Túi xách của Ruby rung lên. Cô lấy điện thoại ra và lau ít vụn bánh dính trên màn hình. Paul gọi. Cô lưỡng lự chốc lát. Đây là lần đầu tiên anh ta gọi lại kể từ cái đêm họ chạm trán Eliza và cô không chắc cô muốn nói chuyện với anh ta. Cô nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, rồi nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Chào anh,” cô nói, thận trọng, chưa chắc mình sẽ phải chọn thái độ nào.
“Chào em,” anh ta đáp. Anh ta nói vẻ công việc, nhưng lịch sự. “Em đang ở đâu?”
“Em đang tập hát với hội đàn ông ở đây.”
“Chiều nay em có rỗi không? Trong khoảng một tiếng thôi?”
Thường thì như vậy có nghĩa là anh ta muốn ghé qua để ngủ với cô. Cô cầm điện thoại ra hành lang. “Ừm. Chưa chắc. Tại sao?”
“Anh cần gặp em. Nói chuyện với em. Anh qua đón em nhé. Mình đi uống trà ở Wolseley được không?”
Ruby cười to. “Uống trà ở Wolseley á?”
“Phải. Anh có một cuộc hẹn ở Green Park lúc năm giờ, nên em phải tự về nhà. Anh sẽ đón em lúc ba giờ.” Anh ta ngắt máy mà không chào tạm biệt.
Ruby tắt điện thoại và nhìn lơ đãng vào bảng tin ở bức tường đối diện, vào những bưu thiếp kêu gọi những ca sĩ hát chính và các tay trống, những tấm card quảng cáo bán keyboard và kèn clarinet. Cô có thể nghe thấy ai đó ở cuối hành lang đang chỉnh đàn piano và ở phòng bên cạnh ai đó đang gõ một cách điên dại vào bộ trống. Cô đang ở trong bầu không gian quen thuộc dễ chịu của mình, bao bọc trong nhịp điệu, tiếng ồn và những người đàn ông lôi thôi.
Ruby thích sự lôi thôi. Cô thích đắm chìm giữa những cốc bia bằng nhựa trên sàn nhà dinh dính trong những câu lạc bộ ngột ngạt. Cô thích hút thuốc và uống rượu quá nhiều trong những quán rượu bé tí teo. Cô thích xem phim trong những dãy ghế ngồi kiểu cũ không có chỗ duỗi chân, trên những tấm thảm cũ sờn. Ruby không thích những gì hào nhoáng và chỉn chu. Cô không thích những thứ tân tiến nhất. Cô thích cuộc đời mình mang vẻ từng trải và bụi bặm như những người đàn ông của cô. Uống trà ở Wolseley ư? Chuyện này sẽ lạ lắm đây.
Người phụ nữ ở bàn đón tiếp có vẻ biết Paul. “Dĩ nhiên rồi,” chị ta mỉm cười, khi anh ta hỏi xem họ có thể sử dụng một bàn dù không đặt trước.
Họ được một cô gái bé nhỏ mặc đồ đen dẫn đi qua nhà hàng như một cái hang đến một chiếc bàn ở cuối phòng. Ruby nhìn quanh kinh ngạc. Ở đây trông y như một nhà thờ lớn bằng sơn mài, được chống bởi những cây cột cao tới tới bốn mươi bộ[] và trang trí bởi những chùm đèn treo to như một chiếc xe tải nhẹ.
[] Đơn vị đo chiều dài của Anh, tương đương , cm.
Trong suốt quãng đường tới đây Paul dành thời gian nói chuyện với một tay Mike nào đó bằng bluetooth, cho nên họ chưa có cơ hội để nói gì với nhau, nhưng Ruby biết là có điều gì đó không ổn. Chẳng có nụ cười trìu mến nào, chẳng có ngón tay nào nghịch ngợm lướt trên cánh tay cô, chẳng có cái vỗ đùi nào - chỉ là một khoảng cách kín đáo nhưng rõ ràng.
Ruby gọi nửa tá hàu và một ly rượu champagne, cho rằng cô có thể tự ăn sandwich và bánh ngọt ở nhà bất cứ khi nào cô muốn. Cô liếc nhìn Paul. “Vậy là,” cô mở đầu, “có chuyện gì thế?”
“Anh có điều này anh muốn nói với em.”
“Phải rồi.”
“Anh đã hỏi cưới Eliza.”
Ruby chớp mắt và bám lấy thành bàn để ngồi cho vững. “Xin lỗi, cái gì cơ?”
“Tuần trước. Anh đã hỏi cưới cô ấy. Và cô ấy đã nhận lời.”
“Ồ, Chúa tôi,” cô cười to, mặc dù chẳng thấy vui vẻ gì. “Anh đùa đấy hả?”
“Không. Anh không đùa.”
“Nhưng hai người mới chỉ biết nhau có sáu tháng thôi mà.”
“Thực ra là tám tháng rồi.”
“Thì tám tháng. Sao cũng được. Đã lâu lắm đâu.”
“Không, không lâu lắm. Nhưng anh cũng không còn trẻ trung gì nữa. Và cô ấy cũng vậy.”
“Vâng, nhưng, Jesus. Kết hôn. Ý em là, đó là một việc lớn chứ. Có nghĩa là...” Và rồi, điều đó ập đến với cô, chính xác. Có nghĩa là không còn cô nữa. “Thế còn chúng ta thì sao?”
“Nào, chính là việc đó đấy Rubes. Đó chính là điều anh muốn nói chuyện với em.”
“Ồ, Chúa ơi.” Ruby gục đầu vào hai lòng bàn tay. Sự mệt mỏi mà cô cố gắng chống chọi cả buổi sáng nay trong buổi tập lao thẳng vào giữa trán cô như một cú móc trái.
“Chúng ta không thể tiếp tục chuyện này nữa.” Anh ta chỉ vào hai bọn họ. “Không có cách nào. Khi yêu đương bình thường thì chơi bời là một chuyện. Nhưng em biết đấy, giờ ta đang nói đến nhẫn đính hôn rồi. Ta đang nói tới một cam kết trọng đại rồi.”
“Vâng, vâng, em biết anh đang nói về chuyện gì rồi.” Ruby vén tóc ra khỏi mặt và liếc nhìn lên anh ta.
“Anh không thể có em trong đời anh nữa.”
Ruby cười to. “Đừng có ngớ ngẩn thế. Dĩ nhiên là anh có thể. Anh là chiến hữu thân thiết nhất của em mà.”
“Không đâu, Ruby. Đó chỉ là cách nói của em thôi bởi điều đó làm em cảm thấy dễ chịu hơn với thực tế là em ngủ với đàn ông mà không cam kết gì. Anh không phải là chiến hữu thân thiết nhất của em. Em không có chiến hữu thân thiết nhất đâu.”
“Cái gì cơ?” Ruby ngồi thẳng dậy.
“Này nhé, em không có đâu. Anh rất tiếc. Em có nhiều bạn. Rất nhiều bạn. Và em có nhiều người tình. Rất nhiều người tình. Nhưng em không có chiến hữu thân thiết nhất.” Anh ta dừng lại và quan sát cô một lát, như thể anh ta sắp nói điều gì đó hết sức nặng lời. “Nhưng dẫu sao... dẫu sao,” anh ta thở dài, và đưa tay lên vuốt mặt. “Anh không đưa em tới đây để chỉ trích gì em đâu. Anh đưa em tới đây vì anh muốn làm chuyện này một cách đàng hoàng. Bởi vì em đáng được đối xử như thế. Vậy thì đây...”
Anh ta kéo mở áo vest ra và lấy ra một chiếc hộp từ túi áo trong. Anh ta đưa nó cho Ruby.
“Cái gì thế này?” cô hỏi.
“Mở nó ra đi,” anh ta nói, hất đầu về phía chiếc hộp.
Chiếc hộp bật mở đánh tách và một thứ gì đó lấp lánh hiện ra. Đó là một chiếc lược bằng mai rùa, kiểu Tây Ban Nha. Nó được trang trí bằng đá Ruby nhỏ li ti màu hồng, thành hình những bông hoa. Ruby liếc nhìn nó hồi lâu, không biết phải phản ứng thế nào.
Đó là một món quà đẹp đẽ, nhưng nó có ý nghĩa gì?
“Em thích nó không?”
“Vâng,” cô đáp, “nó đẹp lắm. Nhưng để làm gì?”
“Để cho mái tóc của em,” anh ta đáp. “Đó là đồ dành cho tóc mà.”
“Không, không. Ý em là - tại sao anh lại tặng nó cho em?”
“Để cám ơn em. Để nói lời tạm biệt.”
“Thế đấy.” Cô để chiếc hộp tự đóng lại và nhẹ nhàng đặt nó lên bàn trước mặt mình.
“Anh làm sai rồi à?”
“Không,” cô thở dài. “Không. Nó đẹp tuyệt. Có một kỷ niệm để nhắc em nhớ đến anh cũng hay lắm. Đến chúng mình.”
“Em đang diễu cợt đấy phải không?”
“Không,” cô đáp, “dĩ nhiên là không rồi. Anh chẳng nợ em gì cả. Chuyện này luôn luôn là, anh biết đấy, dễ đến, dễ đi mà. Ổn mà.” Cô ngừng lại và nín thở bởi một ý nghĩ kinh khủng vừa đến trong đầu. “Nhưng, còn cái thỏa thuận nho nhỏ của mình thì sao?”
Paul cụp mắt xuống và chờ đợi trong khi cô phục vụ sắp xếp đồ uống trên bàn.
“Ờ, anh ta nói, sau khi cô phục vụ đã đi, “dĩ nhiên là việc đó cũng phải kết thúc thôi.”
“Thế,” cô đáp, hoảng hốt dâng trào. “Thế thì em sẽ làm gì ở đây? Em làm thế nào mà trả tiền nhà được đây?”
“Toby sẽ miễn tiền nhà cho em thôi, anh chắc đấy.”
“Vâng,” Ruby nói. “Nhưng mà còn những thứ khác thì sao? Thực phẩm và quần áo và... và... cuộc sống nữa?”
“Em sẽ tìm được cách thôi. Em sẽ kiếm một công việc, bán một bài hát. Đã đến lúc phải lớn lên rồi, Ruby ạ...”
“Chúa tôi,” nỗi hoảng hốt nuốt chửng lấy cô, “cái gì sẽ xảy đến với em? Em vẫn còn nợ Kev cho buổi tập sáng nay. Em vung tay quá trán rồi. Mẹ kiếp. Anh có thể, có thể nào, chỉ cho em vay ít tiền thôi. Để giúp em lúc khó khăn này mà?”
“Không, Ruby. Anh không thể làm thế đâu. Chỉ có thế này thôi. Đây là...” Anh ta chỉ cái hộp quà. “Và đây nữa...” Anh ta chỉ vào chỗ hàu cô đã gọi vừa được đặt trước mặt cô. “Sau đây sẽ không còn gì nữa. Cần phải như vậy.”
“Cái gì - đến năm mươi bảng cũng không được à?”
Paul thở dài và rút ví ra. Anh ta lấy ra một thếp tiền hai mươi bảng, đẩy qua bàn về phía cô. Cô lấy tay che đi. Chỗ này phải hơn năm mươi bảng, có lẽ phải đến một trăm. Chúng vẫn còn ấm. Cô chuồi chúng vào trong túi xách mà không nhìn. “Cám ơn anh,” cô nói, rồi nhìn chằm chằm vào chỗ hàu, trong khi cố gắng suy nghĩ một cách lạc quan. Ai là người đầu tiên đã ăn thử hàu nhỉ, cô tự hỏi, dùng nĩa khẽ chọc vào một con. Ai là người đầu tiên đã mở vỏ hàu ra và nghĩ rằng bỏ thử chúng vào miệng để ăn thì cũng hay nhỉ? Cô đổ chỗ dấm đỏ với hành củ trong cái thìa con vào vỏ hàu, cầm con hàu bằng ngón cái và ngón trỏ đưa lên mũi. Mùi hương gợi cho cô nhớ tới những kỳ nghỉ hè, tới những xác tàu bám đầy hà và hến sắc nhọn trên những bãi biển vắng vùng Kent, tới mùi cá chiên ăn với khoai tây rán bằng nĩa gỗ, tới những cái xô đầy rong biển và những chú cua nhỏ xíu và trong suốt. Cô đưa con hàu lên miệng và nhai, một lần, hai lần, rồi nuốt. Cô liếc nhìn Paul. Anh ta đang nhìn cô vẻ đăm chiêu qua kẽ ngón tay. “Anh không lo lắng gì về em à?” cô nói, nhẹ nhàng. “Anh không sợ rằng em sẽ không sống sót được sao?”
“Không,” anh ta nói, cầm dao nĩa lên.
“Tại sao không?”
“Em có muốn anh lo lắng về em không?”
“Có,” cô nói.
“Nghiêm chỉnh ấy à?” anh ta cười to.
“Phải. Em sợ lắm. Em... em…” Cô cảm thấy mình gần rơi nước mắt đến nơi và ngừng lại một lát. “Em không biết em là ai và em sợ rằng không có anh thì em sẽ trôi tuột đi.” Cô nhìn Paul chăm chú với đôi mắt lóng lánh nước. Paul mỉm cười biết lỗi và nắm lấy tay cô.
“Em sẽ ổn cả thôi. Anh biết em mà. Em là người phụ nữ mạnh mẽ và em sẽ ổn cả thôi.”
Ruby mỉm cười gượng gạo và rụt tay lại. Bởi vì nếu anh ta nghĩ vậy thì chứng tỏ là anh ta chẳng biết gì về cô sất.