Minh Hạo trong lòng rung động nhìn xa xa sức phá hoại của Chân Nguyên Chấn Động để lại.
Không nghĩ một chiêu này khủng bố đến vậy, cũng may mình lúc nãy kịp thời thuấn di chạy đi, nếu không chắc đem mình ném vào trong đó.
Nhìn không gian đằng xa xa bị Chân Nguyên Chấn Động nổ nát, có thể lấy mắt thường thấy không gian lộ ra từng khe hở lớn nhỏ.
Nếu người hoặc phi thuyền chạy vướng vào những khe hở này liền , giây sau, người hoặc vật chất đó lập tức bị xé nát thành cặn bã.
Đây gọi là không gian loạn lưu, bên trong không có thời gian, bên trong chỉ có cuồng bạo lực lượng, thậm chí là thuyền cấp SSSSS hoặc Super Saiyan Legend hợp thể cũng chỉ có thể chống đỡ lấy vài giây liền bị xé rách.
Không gian loạn lưu là do sức mạnh phá hoại khiến việc không gian khôi phục bị cắt đứt tạo ra mà thành.
“Súc sinh, nộp mạng đi!”
“Súc sinh nhận lấy cái chết!”
Hai âm thanh già nua từ phía sau lưng Minh Hạo vang lên, trong âm thanh ẩn chứa vô cùng nặng nề sát khí.
Sau đó, Minh Hạo chỉ cảm thấy sau đầu và hông như dính thứ gì đó vô cùng cứng, hắn chậm rãi xoay người, tò mò nhìn lại.
Quay lại, nhìn trước mặt đang đứng là hai vị lão giả tóc bạc phơ, làn da nhăn nheo đồi mồi, đôi mắt đục ngầu bên trong tràn dầy lửa giận cùng sát khí nhìn về hắn, Minh Hạo đã từng gặp hai người này rồi, đây chẳng phải hai vị tối cao nhất trong liên bang nhân loại Nguyên Lão đây sao?
Nhấn tra xét thử:
Tên: Cu Vẹo Vẹo
Chiến lực: Truyền Thuyết đỉnh phong
Giới thiệu: một trong hai vị còn lại trong liên bang, tối cao nguyên lão
Tên: Chim Cong Cong
Chiến lực: Truyền thuyết đỉnh phong
Giới thiệu: một trong hai vị còn lại trong liên bang, tối cao nguyên lão
…
Minh Hạo nhìn tên hai người muốn cười ra, Cu Vẹo cùng Chim Cong đi chung với nhau, đúng là bộ đôi hoàn hảo a, cái tên quái gì, hèn gì trong liên bang mọi người chỉ gọi bọn hắn là nguyên lão, không ai biết tên thật của bọn hắn là gì.
Lại nhìn hai người đẳng cấp, trong lòng hoàn toàn khinh thường, loại sâu kiến này cũng dám tìm đến đây?
Nhìn thấy hai người để chân trên người mình, Minh Hạo sắc mặt không những tức giận, mà còn hiện ra thân thiết như nhìn thấy người bạn cũ lâu năm chưa gặp, hắn nhìn hai người cười nói như bình thường: “Chào hai vị nguyên lão, để chân lên đầu người khác như vậy là rất vô lễ nha, các ngươi già rồi chẳng lẽ không biết như vậy là vô lễ ư? Hay là tại hai vị già rồi nên trí nhớ kém? Hoặc là hai vị từ nhỏ cha mẹ chết không được dạy dỗ?.” trong giọng nói như là đang đồng tình thương hại hai ngươi, lại là đang cảm thông bọn hắn.
Nghe Minh Hạo lời nói vô sỉ như vậy, hai lão giả sắc mặt không khỏi đỏ lên như mông khỉ, sắc mặt bọn hắn đỏ không phải vì xấu hổ, mà là giận dữ, ở mấy trăm năm nay bọn hắn cao cao tại thượng, đi đâu cũng được người nịnh nọt khen ngợi, nào giống như thằng súc sinh trước mặt này, tên này rõ ràng là trực tiếp bôi nhọ, nhục mạ bọn hắn a.
Nhưng khiến bọn hắn hoảng sợ là, rõ ràng lúc nãy bọn hắn dùng hết sức lực đánh về phía Minh Hạo, rõ ràng là đánh trúng, hơn nửa % là đánh vào da thịt, chứ không phải đánh vào màn năng lượng, vậy mà Minh Hạo không nhận một một chút tổn thương gì.
Chẳng lẽ cơ thể hắn làm bằng titan kim loại rắn chắc nhất!? Nhưng dù là vậy, hai người lão giả cũng có thể dễ dàng đánh nát trúng, nói chi chỉ là một mắt thịt người thường như Minh Hạo đây?
Phải biết hai người đều đạt cấp Truyền Thuyết đỉnh phong, chỉ cách một bước nửa là…
Vậy mà hai người dùng toàn bộ % sức mạnh, khi nãy đánh lén thành công Minh Hạo, tưởng rằng một kích tất sát…ai ngờ hắn không hề hấn gì sau cú đánh lén của bọn hắn.
Khi thấy Minh Hạo xoay người, bọn hắn mới nhìn kỹ lại, phát hiện Minh Hạo không giống một năm trước, thân thể cao hơn m, phía ngoài lớp da, không, phải nói lớp lông mới đúng, phủ một đám lông màu vàng.
Cơ bắp giữa ngực, tay, chân nhô ra phía trước.
Khuôn mặt vuông nhọn, trong mắt đen, hai con mắt màu vàng lạnh lùng, mái tóc vàng đậm chỉa dài đến chân, nhìn vô cùng bá đạo đẹp trai.
Xung quanh cơ thể từng luồng hào quang màu vàng cùng sấm sét bao vây lấy.
“Ngươi, ngươi là ai? Dáng vẻ của ngươi không phải Minh Hạo! Chẳng lẽ ngươi đoạt xá hắn hắc ám chủng tộc!!!?” Cu Vẹo Vẹo vẻ mặt khó tin, trong mắt tràn đầy sát ý, nhịn không được tay chỉ vào Minh Hạo chất vấn.
Chim Cong Cong đồng dạng giống Cu Vẹo Vẹo, vẻ mặt khó tin, hắn nhìn về Minh Hạo như nhìn con quái vật, hiển nhiên có cùng suy nghĩ với Cu Vẹo Vẹo.
Minh Hạo nghe vậy lắc đầu, trong mắt hiện lên hài hước nhìn về hai người cười nói: “Ha ha, hai vị nguyên lão, mới một năm không gặp nhanh quên ta rồi sao? Đúng là hai người thật sự bị mất trí nặng rồi a, đã già còn mất trí, lại không có con cháu chăm sóc, điên điên khùng khùng chạy tới đây đánh người khác, thật là tội nghiệp…” vừa nói vừa lắc đầu, một bộ dáng than thở.
Nhưng trong âm thanh có thể nghe được trong đó vô tận tráo phụng, có chế giễu, có đồng tình.
Lại nghe Minh Hạo tiếp tục chế nhạo mình, hai người trong mắt sát ý càng nồng nặc hơn vài phần, không tiếp tục cùng hắn nói nhảm, hai người động.
Chỉ thấy, một người phải, một người trái, chia ra hai bên, cùng lúc vận chuyển năng lượng tập trung trên tay, tung ra cú đấm đánh về phía đầu Minh Hạo.
“Đang!”
“Đang!”
Hai người đánh trúng đầu Minh Hạo phát ra tiếng động giống như âm thanh kim loại vang lên.
Minh Hạo đầu bị hai người đánh trúng, thần sắc hắn không thay đổi, vẫn như cũ cười nói: “Hai vị nguyên lão đang làm gì thế? Gãi ngứa cho ta à?”
Trong lòng thầm nghĩ: “Không nghĩ đến Super Saiyan Legend hợp thể khiến cho sức phòng ngự ngoài da của ta tăng lên kinh khủng như vậy.”
“Chúng ta không tin ngươi là bất tử!” Một vị nguyên lão thét lên, sau đó hai người bay tới đánh túi bụi khắp nơi trên người Minh Hạo, thậm chí còn vận dung tất cả năng lượng tụ thành quả cầu bắn vào thân thể hắn.
“Đang!”
“Đang!”
“Đang!”
Từng tiếng kim loại va chạm vang lên…
phút sau.
Minh Hạo giống như thật sự là bất tử, ở hai người tiến công, đâu, tay, chân, mặt… toàn bộ cơ thể đều bị hai người nguyên lão ‘sờ qua’ đều không chút tổn thương, dù là một miếng da
Hắn nhàm chán nhìn hai người bay tới bay lui ‘sờ’ khắp người mình, rốt cuộc trên mặt lộ ra khó chịu, hắn chán ghét hỏi: “Các ngươi đã sờ đủ chưa?”
Hai người nghe vậy dừng tay lại, sắc mặt hiện lên khó có thể tin, ánh mắt nhìn về Minh Hạo như nhìn thứ khủng khiếp không nên tồn tại ở thế gian này, Cu Vẹo Vẹo âm thanh hắn run rẩy nhìn Minh Hạo, cuối cùng hỏi: “Ngươi là ai?” trong lòng bọn hắn thật sự vô cùng sợ hãi, phải biết bọn hắn dùng hết tất cả sức mạnh nhưng cũng không tổn thương được Minh Hạo một sợi lông.
Không quan tâm tới vẻ mặt hai người, Minh Hạo sắc mặt đột nhiên thay đổi, trở thành một loại cuồng ngạo không coi ai ra gì, hắn nhìn về hai nguyên lão như nhìn hai con chó sắp bị mần thịt trên bàn nhậu đồng dạng, nói: “Bây giờ tới ta, các ngươi muốn kiểu chết nào? Toàn thây, hay không toàn thây? Rồi các ngươi muốn chết loại nào: bị ta giết, hay hai người tự thông nhau đến chết?”
Nghe Minh Hạo nói, hai người sắc mặt càng tái xanh, tiếp tục bay tới đánh đấm túi bụi vào hắn.
Minh Hạo thấy vậy thở dài, sau đó cười nói: “Nếu các ngươi không chọn vậy thì ta chọn.”
Dứt lời, hắn thuấn di đến sau lưng một nguyên lão, sau đó tay phải đánh vào bụng hắn.
Cu Vẹo Vẹo nghe Minh Hạo nói, sắc mặt hiện lên tia hài hước khinh thường, đã sớm chuẩn bị đề phòng, năng lượng trong cơ thể động, chỉ thấy xung quanh thân thể hắn bao bọc một lớp màn màu xanh dày đặc bảo vệ.
Chỉ một tên nhóc tuổi cũng dám nói lời này, thật sự không biết sống chết
Một giây sau, sắc mặt Cu Vẹo Vẹo thay đổi thành hoảng sợ, chỉ thấy tay của Minh Hạo dễ dàng đâm thủng vòng bảo vệ bên ngoài của hắn, giống như đâm thủng tờ giấy trắng, dễ dàng xuyên qua, cú đấm đã đánh tới bụng hắn.
“Phốc” Cu Vẹo Vẹo bị Minh Hạo đánh trúng bụng, có cảm giác như ruột bị cào xé, sau đó cả thân thể bay ra phía xa xa đập trúng vào một mảnh thiên thạch gần đó, nhịn không được từ cổ họng phun ra một ngụm máu tươi.
Cu Vẹo Vẹo khuôn mặt tái nhớt, cả thân thể hoàn toàn vô lực nằm dính trên mảnh thiên thạch, hắn rất muốn đứng lên, nhưng cả thân thể không nghe hắn điều khiển, toàn cơ thể bị tê liệt không thể động đậy được, dù chỉ một ngón tay.
Minh Hạo không nghĩ đến chỉ một quyền đơn giản liền dễ dàng đánh bại Truyền Thuyết sơ kỳ.
Chim Cong Cong nhìn thấy đồng bạn mình dễ dàng bị Minh Hạo một quyền đánh bại, trên mặt không khỏi hiện lên hoảng sợ, không dám đối cứng với Minh Hạo, muốn thuấn di chạy đi.
Minh Hạo nhìn thấy Chim Cong Cong thuấn di chạy trốn, trong mắt hiện ra tia hài hước, nhìn hắn nói: “Ngươi tưởng rằng có thể chạy trốn khỏi bàn tay ta?”
Sau đó, lập tức thuấn tới bên cạnh Chim Cong Cong, một chân đá vào bụng hắn.
“Phốc”
Chim Cong Cong không kịp chạy trốn, liền ăn một cú đá của Minh Hạo, cả người hắn bay ra xa cũng như Cu Vẹo Vẹo, cả thân thể dính vào mảnh thiên thạch gần đó mà Cu Vẹo Vẹo đang nằm, vô lực ngã xuống bên cạnh hắn, sau đó từ trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.
Cu Vẹo Vẹo thấy đồng bạn cũng thoát không khỏi vận mệnh, đành tuyệt vọng, vô lực nhắm mắt chờ chết…
Minh Hạo liếm liếm môi, ánh mắt tràn đầy tà ác nhìn bọn hắn cười nói: “Ta sẽ không giết các ngươi đâu, yên tâm đi...”
Nghe Minh Hạo nói, trong lòng hai người đột nhiên có dự cảm không lành lạnh.
Chỉ thấy Minh Hạo từng bước, từng bước đến gần hai người, trên mặt nở nụ cười tà ác….
(G)
….
(Bật mí, mai chương sẽ khá hấp dẫn>_