Siêu Việt Tài Chính

chương 226: giảm cân

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Khi mà Thiếu Kiệt và Ngọc Nhi trở về như lúc chưa có chuyện gì xảy ra Nhã Oanh thì vẫn con chưa thoát ra khỏi sự thay đổi của bố mình thì Chung Diệp và Nhã Tình đã rời khỏi nơi đây.

Ngồi trong xe Chung Diệp mới thở dài một hơi nhẹ nhõm nhìn bà vợ mình cáu gắt mắng.

- Bà hôm nay bị điên à. Định muốn cả nhà này chết chung hay sao. May mà thằng nhóc đó nó khô so đo tính toán. Thiệt tức chết người sau này bà làm ơn tìm hiểu chuyện cho rõ rồi hãy làm không thì hại chết người đây.

Nhã Tình lúc này giọng cũng ấm ức khi bị chồng mình la mắng nói.

- Ông làm gì phải sợ nó? Chẳng qua cũng chỉ là thằng nhóc thôi. Nó bên ngoài cũng đâu có gì nỗi bậc không lẽ bố mẹ nó làm chức lớn hơn ông sao.

- Bà có thôi đi không đừng có đánh giá người khác qua vẻ bên ngoài. Bà có biết quan hệ người ta sâu rộng đến cỡ nào. Thanh tra sở, Quản lý quỹ đầu tư thành phố rồi cả chủ tịch quận trên tôi đều là người được chuyển đến chỗ này vì thằng nhóc đó. Tôi lạy bà con mình chơi thân với một pho đại thần thì đừng có mà phá giùm tôi

Chung Diệp lúc này chỉ muốn đã thông tư tưởng cho vợ mình biết không nên chọc giận Thiếu Kiệt vì hắn biết thằng nhóc này không đơn giản như những gì thấy bên ngoài.

Bản thân hắn được lên chức cũng do một tay kế hoạch của Thiếu Kiệt nên hắn biết rỏ Thiếu Kiệt có nhiều thủ đoạn đến chừng nào. Nên giờ biết vợ mình chọc nhầm sát tin hắn cũng lo lắng không ít.

- Thằng nhóc đó lợi hại vậy? Ông không giỡn chứ nó như thế mà quen biết rộng vậy sao?

- Ý bà là tôi đùa chứ gì bà có biết những người đó từ Ngọc Châu đến Lưu Minh này việc đầu tiên là gặp thằng nhóc đó đi. Tôi chứng kiến đàng hoàn đấy. Con gái mình mà đi chung với cậu ta thì tốt rồi.

Chung Diệp lúc này cũng cảm thán thở dài một hơi. Nhã Tình biết hôm nay mình phá hỏng việc tốt của chồng mình. Nên im lặng một lúc mới hướng chồng mình hỏi.

- Mà ông nói xem thằng nhóc đó phía sau lưng có người nào nữa không chứ nó còn nhỏ như thế thì không thể nào làm được những việc như vậy được.

- Cái này tôi chắc là có những mà không biết là ai đi. Nhưng mà bà có biết thằng nhóc đó hiện tại nó đang ở cái nhà không cũng gấp bốn lần vợ chồng mình. Chưa kể đăng sau nó có người chỉ với quan hệ của nó như thế. Người bên quỹ đầu tư còn nói nó có dự án gì thì qua bên đó mượn ông ta sẽ cho người duyệt liền. Bà nghĩ xem không đơn giản đâu nó đã kiếm được tiền rồi đấy sợ còn nhiều hơn tôi với bà cộng lại.

Vừa nhớ lại lần gặp đầu tiên và chú ý những thứ liên quan Chung Diệp suy đoán về bối cảnh phía sau Thiếu Kiệt. Nghe như thế Nhã Tình mới sáng mắt lên nhẹ giọng nói nhỏ với Chồng mình.

- Tôi thấy hình như là con bé Nhã Oanh nhà mình thích thằng nhóc đó. Nhưng mà không biết thằng nhóc đó có thích con mình hay không thôi.

- Bà là mẹ mà sao lại nói như thế. Nếu con mình thích thì cứ để nó thích. Tôi thì không cầu con mình phải lấy chồng giàu sang gì nhưng mà nếu hai đứa nó có tình cảm thì tôi cũng muốn hai đứa đến với nhau cho dù Nhã Oanh có làm nhỏ hay làm lớn đi nữa cũng được.

Nghe Chồng mình nói vậy Nhã Tình cũng bực dọc mắng hắn.

- Con gái mình sao mà làm Nhỏ được không lẽ ông muốn con gái mình chia sẻ chồng nó cho người khác sao tôi là không đồng ý rồi đó.

- Bà cứ thế. thằng nhóc Thiếu Kiệt không phải người thường nếu nó là con một vị nào đó hôn nhân chính trị là điều không thể tránh khỏi. Nhưng mà nó ưu tú như vậy bà chắc chỉ có mỗi còn mình thích à. Nếu đã không được như ý mình thì cứ để chuyện gì nó đến thì đến cấm cảm được cái gì.

Nhã Tình lúc này cũng nhìn thấy Chung Diệp như có nhiều tâm sự cũng không biết làm sao đành thở dài im lặng. Bà cũng hiểu nếu đặc ở một người khác bà có thể nghe lời chồng mình. Nhưng ở đây Thiếu Kiệt không nằm ở tầng thứ mà họ có thể suy đoán nữa.

- ấy không phải sắp tới sinh nhật con mình sao. Hôm đó làm một buổi tiệc mời mọi người kể cả Thiếu Kiệt luôn xem thử coi cậu nhóc ra sao sẵn lấy đó làm dịp xin lỗi hắn hôm nay luôn.

- Được đấy chuyện này bà chuẩn bị đi năm nay làm lơn hơn một chút. Chăm chút hơn lần trước là được. Mọi năm lấy số lượng rồi năm này cứ lấy chất lượng cho tốt vào là ổn mà.

Chung Diệp như thế cười cười bởi nhưng dịp như thế này không phải chỉ riêng hắn mà con cháu đều được ghi nhớ. Để tới ngày đó phát thiệp mời mọi người thu về những thứ ngày thường không thể thu.

Nhã Oanh lúc này cũng ngồi xuống nhìn Thiếu Kiệt muốn biết tại sao hắn lại biết bố mình và xem ra là quan hệ không tệ nữa.

- Cậu khai ra mau làm sao cậu biết bố mình còn thân thiết như thế mình chưa thấy ông đối sử với ai như cậu hết chuyện này là sao?

Thiếu Kiệt cầm lên cuốn sách cười nói

- Có gì đâu chỉ là quan hệ giao tiếp bình thường thôi mà. Cũng có gặp vài lần với mấy người quen chứ đâu có gì hơn nữa đâu mà thôi đọc sách đi.

Ngay lúc này điện thoại của Thiếu Kiệt hắn vang lên, lấy trong túi ra màn hình hiển thị tên của Phùng Kiếm Hoa nên hắn cũng nhíu mày.

Bước ra khỏi hành lang. đừng nhìn ra bên ngoài Thiếu Kiệt mới nghe điện thoại.

- Alo! có chuyện gì mà ông gọi tôi?

- Cậu Thiếu Kiệt có việc này! Bên của Ngô Nam sáng nay mới gọi tôi nói Ngô Trực em hắn sẽ tới tiếp quản mọi thứ thông tin của cậu từ tôi. Còn nói là tôi phải làm thân với cậu từ từ nữa, Như thế giờ mình tính sao?

Thiếu Kiệt lúc này cũng nhíu mày. Giờ tự nhiên lòi ở đâu ra một tên Ngô Trực lại muốn Phùng Kiếm Hoa làm thân với Thiếu Kiệt. Ý đồ là gì hiện tại thì hắn không biết nhưng có vẻ cấp bách.

- Tạm thời việc này tôi sẽ tìm giải pháp. À mà ngoài ông ra Ngô Nam và em hắn ta con những cơ sở ngầm nào ở Lưu Minh này không để tôi còn biết tính toán đường đối phó.

- Chuyện này thì tôi không nắm rõ nhưng bên Ngô Nam thì hiện tại chỉ còn tôi thôi, Một số những người của Ngô Nam trước kia bên dưới Từ Chấn Dân cũng chuyển qua cho tôi rồi. Cậu xem xét sớm để tôi biết đường với.

Phùng Kiếm Hoa lúc này mới nói ra những gì mà hắn đang lo lắng, sáng nay hắn nghe được điện thoại của Ngô Nam về chuyện này cũng thấy bất ngờ. Giờ hắn đang đứng giữa nên việc này báo cáo cho Thiếu Kiệt kiếm đường đối phó là vấn đề cấp thiết.

- Thôi được rồi có gì tôi sẽ gọi lại ông sau. Còn chuyện này để tôi giải quyết.

Cúp máy Thiếu Kiệt trầm tư suy nghĩ. Ngô Nam vừa mới đi không lâu. Ngô Trực xuất hiện nhưng không nói là sẽ đến Lưu Minh chỉ bảo Phùng Kiếm Nhất tiếp cận hắn làm cho Thiếu Kiệt cũng không biết những người bên kia muốn đi con bài gì.

Phân vân một lúc Thiếu Kiệt mới gọi điện thoại cho Hà Vi. Đợi bên kia có tin hiệu bắt máy Hà Vi đả nói.

- Cậu gọi mình có chuyện gì không Thiếu Kiệt? Mà cậu định trưa không về à?

- Ừ trưa nay mình không về hiện tại mình đang ở nhà sách. Tham khảo một số thứ. Mà cậu đang ở nhà hay sao?

-

Thiếu Kiệt sợ Hà Vi lo lắng nên cũng mới nói mình đang ở đâu cho cô biết. Rồi hỏi han Hà Vi.

- Không mình với Tấn Phát đang trong viện thăm bố cậu ta. Cậu có gì mà lại gọi điện thoại cho mình thế?

- Ừ đúng là có vài chuyện.tối này cậu liên hệ mọi người tập trung lại được không mình cò chuyện cần nói. Vấn đề này tuyệt đối quan trong. Mới có tin tức từ những người của Ngô Nam báo cáo về.

Thiếu Kiệt cũng không giấu giếm gì Hà Vi hắn thấy dù sao đây cũng là chuyện cô sẽ biết nên chỉ nhấn mạnh tầm quan trọng đó thêm một chút thôi.

- Ừ được rồi mình sẽ liên hệ tôi này mọi người họp lại xem tình hình mà tinh tức cậu nhận được như thế nào. À mà có gọi luôn vợ chồng Khương Đào không để mình biết. Họ dù sao cũng phải biết chuyện này để xem những gì bên kia tính toàn như Thế nào càng nhiều người càng có nhiều ý tưởng.

Hà Vi thấy nếu chỉ có vài người trong nội bộ đem từ Ngọc Châu đến Lưu Minh cũng không được bao nhiêu ý kiến nên muốn hỏi Thiếu Kiệt thêm người được không.

- Ừ như thế cũng tốt báo cho mẹ mình luôn. Rồi nhé cậu giúp mình chuyện này.

Thiếu Kiệt sau khi cúp máy với Hà Vi thì gọi lại cho Phùng Kiếm Nhất, Nhìn thấy số điện thoại của hắn Phùng Kiếm Hoa nhất mày rất nhanh liền đáp lại.

- Vâng tôi nghe nè cậu Thiếu Kiệt!

- Hiện tại ông thử Liên hệ với Ngô Nam báo cáo tình hình chung với lại ông thử dò hỏi xem mục đích của họ là gì. Để ông cố gắng hỗ trở nếu xong thì tối nay tới nhà tôi nói chuyện trực tiếp chuyện này.

Nghe Thiếu Kiệt nói thế Phùng Kiếm Hoa cũng vâng vâng vài tiếng rồi cúp máy. Hắn bắt đầu nhìn lấy số điện thoại của Ngô Nam đánh một cuộc gọi đi.

- Alo! Vâng dạ tôi Phùng Kiếm Hoa đây ạ. Ngài xem tối đã sắp xếp hết mọi thứ rồi. Nhưng mà hiện tại tôi cũng không hiểu chúng ta tiếp cận với Thiếu Kiệt để làm gì vậy à. Tôi thấy khó hiểu nên mới gọi ngài hỏi xem tôi phải làm sao.

Bên kia điện thoại lúc này Ngô Nam mới nói.

- Đồ Ngu đã kiêu tiếp cận mà hỏi tiếp cận làm gì đầu óc bã đậu hả?

Phùng Kiếm Hoa mặt đanh lại hắn thấy mỗi lần nói chuyện với Ngô Nam là mỗi lần ôm cục tức không bị mắng cũng nghe chửi. Đang định đáp lại vâng dạ thì bên kia điện thoại mới vang lên âm thanh nói với Ngô Nam.

- Anh nói bên dưới chung chung như thế làm sao mà hắn biết. Phải nói rõ ra chứ đây để em nói chuyện cho.

Thấy Ngô Trực muốn nói chuyện với Phùng Kiêm Hoa, Ngô Nam cũng đưa điện thoại cho hắn.

- Alo tôi là Ngô Trực đây. Sau này ông sẽ làm việc theo lệnh tôi là được Anh Nam sẽ lo vấn đề quan trọng hơn. Tôi muốn ông tiếp cận làm thân với thằng nhóc Thiếu Kiệt đó để tôi có thể lôi kéo người. Ông chỉ cần biết như thế thôi sau này thời gian tốt rồi thì tôi sẽ đi Lưu Minh để gặp riêng thằng nhóc đó. Nói như vậy chắc ông hiểu đi.

- Vâng Vâng tôi hiểu rõ rồi! Chuyện này nhất định tôi sẽ làm tốt.

Phùng Kiếm Hoa dạ vâng nhưng trong thâm tâm thầm mắng hết Thằng anh đến thằng em có lết xác tới Lưu Minh này chắc cũng chỉ ăn hành với Thiếu Kiệt. Gặp mẹ không xong lại lôi kéo đứa con.

Cúp Máy Ngô Trực mới Hướng Ngô Nam cười cười.

- Anh thấy không đôi khi nóng giận làm gì cứ từ tốn thôi là được đâu cần phải lúc nào cũng nóng. Với người cấp dưới nóng giận không giải quyết được vấn đề với anh nói cũng không rõ ràng người bên dưới sao hiểu hết ý của mình.

Nghe Ngô trực nói thế Ngô Nam cũng im lặng gật gật đầu. Đúng là từ tiếp cận sử dụng nói chuyện không thì Phùng Kiếm Hoa cũng không hiểu là muốn tiếp cận ra sao.

- Ừ mà anh mày quen rồi nói chuyện dài dòng như chú mày anh nói vài câu là bực mình. Thôi chú lấy số của tên này đi mọi chuyện ở Lưu Minh hắn làm tương đối tốt.

- Chuyện này anh cứ yên tâm ở Lưu Minh em vẫn còn người không phải đã hết. Nhưng mà chưa đến lúc cuối cùng em sẽ không xuất ra. Cứ từ từ thâm nhập không gấp rút cứ mưa dầm thấm đất rồi sẽ được.

Ngô Trực vừa nói từ tốn như không có việc gì quan trọng. rồi ngáp dài một hơi nhìn Ngô Nam. cười cười nói.

- Thôi em đi ngủ đây chưa tới năm giờ đừng gọi em dậy. Giờ mệt rồi đi đây anh lo việc của anh đi nhé.

- Móa cái thằng mày suốt ngày xem đêm là ngày như thế này sớm muộn ông già cũng cho chú mày biết tay.

Đừng lên nhìn Ngô Nam mắng mình nhưng Ngô trực cứ cười cười như không có chuyện gì xảy ra còn vui vẻ nói.

- Chuyện của em anh cứ an tâm, Ông già không thể nào bắt được em trong mấy chuyện này đâu. Em canh giờ hết rồi mới về nhà mà.

Ngô Nam nhìn thấy Ngô Trực dáng vẻ như thế cũng lắc đầu trong khi đó Ngô Trực đã đi ra khỏi phòng.

Thiếu Kiệt trở lại chỗ ngồi của mình tiếp tục đọc sách, Nhã Oanh và Ngọc Nhi đang nói chuyện gì đó với nhau hắn không để ý lắm cuộc hội thoại của hai người, Một lúc sau Nhã Oanh mới hỏi Thiếu Kiệt.

- Thiếu Kiệt dạo này gần trường mình nghe nói có một số người hay tụ tập gần trường mình xin tiền học sinh. Nghe nói còn là dân nghiện ma túy nữa.

Thiếu Kiệt gấp cuốn sách của mình lại nhìn Nhã Oanh hỏi.

- Có chuyện này? sao mấy bạn không báo với nhà trường. Để nhà trường phối hợp với cảnh sát.

- Một số bạn báo rồi nhưng vẫn không thấy những người đó cứ thoắt ẩn thoắt hiện ấy. Học sinh nào mà đụng phải họ là phải đưa hết tiền mới được đi. Lý Bân cũng nói với mấy người Xuân Nghĩa Bang rồi hay sao ấy mà vẫn chưa thấy kết quả gì.

Trầm ngâm một lúc Thiếu Kiệt không nói gì. Hắn thấy nên Lý Bân đã báo cho những người của Xuân Nghĩa Bang thì chuyện này sớm muộn gì cũng được giải quyết nên không quan tâm lắm.

Ngọc Nhi lúc này cũng gật đầu cô mới nhẹ giọng nói với Nhã Oanh.

- Hi vọng sẽ không phải gặp được những người đó. Là tốt lắm rồi

Thiếu Kiệt cũng khẻ mĩm cười. Nếu chuyện này mấy người kia mà động phải Ngọc Nhi thì chắc Cao Thịnh cũng không tha cho người đó.

Nhìn qua đồng hồ cũng gần Trưa Thiếu Kiệt mới nói với hai người.

- Thôi đi ăn trưa đi rồi lát về trường còn vào học nữa. Đi ăn gì nào?

- Gần trường buổi trưa ngoài tiệm thức ăn nhanh với lại mấy quán cơm gần đây cũng không có chỗ nào có gì ăn uống hết Thiếu Kiệt à.

Nghe Ngọc Nhi nói thế Thiếu Kiệt bây giờ mới nhớ là buổi sáng gần đây cũng không có bán cái gì gọi là ăn được nên đành lắc đầu.

- Thôi vậy đồ ăn nhanh thẳng tiến cho gọn. Chứ lựa chọn hoài cũng vậy ở đó cũng có có cơm với mấy thứ khác. Ăn đỡ lát chiều giải lao ghé bên can teen ăn kèm là được.

Thiếu Kiệt lên một danh sách ăn uống buổi trưa và cả buổi xế chiều nên Ngọc Nhi và Nhã Oanh mới có vẻ ngại ngùng. Lúc này Nhã Oanh mới nhìn Thiếu Kiệt nói.

- Ăn một buổi trưa thôi không cần ăn xế đâu Thiếu Kiệt ăn nhiều quá mập đấy không tốt đâu. Mình với Ngọc Nhi đang giảm cân.

Lúc này Thiếu Kiệt hai mắt trợn lên nhìn hai người. Hắn thấy hai cô gái trước mặt một người thì mãnh mai một người thì không đến nói nào kiếm ra một chút mỡ vậy mà lại còn giảm cân.

- Hai Người điên à! Người ta mập mới giảm cân hai cậu như thế này lấy đâu ra mỡ mà giảm định giết người à. Giảm cân kiểu các cậu không ổn đâu đó.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio