Tim Hà Kiệt đập nhanh hơn, hắn muốn quay đầu lại nhìn Lý Dương nhưng ánh mắt thì vẫn tập trung lên con rối nên không thể quay đầu lại được.
Di chuyển viên kim loại giống như kết quả mà hắn đã đoán, nó quả thật đã làm cho con rối này đứng lên.
Con rối động, sau khi Lý Dương kéo viên kim loại ra thì con rồi bắt đầu có hoạt động.
Có điều chuyển động của nó hoàn toàn không giống như chuyển động cơ giới mà mọi người tưởng tượng, con rối này trước hết giơ hai tay ngang người, sau đó là giơ lên đỉnh đầu, sau đó lắc lắc cái đầu.
Động tác này giống như là một đứa trẻ vừa tỉnh ngủ vậy.
Đây cũng không phải là thứ khiến mọi người sững sốt, con rối này không ngờ là lại vỗ vỗ con rối bên cạnh
Con rối bị vỗ cũng làm động tác như con rối vừa rồi, động tác cũng giống như vừa tỉnh ngủ nhưng hình thức thì có chút khác nhau.
Sauk hi nó làm động tác xong, nó lại lôi kéo con rối thứ , khi con rối thứ ba làm động tác tỉnh ngủ thì con rối đầu tiên lại làm động tác ngồi xuống, rồi lại đứng lên, nhìn giống như là người ta tập thể dục buổi sáng vậy.
Con rối thứ , thứ , rồi thứ ...
Một lát sau, mọi người còn chưa hiểu ra sau thì con rối rốt cuộc cũng đã động.
Mười hai con rối làm động tác không hề giống nhau nhưng có một điểm chung là động tác của chúng giống như là vừa tỉnh ngủ nên tập thể dục vậy, thậm chí có con còn chắp tay sau đít đi lại giống như là tản bộ vậy.
Những con rối này ngoại trừ không có sắc mặt ra thì động tác của chúng làm cho người xem căn bản là không thể nghĩ tới đây là một con rối được.
Đừng nói là con rối gỗ, cho dù là con rối vải hiện đại cũng không thể làm được, nếu như chúng có thể thay đổi sắc mặt thì lý Dương thậm chí là hoài nghi đây có phải là người tí hon trong truyền thuyết hay không nữa.
Hết thảy mọi chuyện xảy ra lúc này chỉ là vì Lý Dương kéo viên kim loại ra mà thôi.
Chỉ kéo một cái mà con rối gỗ đã có thể làm ra những động tác hoàn toàn khác nhau, nếu không phải tận mắt nhìn thấy thì không ai có thể tin được.
con rối hoạt động liên tục phút, hơn nữa còn không có động tác nò giống nhau, hai mắt Lưu Cương đột nhiên trừng lớn.
Động tác của những con rối này ẩn ẩn làm cho người ta có cảm giác chúng đang luyện tập một loại võ thuật luyện thể không biết tên nào đó.
-Lý Dương, đây, đây là chuyện gì?
Hà Kiệt là người thứ nhất có phản ứng lại, nói như thế nào thì hắn cũng là lãnh đạo cấp phó, cũng thấy qua nhiều thứ ngạc nhiên cổ quái nên rất nhanh đã bình thường trở lại.
-Tôi không biết, tôi cũng giống như mọi người mà thôi, tôi chỉ mới thấy chúng lần đầu.
Lý Dương bất đắc dĩ lắc đầu, tình huống cụ thể hắn biết một chút, chẳng qua không thể nói ra, nó ra sẽ càng làm cho mọi người kinh hãi hơn mà thôi.
Từ lúc con rối thứ hoat động Lý Dương liền mở ra năng lực đặc thù để quan sát hết mọi biến hóa của những cn rối.
Trước đó vì không có năng lực đặc thù nên hắn không biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra, có điều từ con rối thứ thì mọi thứ Lý Dương đều quan sát được.
Những con rối này không lớn, nhưng bên trong chúng lại phức tạp như những linh kiện điện thử vậy, do sự tác động không ngừng của những sợi dây màu đen bên trong nên con rối có thể cử động, hơn nữa còn làm ra những động tác hoàn toàn khác nhau.
-Lý Dương, có phải là không có ai khống chế phải không?
Vương Giai Giai đột nhiên hỏi một câu, trên mặt cô còn đầy sự kinh ngạc, đi theo Lý Dương cô đã sớm thấy được rất nhiều thứ thần kỳ, vốn tưởng rằng năng lực thừa nhận của mình đã rất tốt rồi, nhưng khi thấy được con rối này thì cô mới biết là năng lực thừa nhận của cô còn xa mới đủ.
-Hẳn là như vậy.
Lý Dương cũng không biết phải trả lời sao cho tốt nữa, chỉ kéo nhẹ một cái thì con rối gỗ đã hoạt động tới bây giờ mà vẫn chưa ngừng lại, nếu không phải là hắn biết quá trình hoạt động bên trong con rối thì khi nói những lời này hắn đã chột dạ rồi.
-Lý Dương, không phải là anh thông đồng với người khác lừa gạt chúng tôi đó chứ, tôi phải kiểm tra mới được.
Ngô Độ hét to một tiếng rồi nằm úp xuống mặt đất, ngoài trừ chân bàn ra thì không còn có cái gì khác cả.
-Có thông đồng thì cũng chỉ có thông đồng với cậu mà thôi, nơi này chính là do cậu dẫn đến đó.
Hà Kiệt trừng mắt, Ngô Độ lập tức đứng lên, trên mặt vẫn là sự khiếp sợ, động tác của hắn vừa rồi chỉ là do không thể tin nổi nên hắn làm theo bản năng mà thôi. Con rối này cho dù là có người khống chế thì cũng không thể làm được thế này chứ nói chi là không người khống chế.
-Còn có viên kim loại khác.
Vương Phong đột nhiên giơ tay chỉ về phía con rối gỗ, lực chú ý của mọi người ngay lập tức tập trung lên những viên kim loại.
Viên mà Lý Dương kéo ra đã từ từ rút về, con rối vẫn hoạt động như trước, nhưng động tác đã chậm hơn rất nhiều, không có linh hoạt như lúc đầu.
Mọi người cũng đã giảm bớt sự kinh hãi, đột nhiên nhìn thấy một con rối lại có thể làm những động tác giống như là người thật như thế thì cho dù là ai thì cũng sẽ kinh ngạc như bọn họ.
Đây cũng không phải là điện ảnh, đây chính là con rối hàng thật giá thật, vậy mà một màng chỉ có thể xuất hiện trong điện ảnh lại xuất hiện trước mặt mọi người.
Hiện tại, lời nói của Vương Phong đã đem lực chú ý của mọi người dẫn lên viên kim loại.
Nơi này có viên kim loại, Lý Dương mới kéo một viên mà đã như thế, vậy viên còn lại thì thế nào? Lúc này mỗi người đều rất muốn tiến lên kéo chúng, nếu không phải mỗi người đều có thể tự chủ, chỉ sợ bọn họ đã trực tiếp xông lên kéo thử viên kim loại kia xem rốt cuộc là như thế nào rồi.
Lý Dương hít sâu một hơi rồi vương tay ra.
Những người khác đều có chút hô hấp mất tự nhiên, ai cũng không biết sau khi kéo xong sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.
Lưỡi dao nhẹ nhàng lấy viên kim loại ra, lần này không chút do dự, hắn dùng sức kéo nó ra.
Viên kim loại này kéo ra thuận lợi hơn viên trước đó nhiều, sau khi lôi ra thì ánh mắt mọi người đều tập trung về phía những con rối.
Sau khi kéo viên kim loại ra thì những con rối vốn còn chút hoat động liền đứng yên ở đó, ở giữa có một con rối nâng chân lên rồi quét ngang hai vòng sau đó trở lại chỗ cũ.
Sau đó những con rối khác đều có động tác khác nhau, lúc này và lúc trước hoàn toàn khác nhau, không có con rối nào biểu hiện vừa tỉnh ngủ cả mà ngược lại làm cho người ta cảm giác tinh thần của chúng đang rất sung mãn.
Thần thanh khí sảng, chính là như vậy, con rối đã có năm tuổi, sơn trên người chúng đã tróc ra gấn hết vậy mà vẫn làm cho người xem có cảm giác như thế, việc này quả thật là quái dị.
Con rối gỗ lại hoạt động, lần này chúng đứng thành từng đôi một.
Ngay sau đó, mọi người một lần nữa mở to mắt, những con rối này không ngờ bắt đầu đánh nhau, mười hai con rối chia làm cặp, mỗi chiêu mổi thức đều bị con rối đối diện phá giải, thoạt nhìn giống như là đang đối luyện vậy.
Triệu Khuê và Hải Đông nhìn thoáng qua nhau, họ thấy trong mắt đối phương đều là sự run động.
Lưu Cương cũng tốt không tốt hơn bao nhiêu, hắn nhẹ nhàng hít vào một hơi, ba người bọn họ là người trong nghề chứ không giống như bọn người Lý Dương chỉ tò mò nhìn.
Những con rối gỗ này rõ ràng là đang diễn tả một loại võ thuật cao thâm, thứ này thậm chí so với thứ mà bọn họ học trong quân đội còn cao cấp hơn.
Binh lính bình thường không thể tiếp xúc với võ thuật thật sự, bọn họ chỉ học đánh nhau kịch liệt, nói trắng ra thì bọn họ chỉ dựa vào những động tác đơn giản để chế địch, nếu chế trụ không được thì phiền toái, trên chiến trường điều cần chú ý nhất phải là một kích tất sát.
Thứ mà bộ đội đặc chủng bọn họ học là võ thuật chân chính, không phải là những thứ khoa chân mua tay trong TV hay là võ quán, bọn họ luyện là võ thuật Trung Hoa có lịch sử nghìn năm.
Giống như Thái Cực Quyền của Trần Vô Cực vậy, võ thuật của ông không những có thể cường thân kiện thể mà lúc đối dịch còn có thể phát ra hiệu quả rất lớn.
Có loại võ thuật chân chính này bọn họ có thể một địch mười thậm chí là hơn , nếu như đánh tay không thì người khác hoàn toàn không thể chạm vào bọn họ được.
Nguyên nhân chính là vi như thế, bọn họ mới có thể liếc mắt là thấy thứ mà con rối diễn luyện là thứ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy qua, một loại vọ thuật còn cao minh hơn thứ mà bọn họ đã học, hơn nữa võ thuật mà những con rối này không giống, thậm chí có thể nói là hoàn toàn khác nhau.
Những con rối này diễn luyện rất đơn giản, cũng không hề có sát khí, chỉ có này động tác, có điều ba người bọn họ đều hiểu được mấy thứ này mà để cho một người trong hiện thực sử dụng thì sẽ là một chuyện đáng sợ như thế nào.
Tựa như lúc trước ở phố đồ ngọc Bình Châu vậy, Trần Vô Cực chỉ dùng một tay thôi thì đã có thể đẩy Lưu Cương qua một bên, đơn đả độc đấu thì đừng nói là Lưu Cương, cho dù là bất cứ ai trong bộ đội đặc chủng cũng không thể thắng được ông.
Trần Vô Cực đã luyện Thái Cực Quyền được vài chục năm, ông sớm đã trở thành một thế hệ đại sư, loại đại sư thế này không phải là người mà đám Lưu Cương chỉ vừa mới học được một chút da long có thể so sánh, cho dù là cộng thêm cả đám người Triệu Vĩnh cũng chưa chắc có thể thắng được ông.
-Đây vẫn là con rối gỗ sao?
Hà Kiệt đột nhiên hỏi một câu, Lý Dương có chút sững sốt, Vương Phong và Ngô Độ đều ngỡ ngàng.
Hà Kiệt hỏi chính là câu mà bọn họ muốn hỏi, đây còn là con rối gỗ sao? Con rối gỗ mà có thể làm được những động tác y hệt con người như thế này sao? Ngô Độ thậm chí còn có ý nghĩ muốn xét toạt nó ra xem bên trong có giấu người tí hon hay không.
... ... ... ... ...