Siêu Cấp Phú Nhị Đại

chương 1197

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Là Giang Ninh!”

Trong lòng Phương Mật chấn động: “Nhất định là anh ta, đúng là có thực lực mạnh mẽ mài” Giang Ninh nói sẽ giúp mình, anh ta còn tưởng rằng Giang Ninh chỉ nói như vậy mà thôi, làm sao có thể nghĩ đến là, Giang Ninh sẽ thật sự ra tay.

Có Giang Ninh ra tay, Nam Bá Thiên thì được coi là thứ gì chứ?

“Hừ, đúng là được ông trời quan tâm, may mắn đều để hết cho bên chúng ta” Phương Mật cười lớn, vung tay lên: “Ra tay đi, bắt đầu từ hôm nay, biệt thự cửa Nam này, chính là của chúng taI” Trước tiên anh ta chạy vọt vào, một cước đá văng cửa lớn của biệt thự ra.

“Nam Bá Thiên, Phương Mật tôi đã tới!”

Phương Mật hét lớn một tiếng, lại thấy ở bên trong biệt thự, có mười mấy người ngã xuống ở trên đất, máu tươi chảy lênh láng khắp nơi!

Nam Bá Thiên co rúc ở trên ghế gỗ, cả người run lẩy bẩy, làm gì còn có một chút nào khí thế vương giả năm xưa?

“Đừng tới đây! Đừng tới đây!”

Nam Bá Thiên thấy có người đi vào, lớn tiếng hét lên, trên mặt lại càng tỏ ra sợ hãi, thật giống như là mới gặp được chuyện gì đó vô cùng kinh khủng vậy, cơ thể lại càng run rẫy mạnh hơn.

Phương Mật nhìn Nam Bá Thiên, trong lòng thoáng hiện lên vẻ khinh bỉ.

Quả nhiên, người đã già rồi thì đều vô dụng.

Nam Bá Thiên này đến già, cũng coi như là tuổi cao khó giữ được, làm sao mà giữ được phong thái vang dội năm đó?

Tự cao tự đại đến mức nào cơ chứ!

Nhưng bây giờ thì sao?

“Bốp!”

Phương Mật giơ tay lên tát một cái, mạnh mẽ đánh lên trên mặt Nam Bá Thiên, trực tiếp khiến Nam Bá Thiên bị đánh lăn xuống đất.

“Nam Bá Thiên, tôi đã chờ đợi cái ngày này cũng được mười năm rồi!”

Phương Mật cười ha ha, hưng phấn không thôi.

Mà Nam Bá Thiên ngã trên mặt đất, dùng tay che mặt mình, mặt mũi đầy vẻ bối rối: “A a! Đừng giết rồi! Đừn giết tôi mài” Ông ta không còn chút khí chất lão đại nào, giờ phút này bị dọa đến mức rách cả gan ra.

Phương Mật tiến lên đạp một cú đầy hung hăng vào ngực.

Nam Bá Thiên, một lần nữa đá ông ta bay ra ngoài.

Một cú này là để cho anh ta hả giận.

Cho Nam Bá Thiên làm chó vài chục năm mới được.

Những năm này có bao nhiêu tủi nhục, bị Nam Bá Thiên vũ nhục qua bao nhiêu lần, bị ông ta đùa giốn bao nhiêu lần, Phương Mật chưa hề nói một câu gì, nhưng trong lòng nhớ toàn bộ mọi chuyện.

Anh ta đã chờ đợi ngày này mười năm!

“Không nghĩ tới sao?”

Chân Phương Mật đạp trên người Nam Bá Thiên, híp mắt, “Năm đó, chính là ông ở trên cao như thế này nhìn xuống tôi “Lúc đó tôi cảm thấy mình giống như là một con chó, nhưng bây giờ tôi cảm thấy mình như một con rồng” Chân anh ta không ngừng dùng sức, Nam Bá Thiên lập tức hét thảm lên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio