Cố An Kỳ gần như thức trắng , lăn qua lộn lại cả đêm vẫn không thể ngủ được. Chỉ cần cô vừa nhắm mắt, kí ức về những chuyện năm đó sẽ tái hiện.
Những kí ức muốn nhớ lại thì không quay về, những thứ không đáng nhớ thì cứ chiếm cứ đại não của cô.
Về chuyện của Tô Dật Phàm cô vẫn không thể nhớ ra dù chỉ một chút, giống như đoạn kí ức đó đã biến mất cùng với người này, sạch sẽ đến triệt để, không lưu lại chút manh mối nào. Còn chuyện Tiêu Thắng Hinh nói, cô vẫn nhớ rõ từng hoàn cảnh, từng người một, cho dù sở thích của họ là gì cô vẫn có thể đọc ra vanh vách, chỉ có Tô Dật Phàm là ngoại lệ.
Tô Dật Phàm chẳng những chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của cô, mà những kí ức có mặt anh cũng bị xóa bỏ hoàn toàn. Cố An Kỳ buông dao nĩa trong tay xuống, có lẽ phải tranh thủ thời gian đi điều tra chuyện này.
“An Kỳ, cậu sao vậy ?”Tiêu Thắng Hinh thấy ánh mắt trống rỗng của Cố An Kỳ thì lên tiếng hỏi, “Có phải khó chịu ở đâu hay không?”
“Không sao, mình vẫn ổn.”Cố An Kỳ chớp mắt, dùng dao nĩa khảy khảy quả trứng của mình.
“An Kỳ, việc gì cũng phải từ từ, đừng quá vội vàng.”Tiêu Thắng Hinh an ủi, “Nếu làm tổn hại sức khỏe thì không tốt.”
“Ừ.”
Cố An Kỳ không yên lòng lên tiếng đồng ý, cô vẫn nhìn chằm chằm vào cái đĩa của mình, không hề nhìn Tiêu Thắng Hinh.
Tiêu Thắng Hinh biết cô không thể thuyết phục được Cố An Kỳ, cũng không nhiều lời nữa, chỉ lặng lẽ ngồi bên cạnh cô ăn bữa sáng của mình.
“Mình no rồi.”Cố An Kỳ từ từ đứng dậy, xoay người ra bên ngoài trước. Gần như Cố An Kỳ chẳng ăn gì, chỉ ăn qua loa hai ba miếng, trên bàn vẫn còn thừa lại rất nhiều bánh mì và giăm bông.
“Ai. . . . . .”Tiêu Thắng Hinh thở dài, mặc dù cực kì bất đắc dĩ nhưng cô cũng không ngăn cản Cố An Kỳ.
“Sao thế ? Sao lại than vắn thở dài?”Cố An Kỳ cười hỏi, bắt đầu trang điểm cho khuôn mắt tái nhợt xanh xao của mình.
“Cố An Kỳ, gần đây cậu rất vất vả rồi, nghỉ ngơi một hai ngày đi.”Tiêu Thắng Hinh nói, nhìn dáng vẻ Cố An Kỳ như vậy, thật sự cô không đành lòng.
“Mình vẫn còn trẻ, nghỉ ngơi cái gì chứ?” Cố An Kỳ mỉm cười nói, sau khi khuôn mặt được trang điểm và đánh má hồng trông có tình thần hơn rất nhiều.
Trong giới giải trí, tuổi càng trẻ càng có nhiều cơ hội để leo lên cao, càng có nhiều cơ hội để nổi tiếng. Cho dù có đi theo con đường của một thần tượng hay không, Cố An Kỳ phải cố gắng trong những năm tuổi còn trẻ này giành được chỗ đứng ổn định vững vàng, nếu muốn trở lại vũ đài thuộc về chính cô, nói thì dễ, nhưng để làm được mới khó.
Cô chỉ còn cách không ngừng cố gắng, không ngừng nỗ lực mới có thể đạt được mục tiêu, cô chỉ còn cách luôn tiến về phía trước mới có thể nhìn thấy bình minh.
Cuối cùng, Cố An Kỳ không ở nhà mà tiếp tục đi làm công việc. Dương Văn Lâm nhắc hôm nay cô có ba lịch trình, cô nghĩ chắc đến khoảng ba giờ chiều là cô có thể hoàn thành, sau đó cô vẫn kịp đến “Pamir” để chuẩn bị cho buổi lễ “Kim phượng hoàng” vào thứ bảy.
Cố An Kỳ nhanh chóng hoàn thành công việc rồi tới “Pamir”, chẳng qua không ngờ Đường Hải Lâm cũng đã ở đó.
À, cũng phải, Đường Hải Lâm đã ký hợp đồng, tất cả mọi thủ tục cũng đã được làm xong, bây giờ anh ta đã trở thành gương mặt đại diện cho mùa tiếp theo của “Pamir”, cho nên đương nhiên cũng đến “Pamir” để lấy quần áo cho ngày mai rồi.
Cô giật mình, sau đó lập tức chào Đường Hải Lâm: “Chào anh Hải lâm.”
“Ừ, “Đường Hải Lâm lên tiếng, “Cô cũng đến đây chọn lễ phục sao?”
“Vâng” Cố An Kỳ bình tĩnh nói, không nhiều lời thêm. Đầu cô cũng không hề nâng, chỉ vô cùng nghiêm túc đếm dưới chân có bao nhiêu con kiến.
“Cô tên là Cố An Kỳ đúng không, tên rất dễ nghe.” Đường Hải Lâm nghiêng đầu sang một góc, rõ ràng câu này có thể khen ngay trước mặt, nhưng anh ta lại cố tình ghé sát tai Cố An Kỳ mà nói, giống như đó là bí mật giữa hai người. Anh ta khẽ thở ra một hơi xuống cổ Cố An Kỳ khiến cô ghê tởm đến dựng ngược cả tóc gáy, tế bào toàn thân đều trong trạng thái cảnh giác. Cô suýt nữa thì nhịn không được run rẩy khóe miệng.
Cô không nói gì, cũng không trả lời, vẫn chỉ tiếp tục đóng vai một tân binh nhỏ không hiểu chuyện, cung kính với đại tiền bối.
Đường Hải Lâm thấy nhạt nhẽo, thuận miệng nói thêm hai ba câu rồi lấy cớ là đang bận việc, sau đó bỏ đi.
Cố An Kỳ không thể tưởng tượng được Đường Hải Lâm ngày vốn cao ngạo như chim công hôm nay lại ong bướm với một nữ nghệ sĩ không thân thiết, mới chỉ gặp mặt vài lần. Nhìn mặt anh ta gió xuân phơi phới cùng với sự đắc ý, cô cảm thấy vô cùng ngứa mắt.
Cố An Kỳ nhìn theo bóng dáng Đường Hải Lâm, đôi mắt hơi nheo lại.
Anh ta cứ đắc ý đi, anh ta cứ cười đi, qua một thời gian nữa, cô muốn xem anh ta có cười nổi nữa không.
“Cộp cộp cộp” Cố An Kỳ giẫm lên giày cao gót, đi vào bộ phận trang phục nữ của Pamir.
“A, An Kỳ tiểu thư, cô đến rồi à.” Cố An Kỳ đã hẹn hôm nay đến, cho nên mọi người đều có chuẩn bị từ trước.
“Bộ này là kiểu dáng mới nhất hiện nay, cô xem có thích hay không.” Nhân viên đẩy một tủ quần áo nhỏ ra rồi nói.
“Rất đẹp, phụ kiện cũng rất tinh tế.”Cố An Kỳ khen ngợi, “từng chi tiết đều được thiết kế rất độc đáo khiến người ta rất khó chọn.”
“Chiếc váy dài màu trắng này cho người ta cảm nhận tầng tầng lớp lớp, còn chiếc màu lam này lại hoa văn hơn.”
Thật ra trong lòng Cố An Kỳ đã sớm chọn được bộ mình thích, chẳng qua cô cũng không định thể hiện quyết định của mình một cách trực tiếp. Nếu nhân viên vẫn còn bên cạnh, dù gì cô cũng phải để lại mặt mũi cho người ta.
“Hai bộ đều đẹp, không bằng An Kỳ tiểu thư đi thử trước đi, quần áo thì phải mặc trên người mới biết cái nào hợp hơn.”Nhân viên nói.
Người đó đưa Cố An Kỳ đến phòng thay đồ phía sau, sau khi thử và thương lượng, cuối cùng hai người quyết định chọn bộ váy đuôi cá màu trắng. Bộ váy này được xẻ tà ở bên phải, khi di chuyển thì làn váy sẽ lay động về phía bên trái, thoạt nhìn vẻ đẹp như ẩn như hiện.
Vì đề cử cho giải thưởng lần này của Cố An Kỳ là bộ phim《 Bảo vệ cô bé lọ lem 》, vì vậy “Pamir” thiết kế hình ảnh hoa hồng trắng lên bộ trang phục. Nếu bộ trang phục này chỉnh sửa xong, nó sẽ trở thành lễ phục có một không hai trong hội trường, tuyệt đối không bị đụng hàng với các ngôi sao khác rồi rước lấy ngượng ngùng không cần thiết.
“Chắc ngày mai sẽ sửa xong trang phục, buổi lễ vào buổi tối, cô nhớ đến lấy cho kịp.”
“Được, làm phiền mọi người.”Cố An Kỳ cười nói.
“Không sao không sao, đây là công việc của tôi.”Nhân viên xua xua tay nói.
Cố An Kỳ mỉm cười đang muốn nói tiếp thì lại bị cắt ngang bởi tiếng chuông đột ngột trong túi xách.
“Linh cái leng keng linh cái leng keng đông” Chuông di động vang lên, trên màn hình hiện tên Chu Á Kiệt, Cố An Kỳ nhíu mày nhận cuộc gọi: “Alo, tôi là Cố An Kỳ.”
“Quay về công ty, bây giờ, ngay lập tức, ngay tức khắc.”Chu Á Kiệt nói xong câu đó lập tức cúp máy.
Cố An Kỳ nghe cuộc điện thoại không đầu không đuôi này cảm thấy chẳng hiểu gì. Bình thường Chu Á Kiệt dù có gấp gáp đến đâu anh cũng không nói đến mức ngắn gọn súc tích đến như vậy, không quan tâm hiện tại cô có thể đi hay không, cái gì cũng không nói, không đầu không đuôi đột nhiên đã ra lệnh bắt cô làm theo.
“Xin lỗi.”Cố An Kỳ cười xấu hổ, xin lỗi vì cuộc nói chuyện lúc nãy bị cuộc điện thoại cắt ngang.
“Không sao, An Kỳ tiểu thư bận rộn cũng là điều dễ hiểu.”Nhân viên nói, “Nếu cô có việc thì cứ đi trước đi, về phần trang phục chúng tôi sẽ thu dọn.”
“Được, cảm ơn mọi người.” Cố An Kỳ cũng không kiêu căng, nói cảm ơn rồi đi ra ngoài, “Tạm biệt.”
Cố An Kỳ tưởng công ty xảy ra chuyện lớn gì, vội vội vàng vàng chạy tới, nhưng tới đó mới phát hiện, Chu Á Kiệt đang một mình nhàn nhã ngồi uống trà, trông thật sự rất thoải mái, một chút thái độ lo lắng cũng không có.
Cố An Kỳ hít sâu một hơi, ngồi xuống vị trí đối diện anh: “Chu tiên sinh gọi tôi gấp gáp tới đây, anh có gì muốn giải thích không?”
“Người có điều muốn giải thích không phải là cô sao ? Cố, An, Kỳ.”Chu Á Kiệt nói từng chữ.
“Tôi ư? Tôi thì có gì phải giải thích? Chu tiên sinh gọi tôi đến đây là muốn tôi nói gì?” Cố An Kỳ cảm thấy hành động của Chu Á Kiệt rất buồn cười.
“Cô vẫn không chịu thẳng thắn sao?” Chu Á Kiệt hỏi, “Cô tưởng ai cũng ngu ngốc không nhìn ra gì sao?”
Cố An Kỳ vẫn không hiểu: “Không biết Chu tiên sinh đang nói gì?”
“Chuyện Đường Hải Lâm.”
“Đường Hải Lâm và tôi thì có liên quan gì?”Cố An Kỳ hỏi.
“Việc anh ta được chọn có liên quan đến cô hay không tự cô biết. Tôi không biết cô có kế hoạch gì, nhưng tôi phải khuyên cô, nhóm lửa trên người mình là đùa quá trớn rồi đó.”Chu Á Kiệt nói, “Cô cũng biết tính cách của anh ta, cũng hiểu thủ đoạn của anh ta độc ác đến mức nào mà còn kéo bản thân mình vào, lợi thì ít mà hại thì nhiều.”
“Chu tiên sinh không phải vẫn cảm thấy tôi vô tình vô nghĩa, tàn nhẫn sao? Thế sao đột nhiên lại nói chuyện này với tôi?”Cố An Kỳ nhướn mi, sao hôm nay Chu Á Kiệt lại đột nhiên đổi hướng gió rồi?
“Tôi đã nói đừng nghĩ tôi ngốc, mù hay điếc mà.”Chu Á Kiệt nói, “Đừng nghĩ mọi chuyện cô làm đều áo trời không vết vá*, nếu cô bị dính scandal mà đến tìm sự giúp đỡ từ tôi thì đúng là tình huống đặc biệt của đặc biệt. Với tính cách có thù tất báo của cô, làm như vậy là quá bất thường, cô cố tình tách tôi ra vì không muốn tôi tham gia kế hoạch của cô đúng không?”
(*Nguyên văn: thiên y vô phùng : 天衣無縫 không chê vào đâu được)
“Vì vậy anh gọi tôi về công ty, trước đó anh đã đề cập chuyện chụp ảnh quảng bá với Dương Văn Lâm và Tô Dật Phàm rồi?”Cố An Kỳ nhíu mày, cô không ngờ mình lại rơi vào bẫy của Chu Á Kiệt.
“ Chương trước