Chương : Kế hoạch "Nhà quê" - Bàn bạc
Thôi Quảng Duy cố ý ngưng một chút, ánh mắt Trần Húc và Cao Hiểu Tiết sáng ngời, đồng thanh:
-Ý của anh là...
Thấy lời nói giống nhau nên hai đứa nhìn nhau, Trần Húc giành nói trước:
-Anh muốn cho tụi em triển lãm game này?
Cao Hiểu Tiết nhanh chóng bổ sung:
-Có phải chúng ta sẽ bày quầy triển lãm ngang cửa với họ để mọi người qua lại có dịp so sánh?
Nói xong, Trần Húc và Cao Hiểu Tiết lại liếc nhìn nhau cười cười.
Tới lúc này đám còn lại mới kịp phản ứng, kích động hò hét, trong lòng thầm nghĩ "Ông anh này tuy nhìn văn nhã thế mà âm hiểm gớm! Chiêu thức như thế mà cũng nghĩ ra được! Còn hai đứa Trần Húc và Cao Hiểu Tiết quả nhiên là gian phu dâm phụ, phối hợp quá ăn ý!"
Thôi Quảng Duy cười:
-Việc chọn vị trí ngang cửa với họ không thành vấn đề, vì bọn anh có quan hệ cũng khá rộng, với lại, lúc đó Ngân Phong và Imagine sẽ đốt rất nhiều tiền để quảng cáo nên không có ai dám chọn vị trí ngang cửa của họ đâu.
-Cảm ơn sư huynh!
Trần Húc và Cao Hiểu Tiết gật đầu liên tục, hai người lập tức hiểu được ý Thôi Quảng Duy. Game Thục Sơn kia Cao Hiểu Tiết có nhìn qua còn Trần Húc thì chưa, nhưng hai người đều rất tin tưởng vào game của mình, vì nó sẽ có hình ảnh chân thực cộng với nội dung, tình tiết rất phong phú, hai thứ kết hợp lại mà không muốn thu hút người ta thì cũng khó! Những người tới tham quan triển lãm này thì ngoài những người mê game còn có nhân viên - thậm chí là nhân viên cấp cao của các công ty game, tự nhiên là những người này sẽ đi dò xét xung quanh, game của mình hay như thế thì chắc chắn sẽ khiến họ chú ý!
Một game miễn phí mà áp đảo từ hình ảnh cho đến nội dung một game đầu tư rất nhiều tiền thì chẳng khác nào hung hăng tát đối phương mấy bạt tai!
À, không, không phải chỉ bạt tai mà đánh cho lăn qua lộn lại, rồi mỗi người còn "tặng" cho một ngụm nước miếng, tiếp đó là dẫm cho mấy cước!
He he, có gì xả giận tốt hơn thế này?!
Trần Húc và Cao Hiểu Tiết hưng phấn thảo luận, không khí chung quanh liền nóng lên. Lương Hiểu Tuệ buồn bực nhả một ngụm khói rồi nói với ông xã của mình:
-Sao trước giờ em không biết anh âm hiểm như thế?
Thôi Quảng Duy đẩy đẩy mắt kính cười hăng hắc:
-Anh có chủ ý này là vì muốn xả giận cho đám đàn em thân yêu thôi. Cơ hội tốt như thế sao bỏ qua được?
Lương Hiểu Tuệ cũng cười hì hì:
-Đến lúc đó, chúng ta kéo vài công ty có quan hệ tốt tới trợ trận, hung hăng bỉ mặt đám tiện nhân kia một trậnmới được!
Sau đó nàng bừng bừng hứng thú, muốn đem chuyện này nói cho đám đàn em này để bọn chúng cao hứng, nhưng vừa bước tới đã nghe giọng Trần Húc oang oang:
-Giề? Đương nhiên chúng ta phải lấy thân phận sinh viên ra mặt. Bằng không một cái tát này đâu có kêu. Đến lúc đó mọi người có bao nhiêu "nhà quê" thì cứ tung hết ra, mắt kính xịn thì dẹp hết đi, mang cái loại kính đít chai vào, tóc tai thì cứ bù xù lên, quần áo thì càng "bèo" càng tốt, tốt nhất là để người ta có cảm giác vừa nhìn là muốn bố thí!
Cao Hiểu Tiết đang đứng bên cạnh, bổ sung:
-Còn nữa nha, đừng có nói tiếng phổ thông, cứ nói bằng thổ ngữ quê mình, làm người ta tưởng chúng ta từ nông thôn lên, còn trên bàn thì để mấy cái laptop rách nát - tất nhiên là cấu hình bên phải đủ mạnh để chơi game của chúng ta. Nhân viên trong gian hàng chỉ cần vài người là được, ai tới gian hàng cũng không có nước khoáng mà uống, cứ keo kiệt thật nhiều vào! Làm người ta xem thường thì càng tốt!
Trần Húc tiếp tục bổ sung:
-Đúng vậy đúng vậy! Lúc đó bên kia khua chiêng gióng trống mà không ai để ý đến, còn bên phía "ăn mày" chúng ta lại thu hút rất nhiều người chơi thì hẳn lạ họ xấu hổ đến chết mất!
Lương Hiểu Tuệ toát mồ hôi nghĩ "Thật sự là một đôi gian phu dâm phụ nha! Trong đám đàn em sao lại có hai đứa âm hiểm tới như vậy? Nhớ hồi năm nhất mình vẫn còn tinh khiết lắm nha, đâu có xảo quyệt như hai đứa nó?!
Cả đám bừng bừng hứng thú, thảo luận nước miếng tung tóe, cuối cùng "Kế hoạch Nhà Quê" cũng được thành lập.
Túm gọn lại là:
Bên kia thì tung ra một số tiền khổng lồ để quảng cáo, nhìn tới nhìn lui toàn "anh đẹp trai, chị đẹp gái", không chừng còn có biểu diễn Cosplay, vừa gặp mặt đã nói "May I help you" bằng giọng chuẩn của Luân Đôn, cực kỳ có mặt mũi.
Còn bên này: cần bao nhiêu "lúa" [quê mùa] thì có bấy nhiêu, quần áo càng nát càng tốt, chỉ hận không thể làm cho người ta tưởng đây là "Tổng bộ"của Cái Bang chứ không phải là nơi triển lãm. Rồi sẽ có người hỏi qua game đang được trưng bày, vừa nghe do sinh viên làm ra thì sẽ hỏi "Tốn bao nhiêu tiền? Chắc khoảng mấy triệu hả". Giề? Mấy triệu? Nằm mơ à? Chỉ có mấy trăm tệ thôi, nói chính xác là mấy trăm... tiền thức ăn!
Trần Húc và Cao Hiểu Tiết nhất trí cho rằng, sự tương phản lớn từ số tiền đầu tư đến chất lượng game như thế này mà đến tai cao tầng của Ngân Phong và Imagine thì không chừng họ đập đầu tự sát mất!
Còn chuyện đắc tội hay không thì không cần lo tới. Game thành công đến mức này còn sợ đắc tội với người ta sao? Với lại vấn đề này không nằm trong suy nghĩ của cả nhóm, "Ngươi là mồng một thì ta là ", làm gì có chuyện "Con quan phóng hỏa mà không cho dân chúng đốt đèn"?!
Ý xấu của cả đám ầm ầm bốc lên, hai vị sư huynh, sư tỷ nghe được cũng phải run lên trong lòng, "Đám đàn em này thật đáng sợ! So với đám này thì thời sinh viên của mình thật là thuần khiết, thật là ngây thơ!"
Bàn bạc hăng say nhưng ai cũng biết chuyện này thành bại là do chất lượng game quyết định. Nếu game dở thì lúc đó không phải là giả vờ nữa mà trở thành "Nhà quê" thật! Nếu chuyện này xảy ra thì phải "Xin lỗi nhà trường, xin lỗi Đại thần SM.MH" rồi đi mua chai thuốc chuột thật to rồi cả đám chia nhau uống!
Kế hoạch Nhà quê lần này được giữ bí mật tuyệt đối, cho dù là bạn gái của mình cũng không được tiết lộ, bằng không tin tức lộ ra trước thì sẽ mất hết tính bất ngờ.
Chuyện này thi mọi người đều đồng ý, trong phòng máy còn rất nhiều máy tính, nếu muốn thì có thể dẫn bạn gái gia nhập. Tuy bạn gái của đám này chưa hẳn là biết dùng máy tính, nhưng phụ nữ rất nhạy cảm với cái đẹp nên nếu đám phụ nữ này tham gia thì họ sẽ đảm nhận công đoạn phiền toái nhất trong phần sơ kỳ: làm mô hình nhân vật, lựa chọn quần áo, cảnh vật,...
Những phần còn lại như biên soạn bản đồ, sáng tác nội thất, chọn chiêu thức võ công, soạn kịch bản nhiệm vụ,... cũng được phân phối cho từng tổ.
Dù sao mấy thứ này họ từng làm nên cũng không xa lạ gì, sau khi phân công thì có thể bắt tay vào làm ngay.
Trần Húc cũng tham gia, nhưng hắn không có công tác cố định vì đám kia từng làm qua game này nên khi thay đổi phần mềm thì cũng không lúng túng gì, cho nên Trần Húc không có nhiều chuyện để làm, ban đầu hắn chọn lựa hình tượng nhân vật, rồi sau đó là... mua cơm. Có thể nói hắn "đá" ở vị trí tự do, hoặc là đội trưởng đội hậu cần kiêm đội trưởng đội cứu hỏa!
Cặp vợ chồng son Lương Hiểu Tuệ cũng không rảnh rỗi, họ là chủ một công ty nhỏ chỉ có vài nhân viên, với lại họ có quan hệ rất tốt với nhân viên nên gọi nhân viên tới hỗ trợ.
Nhiều người với khí thế ngất trời, làm Trần Húc cũng không để mình lạc hậu, mấy ngày nay hắn quanh minh chính đại... trốn tiết! Phải biết chuyện trốn tiết là một chuyện rất hạnh phúc!
Đám năm hai trở lên thì ngang nhiên trốn tiết là chuyện cơm bữa, mà đám năm nhất như Trần Húc, Ngô Nguyên, Cao Hiểu Tiết thì không dám kiêu ngạo như vậy nên bàn bạc rủ nhau đi tìm chủ nhiệm Trần xin phép nghỉ. Lão Đại Lưu Sa nắm bọn hắn lại rồi dẫn cả đám tới phòng chủ nhiệm Trần. Vào phòng, hắn đưa một xấp giấy trắng cho chủ nhiệm Trần:
-Xin mời ký tên vào phía dưới, bên phải.
Chủ nhiệm Trần ngẩn ra, hỏi:
-Cái gì đây?
Lưu Sa trả lời như thể đấy là chuyện đương nhiên:
-Giấy nghỉ phép!
-Giề? Giấy phép? Muốn xin nghỉ thì phải có lý do chứ!
-Lý do? Lý do khỉ gì? Năm đó ông cũng làm thế này mà?!
Đám Trần Húc nghe mà toát mồ hôi, kết quả là chủ nhiệm cười mắng một câu rồi ký vào xấp giấy, đủ cho cả bọn nghỉ học nửa năm!
Ra khỏi cửa thì Lưu Sa đưa hết cho Trần Húc nói:
-Giữ hết đi, muốn nghỉ với lý do gì thì trực tiếp ghi vào rồi đưa cho mấy giáo sư đứng lớp là được.
Sau đó hắn giải thích:
-Chủ nhiệm Trần của mấy đứa vừa tốt nghiệp, năm ngoái anh còn gọi hắn là sư huynh nên không cần cố kỵ. À, còn nữa, ghi lý do thì cũng phải để ý một chút nha, anh nhớ năm đó có một nữ sinh một tháng xin nghỉ lần, mỗi tuần gửi một đơn xin nghỉ nói là... đang "bị"...
Cả đám lại toát mồ hôi, chia đều giấy phép ra phần, vì năm nhất chỉ có đứa là Ngô Nguyên, Trần Húc, Cao Hiểu Tiết và Trạm Tinh, nhưng Cao Hiểu Tiết nói mình lấy phần là được vì Trạm Tinh là sinh viên tốt, không muốn trốn tiết, với lại lúc đó phải mượn laptop của nàng chép bài lại.
Nghe nàng nói thế Trần Húc liền nhớ tới cô gái luôn trầm lặng, tập trung tinh thần ngồi trong phòng học, những người chung quanh thì có người ngủ gật, có người đọc báo,... còn nàng thì thật sự nghe giảng...
Một tháng nhanh chóng trôi qua....