Nói chuyện một lúc, lý dương lại đánh quyền một lần, cuối cùng cùng Thầy Mã trở về khách sạn.
Trong nhà ăn, sớm đã tập trung rất nhiều chuyên gia tham gia triển lãm, các chuyên gia còn đang bàn luận về việc trúng lớn hôm qua, tuy nhiên, mọi người lúc này nói không phải là bốn vụ và năm vụ.
Hà San San nha đầu này vừa sáng sớm đã đem kể việc mình mua được thanh kiếm của Ngô Vương Phù Sai cho bọn Bạch Minh.
Rất nhanh, tin này liền nhanh chóng lan truyền trong đám chuyên gia.
Đương nhiên rồi, nha đầu này không đem chuyện cô mua một đống đồ phế phẩm ra đâu, cô biết cân nhắc nặng nhẹ thế nào mà.
Hà San San không phải là chuyên gia, nhưng cũng là người theo cùng Lý Dương, cũng xem như người mình, hắn trúng được Thanh kiếm Ngô Vương Phù Sai có thể nói là một bảo bối có giá trị rất cao.
Trong nhất thời tiêu điểm mọi người bàn luận đều biến thành cô.
- Lý lão đệ, cậu trở về thật đúng lúc, thật sự là kiếm của Ngô Vương Phù Sai sao?
Lý Dương vừa mới bước vào nhà ăn, Bạch Minh đã tiến lại gần, sốt ruột hỏi, Thầy Mã ở bên cạnh nghe được phong phanh, nhưng trên mặt vẫn có chút kinh ngạc.
Kiếm Ngô Vương Phù Sai, chỉ nghe đến tên này cũng biết giá trị của bảo bối rồi.
Lý Dương thoáng sững sờ, lại quan sát thấy Hà San San ở bên cạnh đắc ý vô cùng, cùng với vẻ mặt bất đắc dĩ của Hà Kiệt, trong lòng khẽ thở dài, cuối cùng gật đầu.
Trông chờ vào nha đầu này giữ bí mật, cơ bản không thể.
Xem ra, lần trúng lớn lần này, có thể là một trong những việc lớn nha đầu này trúng, cô mong muốn cả thế giới biết đến cô.
- Là thật hả, thanh kiếm kia ở đâu vậy?
Thầy Thái cũng tiến lại, thấy Lý Dương gật đầu, không kìm nổi hỏi một câu.
Lý Dương mỉm cười nói:
- Kiếm ở chỗ tôi, trở về tôi lấy cho mọi người xem.
- Thầy Bạch, kiếm Ngô Vương Phù Sai như thế nào?
Thầy Mã lẳng lặng kéo Bạch Minh sang một bên, hỏi nhỏ, việc này là sau khi Hà San San xuống tầng ăn sáng mới truyền ra, Thầy Mã vừa mới cùng Lý Dương, thực sự không biết
Bạch Minh lập tức có tinh thần, kéo Thầy Bạch sáng bàn bên cạnh ngồi xuống, giải thích tường tận cho ông một lần.
Giải thích của cậu ta khiến Hà San San ngẩn người, cậu ta nói sinh động hơn Hà San San rất nhiều, không hổ là nhân sỹ chuyên nghiệp, giống như lúc trúng lớn cậu ta ỏ bên cạnh.
Có Lý Dương thừa nhận, Hà San San trúng lớn lần này lập tức càng vang.
Một ngày năm trận trúng lớn, Côn Minh dường như trong nháy mắt là chậu đựng châu báu trong mắt mọi người, rất nhiều người đều mang theo hâm mộ và đố kỵ, trước đầy vài người muốn nghỉ ngơi trong khách sạn, lúc này cũng đều muốn ra ngoài đi dạo, xem mình có thể trúng quả không.
Ngay cả Hà San San không hiểu gì cũng trúng quả, kích thích họ nghĩ là biết.
Lúc ăn cơm, Lý Dương cũng biết tình huống tỉ mỉ Tần Lão trúng quả.
Tần Lão là vị lão tiền bối của Trùng Khánh, vì Lý Dương phục chế nghiên thần long thần hổ, Lý Dương ở Canada thu được Kỳ Lân Kim Tinh nghiên cũng là Tần Lão phục chế, đối với ông mà nói có thể tận tay phục chế hai nghiên đài này là niềm tự hào vô cùng lớn.
Đồng thời, trong lòng ông cũng có đau đớn vô cùng.
Thần long thần hổ nghiên hỏng rồi, nhưng cũng không thiếu tổn hại, Kỳ lân kim tinh nghiên thứ bị thiếu mãi mãi không thể lấp được, lúc đầu vừa nhìn thấy Kỳ lân kim tinh nghiên, Tần Lão đau lòng rơi lệ.
Thật ra lần này Tần Lão trúng lớn không phải chính ông, mà là cháu gái ông.
Cháu gái ông chịu kích thích từ Lý Dương, thiệt tình yêu thích sưu tầm, các thói quen phát cuồng vì minh tinh hoàn toàn biến mất.
Thời gian học của cô không dài, trình độ có hạn, tuy nhiên, lúc xem đồ cũng rất cẩn thận, người thường không có trực giác, trúng quả lần này chính là cô phát hiện trước.
Còn có, tượng phật lần này mời đến, đã không phải là lần đầu tiên của cô, ở Trùng Khánh có có hai lần trúng quả, đều là quả không nhỏ, trúng quả mấy lần này có thể làm Tần Lão vui sướng rồi.
Tần Lão hiện nay, như xuân thứ hai đang tỏa sáng, bất kể đến đâu cũng dẫn cháu gái theo, mỗi lần giới thiệu cháu gái trên mặt còn lấy làm kiêu hãnh.
Tần Lão và Lý Dương cũng xem như là người quen cũ, sau khi ăn sáng xã giao vài câu, Tần Lão dẫn cháu gái mình đi bộ, tuổi ông dù sao cũng lớn rồi, trong lòng ông có rất nhiều lo lắng, ông muốn những năm ông còn sống, gắng khả năng giúp đỡ cháu gái, giúp cô phát triển.
Bạch Minh , Mao Lão và Thầy Thái ba người ăn sáng xong liền đi theo Lý Dương nhìn khát vọng trong mắt họ là biết họ muốn làm gì.
Còn có Thầy Mã, lần này ông cũng theo cùng.
Ông đối với việc mua được kiếm của Ngô Vương Phù Sai của Hà San San cũng có hứng thú rất lớn.
Vài người lên đến tầng trên, càng nhiều chuyên gia ăn sáng xong đều dời khách sạn, họ cũng muốn dạo quanh thành phố này một chút, có thể lượm được trúng quả của mình.
- Thực sự là Ngô Vương Phù Sai kiếm!
Nhìn thấy kiếm cổ, mắt của Thầy Thái sáng lên, không kìm nổi tiến lại, cân nhắc cẩn thận, lại nói tiếp:
- Thanh kiếm này tốt hơn Phù Sai mâu nhiều, chắc cũng không kém Việt Vương kiếm!
Ông nói đến Việt Vương kiếm chính là Việt Vương Câu Tiễn kiếm. Hiện nay là báu vật trấn quản của bảo tàng Hồ Bắc, trải qua hơn hai ngàn năm lịch sử, mình kiếm không có bất kỳ vết tích gì, hơn nữa vẫn sắc bén.
Thanh kiếm này, cũng là một bằng chứng của Văn minh cổ huy hoàng Trung Hoa.
Người trong nghề trông thấy, Lý Dương cẩn thận đặt kiếm lên trên bàn, để mọi người thưởng thức.
Thanh kiếm này không sắc bén bằng Trạm Lô kiếm, có thể chém sắt như chém bùn, nhưng cũng không đùa được, không cẩn thận cắt đứt làm thương người cũng rất dễ, đây dù sao là vũ khí của Chư hầu vương thời xưa.
Thầy Thái vừa cầm kiếm cổ lên, không ngừng khen.
Bạch Minh , Mao Lão cùng với Thầy Mã đều nhìn, trong mắt thầy Mã còn có sự ngưỡng mộ nồng nàn, thanh kiếm này so với rất nhiều các vật đồng thau trong bảo tàng ông đều tốt hơn, trong lòng ông cũng muốn sưu tầm một thanh kiếm tốt như vậy.
Thời gian xem kiếm cổ không dài, xem xong Bạch Minh bọn họ liền cáo từ.
Thầy Mã thoáng do dự, cuối cùng cùng dời theo, Bạch Minh và Mã Lão tối qua đều trúng quả, trong lòng rất thỏa mãn, nhưng Mao Lão và Thầy Thái đều sốt rột.
Đặc biệt là sau khi họ tận mắt nhìn Ngô Vương Phù Sai kiếm này càng đứng ngồi không yên.
Ngay cả Hà San San cô bé không hiểu gì như thế đều có thể trúng quả, chúng ta nói thế nào cũng là chuyên gia, đi ra ngoài thử vận may còn tốt hơn ở trong khách sạn.
Đi ra ngoài dạo quanh, không chừng gặp được khả năng trúng quả, ngày ở lại khách sạn cho dù là cái gì cũng không rơi vào đầu họ được.
Rất nhiều chuyên gia đều có suy nghĩ như thế vội vàng dời khách sạn đều muốn ra ngoài gặp vận may lớn.
- Lý dương, hôm nay không có việc gì, không bằng chúng ta cũng ra ngoài đi?
Đợi sau khi mọi người đi hết, Hà Kiệt mới tiến lại nói nhỏ một câu, trong mắt cậu ta cũng có chút khát vọng.
Lý Dương thoáng ngạc nhiên, nhìn Hà Kiệt, trên mặt rất nhanh điểm nụ cười, nhưng Hà Kiệt khiến hắn nhìn cũng chó chút ngượng ngùng.
Hà Kiệt từng nếm trải trúng quả, cậu ta trúng quả có tiền, của cải thu hoạch được sẽ không khiến cậu ta động lòng, tuy nhiên quá trình trúng quả đó, tâm trạng đó cũng khiến cậu ta hoài niệm.
Mua được bảo bối tốt, mua được bảo bối khiến người khác ngưỡng mộ, cảm giác tự hào đó có nhiều tiền hơn cũng không có được.
Lúc này ngay cả Hà Kiệt cũng động lòng rồi, cũng muốn ra ngoài thử vận may.
- Được, tôi gọi Sangdala cùng đi chơi vui vẻ một ngày!
Lý Dương mỉm cười gật đầu, hắn không nghĩ nhiều như vậy, cũng không nghĩ đi kiếm trúng quả, có năng lực đặc biệt hắn càng rõ, kiếm đồ cổ là việc không dễ dàng như vậy, thật sự rất cần may mắn và cơ duyên.
Gọi thêm một người, Hà Kiệt không có ý kiến, người này còn là bạn hợp tác của Lý Dương, Hà Kiệt càng không có ý kiến.
phút sau, tất cả mọi người đều tập trung ở đại sảnh khách sạn.
Hiện giờ ngay cả nhân viên làm việc của bên tổ chức triển lãm đều kinh ngạc, hôm nay, một chuyên gia đều không ở trong khách sạn đều chạy hết ra ngoài.
Sau khi bọn Lý Dương tụ tập cùng chỗ, lại xuất hiện thêm một người nữa.
Ngoài Sangdala ra, An Văn Quân cũng đến cùng, cô trước đó cùng đến Vân Nam với Lý Dương, tuy nhiên, cô đến đây trừ liên lạc tình cảm với Lý Dương, tiếp tục khuyên Lý Dương nhận cổ phần của công ty họ ra vẫn phát triển nhiệm vụ của công việc công ty bên này.
Vân Nam có đường biên giới giao cắt với Myanmar, cho đến nay đều là căn cứ quan trọng cảu ngành Phỉ Thúy, toàn bộ công việc của An Văn Quân chính là liên hệ nhiều với các xưởng ngọc khí tranh nhiều các nguyên liệu, thực sự không được trang sức Phỉ Thúy thành phẩm cũng muốn bán buôn.
Dù thế nào, đều phải đảm bảo sung túc nguồn hàng cho công ty châu báu của họ, không đến nỗi tổn thất hàng, mất nguồn hàng.
Cô đúng lúc phải ra ngoài, gặp được Sangdala, biết được cậu ta phải cùng đi với Lý Dương, tạm thời thay đổi hành trình, các xưởng ngọc khí này cùng một chỗ, trong lòng cô cũng không có Lý Dương quan trọng.
Nhiều hơn một người, xe lúc đầu không đủ được, Lý Dương lại thuê hai chiếc ô tô của khách sạn.
An Văn Quân tự mình lái xe, một hàng bốn chiếc xe cùng dời khỏi khách sạn.
- Lý Dương chúng ta đi công viên Vân Đoan chứ?
Hà Kiệt gác máy điện thoại xong liền nói với Lý Dương một câu, Lý Dương gật đầu, Lưu Cương lái xe lập tức tìm nơi này, sau đó chạy xe hướng về nơi này.
Đó là Hà Kiệt gọi điện cho một người bạn, người bạn kia giới thiệu cho cậu ta nơi này.
Vân Nam nằm ở biên giới Tây nam, là một tỉnh có rất nhiều dân tộc thiểu số, vì vị trí địa lý và nguyên nhân lịch sử, nền văn hóa cổ xưa của nơi này không được phồn hoa như trung nguyên, cũng không nghĩ khu vực trung nguyên có tích lũy bề dày.
Tuy nhiên, di tích cổ văn vật của nơi này không ít, cũng vì xa xôi, thị trường chơi đồ cổ của nơi này không hề phát triển, rất nhiều nhà yêu thích sưu tầm trình độ cũng có hạn, mói để nơi này giữ được thuần phác, có thể có nhiều đồ vật cổ, đồ vật tốt xuất hiện.