Siêu Cấp Phú Nhị Đại

chương 962

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thậm chí, anh ta còn không biết, làm cách nào Giang Ninh có thể xuất quỷ nhập thần như vậy. Anh đã biến kế hoạch tỉ mỉ của anh ta trở thành bàn đạp cho mình.

Lần đầu tiên, Bàng Bác cảm nhận được, những mưu lược của anh ta đặt trước mặt Giang Ninh chỉ như câu chuyện cười.

Những gì anh ta nghĩ tới thì Giang Ninh cũng suy nghĩ đến.

Nhưng những gì Giang Ninh nghĩ thì anh ta không hề nghĩ tới.

Thậm chí, cho tới bây giờ, anh ta vẫn còn chưa phản ứng lại được.

Rốt cuộc thì anh ta đã sai ở đâu chứ?

“Phải tìm được tên sát thủ kia” Bây giờ, không phải là thời điểm để nghĩ tới vấn đề này.

Hiện tại, nhiệm vụ cấp bách của Bàng Bác là phải tìm ra được tên sát thủ kia: “Nếu không thì đến mạng của mình cũng không còn: Ở nhà họ Bàng, việc sinh tôn cũng không dễ dàng.

Cả người của nhà họ Bàng và nhà họ Tiết đều đang truy tìm tên sát thủ kia. Giờ phút này, nhà họ Giang có thể coi như là nhẹ nhõm nhất.

Giang Đạo Nhiên không cần làm gì.

Ông ta trở lại nhà họ Giang, Giảng Hải nhảy lên, ông ta đang rất lo lắng.

Nơi nguy hiểm như hội chợ đó, Long Linh Nhi đã đặc biệt nhắc nhở có người muốn giết Giang Đạo Nhiên. Nhưng Giang Đạo Nhiên vẫn cố chấp muốn đi đến đó.

Đi cũng được, có bản thân mình bảo vệ ông ấy, nếu không thể ngăn cản được thì ông ta có thể chết thay Giang Đạo Nhiên.

Nhưng dù nói thế nào thì Giang Đạo Nhiên cũng không cho phép ông ta đi. Giang Đạo Nhiên muốn đi một mình.

Giang Hải thật sự đã bị dọa hết hồn, nhưng lại không có cách nào nên ông ta chỉ đành phải nghe theo.

Nhìn thấy Giang Đạo Nhiên bình an trở về. Lòng của Giang Hải mới được thả lỏng nhưng vẫn còn hốt hoảng.

“Ông chủ, đừng bao giờ, đừng bao giờ như vậy nữa” Giang Hải nhịn không được nói: “Chuyện ở hội chợ, tôi đã nghe nói qua rồi, quá nguy hiểm” Một mũi tên, thiếu chút nữa đã đoạt mất tính mạng của Giang Đạo Nhiên. Thế vẫn còn chưa nguy hiểm hay sao?

Giang Đạo Nhiên cũng cười, dường như tâm trạng của ông ta đang rất tốt: “Không có gì nguy hiểm cả”

Ba con hiểu ý nhau. Vẻ mặt của ông ta rất thoải mái, dường như đã trải qua khoảnh khắc sinh ly tử biệt. Chính là kiểu vui mừng vì đã qua được những việc không bình thường.

Bộ dáng thờ ơ kia khiến cho Giang Hải hiểu lầm. Có phải là Giang Đạo Nhiên đang cố ý không, ông ta một lòng muốn chết sao?

“Sao lại không nguy hiểm chứ? Ông chủ có biết không, nếu như mũi tên đó chỉ cần lệch chút thôi thì cho dù có là cậu chủ cũng không cứu được…” Giang Hải gấp gáp nói lớn tiếng. Ông ta nói được nửa câu thì dừng lại.

Đương nhiên ông ta cũng biết, Giang Ninh không đi.

Có người muốn giết Giang Đạo Nhiên nhưng Giang Ninh không có đi. Giang Ninh không hề quan tâm tới việc sống chết của Giang Đạo Nhiên. Đáng lẽ ra, Giang Đạo Nhiên phải thấy khó chịu mới đúng, tại sao lại có vẻ mặt thoải mái như thế này?

Ông ta đã theo Giang Đạo Nhiên đã nhiều năm vậy rồi, Giang Hải hiểu rất rõ Giang Đạo Nhiên.

Trong lòng ông ta xuất hiện một suy nghĩ, hỏi: “Chả lẽ cậu chủ đi sao?” “ừ” Giang Đạo Nhiên gật đầu.

Ông ta vươn tay ra, chỉ vào vị trí ngực của mình nói: “Một mũi tên này chính là do nó bắn đấy” Giang Hải cảm thấy đầu óc của mình đang quay cuồng.

Sát thủ kia lại chính là Giang Ninh sao?

Đây là chuyện đùa gì thế?

Giang Ninh lại muốn giết Giang Đạo Nhiên sao?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio