Diệp Y Dung lại tiếp tục ở nhà nghỉ ngơi, điều khác biệt là lần trước cô ta ở nhà để tạo dựng hình tượng đáng thương bị bắt nạt, còn lần này là bị công ty ép buộc. Mấy hợp đồng quảng cáo đã trao đổi xong xuôi, chỉ còn thiếu bước đặt bút ký cũng vì sự việc này mà đổ bể. Không ít nhà quảng cáo coi trọng hình tượng nghệ sĩ không nói một lời liền loại bỏ Diệp Y Dung.
Đối mặt với các tin tức tiêu cực đó Diệp Y Dung đột nhiên ngẩn người không biết nên phản ứng thế nào.
Rốt cuộc là sao? Trước đó không lâu không phải Cố An Kỳ vẫn bị cô áp chế sao? Làm sao có thể… Làm sao có thể trong thời gian ngắn đã xoay chuyển được tình thế chứ?
Cô không thể tin nổi, thậm chí còn không muốn chấp nhận sự thật này.
Từ khi tin tức tiêu cực về cô nổ ra mạnh mẽ khiến cô dần dần thất thế, quản lý vốn luôn vâng lời Tần Hiểu Lệ xoay chuyển thái độ một trăm tám mươi độ, chẳng những lạnh lùng bắt cô ở trong nhà mà còn không cho cô được phép ra ngoài khiến cô bị cảm giác áp lực và giam cầm rất lớn. Diệp Y Dung kỳ thật cũng biết do cô chưa từng thật lòng đối xử tốt với Tần Hiểu Lệ, sự việc đến nước này chỉ có thể nói là cô tự làm tự chịu.
Hiện nay cô đang đứng trước khủng hoảng nhưng Tần Hiểu Lệ lại cố tình cô lập cô, không muốn thấy cô khiến tâm trạng cô chán ghét đến cực điểm. Nhìn dáng vẻ không thèm quan tâm của Tần Hiểu Lệ cô hận không thể chửi mắng, nhưng có việc cầu người nên cô đành nhịn xuống.
Cô chưa bao giờ ghét cái tính kiêu ngạo và bá đạo của mình như bây giờ, hậu thuẫn trong giới thì không ổn định, người thì cũng chỉ quen một ít, vì muốn nhanh chóng vươn lên mà cô đắc tội không ít người. Không còn sự bảo vệ của quản lý chỉ có thể nói là bốn bề thọ địch*.
(*bốn bề thọ địch: ví cảnh bị bao vây không có lối thoát)
Cô biết rõ điều này có nghĩa là gì, công ty định bỏ mặc cô …
Nếu không, sẽ không chỉ có một mình Tần Hiểu Lệ xử lý mấy tin đồn kia… Nếu không, không thể nào lại bắt cô ở nhà kiểm điểm lại…
“Không được, mình không thể ngồi chờ chết như vậy được ! Không thể chấm dứt như vậy, không thể chấm dứt như vậy.” Diệp Y Dung lẩm bẩm, dần dần nắm chặt tay.
“Đúng rồi! Còn có anh ấy!” Đột nhiên, cô dường như nghĩ tới điều gì đó, vẻ mặt vốn đờ đẫn lập tức có tinh thần hẳn lên. Cô giống như người chết đuối nhìn thấy cọng rơm cách đó không xa, trong mắt tràn ngập ánh sáng.
Hưng phấn quá mức khiến bàn tay cũng run run, nhanh chóng ấn một dãy số lên bàn phím.
“Tút… Tút…” Âm thanh điện thoại được kết nối đột nhiên vang lên.
“Alo, có phải Hứa thiếu không?” Diệp Y Dung không đợi đối phương trả lời đã nũng nịu mở miệng.
“…” Đối phương không trả lời mà im lặng một lúc. Cho đến khi Diệp Y Dung muốn truy hỏi đối phương đã mở miệng: “Xin lỗi, phó tổng giám đốc bây giờ đang họp.”
“À, thế khi nào kết thúc tôi sẽ gọi lại.” Giọng điệu Diệp Y Dung lập tức trở nên lạnh lùng, dường như bây giờ và lúc nãy là hai người khác nhau.
Đối phương dường như đã gặp nhiều người như Diệp Y Dung nên trả lời rất máy móc: “Phó tổng giám đốc đại khái phải ba tiếng nữa mới xong.”
“Được, tôi biết rồi.” Diệp Y Dung lạnh lùng nói rồi cúp máy.
Trong suốt ba tiếng đồng hồ đó cô vô cùng lo lắng, vô cùng khó khăn nhìn thời gian trôi qua, một lúc sau cô nhìn giờ, gọi điện một lần nữa.
“Xin hỏi Hứa thiếu có ở đó không?” Diệp Y Dung hỏi.
“Xin lỗi, phó tổng giám đốc đang thương nghị cùng chủ tịch, xin hỏi cô là ai, có thể để tôi chuyển lời giúp cô được không?”
“Cô!” Diệp Y Dung giận đến mức suýt nữa thì ném di động, người vẫn luôn được nâng niu trong lòng bàn tay như cô ta sao chịu được loại nhục nhã này ? Nhưng tức giận thì sao? Cô bây giờ đang kém một bậc, muốn nịnh bợ cầu người ta, cầu “Kim chủ” của cô, sao có thể tùy hứng cúp máy chứ?
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Đối phương không mặn không nhạt* hỏi.
(*Không mặn không nhạt: đều đều)
“Cô bảo với anh ấy là có ‘Liên Dung’ muốn gặp, mời anh ấy khi nào có thời gian gọi lại cho tôi là được.” Diệp Y Dung nói xong rồi cúp máy.
Thư ký của Hứa thiếu Hứa Minh An tuy không thể hiện ra nhưng cô ít nhiều cảm giác được, Hứa thiếu đang tránh cô…
Cô không gọi vào điện thoại công ty mà là di động của Hứa thiếu. Hứa thiếu đưa di động cho thư ký, theo phương diện nào đó mà nói, anh đang trốn tránh cô, không muốn gặp lại hay có bất kì quan hệ gì với cô.
Diệp Y Dung suy sụp ngã xuống, cười đau khổ. Thì ra cô cũng chỉ là một quân cờ, hết giá trị lợi dụng thì bị vứt đi…
Cô nắm chặt di động trong tay, dường như vẫn chờ mong tiếng chuông vang lên, điều này có phải quá đáng buồn với cô hay không?…
“Phó tổng giám đốc…” Thư ký tiểu thư vừa cúp máy đã thấy Hứa Minh An đứng một bên.
“Cái này, Diệp tiểu thư lại vừa gọi đến, cô ấy muốn tôi nhắn lại với ngài, Liên Dung muốn gặp ngài.” Thư ký tiểu thư nói chuyện đặc biệt cẩn thận, cẩn thận xem xét sắc mặt ông chủ nhà mình.
“Tôi biết rồi.” Hứa Minh An mặt không chút thay đổi nói, “Sau này cứ có điện thoại của cô ta thì cô nghe, cô biết nên xử lý thế nào rồi chứ?.”
“A… Dạ! Dạ!” Hứa Minh An đột nhiên quay đầu nhìn làm thư ký tiểu thư kinh hãi, cúi đầu trả lời.
Đợi Hứa Minh An đi rồi cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Hứa Minh An là cấp trên của cô, theo anh đã hai, ba năm nhưng anh nghĩ gì thì cô hoàn toàn không đoán ra. Hứa Minh An cũng được coi như đẹp trai, nhưng thân là người háo sắc cô cũng không háo sắc nổi với anh, bởi vì cô quá rõ người này lãnh huyết vô tình, thay đổi thất thường ra sao.
Người này máu lạnh không chỉ ở bề ngoài mà lạnh lùng đến tận xương tủy. Dù đối với người yêu, chỉ cần đến lúc không còn giá trị lợi dụng nữa thì anh đều có thể không chút do dự bỏ qua. Tính cách anh hay thay đổi thất thường, một giây trước vẫn là người yêu như keo như sơn, giây tiếp theo đã hạ lệnh bí mật cấm đoán.
Chuyện của Diệp Y Dung và anh kỳ thật cô cũng biết, vì lúc Hứa Minh An gọi điện thoại không tránh mặt cô. Nói gì thì nói… Diệp Y Dung cũng được xem như ngôi sao qua lại với Hứa thiếu khá lâu, nhưng vụ việc lần này vừa xảy ra không phải anh đã đá cô ta ngay hay sao?
Ai… Tâm tư của ông chủ mày đừng có cố đoán…
Hứa Minh An về văn phòng, bắt đầu bắt tay xử lý văn kiện, suy nghĩ dường như không hề bị ảnh hưởng bởi cuộc gọi của Diệp Y Dung.
Diệp Y Dung, người luôn tự cho là đúng này anh đã chán từ lâu.
Cô ta vẫn nghĩ anh là kim chủ đần độn chỉ biết hưởng dụng “Sắc đẹp” cô ta. Chỉ cần cô thổi gió bên tai thì anh sẽ nghiêng ngả, cô ta nói gì nghe nấy.
Ha ha, cô ta thật sự nghĩ anh là nhị thế tổ* ngu xuẩn không biết gì sao? Cô ta cố ý nói Cố An Kỳ nói anh không tinh mắt, bố lần lữa không chịu giao ‘Giải trí châu Á’ cho anh vì ánh mắt anh thiển cận.
(*Nhị thế tổ: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông lấy từ tích vua Tần Nhị Thế. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền cha mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp, như Tần Nhị Thế đã phá hủy cơ nghiệp nhà Tần chỉ sau 3 năm làm vua)
Ha, cô ta nghĩ anh không biết ai mới là người đang nhục mạ anh, thách thức quyền uy của anh sao?
Cô ta khóc kể để anh trừ bỏ Cố An Kỳ, anh cũng tận dụng cơ hội ra tay. Chẳng qua… Tất cả chỉ để tạo nên hình tượng đại thiếu gia bề ngoài sáng sủa nhưng trong óc toàn bao cỏ thôi. Cổ đông và mấy vị đổng sự* giám sát rất chặt chẽ, bây giờ chưa phải lúc anh bại lộ mũi nhọn.
(*Đổng sự: Là người đại diện do những người có vốn trong một công ty/xí nghiệp cổ phần bầu ra. Đổng sự có nhiệm vụ giám sát và chủ trương nghiệp vụ.)
Anh phải tiếp tục nhẫn nại.
Diệp Y Dung cầu anh trừ bỏ Cố An Kỳ, anh cũng đưa vài tin cho truyền thông, yêu cầu các chương trình “chăm sóc thật tốt” cho cô.
Chẳng qua ngoài dự định của anh, hậu thuẫn của Cố An Kỳ dường như vô cùng mạnh, “Đông phong” có vẻ định mất hết cũng phải bảo vệ cô. Chẳng những dùng hết tâm sức chuyển hướng phía truyền thông, mà còn tốn rất nhiều tâm huyết để đổi mới Cố An Kỳ.
Khiến anh cảm thấy hứng thú không phải phản ứng của “Đông phong”, mà là người vô cùng tàn nhẫn với bản thân —— Cố An Kỳ.
Người nhẫn tâm anh đã gặp không ít. Vì tiền đồ của mình mà dùng mọi cách tàn nhẫn, liều mạng để trừ bỏ đối thủ tuyệt đối không hiếm, nhưng cứng cỏi, nhẫn nại như Cố An Kỳ tuyệt không nhiều. Có thể tàn nhẫn với cả bản thân lại càng hiếm thấy.
Người như vậy tuyệt đối không thể bị mai một ở tầng đáy, bị gió vùi lấp.
Vàng luôn tỏa sáng , mà người như cô cũng có thể sẽ tỏa sáng như thế.
Có lẽ… Lúc trước để cô đi, nói không chừng là một sai lầm… Anh thật lòng nghĩ thế.
Tin tức vẫn mạnh mẽ như trước, ba ngày sau, Cố An Kỳ tổ chức một buổi chiêu đãi ký giả, Cố An Kỳ gần như không nói gì, phần lớn đều do Chu Á Kiệt trả lời, cô chỉ sắm vai người đáng thương, một cô diễn viên “yếu ớt” bị áp bức bởi những người nổi tiếng.
Như Âu Dương Thừa đã dự đoán, người phía sau Diệp Y Dung Hứa Minh An không hề nhúng tay vào chuyện này.
Họ dễ dàng chèn ép Diệp Y Dung. Nếu trước đây Cố An Kỳ bị không ít người la mắng, chửi rủa trên mạng thì bây giờ Diệp Y Dung cũng trong tình trạng tương tự.
Chẳng qua Diệp Y Dung lần này không còn cơ hội trở mình như Cố An Kỳ trước đây nữa …
Nếu không nắm chắc hoàn toàn, cô tuyệt đối sẽ không làm việc vô ích. Diệp Y Dung này, cô chắc chắn sẽ phải khiến cô ta phải trả giá đắt.
Người từng làm cô bị tổn thương, bị đau đớn đừng hy vọng cô sẽ dễ dàng bỏ qua, nguyên nhân cô chưa ra tay chỉ có một, thời cơ chưa tới mà thôi…
Truyền thông là thứ rất kỳ diệu, chuyển sai thành đúng rất nhanh chóng, mà tẩy đen thành trắng cũng chỉ mất vài giây. Dưới sự diễn trò xuất sắc của Cố An Kỳ và kế hoạch tỉ mỉ của Chu Á Kiệt, hướng gió của truyền thông rất nhanh đã chuyển hướng. Diệp Y Dung nhanh chóng đeo trên lưng tiếng xấu, dần dần rời khỏi giới giải trí.
Đại khái không có ai nghĩ tới chân tướng việc này sẽ đảo ngược như thế.
Người vốn nên rời khỏi giới giải trí Cố An Kỳ thì vẫn ở lại như trước, còn Diệp Y Dung… dần dần biến mất.