Vì thế, Thẩm Lãng hy vọng Tào Côn và Quan Chi Danh có thể kết thúc nhanh một chút.
Có thể chữa thì chữa, không chữa được thì thoải mái thừa nhận.
Không cần giữ cái giá của giáo sư và viện trưởng để làm trễ nải việc chữa bệnh của bệnh nhân.
Tào Côn và Quan Chi Danh liếc mắt nhìn nhau.
Đây là lần đầu tiên hai người trải qua chuyện này.
Họ hiểu rõ việc bày ra trước mắt này là một vấn đề khó giải quyết.
Bọn họ thật sự không đưa được ra nổi một phương án trị liệu cho bệnh của người phụ nữ này.
Đây là một lựa chọn khó khăn.
Nếu như cả hai thừa nhận không thể đưa được ra cách chữa trị, Thẩm Lãng lại có cách chữa, Viện y học đại học Nam Phong của bọ họ sẽ bị mất hết mặt mũi.
Thậm chí có thể nói, đây là sự sỉ nhục chưa từng có từ khi viện được xây tới nay.
Nhưng nếu không thừa nhận rằng bản thân không có phương án trị liệu, cứ thế kéo dài thời gian thì là hại người bệnh kia, làm trái với y đức.
Tào Côn và Quan Chi Danh đều không thể ngờ rằng chưa thi đấu với Thẩm Lãng mà đã rơi vào tình cảnh quẫn bách này.
“Lão Danh, ông tới đây đi.”
Tào Côn gọi Quan Chi Danh tới bên cạnh, hai người bắt đầu nghiên cứu phương án chữa trị cho người phụ nữ này.
Những giáo sư già khác vẫn chưa ý thức được tình cảnh túng quẫn mà hai người phải đối mặt.
Thẩm Lãng đang suy nghĩ, nhưng thực ra anh đã có phương án chữa trị trong lòng.
Dùng Phương pháp bắt mạch rồng bay, Thẩm Lãng đã nắm rõ được mạch tượng của người phụ nữ này.
Anh biết rõ ổ bệnh rồi, như vậy việc châm cứu sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Mạch tượng không chỉ phản ánh những thông tin về bệnh tật trong cơ thể, mà còn cho thấy trạng thái công năng của cơ thể trong thời kỳ bệnh.
Thông qua việc so sánh hai tin tức tổng hợp, thầy thuốc có thể suy đoán bệnh tình và tình trạng bệnh thông qua mạch tượng.
Mạch tượng của người phụ nữ kia chuyển từ chậm rãi sang gấp gáp, từ đó có thể thấy chính khí trong cơ thể cô ấy đang dần suy yếu, tà khí lại quá mạnh, là biểu hiện bệnh tật đang nặng thêm.
Thẩm Lãng vẫn cảm thấy may mắn khi mạch tượng của người phụ nữ này vẫn chưa biến thành “mạch phủ phí”.
Nếu thật sự chuyển thành mạch phủ phí thì khó mà giải quyết.
Ngay cả Thẩm Lãng cũng không dám khẳng định có thể chữa được một trăm phần trăm.
Vì thế, anh thật sự không muốn để Tào Côn và Quan Chi Danh làm lỡ quá nhiều thời gian.
Thẩm Lãng phát hiện ra “mạch đạn thạch” của bệnh nhân đang phát triển thành “mạch phủ phí”.
Đến bệnh phát triển tới bước kia, sẽ chẳng còn cách nào để xoay chuyển tình thế nữa.
Nửa giờ trôi qua, Tào Côn và Quan Chi Danh vẫn chưa nghiên cứu ra phương án chữa trị.
Lúc này, mặt anh tỏ ra vô cùng nghiêm túc.
Thẩm Lãng lo lắng cho bệnh tình của bệnh nhân.
Điều này chẳng liên quan gì tới sự lương thiện, anh là một người tàn nhẫn, nhưng cũng là truyền nhân của Phái Thần y.
Thẩm Lãng hoàn toàn có y đức, thậm chí còn cố chấp hơn rất nhiều người.
“Giáo sư Côn, Giáo sư Danh, hai người vẫn chưa nghiên cứu được phương án trị liệu à? Nhất định phải nhanh cho kịp thời gian đấy!” Biểu cảm trên mặt anh vô cùng nghiêm túc.
Giáo sư Tào Côn nghe thấy thế thì cau mày, nói: “Đợi thêm một chút nữa đi.”
Giáo sư Quan Chi Danh thì nói với vẻ không kiên nhẫn: “Cậu gấp gáp cái gì! Nhất định chúng tôi sẽ có trách nhiệm với bệnh nhân, phải có phương án trị liệu hoàn hảo nhất.”
Tính tình của Quan Chi Danh nóng nảy hơn so với Tào Côn.
Cách Thẩm Lãng đối xử với một người không phải chỉ nhìn vào tính cách của người đó.
Mặc dù, Giáo sư Tào Côn luôn giả vờ mình là một người hiền lành, nhưng nếu sai lầm của ông ta vi phạm nguyên tắc, anh cũng tuyệt đối không khách khí.
“Cái gì mà phương pháp trị liệu hoàn hảo! Tôi thấy hai người chẳng nghĩ ra cách gì để chữa trị thì có!” Thẩm Lãng thản nhiên nói.
Anh không muốn đợi thêm nữa, mạch tượng của bệnh nhân sẽ thay đổi, đương nhiên nó không phát triển về phía tốt lên, mà là phát triển thành “mạch phủ phí”.
Thẩm Lãng không thể bảo người phụ nữ trẻ này nói thẳng ra một số chi tiết nhỏ mập mờ.
Chỉ có điều, thông qua mạch tượng anh đã nhận thấy lúc trước người phụ nữ này có làm nghề nghiệp đặc thù.
Nếu không phải do nghề nghiệp đặc thù khiến cơ thể suy nhược, người phụ nữ mới hơn ba mươi tuổi này sẽ không âm suy dương thịnh sớm thế này.
Thẩm Lãng sẽ không hỏi về quá khứ, cũng chẳng có hứng thú gì về nó.
Trong mắt anh, chỉ cần không phải người quá độc ác thì đều là bệnh nhân.
Đối với bệnh nhân, Thẩm Lãng đều đối xử bình đẳng.
Không thể vì trước kia người phụ nữ này làm nghề nghiệp đặc biệt mà có thành kiến với cô ấy.
Người nữ bệnh nhân này có quyền sống tiếp.
Là một truyền nhân của Phái Thần y, Thẩm Lãng có nghĩa vụ phải cứu chữa cho cô ấy.
Lúc anh chất vấn Tào Côn và Quan Chi Danh với giọng lạnh lùng, những giáo sư còn lại tỏ ra cực kì căm hận Thẩm Lãng.
“Cậu nói thế mà được à? Đây là viện trưởng đấy!”
“Cậu nói chuyện với người đi trước mà vô lễ như vậy à? Cậu chột dạ phải không? Sợ Giáo sư Côn và Giáo sư Danh thuận lợi nghiên cứu ra phương pháp chữa trị, phải không?”
“Chỉ cần Giáo sư Côn và Giáo sư Danh nghiên cứu ra phương án trị liệu, cậu ta sẽ không có cơ hội làm náo loạn.
Đương nhiên Thẩm Lãng sốt ruột rồi!”
“Có phải cậu ta cả nghĩ quá rồi không? Thẩm Lãng thật sự cho rằng bản thân có thể nghiên cứu ra phương pháp chữa bệnh à? Cho dù Giáo sư Côn và Giáo sư Danh tạm thời chưa nghiên cứu ra, cũng chẳng tới phiên cậu ta.”
Lúc này, hai mắt Thẩm Lãng sắc như dao, lạnh lùng đảo mắt nhìn đám giáo sư già này: “Tất cả câm miệng đi! Trong mắt các người, ngoài thi đấu và làm náo loạn ra thì còn gì nữa? Điều tôi quan tâm là bệnh tình của bệnh nhân, cô ấy không thể trì hoãn được nữa!”
Câu chất vấn này của Thẩm Lãng khiến những giáo sư già kia bị mất hết mặt mũi.
Bọn họ cũng không ngờ anh còn trẻ tuổi lại có giác ngộ cao như vậy.
Cảm giác xấu hổ không thể khống chế xông từ trong lòng lên não.
Nhưng vẫn có người không quan tâm tới đại cục.
Một trong số những giáo sư kia đứng ra chỉ trích Thẩm Lãng: “Cậu cũng biết người bệnh không thể bị trì hoãn được nữa, vậy nên phải để Giáo sư Côn và Giáo sư Danh có không gian yên tĩnh, đừng có làm họ phân tâm.
Như vậy mới nghĩ được phương án trị liệu sớm hơn một chút.”
“Ông thì biết cái gì! Hai bọn họ vốn chẳng nghiên cứu được ra.
Bây giờ, tôi sẽ châm cứu để trị bệnh cho bệnh nhân.”
Thẩm Lãng nói dứt lời, quay sang nói với : “Đi vào xe lấy Vô Cực Thần Châm của tôi ra đây.”
Anh không mang Vô Cực Thần Châm trên người, mà để nó trong xe.
“Vâng thưa cậu chủ.
Tôi đi lấy ngay đây.” gật đầu, sau đó xoay người rời khỏi phòng thí nghiệm.
Sở dĩ Thẩm Lãng chờ tới giờ là vì anh biết rõ đám lão già này sẽ không cho phép bản thân châm cứu.
Nhưng bây giờ, Thẩm Lãng không thể để ý nhiều điều như vậy được nữa, cứu người quan trọng hơn.
Quả nhiên, khi anh bảo đi ra xe lấy kim châm cứu, đám giáo sư lập tức chạy tới trước mặt nhằm ngăn cô ấy lại.
Mấy người này vốn chẳng biết trời cao đất dày là gì.
có xuất thân là sát thủ, đã từng trải qua huấn luyện cấp địa ngục.
Khi cô ấy ra khỏi tổ chức sát thủ đã chọn làm một quản gia thân cận của công ty Quản Gia Thế Kỷ, rất giỏi võ.
Đến ngay cả đám “Sơn Hải Trân Thú” của thế giới ngầm khi đối đầu với , cũng chẳng dám chắc chắn là sẽ thắng được.
Ầm! ầm! ầm!
giơ chân lên, đá bay liên tục ba người đang ngăn ở trước mặt cô ấy.
“Không biết tự lượng sức!”
dám nói ngay cả “Sơn Hải Trân Thú” đứng đầu bảng cũng chưa chắc đã là đối thủ của cô ấy.
Mấy lão già này đúng là muốn tới phòng chăm sóc đặc biệt của bệnh viện.
đi lấy kim châm cứu, còn Thẩm Lãng thì dọn dẹp những người ngăn trở trước mắt anh.
Có mấy giáo sư đang ngăn Thẩm Lãng lại, không cho anh tới gần bệnh nhân nữ kia.
“Cậu không thể đụng vào cô ấy.
Nếu cậu làm bệnh tình của cô ấy không thể cứu chữa nữa thì sao?”
“Làm tình nguyện viên bị thương, cậu không chịu trách nhiệm nổi đâu!”
“Tôi không tin một người mới tốt nghiệp đại học như cậu thì có bản lĩnh châm cứu gì.
Châm cứu rất phức tạp, sao cậu có thể biết hết huyệt vị trên thân thể con người được?”
“Nhất định phải chờ Giáo sư Tào Côn và Giáo sư Quan Chi Danh đồng ý, cậu mới được châm cứu.”
Thẩm Lãng đẩy mạnh mấy lão già này ra.
“Cút ngay!”
“Mẹ kiếp! Đừng có quấy rầy ông đây cứu người!”
Thẩm Lãng giận dữ, nhìn đám giáo sư với ánh mắt lạnh lẽo khiến bọn họ không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Thân là viện trưởng, Giáo sư Tào Côn cũng biết rằng bản thân không thể im lặng vào lúc này.
Mặc kệ thế nào, ông ta cũng nhất định phải đứng ra để khống chế cục diện này..