Sau khi nghe thấy lời của Dương Lâm, Nguỵ Dương suýt nữa đã bị dọa đến cắn vào đầu lưỡi của mình.
Thì ra người ta nói ở gần Lương Thôn là chỉ biệt thự view biển trong vịnh Ngự Hải, hơn nữa còn là căn biệt số một mắc nhất!
“Cậu chủ, lúc nãy xe của tôi bị bể lốp, nên tôi mới phải lái chiếc Poison của anh, xin hãy thứ lỗi.” Dương Lâm lại nói.
“Không sao, dù sao xe là dùng để lái mà, sau này nếu để không thì cứ thoải mái dùng.” Phương Dạ lười xem tài liệu chi chít chữ, ký soạt soạt tên mình, sau đó đưa lại cho cô ta: “Chuyện sau đó làm phiền cô nhé.
Chuyện biệt thự cô xử lý không tệ, làm cho tốt, tháng sau tôi tăng lương cho cô.”
“Cảm ơn cậu chủ!” Dương Lâm nghe vậy thì cười tươi như hoa, cúi người thật sâu với anh rồi rời đi.
Nhìn thấy chiếc Poison đẹp đẽ rời đi, Ngụy Dương khó khăn nuốt một ngụm nước bọt.
“Cậu… cậu thật chỉ là một shipper sao?”
“Nếu là giả thì cho đổi lại.” Phương Dạ lạnh lùng nhìn anh ta một cái: “Tôi nói thật đấy, nếu anh còn không đi, tôi sẽ kêu bảo vệ ném anh ra ngoài đấy.”
Ngụy Dương vẫn cứng miệng nói: “Hừ, hù dọa ai thế? Cậu có giàu có hơn nữa thì khu thương mại này cũng không phải của nhà cậu, cậu muốn kêu là kêu sao?”
Thật ngại quá, con đường này đúng là của tôi!
“Được!”
Phương Dạ cũng không nói nhiều, trực tiếp búng tay với đội trưởng Lư ở cách đó không xa.
Đội trưởng Lư và cấp dưới lập tức chạy đến trước mặt anh, nghiêm người chào, động tác tiêu chuẩn thẳng đứng.
Ngụy Dương đột nhiên cảm thấy không hay!
“Đội trưởng Lư, ném người này và xe anh ta ra ngoài, sau này liệt vào danh sách đen của khu thương mại Kim Đỉnh, không được vào đây nữa!”
“Vâng!”
Đội trưởng Lư dùng bộ đàm để gọi một đám bảo vệ đến, thậm chí còn lái một chiếc xe cẩu đến.
Thấy đối phương không phải đang giỡn, Ngụy Dương lập tức thấy sợ.
“Không… không cần làm phiền mọi người, tự tôi lái đi còn không được sao?”
“Tự lái đi? Đã muộn rồi!” Đội trưởng Lư không quan tâm anh ta là ai, bảo cấp dưới dùng xe cẩu nâng chiếc Lexus lên.
“Xin hãy nhẹ tay, đây là chiếc xe tôi mới mua đấy!” Ngụy Dương bị dọa đến hồn bay phách tán, nhưng hiển nhiên là không thể ngăn đám bảo vệ như hổ như sói kia.
Đợi đến khi xe bị cẩu ra khỏi khu thương mại, anh ta lại bị người khác nâng nên ném thẳng ra ngoài đường.
Đội trưởng Lư không hổ là xuất thân từ quân đội, thực hiện mệnh lệnh của Phương Dạ một cách cẩn thận.
Hạ Vi nhìn thấy, hơi không chịu được: “Phương Dạ, có phải hơi quá đáng rồi không?”
“Đó là do anh ta tự chuốc lấy, em đã cho anh ta rất nhiều cơ hội rồi.
Có những người ấy mà, cứ bị đánh thật đau rồi mới biết sợ.” Phương Dạ cười hi hi nói: “Hơn nữa, em đang giúp chị Vi giải quyết một phiền phức mà, đương nhiên là phải triệt để chút chứ.”
Hạ Vi nghĩ thì thấy cũng đúng, nếu không mạnh tay chút, kiểu người luôn cảm thấy mình giỏi nhất như Ngụy Dương thật sự rất khó cắt đứt.
Nếu ngày nào anh ta cũng chạy đến tiệm trà sữa làm phiền chị ấy, vậy thì không bằng làm một mẻ, khoẻ suốt đời cho rồi.
“Chị đây không nói lại cậu.
Đúng rồi, tôi có một chuyện vẫn luôn không hiểu.”
“Chuyện gì?”
“Cậu gọi thư ký Dương đến đóng kịch từ lúc nào thế?” Hạ Vi lại hỏi: “Trông có vẻ rất thật, chỉ là chém gió hơi dữ dội, gì mà biệt thự view biển, gì mà đảo rồi du thuyền… Sau đó còn thề thốt tăng lương cho thư ký Dương nữa, ha ha ha ha, buồn cười quá, làm chị suýt nữa đã bật cười rồi…”
Phương Dạ chỉ có thể bất lực nói: “Lúc nãy thật sự chỉ là trùng hợp…”
“Được rồi được rồi, hôm nay may mà nhờ có cậu, chị đây sẽ nhớ ơn này của cậu.
Chuẩn bị làm việc thôi!”
“Vâng!”
Sau khi mở cửa không bao lâu, đơn hàng đã đến.
Phương Dạ lấy đồ ăn đã đóng gói xong rồi lập tức chạy về phía khu chung cư nào đó.
Ai ngờ xe điện còn chưa chạy ra khỏi khu thương mại, điện thoại của khách hàng đã gọi đến.
“Alo, là anh trai shipper đúng không?”
“Đúng vậy, xin hỏi có chuyện gì sao?”
“Lúc đến phiền anh đến bưu điện trên đường XX lấy gói hàng giúp tôi, mã nhận hàng là…”
Vừa nghe thấy câu này, Phương Dạ lập tức lên tinh thần, tám chín mươi phần trăm đây là giao hàng đặc biệt rồi!
“Yên tâm, cứ để đó cho tôi!”
Anh phóng chiếc xe điện đến bưu điện.
Bây giờ đã là giữa trưa, bên trong chỉ có một chị gái đeo kính đang đọc truyện trên điện thoại, vừa đọc vừa ăn hạt dưa.
“Người đẹp, lấy hàng!”
Chị gái ngẩng đầu nhìn anh một cái, hờ hững hỏi: “Anh là hàng nhỏ hay hàng lớn?”
“Chắc tôi là hàng lớn… Hửm?”
Phương Dạ đột nhiên tỉnh ngộ, chị gái này hay thật, thế mà lại chơi tôi?
“Người đẹp, cô mặc kệ tôi lớn hay nhỏ, bấm mã nhận hàng là được rồi!”
“Anh trai không tệ đấy, không sập bẫy.” Chị gái cười ha ha: “Mã nhận hàng bao nhiêu?”
“-.”
Sau khi nghe thấy mã, vẻ mặt của chị gái đột nhiên trở nên hơi kỳ lạ: “Thì ra đơn hàng là của anh à?”
Phương Dạ thành thật nói: “Không phải của tôi, tôi nhận giúp khách hàng của tôi.”
“Thì ra là vậy.
Khách hàng này của anh cũng xảo quyệt thật đấy.” Chị gái che miệng cười trộm, sau đó chỉ chỉ kệ hàng tầng dưới: “Chính là món ở trong đó, anh tự lấy đi.”
“Cảm ơn.”
Phương Dạ đi qua, khi nhìn thấy, đột nhiên đầu đầy vạch đen.
Trên kệ hàng tầng dưới chỉ có trơ trọi một gói hàng, được gói kỹ bằng băng nhựa, có thể nhìn thấy rõ ràng tay chân hình người.
Mẹ nó, đây là búp bê người sao?
Sau khi lấy gói hàng ra, Phương Dạ suýt nữa đã bị mấy chữ to sau lưng búp bê chiếu đến mù mắt.
Chị Phụng phiên bản sưu tầm…
Chẳng trách khách hàng này không tự đến lấy hàng, thật là quá vô liêm sỉ mà!
Phương Dạ chỉ có thể giơ ngón giữa với không khí, sau đó khiêng món hàng lên…
Chất liệu của con búp bê này không tệ, khá nặng đấy…
“Anh trai đi thong thả, không tiễn, ha ha ha ha ha ha ha…” Phương Dạ còn chưa rời đi, chị gái đeo kính đã cười đến sắp không thở nổi.
Phương Dạ đen mặt đặt gói hàng lên ghế sau, sau đó lái xe điện rời đi.
Bởi vì hình dạng của gói hàng quá đặc biệt, hơn nữa sau lưng còn có mấy chữ vô cùng chói mắt, trong chốc lát, Phương Dạ đã trở thành người sáng nhất con đường này, những người đi ngang đều nhìn anh với ánh mắt kỳ lạ.
Đàn ông thì nhìn anh với ánh mắt dung tục ngầm hiểu, còn phụ nữ thì tỏ vẻ chê bai.
Chỉ vài phút ngắn ngủi mà Phương Dạ cảm thấy như đã trải qua cả thế kỷ vậy…
Không dễ gì mới đến khu chung cư, đúng lúc gặp mấy người mẹ trẻ đưa mấy đứa nhóc xuống dưới lầu chơi.
Một cậu bé miệng còn hôi sữa đột nhiên hỏi: “Mẹ mẹ, sau xe anh trai đang chở cái gì vậy?”
Người mẹ trẻ do dự một lúc, rồi nói: “Đó là bạn gái của anh trai.”
“Gói chặt như vậy, bạn gái của anh trai không cần thở sao?”
“Đương nhiên là không cần.
Nếu con không cố gắng học, sau khi lớn lên không kiếm được tiền, vậy thì chỉ có thể tìm bạn gái không cần thở thế này thôi…”
“Vậy sao, anh trai thật là đáng thương quá, con nhất định sẽ không giống anh ấy đâu!”
Ầm!
Phương Dạ ở cách đó không xa, nghe thấy thì xấu hổ đến không chịu nổi, đâm thẳng vào cột đèn….