Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

chương 1197: quá thần kỳ (3)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Siêu Cấp Hoàng Kim Thủ

Tác giả: Tiểu Tiểu Vũ

Chương : Quá thần kỳ ()

Nhóm dịch: QuyVoThuong

Nguồn: metruyen

Hắn kiên quyết mời người bạn tốt của mình, đồng thời cũng là người có hiểu biết đối với sưu tầm là Victor tới Macao trước, xem xét một chút, xem mười bảo bối được khắp thế giới tuyên truyền rốt cuộc là như thế nào.

Nhưng hắn thật không ngờ, Victor vốn luôn rất trầm ổn, sau khi đi thăm quan về sẽ phản ứng mạnh như vậy.

Kỳ thật phản ứng mạnh không chỉ một mình Victor, những bảo bối này bất luận kẻ nào nhìn thấy khó mà có thể thờ ơ, đặc biệt là những người chưa từng gặp qua, lần đầu tiên chứng kiến điều này.

Thời gian chậm rãi trôi qua.

Buổi sáng qua rất nhanh, những người tham quan xong, đều không ngừng ca thán lần này tới là đáng giá, tới xem rồi, thì những bảo bối được triển lãm cũng nhanh chóng được truyền bá ra ngoài.

Nghiễm Châu, Hồng Kông … các địa phương gần Macao, lại có không ít người bắt đầu hướng tới nơi này.

Trong đám người xem xong đi ra, cũng có không ít người giống như Victor, phản ứng của những người này cũng không khác gì Victor, không ai nói những lời không tốt.

Mười bảo bối này, thông qua triển lãm đã được mọi người chấp nhận.

Buổi chiều, Lý Dương không có ra khỏi phòng, nhưng trong phòng của hắn lại có rất nhiều người, Trịnh Khải Đạt, Tư Mã Lâm cùng với Trương Vĩ, ba người từ Minh Dương tới ủng hộ Lý Dương.

Đồng thời, bọn hắn cũng muốn xem ván bài kinh động thế giới này.

Ngày hôm sau, khi triển lãm càng nhiều người hơn, khiến cho Macao tạm thời thay đổi chính sách, mỗi người dùng dãy số trên giấy căn cước để làm giấy tạm nhập, mỗi người, chỉ có thể vào một ngày.

Giấy này phải trả ngày hôm sau. Buổi sáng, những người đến xem xong, nhịn không được, buổi chiều lại xếp hàng vào xem, nhân viên công tác có thể ngăn cản mấy người, nhưng ngăn không nổi toàn bộ, đặc biệt có những người chỉ quanh quẩn một vòng lại quay lại, khiến không ít người còn chưa xem được triển lãm, rất là bất mãn.

Sử dụng giấy chứng minh có thể được giấy phép vào xem, nhưng muốn vào lại để xem thì lại không được .

Đương nhiên, vào xem vẫn là miễn phí, triển lãm ở Macao lần này, từ lúc mới bắt đầu đã không tính toán chuyện thu phí, nhưng bất kể với chính phủ Macao hay người dân thường, đều được Lý Dương ủng hộ không ít, vậy cũng là Lý Dương hồi báo đối với bọn họ.

Cùng trong một ngày, những đồ nhập cảnh càng nhiều, rất nhiều thứ quý giá, thậm chí bảo bối có thể đạt tới cấp bậc quốc bảo cũng đều đã tới, những người lúc trước đã thưởng thức qua những bảo bối này, không ai phải do dự.

Chu Văn, Lý Bồi bọn họ ngủ chung phòng, cũng đều sang phòng Lý Dương.

Năm người, không thiếu một người, tất cả đều đến nơi này, vốn dĩ công việc của Lưu Chấn Hoa có chút căng thẳng. Lúc này lại là thời kì quan trọng, nhưng sau khi biết chuyện Lý Dương, hắn không chút do dự liền chạy đến.

Cùng Lý Dương qua lại nhiều lần , hắn đã sớm biết năng lượng đằng sau Lý Dương, về công hay tư đều rất mạnh.

Về tư, bạn bè đều đến đây, thiếu hắn cũng không thích hợp. Về công, hắn càng nên đến, thân thế của Lý Dương ở Bắc Kinh hắn cũng đã hiểu biết một chút. Có điều hiểu biết những điều này, đối với chuyện thăng cấp của hắn cũng có trợ giúp rất lớn.

Lúc chiều, Sang Dala từ Myanmar tới Macao, nếu không phải trong gia tộc có còn những chuyện khác, tướng quân Sang Dun cúng chuẩn bị đích thân lại đây.

Cũng gần như đồng thời, Khổng lão, Lương lão … các phú hào Đông Nam Á cũng đua nhau đến Macao, các phú hào từ Âu Châu, cũng đều mang theo cao thủ mà chính mình mời đến, đồng thời mang theo bảo bối của mình, chuẩn bị đến Macao.

Ngày thứ ba triển lãm, những bảo bối nhập cảnh vào Macao cũng đã lên tới hơn bốn vạn, đây là một con số vô cùng kinh người.

- Thật không ngờ, thì ra ở nước ngoài có nhiều bảo bối của chúng ta như vậy?!

Ở trong phòng Lý Dương, Trần Lỗi nhìn thấy số liệu Lý Dương vừa mới cầm lại, rất cảm thán nói một câu.

- Thế này có gọi là nhiều không? Tôi thấy một chút cũng không nhiều. Anh có biết năm đó liên minh nước vào Bắc Kinh, đoạt đi bao nhiêu bảo bối không?

Lý Xán lập tức ngẩng đầu, phản bác Trần Lỗi một câu, hai người hiện tại này rất hay tranh luận, gặp nhau được một lúc là thích tranh hơn mấy câu.

Nhưng lần này Lý Xán nói đúng, hơn bốn vạn đồ cổ không tính là nhiều, huống chi hơn bốn vạn này cũng không phải tất cả đều là đồ cổ của Trung Quốc, còn có rất nhiều thứ là của nước ngoài.

- Liên minh nước? Chuyện này tôi không biết!

Trần Lỗi có chút mờ mịt, thấy vẻ căm giận của Lý Xán liền trả lời ngay một câu.

- Cụ thể là bao nhiêu, hiện tại không ai biết rõ, nhưng Viên Minh Viên chí ít có một trăm năm mươi vạn đồ cổ bị cướp đi sạch, bên trong mấy vạn đồ cổ này, đồ cổ của Viên Minh Viên nhiều nhất chỉ có mấy ngàn món!

Lý Xán bĩu môi, chậm rãi nói một câu.

- Một trăm năm mươi vạn!

Trần Lỗi há to miệng, bên cạnh, Lưu Chấn Hoa cũng đầy vẻ kinh ngạc, còn Chu Văn và Lý Bồi thì hiện tại đã làm ở công ty đấu giá, đối với những việc này đã có hiểu biết nhất định, nên không có gì kinh ngạc.

- Đúng rồi, một trăm năm mươi vạn, năm đó đã mất rất nhiều, toàn bộ nhà bảo tàng nước Pháp cộng lại, cũng không nhiều hơn so với Viên Minh Viên của chúng ta!

Lý Xán lại gật đầu.

- Lý Xán nói đúng!

Lý Dương khẽ thở dài, Viên Minh Viên là một nỗi đau trong lòng mọi người ở quốc nội, một nỗi đau không thể quên.

- Viên Minh Viên chính là bảo tàng hoàng gia, từ đầu thời Khang Hi được dựng lên, hơn một trăm năm mới hoàn thành, có tâm huyết của vô số người, tôi không khoa trương, nếu Viên Minh Viên không có việc gì, bảo tàng hàng đầu thế giới căn bản không thuộc về cung Louvre!

Trần Lỗi chậm rãi gật đầu, trong mắt còn mang theo kinh ngạc.

Hắn biết có rất nhiều bảo bối Trung Quốc truyền lưu bên ngoài, nhưng chưa bao giờ biết rõ số lượng, lúc này nghe được Lý Dương bọn họ nhắc đến, trong lòng còn thật sự có chút rung động.

Chỉ là một Viên Minh Viên liền hơn một trăm năm mươi vạn đồ, vậy gần trăm năm xâm lược, Trung Quốc bị người ngoại quốc cướp đi số lượng bảo bối rốt cuộc có bao nhiêu?

Hai trăm vạn, ba trăm vạn? Thậm chí có thể là hơn một ngàn vạn, mấy con số này, hắn hiện tại cũng chỉ dám nghĩ đến đó.

- Lão Đại, không nên khách khí, có bao nhiêu thì thắng bọn họ bấy nhiêu, chúng tôi ủng hộ!

Chu Văn đột nhiên nói một câu, hắn ở nước ngoài sinh sống đã nhiều năm, biết được nỗi khổ khi ở nước ngoài, đối với hành động lần này của Lý Dương, hắn rất ủng hộ Lý Dương.

- Được rồi, lão Đại, đều thắng hết của bọn họ đi, tất cả chúng tôi đều ủng hộ!

Lý Xán cũng nói theo một tiếng, đối với hắn, Lý Dương có thể thắng được bảo bối càng nhiều càng tốt, huống chi lúc này đây Lý Dương đã lấy ra bảo bối tốt nhất của bản thân, để cá cược cùng người khác.

- Mọi người yên tâm, chỉ cần bọn họ đến, một cái tôi cũng không buông tha!

Lý Dương mỉm cười gật gật đầu, không cần nói, chính hắn cũng sẽ làm như vậy, mất sức lực lớn như vậy tổ chức vụ đánh cuộc này, không phải là vì hấp dẫn những bảo bối này sao.

- Lý ca, lão gia tìm!

Lưu Cương bước nhanh đến, nhẹ giọng nói với Lý Dương một câu.

- Tôi biết, tôi lập tức qua!

Lý Dương nhẹ nhàng gật đầu, sau khi cáo biệt cùng mấy người bằng hữu, liền đi sang phòng lão gia.

Khi đi ra ngoài, Lý Dương còn nhìn một chút, gần đây, những ký giả kia càng ngày càng điên cuồng, có một lần bọn họ đã chui vào tầng trệt, nếu không phải đúng lúc cảnh vệ viên của Lão gia phát hiện, phỏng chừng bọn họ đã gây chuyện.

Lúc này, tự nhiên cần cẩn thận một chút.

- Thanh Minh Thượng Hà Đồ đã nhập cảnh rồi!

Bên trong thư phòng, Lão gia nhìn thấy Lý Dương liền trực tiếp nói một câu, một câu không hề thừa!

Bên trong hội triển lãm vẫn tấp nập như cũ.

Sử dụng chứng minh thư để khống chế sự chồng chéo số người tham gia, nhưng cũng không tránh khỏi nhiều du khách mới đến mang theo sự kỳ vọng và tò mò, mấy ngày hôm nay có hàng vạn người từ các nơi như Hông Kong, Quảng Châu… tràn vào Ma Cao, gây không ít áp lực cho cuộc triển lãm.

-Thần kiếm, là Thần Kiếm của chúng ta.

Mười mấy người Nhật Bản đang đứng trước khán đài của Thiên Tùng Vân Kiếm, tất cả đều nóng ruột nhìn lên bảo kiếm trên khán đài của hội triển lãm.

Nếu không phải xung quanh có nhiều bảo vệ, đây không phải là nơi có thể tùy tiện xung đột thì e rằng có người muốn đập nát khán đài phía trước mặt, trực tiếp mang thanh Thần Kiếm đi.

- Các vị, đây là bảo vật bị thất lạc bên ngoài của đế quốc Nhật Bản chúng tôi, là tượng trưng cho đất nước Nhật Bản, lần này chúng tôi nhất định sẽ đem nó quay trở về, hiến tặng cho Thiên Hoàng bệ hạ!

Thanh Mộc Vị Ương ở trong đó, không phải là lần đầu tiên nhìn thấy Thiên Tùng Vân kiếm nhưng mỗi lần nhìn thấy tâm trạng đều khó có thể cưỡng lại được.

- Tướng quân Thanh Mộc nói không sai, lần này chúng ta nhất định phải thắng trở về, vì thần kiếm của chúng ta, tôi nguyện hiến tặng ra toàn bộ số đồ sưu tập trong viện bảo tàng của tôi.

Người Nhật Bản mặc áo màu trắng đứng bên cạnh Thanh Mộc Vị Ương nói một câu khiến cho mọi người đều nhìn về phía ông ta.

- Tướng quân Cung Bổn, tôi đại diện cho Thiên Hoàng bệ hạ cảm tạ ông, nếu như có thể mang thần kiếm trở về thì ông chính là anh hùng của Nhật Bản.

Dưới tình hình chen chúc như vậy mà Thanh Mộc Vị Ương vẫn khom người cúi đầu với người Nhật Bản mặc áo màu trắng kia.

Cung Bổn tên đầy đủ là Cung Bổn Lương Nhất, là một người sưu tầm nổi tiếng của Nhật Bản, ông ta mở một viện bảo tang tư ở Kanagawa, và có trưng bày rất nhiều đồ sưu tầm của mình.

- Tướng quân Thanh Mộc, tôi nguyện đưa ra đồ sưu tầm để ủng hộ ván bài này!

Một người khác bên cạnh Cung Bổn cũng nói một câu, Thanh Mộc Vị Ương lại một lần nữa thể hiện sự cảm ơn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio