Siêu Cấp Shipper

chương 543: tiến vào tỏa long tĩnh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nhìn đám người mặc đồ đen giống như bánh bao ở phía xa kia, mọi người rốt cuộc cũng thấy có gì đó không bình thường rồi.

“Cẩn thận, bọn họ hình như không phải người sống!” Dương Lãng rút súng ngắn ra, còn những người khác cũng giương súng lên để đề phòng.

Mười mấy người mặc đồ đen sau khi trải qua sự “mơ màng” trong một khoảng thời gian ngắn ngủi thì rất nhanh đã xác định được vị trí của mục tiêu, lao đến hệt như một đàn ong, vừa chạy vừa phát ra tiếng gầm gào như dã thú vậy.

Không đợi Dương Lãng ra lệnh, mấy người đã nhao nhao giương súng lên bắt đầu bắn, tên râu rậm lao đến vui vẻ nhất trong chốc lát đã ăn vài phát đạn, chỉ tính riêng trước ngực thôi đã có lấy ba vết đạn bắn!

Người bình thường đừng nói đến việc trúng nhiều phát đạn như thế, chỉ cần một phát bắn thôi là đã đủ để chí mạng rồi, thế nhưng tên râu rậm ngoại trừ việc tốc độ bị giảm đi chút ít thì vẫn cứ tiếp tục lao đến như không có chuyện gì xảy ra, rất rõ ràng là đã không còn thuộc vào phạm trù người sống nữa rồi!

Lão Lỗ mình đầy kinh nghiệm giơ súng lên cao, bắn một phát vào đầu tên râu rậm, mặc dù sức công phá của viên đạn đường kính 5,8 có hạn nhưng cũng đã khoét ra một lỗ máu rất sâu trên đầu anh ta.

Sau khi tên râu rậm bị trọng thương như thế thì rõ ràng đã dừng lại một chút, nhưng lại rất nhanh hồi phục trạng thái như bình thường, hơn nữa tuy rằng lỗ máu kia trông rất đáng sợ nhưng lại không hề có thứ gì chảy ra, bên trong dường như vốn không chứa đựng thứ gì cả vậy!

Để mà so ra thì, uy lực của khẩu súng trường tự động trong tay Phương Dạ là lớn nhất, sau khi anh bắn liên tiếp ba phát vào một điểm, trực tiếp bắn nát bét cái đầu của tên râu rậm kia, cuối cùng ngã phịch xuống đất, mặc dù chân tay vẫn không ngừng co giật nhưng đã không thể đứng lên được nữa rồi.

Đáng tiếc là đạn đã không còn nhiều nữa, sau khi lại hạ gục một tên áo đen nữa, trong súng đã truyền ra tiếng cạch cạch trống rỗng.

Lúc này, đám người mặc đồ đen còn lại đã lao lên đến chỗ cái bệ đá rồi, Dương Lãng và Viên Mục thu súng lại, vung dao và rìu lên để đón đầu, Bạch Như chuyển sang dùng hoàng phong nỏ, nhưng hiệu quả cũng không tốt lắm, cắm lên người kẻ địch cũng chỉ như gãi ngứa mà thôi.

Chân tay của Hồng Diệp và Lý Kha vẫn còn yếu, để bọn họ chống lại kẻ địch đương nhiên là không hợp lý, Lão Lỗ phụ trách bảo vệ họ, còn Phương Dạ thì mượn Trảm Nghiệp của Lý Kha, xoay người lao về phía đám kẻ địch ở phía sau lưng Viên Mục.

Gào!

Một tên mặc đồ đen đột nhiên mở to cái miệng đầy máu ra rồi cắn đến, Dương Lãng dùng một con dao chặn lại hàm răng sắc nhọn của nó, sau đó dùng một con dao khác dùng sức bổ vào cổ của nó, một tia máu màu xanh ngay lập tức phun ra, suýt chút nữa thì bắn vào người Viên Mục ở phía sau!

Dương Lãng giơ dao trong tay lên, bồi thêm hai phát, chặt đứt cổ đối phương, mà ngay sau đó Viên Mục cũng gầm lên rồi vung rìu, một đường quét sạch ba tên mặc đồ đen.

Phương Dạ lẻn vào trong đám lẻ địch, vào lúc anh đâm kiếm vào đầu của tên mặc đồ đen, anh có thể cảm nhận được một phần nhỏ linh tức trong người mình đã bị rút ra, sau đó trên thân kiếm Trảm Nghiệp lóe lên một tia sáng, trực tiếp nổ tung một nửa của kẻ địch!

“Mẹ kiếp!”

Mắt thấy vô số miếng thịt vụn sắp rơi lên người mình, Phương Dạ ngay lập tức vọt đi, kịp thời tránh né...

Những xác sống này tuy rằng hung hãn không gì sánh được, nhưng ở trước mặt của ba vị “mãnh nam” này thì vẫn không thấm vào đâu, chưa đến một phút đã bị hạ gục toàn bộ, Viên Mục cầm rìu quan sát lại một lượt, chỉ cần có kẻ nào chưa chết hẳn thì sẽ bồi thêm một nhát.

Bạch Như quan sát rất kỹ: “Đội trưởng Dương, những tên trộm mộ này cũng mang dòng máu xanh có tính ăn mòn, giống hệt như mấy con chó con mèo trước đó, chẳng lẽ là có người đang giở trò?”

“Mười phần chắc tám rồi, lúc mọi người ra khỏi ngôi mộ thì cẩn thận một chút, chỉ sợ kẻ đầu têu đứng phía sau ngôi mộ sẽ không chịu để yên đâu.” Trong lòng Dương Lãng vẫn còn đang lo nghĩ cho an nguy của nữ thần, không có hứng thú lắm với những cái xác sống thực lực kém cỏi này.

Bạch Như có chút không cam lòng nói: “Thực sự không cần tôi đi cùng anh sao?”

Dương Lãng thấp giọng nói: “Không cần đâu, không phải trước đó chúng ta đã nói rồi sao, chuyện này kết thúc tại đây!”

“Được thôi...” Bạch Như chỉ có thể cúi đầu ỉu xìu đồng ý.

Cuộc nói chuyện của hai người bị Phương Dạ tai thính nghe rõ mồn một, anh có chút bất bình lẩm bẩm một câu: “Tra nam!”

“Cậu đang nói cái gì tra cơ?” Hồng Diệp vừa mới đi đến hỏi.

Phương Dạ cười khà khà: “Không có gì, tôi nói mấy tên trộm mộ này quá đáng thương rồi, chết đi rồi vẫn còn bị quất cho một trận nữa, thảm đến ra bã!”

“Thì ra bọn họ là một đội trộm mộ, thế cũng coi như là đúng người đúng tội rồi.” Hồng Diệp đột nhiên nhỏ giọng nói: “Phương Dạ, trong Tỏa Long Tĩnh quả thực quá nguy hiểm rồi, anh có thể đừng xuống dưới đó không?”

“Trước đó tôi đã đồng ý với đội trưởng Dương rồi, bây giờ lâm trận bỏ chạy không tốt lắm đâu?” Phương Dạ cười ngây ngô nói: “Hơn nữa theo tôi thấy, dưới cái đáy này có lẽ cũng không có gì đâu, trừ phi dưới đó thực sự nhốt một con rồng, như vậy mới xem như có chút thú vị!”

“Con người anh sao lại không biết tốt xấu thế... Thôi thôi, tùy anh vậy!” Hồng Diệp rõ ràng có chút tức giận: “Đàn ông trong thiên hạ nhiều lắm, ngày mai tôi đổi một cấp dưới khác là được, có gì ghê gớm đâu chứ.”

Mặt Phương Dạ bỗng đen đi: “Câu này của cô là có ý gì, có phải đang rủa tôi không?’

“Anh muốn nghĩ thế nào thì tùy...”

Sau khi sửa soạn lại một lượt, ba người trang bị nhẹ nhàng xuất trận đã đứng bên cạnh Tỏa Long Tĩnh, Dương Lãng là người đầu tiên nhảy xuống dưới, tiếp sau đó là Lão Lỗ và Phương Dạ.

Ba người mượn lực của dây xích sắt để lặn thẳng xuống dưới, không bao lâu sau đã nhìn thấy cánh cửa đá mà Hồng Diệp nói đến, lối đi bên trong mặc dù có chút sụp xuống, nhưng nhìn cũng không nghiêm trọng, đi qua có lẽ không vấn đề gì.

Dương Lãng điều chỉnh một chút hướng của đèn pin trên trán, sau đó làm động tác bơi vào trong cổng đá, Lão Lỗ đang định bơi theo thì lại phát hiện Phương Dạ đang lục lọi thứ gì đó ở trong đống bùn đất chỗ đáy giếng.

Lão Lỗ dùng tay vỗ vỗ người anh ra hiệu đi theo, Phương Dạ làm động tác OK rồi tiếp tục lục lọi.

Lão Lỗ bất lực, chỉ có thể đi theo trước một mình, mà Dương Lãng thì đã bơi ra xa được bốn năm mét rồi.

Hai người một trước một sau đi qua đi lại trong lối đi, chỉ thấy hai bên quả nhiên chi chít toàn là những tượng khắc cao vút, hơn nữa toàn bộ đều là những cô gái không mặc gì trên người!

Lúc này Lão Lỗ mới hiểu ra nguyên nhân khiến vẻ mặt Hồng Diệp trở nên kì quái lúc ban nãy, biểu cảm của những tượng khắc kia sinh động, tư thế quyến rũ, chưa nói đến một cô gái như cô ta, ngay cả bản thân hiểu nhiều biết rộng cũng có chút không chịu nổi...

Dương Lãng lại không hề bị lay động, anh chỉ lo lắng không biết bên trong tượng khắc có tiềm ẩn nguy hiểm gì hay không, vậy nên không ngừng liếc nhìn.

Lối đi dài khoảng gần một trăm mét, lúc hai người đã bơi được một nửa, trong đám tượng khắc bên tay trái bỗng nhiên phun ra một đám bọt khí lớn.

Lão Lỗ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy phía sau một pho tượng khắc có một tấm vải voan màu xám xẹt qua, hình như còn nhìn thấy một nửa bàn chân ngọc tái nhợt!

Có biến!

Lão Lỗ làm một động tác ra hiệu, sau đó rút một thanh kiếm ngắn ở bên sườn ra để đề phòng, Dương Lãng cũng cầm con dao trong tay, hai người yên lặng đợi vài giây, thế nhưng trong đám tượng khắc lại không có động tĩnh gì nữa.

Dương Lãng nóng ruột như thiêu đốt không muốn kéo dài thêm nữa, hơn nữa lượng oxi trong phổi cũng đã bị tiêu hao hơi nghiêm trọng, anh ta làm động tác ra hiệu tiếp tục đi về phía trước, sau đó dẫn đầu bơi đi, Lão Lỗ mặc dù có chút không yên tâm nhưng cũng vẫn bơi theo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio