Siêu Cấp Shipper

chương 487: người xấu đi tố chuyện trước

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hơn hai tiếng sau, chiếc xe đã tiến vào vùng núi, bên cạnh đường cao tốc thì gần như chỉ có thể nhìn thấy rừng núi sâu. Lúc Phương Dạ đang say mê xem tin tức trên điện thoại, một mùi thơm đột nhiên xông đến, thì ra là Hồng Diệp đang ngủ say đã dựa đầu qua.

Mái tóc màu đỏ mềm mại chọc cho tim anh ngứa ngáy, Phương Dạ kìm nén muốn hắt hơi, dùng tay hơi chuyển đầu cô ta lên vai anh, lúc vừa định thở phào, trên cổ anh đột nhiên thấy hơi lạnh, dường như có chất lỏng gì đó nhỏ xuống!

Mẹ nó, cô gái này ngủ thì ngủ đi, có dựa vai cũng chẳng sao, nhưng điều quá đáng là cô ta lại còn chảy nước miếng?

Có cần gọi cô ta dậy không, trong lòng Phương Dạ đột nhiên lưỡng lự.

Bạn nói xem, nếu mà gọi cô ta dậy, với tính cách nóng như lửa của cô nàng Hồng Diệp này chắc chắn sẽ dạy cho anh một bài học. Còn nếu không gọi, vậy thì quần áo của anh sẽ hơi thê thảm, với tốc độ chảy này, chỉ sợ không bao lâu áo anh sẽ ướt gần một nửa, mặc dù là người đẹp, nhưng cũng hơi ghê à nha.

Vào lúc anh đang không ngừng xoắn xuýt, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của người đàn ông vạm vỡ: “Tài xế, bụng tôi hơi khó chịu, có thể dừng lại ở khu phục vụ phía trước không?”

“Sắp tới Lăng Tây rồi, không thể nhịn thêm một chút à?” Tài xế không quay đầu, hỏi.

Người đàn ông vạm vỡ ồn ào nói: “Tiêu chảy thì nhịn cái lông à, còn nhịn nữa thì sẽ chảy ra đó, sáng nay tôi ăn rất nhiều bánh hẹ và tỏi, đến lúc đó mùi xộc vào mũi các người thì đừng có hối hận đấy nhé!”

Sau khi nghe thấy vậy, sắc mặt của các hành khách khác đều thay đổi, đặc biệt là một chàng trai ngồi ở bên người đàn ông vạm vỡ đó, sắc mặt đã đen như đáy nồi.

Cú tấn công khí độc nhân hai đến từ hẹ và tỏi, đó không phải là thứ mà người bình thường có thể chịu được đâu, chỉ nghĩ thôi cũng thấy tuyệt vọng rồi…

Tài xế bất lực, chỉ đành nói: “Được rồi, cậu chịu đựng thêm một chút, sắp vào đến khu phục vụ rồi.”

Phương Dạ thở phào một hơi nhẹ nhõm, vậy là tốt rồi, cuối cùng anh cũng có cơ hội thoát khỏi bể khổ rồi…

Trong khu phục vụ cách thành phố Lăng Tây không đến ba mươi cây số, bảy tám chàng trai dáng người cao to đang ngồi xổm bên đường hút thuốc, sau khi nhìn thấy chiếc xe buýt lớn chạy vào, một chàng trai trên trán có vết sẹo dao chém ném điếu thuốc xuống rồi đứng dậy.

“Biển số xe của Hoa Hải, chắc là nó rồi.”

Một tên đàn em hỏi: “Anh sẹo, vậy một lát phải làm thế nào?”

Tên mặt sẹo căn dặn: “Phùng Nhị sẽ đi theo thằng nhóc đó, sau khi tất cả nhận rõ mục tiêu thì cùng chặn nó ở trong nhà vệ sinh, ra tay nặng một chút, nhưng đừng gây ra mạng người là được.”

Một tên đàn em khác trêu chọc: “Anh sẹo, không phải Phùng Nhị luôn khoe khoang mình là một người mạnh mẽ sao, tại sao lại không xử được thằng nhóc đó?”

Tên đàn em thứ nhất cười nói: “Mạnh mẽ cái rắm, tao thấy nó là thùng rỗng kêu to thì có, cái đống cơ bắp đó vốn dĩ chẳng có sức lực, lần trước vật tay còn thua cả tao.”

Mặt sẹo nói: “Được rồi được rồi, có thế nào thì cũng là anh em của mình, nó bị người ngoài bắt nạt, đương nhiên chúng ta phải giúp nó xả giận, nghe nói thằng nhóc đó từng luyện võ công, một lát tụi bây cẩn thận một chút, đừng có mà lật thuyền trong mương.”

Một tên đàn em nghi ngờ hỏi: “Anh sẹo, chẳng lẽ anh không lên sao?”

“Chút chuyện nhỏ này còn phải đến lượt tao ra tay sao, tao phụ trách trông chừng là được rồi, làm việc gọn gàng một chút, đợi về đến thành phố rồi, Phùng Nhị còn phải mời chúng ta một bữa lớn kia kìa!”

“Anh sẹo yên tâm, cho dù thằng nhóc đó là đệ tử của Diệp Vấn, hôm nay chúng ta nhiều người như vậy cũng sẽ đánh cho nó ngã sấp mặt…”

Sau khi xe buýt lớn dừng lại, tài xế dùng micro trên xe nói: “Chúng ta nghỉ ngơi ở đây mười phút, ai muốn đi vệ sinh thì mau lên, còn ai không có nhu cầu thì đừng xuống xe, ở đây chỉ còn cách Lăng Tây hai mươi cây số nữa, sắp đến rồi.”

Mặc dù tiếng nói rất lớn, nhưng vẫn không thể khiến Hồng Diệp tỉnh dậy, cô ta vẫn ngủ vô cùng ngon lành như cũ, Phương Dạ quả thật rất bất lực, chỉ đành vỗ vỗ vai cô ta: “Tổ trưởng à, xe đến trạm dừng rồi, cô có muốn đi vệ sinh hay gì không?”

“Hửm?” Hồng Diệp mơ màng tỉnh lại: “Đây là đâu?”

Phương Dạ nói: “Khu phục vụ cách thành phố Lăng Tây khoảng hai mươi cây số nữa.”

“Ôi, áo anh bị gì vậy, sao lại có mùi hôi thế?” Sau khi nhìn thấy trên vai anh có một vết nước to, Hồng Diệp lập tức nhíu mày, sau đó mặt tỏ vẻ ghét bỏ mà hỏi.

Hả?

Phương Dạ bỗng chốc chết lặng, cô ta thế mà còn có mặt mũi chê áo anh hôi, đây mẹ nó có được xem là người xấu đi tố chuyện trước không đây?

Đầu anh đầy vạch đen, nói: “Tổ trưởng à, từ Hoa Hải đến đây, cô đã ngủ suốt gần hai tiếng đồng hồ rồi, đa số thời gian cô đều gối lên vai tôi, cô nói xem áo tôi bị gì?”

Hồng Diệp giống như mới tỉnh lại từ trong giấc mộng, gương mặt non mịn lập tức bỏ bừng lên, lúc này cô ta mới nhớ ra là mình vốn dĩ có tật xấu là chảy nước miếng khi ngủ…

Điều xấu hổ nhất là, thế mà lúc nãy cô còn nói nước miếng của mình hôi nữa, thật là mất mặt quá đi mà!

Bởi vì cô ta là người sai trước, nên cũng không thể nổi nóng: “Chuyện này là tại tôi, vậy… anh có cần thay quần áo không?”

Phương Dạ tỏ vẻ không sao cả, nói: “Không cần đâu, tôi vào nhà vệ sinh rửa sơ một chút là được, tôi cũng không có đem theo quần áo, muốn thay cũng không có cái để thay.”

Hồng Diệp nghĩ thấy cũng phải, chỉ đành ngoan ngoãn nói: “Vậy được rồi, tôi ngồi trên xe đợi anh, mau đi rồi quay lại.”

“Được.”

Sau khi Phương Dạ xuống xe, người đàn ông vạm vỡ đã đợi anh đến không còn kiên nhẫn, mắt lập tức sáng lên, đi theo sau anh.

Sau khi nhìn thấy hai người từ xa, tên mặt sẹo ra hiệu, đám đàn em đều hiểu ý, tốp năm tốp ba đi vào trong nhà vệ sinh nam, đợi sau khi Phương Dạ đi vào, bọn họ lập tức bao vây.

Phương Dạ đang định rửa quần áo, rất nhanh đã phát hiện ra chỗ không bình thường, nhưng anh cũng không lên tiếng, mà tiếp tục cúi đầu mở vòi nước, dùng nước chà sạch vết bẩn mà người nào đó để lại.

Bảy tám tên đàn ông đằng đằng sát khí vây quanh anh, cảnh tượng kỳ lạ này rất nhanh đã lọt vào trong mắt những người đi đường khác, bọn họ chỉ có thể nhao nhao vòng đường khác đi, không dám đến gần một bước, trong đó bao gồm cả tài xế của xe buýt lớn và các hành khách trên xe.

“Đầu năm nay cũng thật là nhiều người buồn chán quá nhỉ, đi vệ sinh thôi mà cũng bị bao vây?” Phương Dạ tự nói với mình.

Giọng anh hơi lớn, khiến những người xung quanh đều nghe thấy rõ, một chàng trai hỏi: “Phùng Nhị, thằng nhóc này ốm nhom ốm nhách, trông cũng đâu phải là ba đầu sáu tay, sao mày lại không đánh thắng nó được?”

Mặt tên đàn ông vạm vỡ đỏ lên, chỉ có thể miễn cưỡng giải thích: “Đừng nhắc nữa, thằng nhóc này nhìn thì giống một tên vô dụng, thực ra võ công khá lợi hại đấy, tao cũng là nhất thời sơ ý nên mới bị thua.”

“Lợi hại thế nào chứ, tao cũng rất muốn được mở mang tầm mắt đó, ha ha ha ha!” Đàn em huơ tay một cái, mấy tên đồng bọn cùng bước lên một bước.

Phương Dạ mỉm cười: “Cũng không lợi hại mấy, cũng chỉ có thể đối phó với mấy tên chó hoang nhỏ thôi.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio