Vừa ra đến đường thì, ôi thôi, cái mô tô của hắn bị xe cảnh sát kéo đi vì tội đỗ xe sai quy định rồi còn đâu.. giờ chắc là phải đi bộ quá.. thôi đi bộ cũng đc.. (anh này đang đc cõng chị ý mà..)
- Nè.. – hắn lay lay cái vai.. – sao im vậy?
- Im cái đầu anh ý.. – nó gắt.. – cõng thì lo cõng đi.. thấy ng ta hiền cứ thích chọc vào là sao.. (=.=’’ chị này đang yên đang lành..)
- Ờ.. – hắn im lặng.. (^^)
- Hơ.. hơ.. – Devil chêm vào.. – tôi mới nghĩ ra bài thơ về cô hay lắm, tôi đọc ọi ng nghe nhá, không muốn nghe tôi cũng đọc (=.=’’).. Trên đời gì đẹp bằng cô. Tóc đen, da trắng, lại thêm môi hồng. môi hồng, da trắng, tóc đen. Lừa tình mà vẫn anh ơi em hiền..
- Ờ.. – nó tỉnh bơ như thường, trình độ này còn lâu mới làm cho nó tức đc nhá.. - Hiền như Tấm mà còn lừa Cám tắm nước sôi, ngoan như Lọ Lem mà còn trốn nhà đi chơi đêm, ngây thơ như Bạch Tuyết mà vẫn dám ở chung với ng đàn ông xa lạ, tính ra tôi như bây giờ còn ngoan, còn hiền chán. (^^ đẹt đẹt đẹt, câu này quá hay chị ui)
Hé hé.. đấy, đỡ đi, có giỏi thì đỡ đi.. nó nói như thách thức Devil, quả đúng không ngoài dự đoán, nhỏ Devil không đỡ nổi đc thật.. còn nó thì ung dung, tự đắc.. Devil thấy vậy liền gỡ rối cho đỡ bẽ mặt..
- Tôi như nhà bác học nên không thèm tranh cãi với nhà cô..
- Dacuyn từng nói.. – nó ra vẻ ta đây.. – bác học không có nghĩa là ngừng học.. (=.=’’ nhiều khi cũng đc câu ra trò đấy)
- Edison lại nói.. – Evil tiếp lời..- không cần học cũng thành bác học.. ( chị này phối hợp khá là ăn ý)
- Nên vị bác học như cô chúng tôi biết rồi.. – nó thêm nốt câu cuối..
- Các cô.. – Devil nản.. – tôi là ng phụ nữ hoàn hảo với khuôn mặt baby xinh đẹp, và tất nhiên lòng tôi cũng rộng lượng đủ để tha cho con cờ hó như các cô.. vì tội dám xúc phạm tôi.. (=.=’’ chị ơi, về học lại văn đi)
- Ô.. – nó tỉnh bơ.. – trên đời này ý.. Hoa hậu có nhiều, hotgirrl ko thiếu, gái xinh thì xã hội có đầy, cái quan trọng ko phải mặt đẹp đến đâu mà là não sâu đến mức nào.. (^^)
- Chuẩn.. – hắn thêm vào..
- Cô.. – Devil cau có.. – tất nhiên cái đó tôi có thừa.. ng như tôi rất biết nắm bắt cơ hội.. (
.
)
- thừa nước đục thả câu.. – nó chêm vào khiến Evil và hắn cười rúc rich, Devil vẫn tiếp tục nói.. (^^)
- ..biết tùy cơ ứng biến.. – Devil tiếp lời..
- Gió chiều nào xoay chiều ấy.. – nó ko bỏ qua.. (=.=’’ chị này lại bắt đầu )
- ...biết khai thác hết khả năng của mình.. – Devil vẫn chưa chịu bỏ cuộc..
- Khả năng bắt cá tay.. – nó lại cũng ko tha, đã có tiếng cười rúc rich.. (=.=’’)
- ...đồng thời có tư tưởng tiến bộ.. – Devil tự sướng tiếp..
- có mới nới cũ.. – nó tiếp tục xen vào..
- ...hừ.. còn có cả tinh thần tập thể nữa.. – Devil nản..
- Ỷ đông hiếp yếu.. – nó nói tiếp.. (o.)
- Cô.. –Devil nhăn mặt..
- Thôi.. – hắn can ngăn.. – cô trật tự cho tôi nhờ..
- Anh nói tôi phải nghe chắc.. – nó đấm bụp vào đầu hắn cái..
Rồi mọi thứ trở nên im lặng, hắn chợt phát hiện nó nhẹ bẫng, ko phải tại hắn khỏe, mà là tại nó quá nhẹ.. vác nó mà cứ như chưa từng vác cái gì trên tay vậy.. ko biết trọng lượng cơ thể nó có đủ cân ko ý... mà cơ thể nó cũng có nhiều điểm khác lạ mà chính nó ko biết, hắn cũng chỉ là cảm nhận đc thế thôi..
Tít .. tít.. tiếng còi ô tô khiến ai nấy đều nhìn.. xe của Hải Tường và Thảo Uyên đã đứng đợi sẵn.. nó vừa thấy cái ô tô liền giãy nảy.. nhất quyết không đi.. Devil tức giận tiến gần nhét đầu nó, dúi nó vào ô tô của Thảo Uyên và lôi hắn về ô tô của Hải Tường cách cực kì phũ phàng.. nó la lối om sòm, ầm cả quãng đường..
- Thôi, để tôi cõng cô ấy về.. – hắn ra kéo nó lại.. (^^)
- cô ta tự về đc rồi.. – Devil túm tay nó kéo về phía xe của Thảo Uyên.. nó thì đang đau chân, có ai nghĩ đến cái chân đau của nó dù chỉ chút thôi không đc sao hả trời?
- tôi với cô ấy cùng nhà.. – hắn cau có.. (=.=’’)
- Vậy cậu cũng mệt rồi.. – Hải Tường đứng ra,.. – tôi sẽ cõng cô ấy về, cậu đưa Devil về hộ tôi.. (anh này muốn ở bên nó lắm ý)
- Dù sao tôi với cô ấy cùng nhà.. – hắn ôm chặt lấy nó.. – nên tôi sẽ cõng cô ấy về.. (=.=’’)
- Vừa phải.. – nó bực mình đấm hắn cái thụp vào bụng.. – thôi à nha.. (=.=’’ chị này đang khó chịu ấy)
- Oái.. – hắn ôm bụng nhìn nó.. (^^)
- Anh điên à? – nó cau mày – tôi đi đâu, thì liên quan gì đến anh..
- Để tôi cõng cô không đc sao.. – hắn phân bua..
- Cõng thì cõng nhưng làm gì mà phải phiền phức như vậy.. – nó cau mày gắt.. – mấy ng về đi đc rồi đó.. Thảo Uyên đưa Evil về, Hải Tường, Devil thì về nhà, còn tên chết giẫm này, có nhiệm vụ hộ tống tôi về nhà.. sao mà phải tranh cãi chứ.. (=.=’’ chị nói nghe hay lắm, cái chính là nó ở chỗ đấy)
- cô thì vui rồi..- Devil ko chịu, mỉa mai.. – đc ở bên ca sĩ nổi tiếng đẹp trai thì chả không sướng..
- Cô làm như tôi giống cô không bằng.. – nó bĩu môi.. – tôi không có mặt dày như cô.. (^^)
- cô.. – Devil đang định tiến lại thì Hải Tường đã kéo cô em vào trong xe ô tô còn nó thì lại đc hắn cõng.. (sướng thế..)
Vừa về tới nhà.. thay quần áo ngủ xong nó lăn kềnh ra ghế nằm, hắn thì chạy khắp nơi mua bông băng, để xem vết thương cho nó.. khi hắn vừa chạm vào chân nó thì nó dãy nảy, la oai oái..kêu như trời sắp sập khiến hắn cũng luống cuống hẳn ra.. (=.=’’ chị này to mồm mà..)
Sau khi thoa thuốc đc lúc, thì hắn mỏi nhừ vai, ngồi tự thoa thuốc ình.. thì phát hiện nó đã ngủ từ lúc nào, trông nó ngủ thật là bình yên quá đi mất.. nhìn gò má ửng hồng như pha lê, khiến hắn thấy tim mình đập mạnh.. hắn khẽ vuốt má nó thì nó lại nhăn mặt chuyển ng, làm hắn giật mình, rụt vội tay lại...
- Nhìn em kìa.. – hắn cười nhẹ.. – sao lại cả khi ngủ cũng khó tính thế kia..
Hắn định bế nó lên phòng nhưng khi lướt qua phòng nó thì.. bừa bộn hết biết.. thôi thì cho nó ngủ phòng hắn vậy. hắn đặt nhẹ nó lên giường rồi kê chăn bông, kê gối ngủ ngay dưới sàn để trông chừng nhỡ buổi tối nó bị làm sao thì hắn còn kịp ứng phó..
Còn ở nhà Devil, nhỏ hậm hực không phải vì chuyện mà là vì.. rất nhiều chuyện.. nhỏ không đc ở cùng hắn, hắn cứu nó, nhỏ không đc hắn cõng, không đc đi chung xe với hắn.. và chuyện quan trọng nhất là.. vừa về đến nhà, nó phát hiện ra đôi giày búp bê của nhỏ, mới mua mà bốc mùi gì kinh khủng.. nhỏ cau mày nhìn kĩ thì.. ối giời ơi, đôi giày yêu quý nhẫm phải cái gì mềm mềm, đen đen, trơn trơn.. đến là kinh.. lại còn có mùi thum thủm..(hé hé.. ai cũng biết thứ này là gì rồi phải ko ?) Hải Tường trông thấy há miệng ra cười thì bị nhỏ phi thẳng cái giày còn lại vào mặt.. đến là đau khổ, hôm nay chắc là ngày đen đủi nhất của nhỏ mất thôi.
Ò.. Ó.. O.. O.. sáng hôm sau..
- TÊN BIẾN THÁI KIAAAAAAAAAAAAAAAA... – tiến nó hét khiến hắn muốn ném cả cái lỗ tai đi luôn.. mà sao nó nằm trên giường cơ mà, sao lại có thể ngay cạnh hắn mà.. hét to thế nhỉ.. hắn nhìn lại thì ối giời ơi.. (?!?!)
- Sao.. sao.. – hắn tròn mắt đứng dậy.. – áo tôi đâu.. (o.)
- Anh còn hỏi nữa à.. – nó tiếp tục hét.. – TÔI BỊ MẤT CÁI CÚC ÁOOOOOOOOOOOOOOOO.. (chị ơi, bé miệng thôi, mới sáng sớm ngày ra)
- Sao tôi lại ngủ chung với cô.. – hắn vẫn không hiểu khi thấy hắn đang nằm ngủ ngay bên cạnh nó.. trên giường, áo hắn thì đi đâu không rõ, còn cái cúc áo trên cùng của áo ngủ nó lăn đâu không biết, cảnh tượng ngộ đến mức không thể tưởng tượng nổi.. (=.=’’)
Số là thế này.. nửa đêm trời nóng, mà theo thói quen mỗi khi hắn lăn xuống khỏi ghế salong (vì ngủ ghế nhiều quá..) là hắn lại tự động mò lên trong vô thức, tối qua cũng thế.. và thế là.. khỏi phải hỏi, hắn cởi áo vì khi đang ngái ngủ cũng chả nghĩ là giường hắn đã có ng nằm, còn cái cúc áo của nó thì bung ra lúc nó đang ngủ cơ.. chứ chả liên quan gì đến hắn cả.. Sáng ra, nó tỉnh dậy thì thấy hắn đang nằm ngay bên nó, còn nó thì ôm và rúc vào ng hắn ngủ như thật, nó mở mắt, thấy mùi hương lạ, nhìn lên thấy hắn thể là mở to mắt ra và hét… vì hắn đang cởi trần..
- Cúc áo tôi đâu rồi.. – nó bắt đầu tìm quanh.. – sao anh lại cởi trần nằm đây? (chị này đang cuống đây nè)
- Thì.. – hắn không biết giải thích thế nào nữa.. – thì.. tôi.. ơ.. .(anh này cũng..ko biết gì)
- TRỜI ƠI.. – nó gào ầm hết volume.. – ĐỒ BIẾN THÁI… (chị ơi, bé bé cái mồm)
- Thì.. – hắn nhăn nhó bịt vội cái miệng nó lại.. – cô im đi nào.. tối qua tôi làm gì thì ai mà nhớ đc.. (=.=’’ anh ngủ say như chết)
- AAAAAAAAAAAAAAAA… - nó hất tay hắn ra rồi hét to lên.. khiến hắn phải bịt vội cái tai lại không thì thủng màng nhĩ chết, còn nó thì nhìn hắn với thái độ thù hằn kinh khủng.. (T_T)
- Tôi không biết.. – hắn vừa mặc áo, vừa ý kiến..- tôi xin lỗi.. (T_T)
- Về phòng đây.. – nó túm cái cổ áo rồi phi ra khỏi phòng.. không thèm nhìn hắn lấy cái..
Hắn chán nản gấp chăn đệm thì thấy, vệt máu nhỏ ở trên ga trải giường, thấy vậy, hắn giật mình.. không lẽ.. hắn đau xót nhìn lại mình trong gương, tối qua hắn với nó có làm gì không nhỉ, tối qua hắn có lỡ.. ôi trời.. rồi giờ đây, sẽ thế nào…
Còn nó vừa về đến phòng, nó lại ngồi sụp xuống vì đau chân, nó nhìn cái chân của mình bị hở miệng, máu lại chảy ra ngoài băng, chăc tại sáng nay đôi co với hắn nên bị vậy..
- Thôi, máu thấm qua băng rồi, phải thay băng mới thôi, không là nhiễm trùng chết.. híc.. (sự thật của vệt máu là đây.. rồi sau này sẽ có nhiều chuyện hiểu lầm lắm)
- Nguyệt Nga.. – hắn gõ gõ cửa cũng vừa lúc nó thay băng xong, nó tập tễnh bước ra khỏi phòng..
- Gì.. – nó lạnh lùng đáp.. (=.=’’ cả thái độ của chị này nữa)
- Có thấy gì không? – hắn hỏi han ân cần.. (^^)
- Thấy gì là cái gì.. – nó ngơ ng ra hỏi lại..
- Không có gì.. – hắn quay đi rồi chợt quay lại.. – cô thấy đau chỗ nào không? (?!!?)
- Có… - nó ngơ ngác gật đầu,.. (=.=’’)
- Đau chỗ nào.. – hắn bần thần cả ng lo lắng hỏi nó.. (>’’’’
- Thôi. – Thảo Uyên níu tay hắn.. – nó nổi cáu đấy, ko cãi nổi nó đâu..
- Ha.. – Devil thấy câu nói của nhỏ có tác dụng.. – con nhỏ nghèo mà còn bày đặt học theo nhà giàu, ở nhờ mà làm như nhà mình.. (=.=’’ con này không biết khi nào là điểm dừng hả..)
- Khi là nạn nhân của những trò đùa.. – nó tiến về Devil.. – kể cả đc gọi là "á quân của những con người đôn hậu" sẽ vùng lên đấu tranh... giống chị Dậu mà "tức nước vỡ bờ".. (O.O)
- Cái.. – Devil không đỡ nổi câu nói thâm sâu này của nó.. (đỡ sao đc..)
- Hả.. – hắn há hốc, đúng thật là nó có tài ăn nói quá đi mất.. và thể hiện rõ nhất là khi nó cãi nhau..