Siêu Việt Tài Chính

chương 197: cho ăn cháo

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Những ngày tiếp theo Thiếu Kiệt hoàn toàn được nghỉ ngơi. hắn ngoài việc tổ chức tiệc tùng cho mọi người quen biết trong trường còn hứa hẹn nếu anh em trên trung bình một lần nữa thì lại tổ chức thêm 1 lần gần giáng sinh để mọi người thật sự thoải mái.

Lễ động thổ nhà hắn diễn ra, cũng là lúc nhiều tờ báo với tiêu đề Thiên Hoa thanh tẩy bộ máy làm việc quan liêu. Mà người bị bắt đầu tiên không ai khác là Từ Chấn Dân tiếp theo sau đó những sự kiện dây chuyền domino như Từ Phong và Minh Long được đưa ra khỏi nơi thi hành án bị bắt giam lại.

Nhưng những việc đó bây giờ hoàn toàn không liên quan tới Thiếu Kiệt nữa. hắn giờ là người ngoài luồng. Những ngày bận bịu của hắn bỗng nhiên được thanh bình hắn trở lại là một học sinh đúng nghĩa trong kỳ thì. Qua hơn một tuần lễ thi cử Thiếu Kiệt thư giản đầu giờ học,ngồi thoải mái vươn vai trên ghế đá sân trường.

- Xem con người ta sung sướng chưa kìa. Người ta vừa thi xong lại bắt đầu chuẩn bị thi tiếp. Còn anh chàng nhà chúng ta lại phơi nắng nằm gió như thế này đây. Thật là sung sướng quá mà.

Thiếu Kiệt chợt giật mình nhìn ra phía sau, thì ra Nhã Oanh và Hà Vi đang đứng sau lưng hắn. Cười cười Thiếu Kiệt nói.

- Thì thi xong rồi thì phải xã hơi chứ không lẽ thi tiếp. Mà Thi tiếp là thi cái gì nữa hết rồi mà.

- Cậu thấy chưa Ngọc Nhi đã nói là hắn quên mất chuyện này mà. Mình nói có sai đâu.

Nhã Oanh lúc này nhìn Ngọc Nhi nói như xác nhận lại lời mình.Nhìn hai người bình luận mình Thiếu Kiệt cũng ngơ ngác hỏi.

- Mình quên mà quên cái gì?

- Thôi đi anh ơi! lớp học sinh giỏi thi viết thư UPU hôm qua ngày thi cuối cùng thông báo của trường gọi tập trung, anh có nghe đâu. Hèn gì hôm qua không thấy mặt đâu hết.

Bây giờ Thiếu Kiệt được Nhã Oanh nhắc nhở cũng nhớ ra hắn hứa với Tần Tiến là sẽ thì tốt kỳ thi này để mang vinh quang về cho trường. Thế mà ngay ngày tập trung đầu tiên hắn đã vắng mặt.

- Ấy Chết! chuyện này quên mất. Mà hai tiểu thư hôm qua có mặt giáo viên có dặn dò gì không tiết lộ chút đi.

Ngọc Nhi đưa cho Thiếu Kiệt tập giấy phô tô dày cộm rồi cười nói

- Biết cậu sẽ nói như thế nên bọn này lấy tài liệu cho cậu rồi. Mấy bài này là những bài đoạt giải ở những lần thi trước cậu xem rồi tham khảo nhé thôi đi về lớp đây.

Thiếu Kiệt cầm trong tay một đống tài liệu được photo cũng than thầm.

“Thi mỗi năm mỗi đề tài khác nhau thế quái nào lai lấy mấy đề bài cũ mà tham khảo có ít gì đâu.”

Nhưng giờ đây hắn chỉ có cách là nhận lấy những tài liệu này, còn có tham khảo hay không thì chỉ có mình hắn biết. Bởi nhiều trường học trong nước cứ như thế. Cái đề thi mỗi năm lại mỗi khác mà tài liệu tham khảo là những bài văn của những năm đã thi thì hoàn toàn không đúng với những gì muốn viết.

Thiếu Kiệt vừa bước ngang qua phòng ban giám hiệu thì bị Mai Uyển Lâm bắt lại vi tội hôm qua không tập trung lớp học sinh giỏi.

- Sao hôm qua em không đến lớp học sinh thi viết thư hả? em có biết là hôm qua tất cả mọi học sinh đều tập trung chỉ có em là không có mặt. Em làm vậy mà coi được hả.

- Dạ hôm qua em không nghe loa thật. Em đang tập trung hết sức tính xem mình thi trên trung bình không nên mới như thế.

Nghe đến đây Mai Uyển Lâm càng bão nổi hơn. Măng hắn.

- Em còn nói được. Em có biết rất nhiều giáo viên phản ảnh về em cho thầy Tần Tiến không. Môn Văn thì em viết gần hết giờ cô không nói. môn Toán, Lý, Hóa, Ngoại Ngữ. Môn nào em cũng làm mới một phần ba giờ rồi đi ngủ. Chưa kể đó em còn bày cho các bạn vào môn Ngoại Ngữ không làm được thì lắc xí ngầu, bốc thăm kết quả rồi đánh đại. Phòng thi thành cái chỗ cho bọn em hên xui hết rồi.

Thiếu Kiệt lúc này cũng méo mặt. Chuyện này do tên Lý Bân hỏi hắn thi Ngoại ngữ nên chuẩn bị cái gì. Vì cao hứng hôm đó hắn bày các kiểu hên xui cho Lý Bân, ai ngờ Lý Bân đem chuyện này nói cho bọn trong nhóm. Nên đứa nào cũng làm theo. Mỗi đề Anh văn là một cách đánh khác nhau. Nên giáo viên tức điên.

- Cô Cũng đừng nói thế chứ chuyện này không phải lỗi tại em. Cô có thể đợi kết quả môn Anh văn mà biết, em bảo đảm trên năm điểm, Riêng môn văn trừ điểm chính tả ra còn lại 8 đến 9 điểm. Toán. Lý Hóa ba môn bằng nhau điểm 8 nên cô đừng có làm em sợ.

Hắn lúc này hùng hồn nhìn Mai Uyển Lâm trả lời số điểm mà hắn dự đoán. Vì chỉ có môn Ngoại ngữ là hắn không chắc chắn. Còn những môn khác hắn đều tự tin mình làm bài tốt.

Mai Uyển Lâm thấy Thiếu Kiệt tự tin như thế cũng thở dài nói với hắn.

- Biết em lợi hại rồi! nhưng cái gì cũng nên nghiêm túc một chút. Tài Liệu hôm qua của lớp ôn tập em nhận được chưa?

Thiếu Kiệt bây mới lôi trong túi quần mình ra một tập giấy phô tô nặng trịch nói với Mai uyển Lâm.

- Em đang không hiểu? những thứ này tham khảo để được cái gì. Đề bài không đúng nội dung cũng không đúng, Làm Văn mỗi người có một ngôn ngữ văn phong riêng, một cách viết riêng của từng người. Nếu mà cô nói em học theo mấy cái tờ giấy này thì em xin thua. Như thế chẳng khác nào chép bài văn mẫu viết ra vậy.

- Vậy chứ em định ôn tập bằng gì? Không theo tài liệu không lẽ em có bài viết rồi?

Mai Uyển Lâm lúc này mới hỏi Thiếu Kiệt, vì cô cũng bất ngờ trước những câu nói của hắn. Thường người khác không chú ý lắm về vấn đề này vì còn là học sinh văn phong chỉ hạn chế ở miêu tả là chính.

- Vâng em tự có đề tài rồi, mấy ngày nữa em nộp bài cho cô là được. Còn cái này em chỉ cầm về cho có lệ thôi chứ không dùng. Cô Đừng thu tiền tài liệu của em là được.

- Ừ vậy thôi em muốn làm sao thì làm. Miễn sao nộp bài cho Cô là được.

Nghe Thiếu Kiệt muốn làm Theo ý mình Mai Uyển Lâm cũng không thắc mắc bởi, Cô biết hắn có ý kiến riêng của hắn mà không ai có thể thay đổi.

Vào lớp vừa ngồi xuống Lý Bân đã than thở vụ thi cử của hắn.

- Cầu trời khấn phật, Thiên Chúa Giáo, Trương Tam Phong cho lần này con thi được trên điểm trung bình có hứa sẽ ăn chay một tuần, ý một ngày.

- Mày có thôi đi không! cầu trời khẩn phật rồi mày còn kiêu cả thiên chúa vào đây lai thêm Trương Tam Phong nữa mày không bệnh tao cũng bệnh à.

Thấy Thiếu Kiệt nổi quạo Lý Bân cũng méo mặt, vì mới vừa thấy Thiếu Kiệt còn vui vẻ giờ đâm ra cáu gắt nên mới hỏi hắn.

- Có chuyện gì vậy anh Kiệt? ai chọc anh à.

- Mới bị Cô Lâm mắng, mà mày là nguyên nhân, Mày nói bọn nó cái trò may rủi làm gì?Thi Ngoại Ngữ bọn nó đem vào phòng thi làm một đám. Giờ anh mày bị chửi nè.

Nghe Thấy do mình nên Thiếu Kiệt bị chửi nên hắn cũng im lặng. Nguyên hai tiết sau đó Thiếu Kiệt mới bình tĩnh trở lại. Ngồi trong căn teen nguyên một nhóm đang thấp thỏm bất an vì sắp tới phải đợi kết quả thi. Nhìn Nguyên một đám Thiếu Kiệt cũng thấy nản. Chợt Điện Thoại Thiếu Kiệt vang lên một dãy số lạ. Cau mày Thiếu Kiệt mới nghe máy.

- Alo Anh Kiệt cứu em với? Bọn nó đòi ra về kêu người đánh em?

- Hoàng Ngân hả? Chuyện gì nói anh nghe xem.

Thiếu Kiệt đang ngồi cũng vội bật dậy những đứa trong nhóm thấy thế cũng nhìn theo cả Lý Bân và Lâm Vũ.

- Chuyện là trưa nay em ngồi ôn bài đầu giờ trên sân trường ấy. lúc đó đang viết bài bài tập, cây viết không ra mực em cầm vũ vũ làm sao mà mực nó bay ra văng hết qua một nửa lớp nam sinh bên cạnh. Bọn nó mới vừa hăm dọa em ra về sẽ đánh em. Em sợ!

- Cứ bình tĩnh trả lời anh nào.Chuyện này em báo giáo viên chưa? Tầm mấy giờ em tan học? Chuyện này báo phòng ban giám hiệu chưa?

Thấy Hoàng Ngân em mình có vẻ bị hoảng sợ bị hăm dọa tuy cô bé tự hào vì anh mình là Thiếu Kiệt nhưng chưa bao giờ cô làm chuyện gì xấu Thiếu Kiệt biết điều này. Thậm chí cô chỉ tinh nghịch một vài chỗ nhưng khá hiền.

- Bọn nó đông lắm em nhớ chỉ có nửa lớp thôi à? nhưng bọn nó kéo người đông lắm em không đi đâu được. Giáo Viên cũng không để ý lắm vì trong lớp cũng có người của bọn nó. Nên em lên nói giáo viên không được. Mấy đứa bạn em có nói anh mà nó xem như là nói xạo không tin nên giờ em chỉ ngồi trong lớp thôi. đến 5h30 em mới tan trường có cách nào không anh Kiệt.

- 5h30 đúng không? được rồi em cứ yên tâm giờ đó anh tới đón em không cần phải lo lắng chuyện này anh lo cho không cần báo giáo viên làm gì.

Lý Bân nghe thấy lời nói của Thiếu Kiệt có chút gì đó không ổn nên hỏi.

- Chuyện gì vậy anh Kiệt? cái gì mà cô giáo rồi 5h30 nữa?

- Em gái anh bị người ta hăm họa bên trường Lưu Minh. Lát ra về thằng nào đi với anh qua bên đó.?

Nguyên một đám đang ngồi nghe Thiếu Kiệt nói thế đều đứng lên nói

- Em đi!

Lý Bân cũng biết tới Hoàng Ngân nên tức giận không kém mắng.

- Chó má thằng nào uống thuốc liều vậy. Anh em tản ra đưa tin tức này cho anh em trong trường ai đi được thì đi ai không đi được thì về. Lát hết 4h45 tập trung trước trường đi qua Lưu Minh làm gỏi bọn nó.

Thiếu Kiệt thấy Lý Bân gọi nhiều người cũng không hiểu thằng này tại sao hôm nay lại máu thế nên hỏi

- Mày định đem hết người à? qua bên đó mấy người thôi cũng được rồi cần gì lắm thế? Đem nhiều cho cảnh sát tóm?

- Chuyện này phải làm lớn bọn bên đó quen thói rồi anh ơi. Gần đây anh em mình đi ngang qua bên trường nó bị đánh không ít. Nhưng vì nhẹ nên em không nói. Còn lần này đụng tới bé Ngân thì chơi chết tụi nó luôn kéo càng đông càng vui sẵn cho bọn nó biết sau này đừng đụng tới bé ngân nữa.

Nghe Lý Bân nói thế Thiếu Kiệt cũng gật đầu nhưng cũng kèm theo đó nhắc nhở.

- Anh em nào muốn đi thì đi.Đừng ép bọn nó chuyện này anh mày bực rồi đấy má hôm nay cái ngày gì gặp toàn chuyện gì đâu. không giờ ngồi học thêm hai tiết nữa mới được ra về bực mình.

Thiếu Kiệt hiện tại đang rất khó chịu bởi Hoàng Ngân tuy ít nói chuyện với Thiếu Kiệt vì không gặp hắn nhưng đối với cô công chúa bé nhỏ của nhà hắn thì lúc nào cũng được ưu tiên là trên hết. Nên giờ trong lòng hắn nóng như lửa đốt.

Mọi người thì đang thả ra tin tức về chuyến đi đánh nhau sắp tới của Thiếu Kiệt không ít người thấy khoái chí vì đã lâu chưa hoạt động. Còn một số thành phần vì hiếu kì và mang tâm lý đi xem cho vui nên cũng hồi hộp.

Hai Tiết học đó ai nấy đều không tập trung học tập được. Thiếu Kiệt thì càng bình tĩnh. Lý Bân rất sợ trạng thái này của hắn bởi khi nào càng bình tĩnh Thiếu Kiệt cũng làm ra chuyện lớn.Vì giờ của Thiếu Kiệt ra về và giờ của Hoàng Ngân tan lớp chênh lệch không nhiều nhưng để từ Trường Thiên Hoa qua trường Lưu Minh cũng mất khoảng thời gian hơn hai mươi phút.

Giờ học cứ chầm chậm trôi qua không ít người thường xuyên nhìn lên đồng hồ để mong ngóng tới giờ ra về. Trong trường một điều gì đó căng thẳng đang diễn ra thầm lặng nhen nhóm trong từng học sinh.

Khi tiếng chuông báo hiệu giờ học kết thúc từng giáo viên rời đi khỏi lớp một tràng cảnh.Những học sinh thay nhau kéo về bãi giữ xe thật nhanh tiến ra khỏi trường.

Thay vào sự bận rộn của bãi xe trong trường vì phải kiểm soát xe của học sinh ra về thì những bãi giữ xe tư nhân gần đó bắt đầu nhộn nhịp những học sinh đem xe mình gửi vào. Những nơi này cũng không ngừng nhìn lấy nhau như không hiểu điều gì đang xảy ra.

Bên cạnh con hẻm của Trường từng học sinh sau khi gửi xe xong thì chạy ra đó họp mặt. Ai cũng muốn mình là người có mặt trong chuyện này nên chẳng mấy chốc con hẻm dần trở nên đông đúc.

Thiếu Kiệt thì không hề hay biết vì một câu nói của hắn, lại gây nên một cơn sóng ngầm nghiêm trọng. Cho đến khi hắn rời khỏi trường đến con hẻm đã hẹn cũng giật mình. Lý Bân nhìn thấy hắn cũng chỉ biết vươn vai lên theo kiểu hắn là người vô tội.

- Anh em làm gì tập trung đông ở đây vậy?

- Đòi lại công bằng cho em gái Anh Kiệt. Đập cái bọn Lưu Minh một trận ra trò.

Nghe xong một đám học sinh nói chuyện giang hồ Thiếu Kiệt cũng chỉ cười khổ. Bây giờ hắn thấy đôi khi có nhiều anh em đi theo quá cũng không phải chuyện tốt lành gì.

Nhưng mọi người đã lỡ tập trung khá đông đang đợi lệnh hắn nhưng vẫn vướng mắt vì những bãi giữ xe xung quanh đã đầy các xe nên chỉ còn cách giải quyết cuối cùng là dắt theo.

Thấy như Thế Lý Bân mới nói một tên trong nhóm dắt xe Thiếu Kiệt còn mọi người thì đi theo phía sau. Một đám học sinh gần hơn ba trăm người đi ngoài đường tạo thành một màu trắng xóa. Những dân phòng gần đó hoặc người đi đường ngang qua thấy vậy đều chăm chú nhìn nhóm người Thiếu Kiệt.

Dù có vẻ hư vinh nhưng cảm giác kéo người từ trường này qua trường khác đánh nhau lần này khá thú vị cứ không khác gì người trong giang hồ chuẩn bị ra trận.

Đoàn người Thiếu Kiệt đi qua những con phố làm mọi người đều nhìn theo có người đang ở trong nhà cũng chạy ra xem. Những nơi không có lề đường dành cho người đi bộ một đám người của Thiếu Kiệt tràn xuống đường những người đi sau chỉ còn cách đứng lại đợi bọn hắn đi qua rồi mới dám cho xe chạy tiếp.

Đến gần trường Lưu Minh nơi của Hoàng Ngân học Thiếu Kiệt mới lấy điện thoại ra nhìn vào đồng hồ. Lý Bân cũng nhìn ké vào rồi đưa ra lệnh

- Còn khoảng 10 phút nữa ra về anh em nghĩ ngơi tại chỗ chuẩn bị hết tư thế đi lần này chỉ cần trường học vừa mở của toàn bộ ập vào đem thằng nào định đanh em anh Kiệt cho nó lần này đi ăn cháo luôn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio