Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1101: thiên tài nhiều lĩnh lực

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Hoắc Tư tiên sinh nhìn Lý Dương, đột nhiên cười khoái trá.

- Kỳ thực số người của chúng tôi đều đã đủ rồi, ngoại từ chiến thứ nhất và chiến thứ hai gặp nguy hiểm, số người còn thiếu, bất cứ thời gian còn lại, mười hai người không có thiếu.

Hoắc Tư tiên sinh chậm rãi nói, đối với điểm này Lý Dương thật ra có thể lý giải.

Chỉ cần không phải loạn thế, mọi người có nhiều thời gian để nghiên cứu, để làm chuyện mình muốn làm, toàn thế giới có thể có người như đại sư cấp đỉnh không ít, bên trong nhiều người thế này chọn mười hai người, cũng không khó.

Đừng nói là toàn thế giới, chính là toàn Trung Quốc, đại sư cấp đỉnh đã là không ít rồi.

Chỉ riêng giới chạm ngọc, đã có bốn người, càng không cần nói ở các ngành nghề khác, người ở các ngành nghề cùng tụ tập lại, mấy chục người còn có, toàn thế giới, con số này còn nhiều hơn.

- Nhưng lần này, chúng tôi thay đổi chủ ý.

Hoắc Tư tiên sinh đột nhiên nói, nói rồi, ông lại cầm ly rượu trên bàn, nhấp lấy một ngụm tinh tế, tựa hồ đang say sưa thưởng thức rượu ngon này.

Lý Dương nhìn ông lẳng lặng, không nói gì, chờ phần tiếp theo ông nói.

- Lần này, chúng tôi vẫn có mười hai người, nhưng mười hai người này không không giống, trong đó có một cặp là anh em song sinh, bọn họ cơ hồ là một người, lại chính danh ngạch hai người, qua thương nghị của mọi người, cũng được sự đồng ý của anh em bọn họ, lần này mọi người quyết đinh tăng thêm một người, đôi anh em song sanh này là một thể, chỉ chiếm một danh ngạch.

Hoắc Tư tiên sinh vẫn đang cười, trong lòng Lý Dương lại hơi khẽ động, nghĩ ngợi, hỏi nhỏ:

- Ngài nói, có phải là anh em Joseph không?

Hoắc Tư tiên sinh gật đầu, đối với điểm này, ông cũng không dấu diếm.

Toàn thế giới đạt được trình độ cao nhất, lại là anh em song sinh lại rất ít, chỉ có thể là anh em bọn họ.

Lão Hoàng và lão viện trưởng Hoàng cũng là anh em, đáng tiếc không phải là song sinh.

Anh em Joseph, Hoắc Tư tiên sinh, mười hai người của tổ chức này, Lý Dương đã biết ba người, ba người này, tất cả đều là đại sư đứng đầu danh chấn một phương.

Mà ba người bọn họ, cũng là trong đại hội giám bảo Canada, ba người này tuyệt đối không nhầm, đơn giản từ điểm này mà nói, có thể thấy được sự lớn mạnh của tổ chức này.

Lúc này, ngoại ý mà Hoắc Tư tiên sinh nói Lý Dương cũng hiểu rõ, là bọn họ quyết định để anh em Joseph thành một thể, mới trống ra một danh ngạch, cái này mới làm Hoắc Tư tiên sinh tìm mình, không có chỗ trống này, Hoắc Tư tiên sinh tuyệt đối sẽ không nói những điều này với hắn.

Hoặc lẽ, đợi sau này có chỗ trống, ông mới đến tìm mình.

- Hoắc Tư tiên sinh, tôi có thể biết, tại sao ông chọn tôi không?

Qua một hồi, Lý Dương hỏi lại một câu.

Với với tổ chức thần bí thế này, trong lòng Lý Dương luôn có chút cảnh giác, đặc biệt là đối phương truyền thừa năm trăm năm rồi, nguồn cảnh giác này của Lý Dương càng lớn hơn.

- Kỳ thực rất đơn giản, cậu là một thiên tài, một thiên tài thật sự.

Hoắc Tư tiên sinh cười khanh khách, nói tiếp:

- Toàn thế giới, cậu còn trẻ tuổi làm ra thành tựu như vậy, dùng tiếng Trung Quốc mà nói, chính là lông phụng sừng lân, vô cùng hiếm thấy, không chỉ hiện tại ít, trước đây cũng ít, còn trẻ tuổi mà làm ra thành tựu vĩ đại như vậy, cũng là người dễ dàng trở thành tông sư.

- Trừ cái đó ra, còn có một điểm, cậu và người khai sáng của chúng tôi, ông Leonardo da Vinci có rất nhiều chỗ tương đồng, tuy biểu hiện của cậu bây giờ không thể so với ông, nhưng cậu còn trẻ, có thời không gian phát triển rất cao, tương lai, chỉ cần cậu làm ra đột phá, cho dù cậu siêu việt không bằng ông ta, tôi đoán chừng cũng kém ông ta không bao nhiêu.

Hoắc Tư tiên sinh vẫn đang cười, có câu nói ông lại không nói ra, Lý Dương là thế hệ của bọn họ, người tiếp cận gần nhất Leonardo da Vinci phát triển, cái danh ngạch này, cũng thật sự là bất ngờ mà có.

Đây là bọn họ thương thảo qua, vì để đưa Lý Dương vào, mới cố ý làm ra thay đổi.

- Leonardo da Vinci

Lý Dương ngẩng đầu, lại có chút kinh ngạc, hắn không ngờ, Hoắc Tư tiên sinh bỗng nhiên so sánh mình với một nhân vật lớn này.

- Đúng, cậu và ông ta đều là người có thành tự kiệt xuất ở nhiều lĩnh vực, một lĩnh vực, chỉ cần có thiên phú nhất định, nổ lực, làm ra thành tựu kiệt xuất không khó, nhưng nhiều lĩnh vực, đều có thể làm ra thành tựu cao như vậy, là chuyện vô cùng không dễ, người như vậy, đều là thiên tài mạnh hơn so với người khác, thiên tài vĩ đại!

Hoắc Tư tiên sinh gật gật đầu, trong mắt có chút sùng bái.

Là người hiểu Leonardo da Vinci nhất, một vị tông sư giới hội họa có ảnh hưởng cực lớn, kỳ thực chính là tượng gỗ của hắn.

Lý Dương từ từ cuối đầu xuống, trong đầu của hắn bắt đầu nhớ tới tất cả những kiến thức có liên quan đến Leonardo da Vinci, nhân vật lịch sử nổi tiếng của nước ngoài, Lý Dương cũng có học tập và nghiên cứu qua, người như Leonardo da Vinci, càng không thể thiếu.

Trong lòng Lý Dương, cũng không thể không thừa nhận lời nói của Hoắc Tư tiên sinh.

Leonardo da Vinci chính là thiên tài, thiên tài thật sự, ông ngoại trừ ở thành tựu hội họa ra, còn là một nhà triết học, nhà tiên tri, nhà điêu khắc, nhà phát minh, nhà âm nhạc, nhà y học, nhà sinh vật học, thậm chí là địa lý học, kiến trúc học và về mặt công trình quân sự, cũng có cống hiến cực kỳ xuất sắc.

Chỉ là ông ở phương diện hội họa trở thành tông sư, che lấp ánh sáng ở phương diện khác, làm rất nhiều người đều cho rằng, ông chỉ là một nhà họa sĩ.

Ông quả thật là thiên tài đa tài đa nghệ.

Một lĩnh vực làm ra thành tựu không khó, khó là ở nhiều lĩnh vực, hiện giờ Lý Dương so với Leonardo da Vinci quả thật có khoảng cách nhất định, thậm chí lĩnh vực liên quan đến Lý Dương cũng không nhiều.

Hơn nữa, Lý Dương cũng tự biết rõ, hắn có thể làm ra thành tựu hôm nay, có quan hệ rất lớn với năng lực đặc biệt của hắn.

- Hoắc Tư tiên sinh, thật ngại, ngài có thể cho tôi chút thời gian suy nghĩ không.

Suy nghĩ rất lâu, Lý Dương mới chậm rãi nói ra một câu, chỉ là những gì Hoắc Tư tiên sinh nói, Lý Dương không thể tùy tiện gia nhập vào tổ chức thần bí này, hắn phải tự mình đi tìm hiểu, đi điều tra.

- Không thành vấn đề, ngày mai tôi phải rời khỏi Trung Quốc, ba tháng sau, cũng là tháng mười tôi đợi anh ở Italya, cho dù cậu là không gia nhập vào chúng tôi, trở thành một thành viên của chúng tôi, lần này cũng hy vọng cậu sẽ đến!

Hoắc Tư tiên sinh đứng dậy, mục đích của ông đã đạt được rồi, đây mới là mục đích thật sự của ông đến Trung Quốc.

Ở Trung Quốc thời gian dài như vậy, tại sao Hoắc Tư tiên sinh vẫn luôn theo mình, lúc này Lý Dương cũng hiểu rõ, ông là vì muốn gần gũi quan sát mình, hiểu rõ mình.

Sự thực cũng là như vậy, nếu không phải Hoắc Tư tiên sinh muốn hiểu thêm về Lý Dương, ông căn bản không thể ở lại Trung Quốc lâu như vậy.

- Ông không ở lại đây thêm mấy ngài nữa? Lý Dương cũng đứng dậy.

- Trong thơi gian này tôi bận rất nhiều việc, không thể nán lại đây nữa, tôi tin không cần tới mấy tháng, chúng ta nhất định sẽ gặp nhau.

Hoắc Tư tiên sinh lại nở nụ cười cổ quái, ông cầm ly rượu trên bàn, nâng ly uống cạn ly rượu, rượu ngon như vậy, chính ông bình thường cũng không được uống.

Tiễn Hoắc Tư trở về phòng, Lý Dương cũng trở về phòng mình.

Hôm nay Hoắc Tư tiên sinh mang tin tức này cho hắn, đối với hắn mà nói, có lực tác động rất lớn, Lý Dương cần chút thời gian tiêu hóa, cũng cần suy nghĩ kỹ một chút.

Ngồi suốt ở thư phòng một tiếng đồng hồ, Lý Dương mới trở về phòng ngủ ngủ ngơi.

Một tiếng này hắn cũng nghĩ rất nhiều, đáng tiếc cuối cùng vẫn không thể đưa ra chủ ý, cuối cùng dứt khoát không nghĩ nữa, chuyện thế này, phải thương lương với ông cụ một chút, ông cụ kinh nghiệm không phú, lại tuyệt đối là người không hại mình, để ông cụ giúp mình đưa ra chủ ý còn tốt hơn.

Dù sau hắn cũng có thời gian ba tháng suy nghĩ.

Ngày thứ hai, buổi trưa Hoắc Tư tiên sinh rời khỏi Bắc Kinh, đích thân Lý Dương tiễn ông ra sân bay, trên đường, ai cũng không nhắc đến chuyện tối hôm qua, Hoắc Tư tiên sinh dường như không có nói qua những lời đó.

Từ sân bay trở về, Lý Dương lại đi thẳng tới viện bảo tàng một chuyến.

Hiện tại Bạch Minh bận túi bụi, hận không thể một người phân thành hai để dùng, đám người Tiêu Nham, tay chân cũng không ngừng, cũng luôn bận rộn.

Bảo tàng hôm nay rất sôi động, hoàn toàn vượt xa tưởng tượng của hắn.

Chuyên gia hôm qua, hơn sáu mươi phần trăm tiếp tục ở lại tham quan, hơn nữa rất nhiều chuyên gia cũng nói cho bạn bè thân thích của mình tin tức tốt này, bảo bối nhiều thế này, không đến xem, chắc chắn là một tổn thất lớn.

Bạn bè của những chuyên gia này, hầu như từ Bắc Kinh đến, ngoại trừ những cái đó ra còn là tuyên truyền của Bạch Minh, rất nhiều yêu thích đồ cổ ở Bắc Kinh cũng nhanh đến tham quan.

Chỉ vừa đúng ngọ, nhà bảo tàng đã gần hai ngàn người.

Hai ngàn người, đối với nhà bảo tàng lớn mà nói chỉ là một chút ý nhỏ, rất dễ có thể tiếp nhận vào, nhưng đối với Bạch Minh mà nói, không khác gì là con số trên trời.

Lúc gần tối, số người có vào có, mới từ từ khống chế được.

Vì thế, Bạch Minh chính là giải thích không biết bao nhiêu lần, lúc Lý Dương đến, y nhìn thấy Lý Dương đã nói không ra lời, tiếng nói ứa ra lửa.

Dáng vẻ của y còn làm cho Lý Dương hoảng sợ, vội vàng gọi điện cho mấy người đến, cũng giúp đỡ.

Lần này cuối cùng Bạch Minh cũng thể nghiệm được niềm vui sướng trong đau khổ, hôm nay là ngày thứ hai trong hội triễn lãm, thời gian một ngày tiếp gần năm ngàn người khách, với phiếu vé vào cổng khoảng chừng ba trăm tám mươi đồng, ngày này thu nhập gần hai trăm ngàn, số tiền đầu tư ban đầu rất nhanh được thu lại.

Nếu ba ngày sau vẫn náo nhiệt như vậy, lấy lại vốn là không thành vấn đề, còn có thể có thêm chút lời.

Nhà bảo tàng của Bạch Minh, từ lúc lập ra bây giờ chưa từng sôi động như vậy, náo nhiệt như vậy.

Nhưng dáng vẻ của Bạch Minh cũng thật đáng thương, buổi tối sau khi bảo tàng đóng cửa, y nằm trên ghế không thể động đậy được, Lý Dương lắc đầu nhìn, cuối cùng Lý Dương chỉ y một chiêu, ngày mai nhanh chóng mời công ty quan hệ xã hội đến cầu cứu.

Tốn chút tiền, cũng không thể để mình mệt mỏi như vậy.

Khi rời khỏi chỗ Bạch Minh, hôm nay Lý Dương vẫn chưa về nhà, đi thẳng tới chỗ của ông cụ, hôm nay ban ngày, Lý Dương gọi điện cho ông cụ, buổi tối sẽ ở lại đó.

Bên chỗ ông cụ, phòng của Lý Dương vẫn đang còn trống.

Chỉ là Vương Giai Giai, nhà mình cùng ở chung thì được, bên chỗ ông cụ sống chết nhất định không ở chung phòng, Lý Dương hôm nay nếu không về, cô sẽ trở về chỗ ba mẹ, gần đây cô ở cùng với Lý Dương, số lần về nhà cũng không nhiều, cô cũng nhớ người thân.

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio