Toby gần như không thể nào biết chắc được các thành viên khác nhau trong căn nhà của mình sẽ làm gì vào thời gian nào trong ngày, nên tìm được một thời điểm ngôi nhà hoàn toàn trống để anh có thể mời một nhân viên bất động sản đến để định giá ngôi nhà là cả một thách thức.
Nhưng vài ngày sau khi nhận được lá thư của bố, tình cờ anh được biết rằng Ruby phải dự một buổi tổng duyệt, Joanne và Con đi làm còn chị Melinda thì ẩn mình trong một salon ở Crouch End để nhuộm tóc highlight.
Nhân viên bất động sản có mặt ở nhà anh sau năm phút tên là Walter. Anh ta để ria mép. “Nào, tôi phải nói thực là đây là một cơ hội hết sức thú vị,” đó là những lời đầu tiên anh ta thốt lên khi bước vào nhà và bắt tay Toby. “Chẳng mấy khi có một ngôi nhà như thế này trên thị trường.” Anh ta đưa mu bàn tay lông lá quẹt dòng mồ hôi trán và viết cái gì đó vào cuốn sổ khổ A. “Ồ, vâng,” anh ta nói, liếc nhìn tiền sảnh. “Ồ, vâng, vâng, vâng. Quả là tuyệt. Vậy ông là chủ nhà, thưa ông Dobbs?”
“Vâng, đúng thế.”
“Và ông đã sở hữu ngôi nhà này lâu chưa?”
“Gần mười lăm năm.” Toby nghẹn lời. Sự kết hợp giữa bộ complet của Walter, hàng ria mép và cuốn sổ khiến cho anh cảm thấy như mình đang bị một thám tử hỏi cung trong bộ phim của những năm .
Walter gật đầu đồng tình.
“Tôi phải báo trước với ông là,” Toby nói, cảm thấy Walter bắt đầu hưng phấn quá mức, quá sớm, “tôi không chăm chút ngôi nhà cẩn thận lắm đâu. Sẽ cần phải sửa chữa khá đấy.”
“À, ra vậy, hãy xem qua ngôi nhà nào.”
Toby dẫn anh ta đi khắp ngôi nhà. Vì không có nhiều thời gian chuẩn bị, anh chẳng có cơ hội dọn dẹp, sắp xếp ngôi nhà cho gọn gàng, và đủ các đồ vật linh tinh nằm cẩu thả khắp nơi: giày, cốc nước, giấy tờ, lược, phong bì trống, các đĩa CD, bánh mì nướng cũ, một cây cảnh đang được đổi chậu giữa chừng trên một tờ báo nằm trên bàn ăn. Sự kết hợp tản mát những tồn tại riêng rẽ của năm con người.
“Tôi e là ngôi nhà hơi bừa bộn. Tôi sống chung với vài người nữa và họ không có nhà.”
“Ồ, vậy là ông không sống ở đây một mình?”
“Không, tôi sống cùng với vài người bạn.”
“Tôi hiểu rồi. Không gia đình, không con cái?”
“Không, chỉ toàn người lớn với nhau.” Anh cười căng thẳng.
Walter không nói gì nhiều trong lúc họ đi xem nhà, chỉ viết gì đó vào cuốn sổ và đôi lúc phát ra những âm thanh hài lòng. Toby cảm thấy có lỗi khi mở cửa phòng của các “khách thuê” để Walter quan sát. Anh chưa bao giờ, trong bất kỳ tình huống nào, bước chân vào phòng của họ. Anh cố gắng hết sức để không nhìn vào cái gì hết.
Phòng của Ruby, không ngoài dự đoán, là phòng bừa bộn nhất. Các cửa sổ treo những tấm khăn lụa viền đăng ten và chăng những dây đèn nhấp nháy đầy bụi bặm. Sàn nhà phủ đầy quần áo, sách vở và đĩa nhạc. Giường của cô chưa được trải dọn và chất đầy gối và đồ lót. Một gạt tàn đầy nằm trên bàn trang điểm, chung quanh là những thứ đồ trang điểm cũ kỹ, và một đống đồ trang sức. Trông như căn phòng của một sinh viên hoặc một ai đó vừa mới tách nhà ra ở riêng và còn chưa biết cách chăm sóc bản thân. Căn phòng bốc lên mùi dục tình quên lãng và mùi thuốc lá.
Phòng của Con và Melinda gần như trống trải và tối giản. Giường của Melinda đã được trải dọn với chăn gọn gàng và hai chiếc gối phồng. Tấm đệm của Con trải trên sàn thì bừa bộn. Một tấm ván gỗ đặt ở bên trái cửa sổ có trang trí dòng chữ “Clarabel” và một bức vẽ màu đen một cô gái xinh đẹp đầu đội mũ và đang hút thuốc. Clarabel là một nghệ sĩ biểu diễn bị mắc chứng trầm cảm kinh niên, đã từng sống ở đây sáu tháng hồi năm , và đã cưới một vận động viên điền kinh người Nga rồi chuyển đến sống ở St. Petersburg. Thật kỳ lạ khi nhìn thấy bức chân dung tự họa theo trường phái tiên phong hơi khó chịu ngó trừng trừng vào anh ở giữa căn phòng đơn sơ của Con và Melinda.
“Ở đây có bao nhiêu phòng tắm?” Walter nói, đi về phía phòng của Joanne.
“Hai phòng,” Toby đáp. “Mỗi tầng một phòng.”
“Tốt,” anh ta lại hỏi. “Có phòng ngủ nào có phòng tắm riêng không?”
“Không. Tôi e là không.”
Toby đẩy tay nắm cửa phòng Joanne xuống và ngạc nhiên nhận thấy là cửa phòng bị khóa. “À,” anh nói, quay ra đối diện với Walter. “Ờ, cửa khóa thì phải.”
Walter gật đầu.
“Joanne - một cô gái rất coi trọng sự riêng tư,” Toby nói, một cách vô ích.
Ở trên gác, Toby chỉ cho Walter xem căn phòng chật đồ đạc của chính anh, căn phòng trang trí màu mè của Gus, xin lỗi vì mùi con mèo già và giải thích rằng chủ nhân của nó vừa mới qua đời. Cho tới khi anh dẫn Walter ra khu vườn phía sau nhà và để ý thấy đống phân hữu cơ nằm chình ình trên thảm cỏ từ cuối mùa hạ năm trước, đám cỏ dại mọc ra từ mọi vết nứt, những chiếc lốp xe đạp cũ, cái máy tập rỉ sét và chiếc tủ lạnh cũ kỹ màu nâu bẩn, Toby cảm thấy hoàn toàn chán nản. Cần phải xin thứ lỗi cho biết bao nhiêu điều. Anh không thể tưởng tượng ra Walter rao bán căn nhà của anh trên thị trường dù với giá năm mươi bảng chứ đừng nói là năm trăm ngàn bảng.
Anh mời Walter một tách trà và ngồi lại với anh ta bên chiếc bàn trong bếp.
“Phải nói là,” Walter mở đầu, “ngôi nhà đẹp đấy.”
“Ông nghĩ vậy thật sao?”
“Ồ, không còn nghi ngờ gì về điều đó hết. Nhưng, như ông đã nói, việc bảo dưỡng ngôi nhà có một số vấn đề. Đó là chưa kể đến chuyện trang trí và lối sống nữa.”
“Lối sống ư?”
“Phải. Bởi đó chính là vấn đề cơ bản. Tôi có thể rao bán ngôi nhà của ông ra thị trường ngay ngày mai, nguyên trạng. Và có thể, nếu chúng ta tìm được khách mua, hay đúng hơn, là một nhà đầu tư sẵn sàng chấp nhận bỏ công sức, nhìn ra được tiềm năng của ngôi nhà phía sau những vấn đề về thẩm mỹ hiện tại, chúng ta có khả năng bán với giá khoảng chừng bảy trăm năm mươi ngàn bảng.”
Toby nín thở.
“Nhưng. Nếu như ông có thể tái cơ cấu lại ngôi nhà, thay lại toàn bộ bếp, các phòng tắm, làm một số việc căn bản trong vườn. Và quan trọng hơn cả, là giải tán được những người sống cùng nhà với ông và tạo cho ngôi nhà một bầu không khí của một tổ ấm gia đình đàng hoàng, chúng ta có thể đòi giá cao hơn nhiều.”
“Nhiều là bao nhiêu?”
“Ồ, tôi có thể nói là, ngôi nhà này, được trang trí lại, hiện đại và sẵn sàng để một gia đình có thể chuyển vào ở ngay, thì tôi có thể ra giá trên thị trường khoảng chín trăm ngàn bảng. Thậm chí có thể là một triệu bảng.”
“Không?” Toby chớp mắt. “Chắc chắn không thể nhiều đến thế.”
“Ồ, có, chắc chắn đấy. Có khi còn cao hơn nữa tùy thuộc vào chất lượng việc cải tạo nhà.”
“Chúa tôi ơi.” Toby thở thật sâu và đưa tay giật giật râu.
“Ngôi nhà này độc nhất vô nhị, ông Dobbs à. Trong khu vực này không có ngôi nhà nào như thế cả. Người ta sẵn sàng trả thêm tiền cho sự độc nhất vô nhị.”
“Vậy, nếu tôi rao bán nhà bây giờ, ông nghĩ điều gì sẽ xảy ra?”
“Tôi đoán là ta sẽ bán ngôi nhà cho một nhà đầu tư. Có thể người đó sẽ chia ngôi nhà ra thành hai hoặc ba căn hộ. Hoặc cho một gia đình có sở thích tu sửa nhà cửa.”
“Và nếu như tôi tự cải tạo căn nhà và giải quyết với những người thuê nhà... ý tôi là, những người bạn?”
“Thì ông có thể ra giá cao hơn nhiều và lãi nhiều hơn.”
“Và ông sẽ làm gì, nếu ông ở địa vị tôi?”
“Này, nếu mà tôi sẵn tiền mặt trong tay, thì tôi sẽ chọn cách thứ hai.
Gần như chắc chắn đấy.”
“Ông sẽ làm vậy ư?”
Walter gật đầu, nhấn mạnh. “Còn phải nói. Nhưng có điều là ông phải làm ngay. Lúc này thị trường bất ổn lắm. Hãy giải quyết mấy người thuê nhà đi, cho thợ xây đến làm và rao bán ngôi nhà. Tối đa lợi nhuận của ông.”
“Phải rồi,” Toby nói, nhìn chăm chăm vào sự hoang dại sau vườn qua cửa sổ nhà bếp và cảm thấy nỗi lo lắng không thể nào chế ngự được nhảy nhót bên trong anh. “Phải. Thế thì tôi sẽ làm như vậy.”
Sau khi Walter ra về, Toby làm một việc mà anh chưa bao giờ làm trước đây. Anh lên một danh sách.
Bỗng dưng có quá nhiều điều phải xem xét, quá nhiều thứ phải làm, và anh nghĩ nếu như anh viết chúng ra thì có lẽ anh sẽ dễ kiểm soát chúng hơn.
Những việc phải làm
. Mua ghế sofa mới.
. Cắt tóc.
. Mua tất mới.
. Xem xét bếp.
. Xem xét nhà tắm.
. Gọi thợ xây đến báo giá.
. Gọi thợ điện, nước đến báo giá.
. Gọi thợ trang trí nội thất đến báo giá.
. Giải quyết với những người thuê nhà.
. Bán nhà.
. Chuyển đến Cornwall (?)
. Cố gắng có được hợp đồng xuất bản thơ (?)
. Li dị.
. Thôi không phải lòng Ruby nữa.
. Tìm ai đó xứng đáng để yêu.
. BẮT ĐẦU SỐNG.