Siêu Cấp Máy Tính

chương 54: tiệc mừng công

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương : Tiệc mừng công

Game này được lấy tên Kim Dung Truyền Kỳ - Tái Tục Tiền Duyên, sau khi được thử nghiệm và sửa vài lỗi, đã được chính thức ra mắt.

Những người tham gia thử nghiệm đều là cựu fan của Kim Dung Truyền Kỳ. Ngoại trừ khoản hình ảnh thì mọi người đều đánh giá cao nội dung của dòng game kinh điển này.

Sau thử nghiệm, mọi người nhất trí phát hành lên truyenfull.vn. Mà thế giới mạng rộng lớn như thế thì làm sao để mọi người biết tới? Làm cho càng nhiều người chơi game này mới là tâm nguyện của Cao Hiểu Tiết.

Mọi người thương lượng với nhau, trong đám có tên năm ba có quen biết Admin Heo Nhỏ của diễn đàn Thiết Huyết nên gửi cái game có dung lượng MB này cho hắn, nhờ đăng lên diễn đàn.

Diễn đàn Thiết Huyết là nơi chuyên thảo luận và cung cấp các bản MOD của game Kim Dung Truyền Kỳ. Mà Heo Nhỏ - người sáng lập Thiết Huyết, cũng là một fan cuồng của Kim Dung Truyền Kỳ, chính hắn là người tạo ra bản MOD Thương Long của game này. Bản MOD này tôn trọng nguyên bản nhưng nội dung lại phong phú hơn bản gốc nên giành được rất nhiều lời khen tặng của fan.

Bên kia Heo Nhỏ vừa nghe nói có bản mới của Kim Dung Truyền Kỳ thì đồng ý rất sảng khoái. Hơn nữa, sau khi chơi thử một lúc thì hắn post lời khen tặng dài dằng dặc trên trang chủ Thiết Huyết.

Thiết Huyết không phải là diễn đàn lớn, có điều trong này chỉ toàn là fan cuồng của Kim Dung Truyền Kỳ nên game mới này được rất nhiều người download chơi thử và đánh giá rất cao.

Điều làm người ta kinh ngạc chính là: Năm đó, khi Heo Nhỏ làm bản MOD "Thương Long" thì đã trưng cầu ý kiến của rất nhiều người và phải chỉnh sửa rất nhiều lần mới có thể viết ra được kịch bản tương đối hoàn chỉnh còn bản "Tái Tục Tiền Duyên" này ngoài một hai tình tiết không hề có trong truyện - như sư phụ của Tiêu Viễn Sơn là ai? - thì hầu như không tìm ra được khuyết điểm gì trong kịch bản cả!

Game này đã gần như là hoàn mỹ, khó tưởng tượng được kịch bản của nó lại do một cô gái viết ra!

Những người tự làm game có niềm tự hào lớn nhất đó là có nhiều người chơi game của mình làm và cũng hy vọng người chơi giới thiệu với càng nhiều chơi hơn nữa.

Được sự giới thiệu của Thiết Huyết, đã có Mod của trang web "Imagine" hứa sẽ hỗ trợ để giới thiệu về "Tái Tục Tiền Duyên".

Tin tức này làm mọi người sướng ngây ngất.

Vì Imagine là một trang web đánh giá game độc lập, có băng thông và thành viên đông hơn Thiết Huyết rất nhiều, lại có uy tín trong giới làm game Trung Quốc nên được rất nhiều người biết đến.

Nếu được Imagine tuyên truyền giúp thì số lượng download của "Tái Tục Tiền Duyên" sẽ rất khả quan.

Sau khi giao bản game cho Mod của Imagine thì Cao Hiểu Tiết nhìn đám gia súc đang hưng phấn, nàng "E hèm" một tiếng rồi nói:

-Các đồng chí! Nhiệm vụ đã hoàn thành! Tiếp theo chúng ta sẽ làm gì?

Cả đám đồng thanh:

-Tiệc mừng công!

Cao Hiểu Tiết cười hì hì:

-Các vị. Các vị vất vả nửa tháng rồi. Mình nghèo khó quá nên không có tiền để phát lương cho mọi người, nhưng nếu một bữa cơm mà cũng không mời các vị thì mình thật là không có đức! Vì thế, để cảm ơn mọi người, mình mời mọi người bữa ra trò. Mời mọi người chọn thời gian và địa điểm.

Ngô Nguyên thất đức hét lên:

-Nhà hàng Quốc tế!

Nhưng thấy ánh mắt muốn giết người của Cao Hiểu Tiết thì hắn hoảng hốt trốn sau lưng Trần Húc.

Có thể nói Nhà hàng Quốc Tế là nhà hàng đắt đỏ nhất thành phố này vì nó nhà hàng sao duy nhất trong thành phố! Nghe nói chén cháo hơn tệ. Nên sinh viên Đại học Tổng Hợp thường nói đùa: sau này phát tài thì sẽ đãi cả tầng ký túc xá chầu, mỗi người phần, phần ăn, phần để ném. Cao Hiểu Tiết thầm tính toán, nếu đãi cả đám năm mươi mấy người này bữa trong đó thì cả năm sau chắc nàng phải ăm mì gói mất!

Một tên năm tư - cũng là Chủ tịch CLB Sinh viên yêu máy tính, lên tiếng:

--Nhà hàng Quốc tế quá khoa trương. Mấy chú đừng khi dễ con gái người ta chứ! Chúng ta đi Phượng Lâu đi. Chỗ đó rộng rãi mà giá cả cũng không đắc đỏ.

Cao Hiểu Tiết cũng từng nghe tới Phượng Lâu, nghĩ lại chắc mình cũng đủ tiền, với lại mấy người này rất nhiệt tình giúp đỡ, bây giờ mà mời người ta đi ăn quà vặt ngoài cửa Tây thì thật là quá tệ! Vì thế nàng dũng cảm phất tay:

-Đi thôi. Bây giờ đi Phượng Lâu nha.

Trần Húc may mắn được ăn ké, tuy hắn không tham gia phát triển game nhưng là người đầu tiên thử nghiệm nên cũng có phần.

Khi tới Phượng Lâu, Cao Hiểu Tiết muốn té xỉu vì đám này không phải đi một mình mà còn tha thêm bạn gái! Phải biết rằng CLB Sinh viên yêu máy tính này trong trường rất oai phong nên thành viên rất dễ dàng cưa gái! Chỉ cần lộ ra chiêu bài CLB là phần thắng cả ! Vì thế ban đầu nàng chỉ dự trù năm mươi mấy người nhưng bây giờ "dân số" đã tăng lên gần gấp đôi! Mà bản thân Cao Hiểu Tiết cũng dẫn theo người - đừng hiểu lầm là nàng dẫn bạn trai theo nhá, người nàng dẫn theo là Trạm Tinh.

Sau khi nhìn giá cả, Cao Hiểu Tiết lại choáng váng thêm một chập, vì tháng sinh hoạt phí trong tài khoản của mình không đủ cho nửa chầu!!! Trạm Tinh ở bên cạnh thấy vẻ mặt của nàng nên cười cười:

-Đã đến đây rồi thì mở tiệc thôi. Đổi chỗ làm người ta mất hứng đó. Nếu bạn không đủ tiền thì mình ứng trước cho bạn, khi nào có thì trả cho mình là được.

Cao Hiểu Tiết cũng hiểu bây giờ không phải lúc để từ chối, trong lòng nàng thì đang thầm mắng đám người kia không trượng nghĩa. Nàng cũng biết Trạm Tinh là một phú bà, với kỹ thuật của Trạm Tinh thì có thể giữ vị trí cao cấp trong một công ty an ninh mạng nào đó nhưng nàng vẫn tiếp tục học. Nghe nói từ thời Trung học nàng đã không xài tiền nhà nữa mà viết phần mềm rồi bán lấy tiền xài. Có lần Trạm Tinh rút tiền, Cao Hiểu Tiết đứng bên cạnh tò mò nhìn số tiền trong tài khoản thì giật mình, vì thấy trong đó có sáu chữ số!

Nghe Trạm Tinh nói thế, Cao Hiểu Tiết cũng không khách khí. Tuy mới quen biết không lâu nhưng nàng và Trạm Tinh lại thân như chị em nhiều năm, chút tiền này không là gì đối với Trạm Tinh cả, sau này từ từ trả cũng được.

Nhưng không được bao lâu thì Cao Hiểu Tiết lại hối hận, gần người nên phải thuê đại sảnh ở tầng hai, sau khi ngồi hết vào chỗ thì đầy bảy tám bàn! Sau đó đám người kia liều mạng kêu món ăn, tính sơ sơ thì mỗi bàn đã hơn tệ! Đó là còn chưa tính tiền rượu!

Thế mà đám kia còn chưa chịu dừng, có tên réo om sòm:

-Quản lý ui! Có súp rùa hoang không? Mỗi bàn một phần nha, món này bổ lắm à!

Cao Hiểu Tiết suýt ngất, mấy con rùa đó có phải hoang dã hay không thì không biết nhưng trên menu thì ghi tệ/cân! Mỗi phần súp không hơn tệ mới là chuyện lạ!

Sinh hoạt phí của Cao Hiểu Tiết mỗi tháng chỉ tệ, tuy so với đa số sinh viên thì cũng khá nhiều nhưng bây giờ tháng sinh hoạt phí cũng chưa đủ cho bàn!

-"Tinh Tinh..." Vẻ mặt Cao Hiểu Tiết như muốn khóc, nắm tay Trạm Tinh, còn Trạm Tinh thì đang cười yếu ớt.

Trần Húc ngồi cùng bàn với người, thấy Cao Hiểu Tiết sắp khóc nên hắn bật mí;

-Thôi không chọc bà nữa. Thật ra bọn tui đã bàn bạc rồi, mọi người sẽ cùng chia sẻ với bà. Bà tưởng tụi này là cầm thú hả?

Cao Hiểu Tiết "Á" một tiếng rồi nhìn quanh thì thấy bọn kia đang cười nghiêng ngã thì giật mình nhớ lại vừa rồi mình biểu hiện quá kém, nhưng khi nghĩ tới chuyện nửa năm sau không cần ăn mì gói thì tâm trạng lại bay bổng, nàng kêu lên:

-Quản lý ui! Cho mỗi người ít nhất là chai bia nha!

" chai?" Trần Húc và Ngô Nguyên đều gục đầu xuống bàn.

Thật ra chai bia chả là cái đinh gì đối với Trần Húc. Vì từ nhỏ hắn đã khoái ăn món "cơm rượu" rồi! Khi học tiểu học, có lần cha hắn đi vắng, hắn bèn cạy tủ của cha rồi ăn hết cả hũ cơm rượu của ổng! Sau đó thì xỉn mặt đỏ gay như mặt trời giữa trưa.

Còn Ngô Nguyên thì tửu lượng lại quá kém, thuộc dạng người ly là gục nên hắn ôm chặt cái ly của mình, sống chết gì cũng không cho người ta rót rượu. Hơn nữa, hắn vừa nhấp ngụm thì mặt đã đỏ lên như trái cà chua, dọa Cao Hiểu Tiết không dám ép nữa.

Người Trung Quốc có thói quen khá đặc biệt, khi có dịp cao hứng thì phải có tiệc rượu. Tuy game này thành công nhưng đối với CLB Sinh viên yêu máy tính thì cũng không tính là chuyện gì lớn vì bọn họ có nhiều tác phẩm có hàm lượng kỹ thuật cao hơn, nhưng họ vẫn hào hứng tham gia tiệc rượu.

Trạm Tinh ngồi cạnh Cao Hiểu Tiết, Trần Húc cũng ngồi cạnh Cao Hiểu Tiết, nên bị cô nàng này ép uống không ít. Đừng xem nàng là con gái mà coi thường nha, cô em Hàng Châu này uống rượu mà như uống nước. Vừa mới bắt đầu nàng đã rót cả chai bia vào trong cái cốc thật to, uống một hơi hết sạch! Sau đó thì tới mấy thằng ôn kia tới mời nàng tới tấp, nàng chưa kịp đụng đũa vào đồ ăn thì đã nốc hết chai! Rồi sau đó nàng chạy vào WC.

Trần Húc cảm thấy mình vừa không may lại vừa gặp may. Không may là Cao Hiểu Tiết vẫn còn nhớ rõ chuyện tấm hình, mà Ngô Nguyên thì không thể uống nên nàng quay qua dập mình. Còn may mắn là bây giờ nàng đang bị mọi người tấn công nên không còn thời gian dập mình nữa.

Cao Hiểu Tiết xỉn thì vẻ rất quyến rũ, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng lên, đôi mắt to đang lờ đờ nhìn quá thu hút, làm người ta thấy ngứa trong lòng. Trần Húc vừa định nói "Bà thấy mệt thì dựa vào vai tui nè" thì nàng đã dựa vào vai Trạm Tinh đang ngồi bên cạnh.

Thật ra Trạm Tinh uống không được bao nhiêu, vì một cô gái như nàng làm người ta không đành lòng ép uống. Thật ra cũng có mấy tên chạy lại mời, nàng cũng nâng ly nhưng chỉ nhấm nháp ngụm rồi buông xuống nên tới giờ nàng cũng chưa uống hết ly. Đám người tới mời rượu định ép nàng uống cạn nhưng bị nàng trừng mắt nên phát khiếp, không dám ho he hó hé gì.

Trần Húc cũng có từng bị như thế. Lúc vừa khai tiệc hắn có mời Trạm Tinh lần, kết quả là nàng chỉ nhấp ngụm rồi thôi. Sau đó Trần Húc đi WC đã bị mấy tên kia chận đường nói:

-Như thế là không được nha. Mỹ nữ kia uống quá ít, nhiệm vụ của chú mày là phải mời nàng uống cạn!

Thật ra, đề nghị này cũng không phải có ác ý, vì người Trung Quốc đều có thói quen như thế. Đã vào bàn rượu thì không kể nam nữ, uống ít như vậy là không được!

Vẻ mặt Trần Húc đau khổ nói:

-Tui có cách nào đâu? Tui không thể lấy cái quặng [phễu] nhét vào miệng người ta rồi đổ rượu vào được!

Mấy tên kìa hắc hắc:

-Tự chú mày phải nghĩ cách chứ. Bọn anh không xen vào đâu, bọn anh chỉ nhìn biểu hiện của chú thôi. Nếu chú mày làm không xong thì bọn anh sẽ dập hội đồng đấy!

Trần Húc gào lên:

-F..k, các người quá vô sỉ!

Đám kia cười rộ lên rồi bỏ đi.

Trần Húc đành phải buồn bực trở lại bàn, lúc này Cao Hiểu Tiết đi WC chưa về nên Trạm Tinh cách hắn cái ghế trống. Trần Húc nhìn chung quanh thì thấy mấy thằng ôn hồi nãy đang nhìn về phía mình cười dâm đãng, có tên còn giơ chai bia lên thị uy.

Trần Húc toát mồ hôi, vì thế hắn lấy hết dụng khí bưng ly nói với Trạm Tinh:

-Trạm Tinh, mình mời bạn ly nữa nhé.

Trạm Tinh liếc hắn cái:

-Mới uống rồi mà?

Trần Húc đáp:

-Có ai quy định mỗi người chỉ uống lần đâu? Với lại bạn uống quá ít. Hồi nãy mình uống ly mà bạn uống ngụm nha.

Trạm Tinh vẫn cười cười hỏi:

-Vậy bạn muốn thế nào?

Trần Húc định nói "Mỗi người ly" nhưng nghĩ lại ép một cô gái thì quá thất đức vì thế hắn nói:

-Mình uống ly bạn uống ly nhé?

Thấy Trạm Tinh trừng mắt với mình hắn sửa lại:

-Hay là mình uống chai bạn uống ly nhé?

Hắn nghĩ Trạm Tinh sẽ cò kè mặc cả nhưng không ngờ cô bé này nói:

-Được. Bạn uống trước đi.

Thấy đám kia đang nhìn mình chằm chằm, Trần Húc liều mạng khui chai rồi uống ừng ực.

Phải biết rằng uống lần hết chai khác xa với uống từng ly một. Uống cả chai rất mau "tới bến"! Trần Húc tu hết chai bia thì lờ đờ, cười ngây ngô:

-Tới phiên bạn. Đừng quỵt nhé.

Trạm tinh nở nụ cười:

-Mình không quỵt ai bao giờ.

Nói xong nàng rót đầy ly rồi ngừng lại, thổi hết bọt bia rồi rót tiếp, cứ thế cho đến lúc cái ly đầy bia nàng mới uống. Uống xong nàng mỉm cười uống sạch, rồi lại mỉm cười hỏi:

-Thế này được rồi chứ? Bạn có muốn thêm ly không?

Trần Húc trợn tròn mắt, hắn vốn nghĩ chỉ ly là Trạm Tinh sẽ xỉn nhưng không ngờ cô bé này còn dám khiêu chiến!

Lúc này Ngô Nguyên đang cổ vũ ồn ào:

-Tới luôn Lão Tam! Tao ủng hộ mày trên tinh thần!

Sau đó mấy bàn bên cạnh cũng hò hét ủng hộ.

Nghe nhiều người ồn ào như thế, lại thấy Trạm Tinh như cười như không nên Trần Húc cắn răng cái, sau đó định rót vào ly của mình nhưng Trạm Tinh đưa tay đặt trên miệng ly của mình có ý sẽ không uống, nàng nhìn nhìn Trần Húc rồi lại nhìn nhìn cái chai không trên bàn.

Tất nhiên, Trần Húc thấy được biểu tình này của nàng, khóc thầm trong lòng "Chị Hai à, muốn chơi chết tui hả? Tui chai bà ly nữa hả???"

Hắn định từ chối nhưng đám bên cạnh đang hò hét ồn ào, Trần Húc biết, nếu mình tỏ ra yếu thế thì sau này đừng mong ngẩng đầu nhìn ai. Vì thế hắn đau khổ khui tiếp chai rồi tu ừng ực.

Uống hết chai, Trần Húc cảm thấy mình sắp "tới chỉ" rồi! Bia vừa uống vào vẫn còn nằm trên cổ họng chỉ chực trào ra, hắn không dám nói chuyện, chỉ ra dấu với Trạm Tinh, ý bảo "Tới phiên bạn".

Trạm Tinh cũng không ăn gian, nàng vẫn rót đầy như ly trước rồi uống sạch, sắc mặt không hề thay đổi. Nàng lại cười cười nhìn Trần Húc. Cái nhìn này làm Trần Húc ớn lạnh, lúc này hắn mới biết là cô bé này đúng là "giả heo ăn thịt cọp"! Rõ ràng là biết uống nhưng lại làm như không biết! Trần Húc nghĩ thầm "Nếu nàng uống ly nữa thì mình chết chắc", hắn "ngán" rồi nhưng không biết nói thế nào để chạy thì nghe nàng nói:

-Thêm ly lúc đầu nữa là ly rồi. Chắc bạn thấy đủ rồi hén?

Nhưng lời này rõ ràng là cho Trần Húc cơ hội xuống đài, nàng không muốn đuổi tận giết tuyệt. Trần Húc nhìn nàng với ánh mắt cảm kích, hắn thấy cô bé này không hề đơn giản, đành gật đầu, sau đó bay nhanh vào WC. Hắn phải "cho chó ăn chè" mới được!

Lúc Trần Húc trở về, nghe Cao Hiểu Tiết nói

-Tinh Tinh, bạn lợi hại quá vậy?!

Trần Húc hỏi Ngô Nguyên mới biết: vừa rồi có tên chạy tới khiêu chiến, Trạm Tinh uống liên tiếp ly còn thằng kia uống chai rồi bay vào WC!

Trần Húc hoảng sợ, vì cô gái này chỉ đỏ mặt chút nhưng vẫn lạnh lùng như cũ, nhưng trong sự lạnh nhạt này có thêm vẻ kiều mị khi có men rượu.

Nhìn cô bé này, rốt cục Trần Húc cũng hiểu: phụ nữ không hề đơn giản như bề ngoài, loại sinh vật này rất phức tạp!

Biểu hiện của Trạm Tinh làm không còn ai dám khiêu chiến nàng nữa, bất quá lúc này mọi người đã hạ nhiệt, với lại đồ ăn cũng không còn - có mấy thằng ăn hết bàn mình thì xách chén đũa qua bàn khác ăn tiếp! Lúc này, xem như tiệc mừng công đã thành công tốt đẹp.

Ăn nhậu xong, cả đám lại kéo nhau đi karaoke. Giọng hát của Trần Húc rất khá làm Cao Hiểu Tiết ngạc nhiên một phen, nàng nói:

-Tui vốn tưởng rằng giọng hát của ông chỉ như giọng vịt kêu!

Trần Húc khiêm tốn nói:

-Chỉ có Lão Đại của tui mới đạt tới trình độ đó thôi.

Mà lúc này Ngô Nguyên đang gặp cái micro gào thét bài "Đến chết cũng phải yêu"...

...

Khi mọi người về tới trường thì đã hơn g. Cả đám người mùi rượu nồng nặc chầm chậm đi vào trường làm bảo vệ hết hồn.

Vốn là vào trường rồi thì ai về phòng người nấy nhưng có thằng đề nghị:

-Lên mạng xem phản ứng thế nào nha?

Nghe ý kiến này, Cao Hiểu Tiết cũng bỏ qua cơn thèm tắm táp, vì thế mọi người lại kéo vào phòng sinh hoạt của CLB Sinh viên yêu máy tính, mở máy lên mạng, ghé trang chủ của Imagine.

Trang chủ quả nhiên có đưa tin về "Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên", nhưng khi thấy tiêu đề, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Game chuối nhất trong lịch sử: Kim Dung truyền kỳ - Tái tục tiền duyên, mọi người hãy nhìn xem để biết cái gì gọi là 'không phải chuối, chỉ có siêu chuối'!"

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio