Nhạc Tử Mẫn kinh ngạc há hốc miệng nói: "Thật sự đúng là Hợp Cân Tục Cốt Thủ có thể nối gân liền xương sao? Mặc dù ở bên trong Địa Chí Tạp Lục đã từng nhắc qua cái loại thủ pháp này, nhưng tôi vẫn cho rằng đó chỉ là một loại thủ pháp do dân gian hư cấu lên mà thôi. Nhưng không ngờ nó thật sự tồn tại, hơn nữa công hiệu đến mức khó tin! Trương tiên sinh, rốt cuộc anh là người như thế nào? Vì sao đối với Đông y và Tây y đều tinh thông như vậy? Tôi thật sự không nghĩ ra được, đến tột cùng thì vị sư phụ nào, lại có thể đào tạo ra được một đệ tử xuất sắc như anh."
Hiện giờ Nhạc Tử Mẫn đối với lai lịch của Trương Văn Trọng cũng phi thường hiếu kỳ. Cố Bổn Bồi Nguyên Châm, Quan Khí Bát Pháp, Hợp Cân Tục Cốt Thủ đều là những thủ pháp Đông Y đã bị thất truyền.
Trương Văn Trọng thản nhiên cười nói: "Trong mắt của tôi, y thuật không có phân chia lãnh vực. Bất luận Đông Y hay là Tây Y hoặc giả dụ như Miêu Y, Mông Y, phàm là có thể chữ bệnh thì đó chính là y thuật thứ thiệt."
Phải biết rằng, Đông Y cùng Tây Y đối với Trương Văn Trọng kì thật cũng chỉ giống như trăm sông đổ về biển lớn mà thôi, chẳng có gì khác biệt nhau cả.
Bởi vì sự phát triển của Tây Y trong lịch sử kì thật cũng mang theo dấu ấn của Trương Văn Trọng. Năm đó Trương Văn Trọng vì muốn tấn thăng tu luyện nên đã từng đi qua con đường tơ lụa, tới phía đại lục Châu Âu, sinh hoạt ở đó một khoảng thời gian, lúc ấy cùng tiến hành nghiên cứu thảo luận y thuật với rất nhiều bác sĩ ở đại lục Châu Âu.
Andreas Vesaliu được người đời mệnh danh là ông tổ của ngành giải phẫu học hiện đại, năm đó thời điểm còn là sinh viên cũng bị ảnh hưởng nhiều bởi Trương Văn Trọng, nên mới tiến hành nghiên cứu ngành giải phẫu học. Đến cuối năm phát biểu bài luận văn "cấu tạo cơ thể người", liền được người đời ghi nhớ tên tuổi.
Có thể nói, nếu như không có Trương Văn Trọng ảnh hưởng, thì nền phát triển của y học phương Tây, ít nhất cũng bị trì hoãn thêm hai trăm năm thời gian nữa!
"Y thuật không phân chia lãnh vực? Chỉ cần chữa khỏi bệnh thì đó chính là y thuật thứ thiệt? Nói rất đúng! Những lời này nói phi thường đúng!" Nhạc Tử Mẫn nhịn không được lớn tiếng khen ngợi.
Trương Văn Trọng thản nhiên cười khan, không nói thêm gì. Loại thái độ này làm cho người ta chứng kiến liền cảm thấy hắn tựa hồ có điểm ngạo mạn. Bất quá sau khi kiến thức được y thuật cao minh diệu kỳ của Trương Văn Trọng, ngay cả mấy cô y tá ở trong phòng giải phẫu lúc trước đều nhất trí cho rằng, Trương Văn Trọng thật sự có tư cách để mà ngạo mạn.
Nhưng kì thật, mọi người đều đã trách lầm Trương Văn Trọng rồi.
Trương Văn Trọng không nói cái gì, cũng không phải vì hắn ngạo mạn khinh đời, mà bởi vì hiện tại hắn đã không còn một chút khí lực dư thừa nào để nói chuyện.
Dù sao ở trong vòng bốn mươi phút thời gian, có thể hoàn thành được hai ca phẫu thuật với hệ số khó khăn cao, như vậy không chỉ là khảo nghiệm trình độ tay nghề của bác sĩ, mà còn khảo nghiệm thể lực dồi dào của vị bác sĩ đó nữa.
Nếu là trước kia, Trương Văn Trọng tự nhiên sẽ hoàn thành hai ca phẫu thuật này một cách thực nhẹ nhàng. Nhưng khối thân thể hiện giờ lại suy nhược vô cùng, có thể kiên trì làm xong hai ca phẫu thuật cùng một lúc đã là rất khá rồi.
Lúc này hắn cảm thấy toàn thân mình đau nhức khôn xiết, thậm chí ngay cả hô hấp cũng quẫn bách không thở ra hơi.
Sau khi hít sâu một ngụm dưỡng khí, Trương Văn Trọng liền nói: "Nhạc lão, tôi viết phương thuốc thoa ngoài da cho ông. Sau này ông dựa theo đó mà bào chế thuốc cao, mỗi ngày đắp lên vết thương của bệnh nhân hai lần."
Dứt lời, Trương Văn Trọng cất bước quay ra ngoài phòng giải phẫu. Lúc này, bỗng nhiên hắn cảm thấy hai chân của mình nặng trịch giống như đeo đá, phải dùng hết sức mới có thể duỗi chân ra được.
Tựa hồ hắn nghe được ở phía sau Nhạc Tử Mẫn đang nói cái gì đó, nhưng cũng không rõ ràng lắm. Ngay tại lúc hắn muốn xoay người lại hỏi thì đã không còn duy trì nổi. Bỗng nhiên hai mắt tối sầm, theo sau chân tay lắc lư vài cái, bùm một tiếng ngã khuỵ xuống đất, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
"Trương tiên sinh..." Nhạc Tử Mẫn cùng đám y tá không khỏi kinh hãi, vội vàng chạy tới.
...
Khi Trương Văn Trọng tỉnh lại, đập vào trong tầm mắt của hắn là trần nhà trắng tinh mơ, phảng phất như có mùi thuốc khử trùng quyện ở quanh mũi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Hắn mơ màng quan sát bốn phía chung quanh, liền nhận ra nguyên bản chính mình lại đang nằm ở trên giường bệnh. Chiếc kệ truyền dịch bên cạnh còn treo lơ lửng một túi thuốc năng lượng, phía dưới là ống kim tiêm dán chặt lên mu bàn tay phải của mình.
"Ta đang ở nơi nào đây?" Trương Văn Trọng có chút mờ mịt, bất quá rất nhanh hắn đã nhớ lại tất cả mọi chuyện xảy ra lúc trước, không khỏi lắc đầu cười khổ, thầm nghĩ: "Khối thân thể này suy nhược quá, chỉ làm có hai ca phẫu thuật bình thường liền tiêu hao gần hết thể lực. Xem ra mình phải nhanh chóng gia tăng thêm tính chất cho khối thân thể này mới được. Nếu không, cứ như vậy muốn làm chuyện gì cũng đều có điểm bất hảo."
Ngay tại lúc Trương Văn Trọng đang miên man suy nghĩ, thì một nữ y tá mặc trang phục màu trắng, đại khái khoảng hai mươi ba tuổi, đeo kính mắt màu hồng nhạt tiến vào. Trông thấy Trương Văn Trọng tỉnh lại, nàng kinh hô lên một tiếng, rồi xoay người đi ra khỏi phòng.
Trương Văn Trọng phán đoán, hẳn là nàng đi thông báo cho Nhạc Tử Mẫn. Hắn nhấc người dậy, chứng kiến bịch nước năng lượng ml trên kệ truyền dịch đã vơi hơn nửa bình, phỏng chừng chính mình nằm ở nơi này đã quá mấy tiếng đồng hồ.
Hiện tại đến chỗ làm việc cũng đã muộn rồi, nghĩ tới tháng này bị khấu trừ năm mươi đồng tiền lương, Trương Văn Trọng cảm thấy có điểm xót ruột. Với số tiền năm mươi đồng, hắn có thể mua được vài loại thảo dược cường thân kiện thể.
Trong lúc đau xót, hắn cũng cảm thấy có chút buồn cười, đổi lại là hắn trước kia, chưa bao giờ nghĩ sẽ phải lo âu vì tiền tài! Bất quá hắn không ngại lắm, dù sao lấy y thuật của mình cũng hà tất phải sợ không kiếm nổi ra tiền?
Trương Văn Trọng tùy tiện rút mũi kim ở trên mu bàn tay ra, theo sau xoay người bước xuống giường. Cử động một lúc cho đỡ cứng nhắc thân thể, tiếp đó mới bắt đầu đánh giá căn phòng bệnh này.
Đây là một gian phòng có diện tích hơn trăm mét vuông, cách bài trí phi thường hoa lệ, thậm chí khiến cho người ta cảm tưởng nơi này không phải là phòng bệnh, mà càng giống với loại phòng nghỉ cao cấp tại khách sạn hơn.
Quan sát thấy phòng bệnh xa xỉn, sắc mặt Trương Văn Trong liền trầm xuống. Hai phút sau, một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền đến từ bên ngoài hành lang.
Ngay tức thì, cánh cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Một đám người tiến vào bên trong, ngoại trừ nữ y tá lúc trước, còn có Nhạc Tử Mẫn cùng Trần Kiến, và một người đàn ông trung niên đầu tóc bóng bẩy, chân đi giầy tây, ước chừng khoảng gần năm mươi tuổi.
Nói vậy, người này hẳn chính là đại nhân vật ở trong miệng Trần Kiến, Triệu viện trưởng.
Trông thấy Trương Văn Trọng đứng ngơ ngác nhìn chung quanh, Nhạc Tử Mẫn nhẹ nhõm thở phào ra một hơi, nói: "Trương tiên sinh, anh tỉnh lại rồi sao! Vừa rồi anh ngất xỉu ở trong phòng giải phẫu làm cho tôi bàng hoàng. May mắn chỉ là mệt nhọc quá sức thôi, không có gì trở ngại, nếu không tôi sẽ bị áy náy cả đời mất."
"Phiền ông đã quan tâm!" Trương Văn Trọng đối với Nhạc Tử Mẫn có chút hảo cảm, bởi vậy hắn mỉm cười đáp tạ.