như thế không ngờ là bát người ta ăn cơm, điều này còn buồn cười hơn chuyện của Hà Kiệt trước đây.

Mấy thứ cậu ta mua về, nói thế nào cũng đều có vết tích giả, bát này một chút đều không có.

Toàn bộ đều là hàng mỹ nghệ hiện đại, làm rất tốt, đặt ở đó mấy trăm năm cũng thành hàng cổ, nhưng hiện nay chắc không phải vì thời gian bát này xuất xưởng không quá năm năm.

Hà Kiệt vừa cười, Lý Dương cũng không kìm nổi cười lên.

Bát này hắn còn thực sự gặp qua, rất nhiều tiệm cơm giả cổ thực sự đều dùng, tuy nhiên quán cơm thường dùng đều là bán buôn, bát rất dẻ , nơi dùng bát giả cổ thủ công chân chính này không nhiều.

Xem ra Bắc Kinh nhiều nhất, thêm các ký tự ngầm, Lý Dương cơ bản có thể đoán được đây là tiệm cơm bên Di Hòa Viên sử dụng.

Một cái bát, dù nói thế nào cũng hơn trăm ngàn, để cho người ta lấy lại đi dùng bữa tối cũng không thành vấn đề.

Đương nhiên, Hà San San phải nói đến điều này mới được.

Mấy người đều cười, Vương Giai Giai cũng quay mặt, che miệng cười trộm, Hà San San đem bát ăn cơm của người ta về thành đồ cổ, lần này quả thực mất mặt rồi.

Hà San San nhìn sắc mặt bọn họ nhợt nhạt, lúc này cũng không biết đang nghĩ gì.

Không đến hai phút, cô đem cái bát Thanh Hoa này để sang một bên lại ôm một cái bồn lớn Thanh Hoa, chỉ vào bồn nói với Lý Dương :

- Mặc kệ cái kia, Lý Dương, anh xem xem cái này.

Lý Dương vuốt nhẹ một cái, lại mỉm cười lắc đầu:

- Đây là tạo hình của Nguyên Thanh Hoa.

- Nguyên Thanh Hoa!

Vừa nói đến đây, mắt Hà San San sáng lên, ông thích nhất là Nguyên Thanh Hoa, điểm này cô biết, tất nhiên cũng biết giá trị của Nguyên Thanh Hoa.

Lý Dương xua tay nói:

- Em nghe anh nói hết đã, đây là tạo hình của Nguyên Thanh Hoa không sai, nhưng hình dạng khác lạ, màu sắc không sắc, chất thai khô khan, sắc Thanh Hoa rất mờ, rõ ràng có thành phần của thuốc màu hiện đại hóa, căn bản không phải là Nguyên Thanh Hoa thực sự.

Nói đến đây, Lý Dương lại lắc đầu, ý của hắn rất rõ ràng, đây chính là bồn rất bình thường, là căn cứ Nguyên Thanh Hoa mô phỏng lại, còn bắt chước không đúng.

Sắc mặt Hà San San lập tức sa sầm, trong lòng Hà Kiệt cười càng lớn hơn, tuy nhiên không thể hiện ra ngoài.

Trước đây cậu ta từng được giáo huấn, lần này cũng để Hà San San nếm thử cũng xem như là một cặp anh em.

Tuy nhiên bọn họ cũng không dám thể hiện thân phận của mình ra bên ngoài, ông là người nổi tiếng trong giới đồ cổ, nếu bị người ta biết tước tử biệt nữ của ông ngay cả xem đồ cổ liên tục bị lừa, người của giới đồ cổ không chừng sẽ nghĩ thế nào đây.

Cho dù ngoài mặt không thể hiện ra, trong lòng chắc chắn sẽ có suy nghĩ khác.

- Còn món này nữa, đây là đàn cổ hả!

Hà San San còn chưa bỏ ý định, lại ôm một cây đàn đưa cho Lý Dương, cây đàn này bảo quản rất nguyên vẹn, được làm từ gỗ đen, thoạt nhìn mang hương sắc cổ, rất giống đồ vật cổ.

- Cây đàn này.

Lý Dương để cái bồn một bên, đón cây đàn này, lại lắc đầu, thế nào, cây đàn này cũng không thật sao?

Hà San San vội vàng hỏi, cô cũng có chút lo lắng. Cây đàn này thật ra là bảo bối cô thích nhất, tiêu của cô khoảng mười nghìn đồng, mua được từ một tiệm đồ cổ.

Cô coi cây đàn này là bảo bối tốt nhất, ngay từ đầu không dám cầm cho Lý Dương xem.

Hiện nay thấy Lý Dương lắc đầu, trong lòng cô nhất thời bị dội một gáo nước lạnh.

Lý Dương thấy cô lo lắng, tỏ ra dở khóc dở cười, khẽ nói:

- San San, anh hỏi em, lúc nào em gặp qua Bát huyền đàn cổ vậy?

- Bát Huyền đàn cổ?

Hà San San khẽ sửng sốt, vội cúi đầu nhìn cây đàn cổ kia.

Trên cây đàn này còn thực sự có bát huyền, nhìn thấy chỗ này, không cần Lý Dương giải thích, trong lòng Hà San San có dự cảm không tốt.

- San San, đàn cổ thường có dây hoặc dây cũng có dây, nhưng không có tám dây, người hiểu biết một chút đều sẽ không phạm sai lầm này, còn gỗ này cho thêm thuốc màu nhuộm đen, không phải màu sắc của phong cách cổ, ngoài ra dây của đàn này cũng không đúng, đơn thuần là vật mạ kim loại hiện đại.

Lý Dương thở dài, cây đàn này trong mắt hắn, đó chính là đồ giả không thể giả hơn.

- Ha ha.

Hà Kiệt lần nữa cười vang lên, lần này cười còn hơn lần vừa xong, bù chút tiền không sao cả, nhưng thấy Hà San San đi mua một đống đồ còn quá đáng hơn lần trước cậu ta bị lừa, cậu ta không nhịn được muốn cười.

Sắc mặt Hà San San xanh mét, trợn mắt nhìn Hà Kiệt, liên tiếp mấy món đồ được cô coi là bảo bối thực sự đều được Lý Dương phán đoán vô tình, lúc này trong lòng cô cũng không thể chịu nổi.

Mấy thứ này, đã tiêu của cô không ít tiền, cả chiều nay cô đã tiêu một khoản lớn sáu trăm ngàn, sáu trăm ngàn đối với cô quả thực là khoản vô cùng lớn.

Nếu không phải trước đó ở Bình Châu kiếm được năm triệu, cô căn bản không có khoản tiền này.

Nghĩ đến sáu trăm ngàn trôi như thế, trong lòng cô đau xót vô cùng, đàn cổ này là tiệm đồ cổ bán cho cô, lần này trong lòng cô bắt đầu suy nghĩ, phải chăng tìm mấy người đóng cửa tiệm đồ cổ này, cho ông chủ phá sản.

Không cần nghi ngờ, cô có thực lực này, không cần động đến thực lực nhà cô, tìm mấy người bạn trước đây, ủy thác một chút là được, rất nhiều người mong ước được làm giúp cô chuyện này đấy.

- Cười,. cười chết anh!

Hà San San vểnh mũi với Hà Kiệt, lại lật đống đồ lên, lại lấy ra một tác phẩm tượng khắc Phật Di lạc, vật không lớn thoạt nhìn rất không tồi.

Tìm người chỉnh có tiệm đồ cổ kia,cũng là suy nghĩ của Hà San San.

Việc này cô không thể đi làm, thân phận gì chứ, thực sự làm người khác chắc chắn sẽ điều tra, đến lúc đó việc cô bị lừa sẽ truyền ra ngoài, không chỉ cô mất mặt ông cụ cũng không mất mặt hơn.

Việc như thế cô vẫn phân rõ nặng nhẹ.

Lý Dương nhận vật này, khó được gật đầu:

- Vật này không tồi, là phật Di lạc được điêu khắc bằng sừng bò, điêu khắc cũng không tồi.

Đáng tiếc không phải là đồ cũ

- Sừng bò không phải là sừng bò tót sao?

Hà San San kêu mạnh một tiếng ngạc nhiên, vật này, cô mua theo giá của sừng bò tót, vẫn cho răng đó là đồ cũ, nghe Lý Dương thẩm định, cô thậm chí muốn đâm vào tường.

- Đại tỷ, sừng bò và sừng bò tót khác biệt rất lớn biết không, sừng bò tót có hoa văn rất rõ ràng trên mặt, chị xem đây này, trụi lủi, làm sao có hoa văn rõ ràng chứ.

Lý Dương khóc cười không được lắc đầu, sừng bò thật ra khác biệt với sừng bò tót rất lớn, người am hiểu một chút sẽ rất dễ dàng phân biệt được, chắc đồ này chỉ có hà san san mới mua, người không am hiểu gì mới mua.

Mặt khác, sừng bò và sừng bò tót giá cả cũng chênh nhau rất nhiều, đoán cũng không cần phải đoán, vật này Hà San San chắc chắn bị lừa.

- Vâng, em biết rồi!

Hà San San có chút tức giận bất lực xua xua tay, giá trị của mấy đồ mua về rất cao đều được Lý Dương phán tử hình, cô lúc này muốn chết cũng có.

Sáu trăm nghìn kia, đối với nhà họ mà nói không xem là gì, nhưng đối với cô mà nói đây là khoản tiền khổng lồ.

Cô du học vài năm cũng chẳng qua tiêu chút tiền như vậy mà thôi, hiện này ngược lại, lòng tham nhất thời, bỗng chốc đi hết rồi.

Lý Dương mỉm cười lắc lắc đầu, tiện tay bới đống đồ lên.

Đối với Hà San San mà nói, có bài học như thế cũng tốt, tránh để cô ngày đêm ảo mộng làm giàu.

Lúc trước hà kiệt tuy không nghĩ làm giàu, nhưng mục đích cũng là nhảy bước, vì vậy đã bị mắc lừa không ít, đã mua không ít đồ, đặc biệt là mua được đồ giả kia không thể là thánh chỉ giả, còn bị ông cụ mắng cho một trận.

Tuy nhiên đó cũng không trách được người khác, ai bảo cậu ta mua đồ chứ, đem vật như bảo bối chạy tới để cho ông cụ xem, không đánh cậu ta cũng rất nương tay rồi. Lý Dương nếu cầm các đồ này về, nhất định sẽ bị tát, còn đánh đến mấy ngày không thể ra khỏi giường.

Mắt Lý Dương đột nhiên lóe sáng, từ trong đống đồng rút ra thanh kiếm đồng, xem xét cẩn thận toàn bộ thanh kiếm.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio