Mười phút nghỉ ngơi nhanh chóng trôi qua, Cố An Kỳ dặm ít phấn trắng lên mặt để mình trông tiều tụy một chút. Sắc mặt tái nhợt cũng ngụy trang cho cô như đang bị bệnh, để người ta không nghi ngờ cô làm điều gì mờ ám trong phòng nghỉ.
Vòng thi đầu tiên loại khoảng hai phần ba số ứng viên, căn phòng vốn chật ních người nay lại rộng hơn rất nhiều. Cố An Kỳ ngồi trên ghế giám khảo, lặng lẽ nhìn phản ứng những người phía dưới, không nói một lời.
Vòng thi thứ hai rất đơn giản, chính là khảo nghiệm diễn xuất. Dù sao lần này đều là diễn viên đến ứng tuyển chứ không phải nhà thiết kế, diễn xuất tất nhiên là cửa ải lớn nhất.
Cố An Kỳ ngồi ở ghế giám khảo nhìn nhân viên mang gậy cho mọi người rút, khóe miệng hơi cong lên.
Trong đám người này, Đường Hải Lâm có thời gian ra mắt lâu nhất và độ nổi tiếng cũng cao nhất, vì vậy mọi người đều tránh ra cho anh ta rút thăm đầu tiên. Đường Hải Lâm cũng chẳng từ chối, ngẩng đầu ưỡn ngực đi lên trước như đã coi mình thành người lãnh đạo của nhóm người này, đặt mình ở đẳng cấp cao hơn. Anh ta liếc nhìn đống gậy, sau đó rút ra một cây màu đen.
Cố An Kỳ nhìn cây gậy Đường Hải Lâm rút ra, ý cười lại càng sâu, cô đang sốt ruột muốn thấy vẻ mặt của Đường Hải Lâm khi đọc nội dung trong đó đây.
Sau khi Đường Hải Lâm bốc thăm, các nghệ sĩ khác lần lượt lên bốc, sau đó cầm cây gậy đi về phía sau, chuẩn bị xem cái mà mình đã bốc được.
Đường Hải Lâm đi đến một góc, nhìn nội dung trên cây gậy, lập tức sa sầm mặt. Cố An Kỳ vẫn quan sát phía anh ta, nở nụ cười lạnh, không nói một câu. Cố An Kỳ chỉ giở trò với cây gậy này, bởi vì cô đã tính toán khả năng Đường Hải Lâm sẽ rút nó là rất cao.
Thật ra ngay từ đầu cô đã nắm chắc chín mươi phần trăm, Đường Hải Lâm sẽ lựa chọn cây gậy màu đen này đầu tiên. Thứ nhất, Đường Hải Lâm là tên thích khoe khoang, dưới tình huống này, bình thường sẽ lựa chọn những gam màu tối để tô điểm thêm cái khí chất “Ổn trọng”, “U buồn” của anh ta. Thứ hai, trong tất cả các màu, chỉ có cây gậy này là màu tối, khác biệt nhất so với các màu còn lại. Đường Hải Lâm là người thích nổi bật nên tất nhiên sẽ chọn cái không giống người khác.
Cố An Kỳ không giở trò quá nhiều, cũng không “đặc biệt” làm khó xử Đường Hải Lâm, chẳng qua chỉ viết trên cây gậy dòng chữ “Người đàn ông bị bạn gái thân yêu lừa gạt, cuối cùng bị vứt bỏ” . Lần này coi như cô đã nhẹ tay lắm rồi, cô chỉ đang muốn cho Đường Hải Lâm thử trải nghiệm cảm thụ của Tiêu Thắng Hinh mà thôi.
Vẻ mặt Đường Hải Lâm rất khó chịu, hỏi người cao dong dỏng bên cạnh: “Thiệu Chính Minh, nhân vật của cậu là gì?”
“Em ư?” Nam nghệ sĩ đeo kính đen ngẩn người, bỗng nhiên cây gậy trong tay bị rút đi. Cặp mắt dưới đôi kính đen hơi lóe lên, nhưng rất nhanh lại ẩn giấu.
“Tôi và cậu đổi gậy.” Đường Hải Lâm nhìn nội dung trên cây gậy rồi nói.
“Đổi với em sao?” Thiệu Chính Minh giống như lơ đãng nói, “Điều này… anh Hải Lâm, ừm… nhỡ đâu ban tổ chức…”
“Họ sao mà biết được? Tôi nói đổi là đổi, cậu lảm nhảm cái gì?” Anh ta gần như là ép buộc nhét cây gậy màu đen vào trong tay Thiệu Chính Minh.
Cố An Kỳ ngồi trên ghế giám khảo thu hết cảnh này vào trong đáy mắt, tuy nhiên cũng không nóng lòng. Cô chỉ tiếp tục chờ đợi thời gian để nghệ sĩ chuẩn bị chấm dứt.
Từng người lần lượt đi lên thể hiện, Đường Hải Lâm vẫn ở đằng sau chần chừ không lên, có vẻ như đang muốn làm người diễn cuối.
(thường trong các concert âm nhạc người được chọn diễn cuối đều là những người giỏi hoặc có đẳng cấp nhất, vì vậy ai được diễn cuối thì rất vinh dự. Trường hợp này cũng tương tự)
Thời gian từ từ trôi qua, phần lớn nghệ sĩ đã thể hiện xong phần thi của mình, chỉ còn lại Thiệu Chính Minh đeo kính râm và Đường Hải Lâm. Cố An Kỳ vô cùng thích thú nhìn hai người kia, cô đang chờ mong được thưởng thức chuyện xảy ra tiếp theo.
Như các nghệ sĩ khác, sau khi đi lên Thiệu Chính Minh trình cây gậy ra. Cố An Kỳ nhìn cây gậy màu đen, “như vô tình” thì thầm: “Màu đen không phải bị chọn đầu tiên sao?”
Cố An Kỳ khống chế âm lượng một cách hoàn hảo, giọng nói phát ra vừa vặn để những người xung quanh nghe được, nhưng cũng không bị lọt xuống chỗ của những ứng viên bên dưới.
“Ơ? Đúng thế thật, màu đen đã bị chọn ngay từ lúc đầu, sao bây giờ lại ở trong tay anh ta được?” Cố An Kỳ nghe một vị giám khảo nhăn mày nói thầm, được Cố An Kỳ nhắc nhở họ cũng đã bừng tỉnh, hình như màu đen đã bị người đầu tiên chọn, sao bây giờ Thiệu Chính Minh lại có được nó? Cây gậy tối màu duy nhất trong đống gậy màu sáng để lại ấn tượng rất mạnh với mọi người, nhớ rõ là chuyện đương nhiên. Rõ ràng là có người đã đánh tráo.
Thiệu Chính Minh đang chuẩn bị biểu diễn, không chú ý tới ban giám khảo đang thảo luận sôi nổi. Anh đang định bắt đầu thì lại bị ngăn cản: “Dừng lại, dừng lại, đừng diễn.”
“Hả?” Thiệu Chính Minh trong lòng biết cây gậy kia có vấn đề, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên nhìn người đó, “Xin hỏi có chuyện gì vậy?”
“Có phải anh đã đổi gậy với người khác hay không ?” Nhà thiết kế của “Pamir” hỏi.
“Tôi…” Khi Thiệu Chính Minh đang định nói gì đó thì Đường Hải Lâm lại đi tới trước anh, chuẩn bị đổi trắng thay đen.
“Xin lỗi, cây gậy này ban đầu là của tôi.” Đường Hải Lâm vô cùng hào phóng thừa nhận khiến Cố An Kỳ hơi nhăn mày, cô không ngờ Đường Hải Lâm vẫn có thể bình tĩnh tự nhiên ra đòn phủ đầu như vậy. Kỳ thật căn phòng này có lắp camera, nếu vẫn không có ai thừa nhận thì chỉ cần xem lại cuộn băng là được, khi đó Đường Hải Lâm cũng chính thức chấm dứt. Phong cách của”Pamir” là hợp lý, thận trọng, điều họ chú trọng nhất là nhân cách của nghệ sĩ, nếu nhân cách không tốt, cho dù bạn có danh tiếng cao đến mức nào đi chăng nữa họ cũng không nhận bạn.
“Đường Hải Lâm tiên sinh, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?” Người của “Pamir” không kiên nhẫn hỏi.
“Do cậu ấy bảo không diễn được vai đó nên năn nỉ tôi đổi gậy với cậu ấy. Lúc đó tôi cũng mềm lòng, lại nghĩ hình như ban tổ chức cũng không nói không thể đổi gậy nên đã đổi cho cậu ấy. Nếu điều này trái với quy định, tôi chân thành xin lỗi.” Đường Hải Lâm khép nép nói, phủi sạch trách nhiệm không còn một mảnh.
Trên đời này còn có người vô liêm sỉ đến vậy sao, Cố An Kỳ lắc lắc đầu, không nói gì. Cô không muốn bại lộ thái độ thù địch với Đường Hải Lâm ở chỗ này.
“Thôi, các vị đổi lại gậy rồi diễn lại đi.” “Pamir” nhíu mày nói.
Lông mày Thiệu Chính Minh khẽ nhíu lại, Đường Hải Lâm vừa rồi vô lại như vậy đã đẩy anh vào tình huống khó xử, bây giờ lại còn tiếp tục giở chiêu này đúng là khiến người ta cảm thấy khó tin.
“Tôi có thể mời An Kỳ tiểu thư hợp tác không?” Thiệu Chính Minh cũng không giải thích, thay vào đó đưa ra lời mời với Cố An Kỳ.
Mọi người nhìn sắc mặt Cố An Kỳ, phát hiện cô không hề tức giận, ngược lại thích thú nhướn mày: “Muốn tôi giúp anh như thế nào?”
“Mời cô đứng ở kia, lát nữa vươn một tay hộ tôi là được.”
Cố An Kỳ nhìn vào mắt anh ta rồi nở nụ cười nhàn nhạt, thì ra là thế.
“Thật ra, tôi vẫn luôn yêu một cô gái, cô ấy không những xinh đẹp hào phóng mà còn quyến rũ mê người.” Đôi mắt Thiệu Chính Minh lấp lánh như chàng trai trẻ lần đầu biết yêu, yêu thương bạn gái sâu đậm không muốn xa rời, dường như cô gái trong cảm nhận của anh chính là người con gái hoàn mỹ nhất, là người anh mong muốn tới gần.
“Sớm tối có nhau đã nhiều năm, tôi phát hiện mình càng ngày càng thích cô ấy. Nhưng mà… tôi vẫn sợ hãi thổ lộ với cô ấy, sợ cô ấy sẽ từ chối tôi.” Thiệu Chính Minh trong nháy mắt chuyển sự kỳ vọng trong mắt thành sự phiền muộn, giọng nói cũng rất nhỏ, dường như nỗi lòng tràn đầy tự ti và bất an.
“Hôm nay, tôi thu hết dũng khí, chuẩn bị hoa bách hợp cô ấy thích nhất, hy vọng có thể thổ lộ với cô ấy.” Thiệu Chính Minh hai tay ôm trước ngực như đang ôm theo bó hoa, “Tôi hy vọng sau khi thổ lộ có thể nắm tay cô ấy, cùng cô ấy đi tới cuối đời.”
“Em, em có đồng ý cùng anh tay trong tay đi nốt quãng đường còn lại của cuộc đời không?” Thiệu Chính Minh vươn tay, tỏ vẻ lo lắng nhìn Cố An Kỳ, bên tai hơi đỏ lên, giống như một cậu bé lần đầu tiên biết yêu, cũng là lần đầu tiên thổ lộ với con gái.
Cố An Kỳ hơi nghiêng đầu, chớp chớp mắt như đang ngượng ngùng, từ từ vươn tay đặt vào lòng bàn tay Thiệu Chính Minh.
“Cám ơn An Kỳ tiểu thư đã hợp tác.” Thiệu Chính Minh cười thuận tiện bắt tay Cố An Kỳ.
“Chỉ là việc nhỏ mà thôi, không cần cảm ơn.” Cố An Kỳ cũng bắt tay lại, mỉm cười trả lời.
Dùng phương thức kịch nói để diễn chi tiết này thật đúng là thú vị, màn thể hiện cũng rất hấp dẫn, rất đáng xem. Cố An Kỳ mỉm cười, thiện ý gật đầu với anh rồi im lặng quay lại ghế giám khảo của mình. Thật ra phần lớn mọi người đều nhìn ra được, Thiệu Chính Minh không hề thiếu tự tin, từng chi tiết anh diễn đều có chủ ý, trong cảnh tặng hoa cuối cùng, thậm chí đôi tai cũng làm đỏ được thì hẳn đã nâng đẳng cấp lên từ “diễn bề ngoài” đến “diễn từ trong nội tâm” .
Cố An Kỳ rất công bằng đánh giá anh ở mức điểm cao, sau đó chờ mong “vở kịch” cô đã tỉ mỉ chuẩn bị cho Đường Hải Lâm.
Đường Hải Lâm, anh dừng để tôi thất vọng, tôi còn đang chờ “Người đàn ông bị vứt bỏ ” đó.
Khóe miệng Cố An Kỳ nhàn nhạt cong lên, vẽ ra một nụ cười không hề có độ ấm.