Sổ Bệnh Án

chương 206: 206: anh vẫn rời đi rồi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tạ Thanh Trình nghe thấy tiếng đã cứng đờ lại, nhưng trên mặt anh chẳng để lộ vẻ gì là khác.

Anh chậm rãi quay đầu, nhìn Anthony chẳng mặn chẳng nhạt.

“Cậu tới rồi à.

Tôi tưởng cậu phải tới sớm hơn chút nữa chứ.”

Anthony cười lạnh: “Tôi chỉ không ngờ anh có thể vô sỉ tới thế thôi, nếu không tôi đã đến nơi này từ lâu rồi.”

“Hạ Dư cũng tin tưởng cậu nhỉ, đến cổng biệt thự canh nghiêm ngặt cũng mở rộng cho cậu.”

“Tôi nói rồi, tôi là bạn trai cậu ấy.”

Tạ Thanh Trình lạnh lùng đáp: “Một người bạn trai hơn mười ngày cũng chẳng về nhà với cậu ấy.

Nếu cậu có chút sức hút thì mấy ngày nay tôi cũng đã chẳng phải chịu tội tới vậy.”

Anthony như bị anh tát cho một phát, gương mặt trắng như tuyết nhanh chóng đỏ lên: “Tạ Thanh Trình, anh đúng là hèn hạ quá đấy, anh tưởng là cậu ấy thích anh tới mức nào? Chẳng qua là lâu rồi cậu ấy không gặp anh nên cảm thấy mới lạ mà thôi, giờ anh chỉ là thằng mù dở! Tàn phế! Già cả! Quỷ cũng chẳng thèm thích anh, anh cũng không tự tìm gương mà soi lại bản thân mình đi? Giữa anh và tôi, người bình thường có ai lại chọn anh cho được!”

Nói vậy kể ra cũng đúng, hiện giờ đúng là Anthony đẹp hơn anh, bởi vì chưa từng phải chịu đựng sự suy sụp của tinh thần, cả tinh thần lẫn vẻ ngoài đều được chăm sóc rất hoàn mỹ, nhưng Tạ Thanh Trình lại chẳng chút quan tâm tới thứ vẻ ngoài này.

Trời sinh anh đã là người đẹp trai, hơn ba mươi năm qua đã có đủ thiện ý của mọi người tới mức bình thản hết sức rồi, vậy nên dù anh có sa sút tới đâu thì trong lòng vẫn còn chút kiêu ngạo, có thể khiến anh giơ tay nhấc chân cũng để lộ chút vẻ kiêu ngạo kèm phong độ.

Đó là lí do vì sao có người tới tận tám mươi tuổi rồi vẫn là một ông cụ đẹp trai.

Tạ Thanh Trình hờ hững nói: “Được thôi, thế mong cậu hẹn cậu ấy qua đêm ở khách sạn vào hôm nay nhé, hoặc là bảo cậu ấy đưa tôi quay về luôn đi, tôi tin rằng cậu là bạn trai cậu ấy thì chút việc này cũng có thể làm được nhỉ.”

Sắc mặt Anthony nhất thời tái mét.

“Không thể à?” Tạ Thanh Trình nói, “Thế thì đáng tiếc thật đấy.”

Anthony trầm mặc nửa ngày, nghiến răng nặn ra một nụ cười dữ tợn: “Anh không cần phải nói khích tôi, Tạ Thanh Trình, tôi biết anh vẫn còn thích cậu ấy, cho dù hiện giờ cậu ấy đang ôn lại giấc mộng uyên ương với anh đi nữa thì cậu ấy cũng đã ghê tởm anh muốn chết từ lâu rồi, sớm hay muộn gì cũng vứt bỏ anh mà thôi.

Tôi ở bên cậu ấy là tìm kiếm một mối quan hệ mở, tôi thấy cái kiểu truyền thống như anh chẳng có gì là thú vị hết cả.”

Tạ Thanh Trình thản nhiên nhìn anh ta, bảo: “Hạ Dư với cậu có thế nào đi nữa tôi cũng chẳng quan tâm, tôi vừa chẳng thích cậu ấy, cũng không coi cậu là người nhà, quan hệ của mấy cậu là mở hay đóng thì cũng chẳng liên quan gì tới tôi hết cả.”

Anthony lạnh lùng nói: “Tôi thay thế vị trí của anh đấy!”

Tạ Thanh Trình đáp: “Nếu cậu hứng thú với vị trí của tôi tới thế, tơ tưởng ngày đêm, bày ra đủ loại mưu kế quỳ cả gối cũng muốn có được nó thì cầm lấy đi.

Tôi không phiền đâu.”

“Quỳ… Anh nói tôi quỳ?” Sắc mặt Anthony chợt trở nên vô cùng đáng sợ, “Tạ Thanh Trình, anh thì có tư cách gì mà bảo tôi quỳ! Anh tưởng anh cao không thể với đến mức nào hả? Anh tưởng là anh giỏi giang được tới đâu? Anh đừng tưởng là tôi không biết anh không cam lòng đến mức nào, cảm thấy đau đớn biết bao nhiêu! Tôi thay thế vị trí của anh trở thành người thân cận nhất bên cạnh cậu ấy, anh cực kì khó chịu! Anh cũng đừng giả vờ nữa đi!”

“Vì sao tôi phải thấy đau đớn.” Tạ Thanh Trình nhàn nhạt nói, “Vì một người chỉ khiến đôi bên cùng tổn thương như thế, cậu cảm thấy tôi sẽ cảm thấy vậy à.”

“Anh sẽ thấy thế!” Anthony nói muốn văng cả nước bọt, sau đó anh ta ném một thứ tới trước mặt Tạ Thanh Trình, thứ ấy đập vào góc bàn cứng rắn, trong chớp mắt rơi xuống đã vỡ tan.

Đồng tử Tạ Thanh Trình hơi co lại.

——

Đó là chú rồng lửa nhỏ anh đặt trong nhà, mang từ trong nước tới bờ bên kia đại dương, rồi lại quay về nhà cùng với anh.

Ở bên anh bao năm như thế, giờ phút này lại bị Anthony đập vỡ.

“Nhìn xem tôi tìm thấy gì trong nhà anh đi, nếu anh không để bụng… Anh sẽ không giữ thứ này lại, đúng chứ? Thứ này đâu phải thứ anh thích, là thứ cậu ấy thích, là thứ cậu ấy tặng cho anh, có phải hay không?! Vậy nên nó vỡ rồi anh cũng muốn dán lại, cũng muốn giữ bên cạnh mình… Đáng thương biết bao nhiêu chứ, Tạ Thanh Trình.” Anthony nhìn sắc mặt người đàn ông cuối cùng cũng tái nhợt đi, lộ ra nụ cười vô cùng vặn vẹo.

“Anh thích cậu ấy, Tạ Thanh Trình, cho dù anh không muốn thừa nhận thì sự thật cũng bày ra trước mặt anh rồi, mà cậu ấy chẳng thèm để ý tới anh, cậu ấy có thể để tôi trở thành người ở bên cạnh cậu ấy—— Cậu ấy từng chỉ yêu duy nhất một mình anh thôi, nhưng hiện giờ không phải vậy nữa.

Là tôi đã cướp đi đấy.” Anthony thản nhiên nói.

“Anh thua tôi, anh thua tôi rồi!”

“Tạ Ly Thâm.” Ánh mắt Tạ Thanh Trình cuối cùng cũng dời khỏi chú rồng lửa nhỏ vỡ nát, dừng trên người Anthony, khí chất trên người anh cũng như lập tức thay đổi.

Khí chất ấy quen thuộc đến lạ, Anthony vô thức bị ép lui về sau từng bước, sau đó mới nhận ra dáng vẻ kia giống hệt như lúc người anh cả Tạ Thanh Trình này dạy dỗ anh ta với Tạ Tuyết lúc còn nhỏ.

Anthony hơi ngẩn ra, nhất thời thẹn quá hóa giận.

Vì sao qua hai mươi năm rồi anh ta vẫn bị anh dọa sợ?

Tạ Thanh Trình nói: “Cậu biết tôi hối hận nhất vì khi xưa đã không dạy cậu điều gì không?”

“…”

“Tôi đã không dạy cậu rằng thắng thua chẳng hề quan trọng gì hết cả.

Từ nhỏ cậu đã coi nặng việc thắng thua quá mức, kết quả đã đánh mất rất nhiều thứ quan trọng hơn hẳn.” Tạ Thanh Trình bảo, “Tôi cảm thấy cậu đáng thương hại thật đấy.”

“Anh nói gì? … Anh thấy tôi đáng thương hại?” Anthony bị chạm phải vảy ngược, “Ha ha ha ha, Tạ Thanh Trình! Cả anh lẫn cha mẹ anh đều thích nhìn người khác từ trên cao xuống vậy nhỉ, đúng chứ? Tôi nói cho anh biết! Giờ anh chẳng còn tư cách gì để nhìn xuống tôi hết cả, chỉ có tôi nhìn xuống anh thôi!”

Anh ta nhe răng trợn mắt, vẻ mặt dữ tợn.

“Anh chẳng có gì hết! Gia đình, sự nghiệp, sức khỏe… Cả yêu cả hận, anh đều mất hết! Cớ gì anh còn cao cao tại thượng thế nữa, hả? Anh dựa vào đâu chứ!”

Như còn ngại chưa đủ, anh ta tiếp tục đâm chọc vào giáp sắt của Tạ Thanh Trình.

“Anh luôn tự cho mình là siêu phàm như thế, chẳng hề ý thức được rằng cái vẻ tự cho là giỏi của anh xúc phạm tới biết bao người! Không bằng anh suy nghĩ cẩn thận một chút việc Hạ Dư bị anh “hại chết” như thế nào đi, ngay cả cậu ấy cũng chẳng chịu nổi anh nữa, ngay cả một kẻ điên yêu anh đến thế còn bị anh ép vào con đường cùng, bị anh ép đi tới bên cạnh tôi… Anh còn dám nói tôi thật đáng thương hại?”

Ngửa cổ cười dài.

“Hoang đường quá đấy, Tạ Thanh Trình.

Anh còn chẳng biết bản thân anh nực cười biết bao nhiêu! Anh còn chẳng biết… Anh còn chẳng biết trong mắt bọn tôi anh là trò hề như thế nào!”

Tạ Thanh Trình lạnh nhạt nói: “Trong mắt mấy cậu dù tôi có chẳng bằng heo chó thì tôi cũng không để ý, mắt chó của cậu thì có liên quan gì tới tôi.”

“Thế ư?” Ánh mắt Anthony lập lòe vẻ hung ác, “Anh không thèm để ý à… Câu không thèm để ý hay đấy chứ, xem ra anh chẳng hề quan tâm tới việc mấy chuyện qua lại riêng tư ướt át giữa anh và Hạ Dư lại bị tôi biết tới nhỉ, có đúng chứ?”

“…” Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, ánh mắt thoáng thay đổi.

Anthony nở nụ cười quỷ dị khó hiểu: “Tôi biết chuyện xảy ra giữa hai người… Anh tự cho đó là bí mật mà thôi.”

Anh ta nhìn vào mắt Tạ Thanh Trình chằm chằm, sau đó như rắn thăm dò, nói ra mấy lời tẩm kịch độc.

“Nhất định là anh không thể ngờ tới nhỉ… Tạ Thanh Trình.

Đừng vội, từ từ tôi kể cho anh nghe.”

“—— Tôi biết lần đầu tiên anh gặp cậu ấy là trên thảm cỏ biệt thự nhà cậu ấy, cậu ấy đã giúp anh nhặt tấm voan trắng phủ hoa lên.

Tôi biết lần đầu tiên anh lên giường với cậu ấy là ở hội sở Không Dạ, cậu ấy chuốc rượu thuốc cho anh, sau đó hai người lại làm cùng với nhau.

Tôi biết cậu ấy và anh từng dây dưa bên nhau trong phòng thay đồ của sân khấu trường học, biết anh không thể không phối hợp với cậu ấy vì mấy bức ảnh chụp nằm trong tay cậu ấy—— Tôi—— Biết hết tất cả đấy.”

“Tôi biết sau đó hai người lại điều tra vụ án cùng nhau, tôi biết khi đó cậu ấy ngưỡng mộ anh đến mức nào.

Tôi biết con rồng lửa nhỏ ấy là quà cậu ấy tặng anh, tôi biết anh từng chê thứ này là giả chẳng hề dễ nhìn chút nào cả.

Tôi biết sau khi Hạ Kế Uy qua đời, anh từng khao khát chút hơi thở của người sống nên đã quấn quít bao lâu với Hạ Dư.

Tôi biết cái miệng cao quý này của anh đã từng chủ động nói ra những lời khát khao cậu ấy đầy thấp kém, Tạ Thanh Trình, mấy chuyện này… Tôi đều biết cả!”

Cho dù Tạ Thanh Trình không đánh mất phong độ, nhưng huyết sắc trên mặt anh cũng biến mất từng chút một.

“Anh thắc mắc vì sao tôi biết chứ? Những thứ ấy vốn là bí mật chỉ nên tồn tại giữa hai người.” Anthony như rắn lột xác, cóc nhổ độc, mỗi từ đều bị anh ta nói ra vô cùng chậm chạp, cứ như bao phủ lớp keo trơn ẩm, “Thật ra cũng dễ đoán thôi mà, chuyện này chỉ anh với cậu ấy biết, anh không kể tôi nghe, thế thì người nói những việc qua lại hoang đường ấy với tôi… Cũng chỉ có mỗi Hạ Dư thôi!”

“Quãng thời gian hồi phục ở Australia thật sự rất nhàm chán… Tôi với cậu ấy ngoại trừ làm ra thì cũng chỉ tán gẫu, sau khi cậu ấy tâm tàn ý lạnh vì anh rồi thì kể hết tất cả ra với tôi luôn.

À đúng rồi, anh biết không, trong tay bọn tôi còn có video anh làm với cậu ấy trong xe hôm sinh nhật đấy!”

Anthony nói xong câu đó, trông thấy được vẻ mặt kinh ngạc lẫn đau đớn trên mặt Tạ Thanh Trình đúng như mong muốn.

“Có lẽ video kia tới anh cũng chưa từng xem, có cơ hội thì anh hỏi Hạ Dư xem thử đi, dù sao anh cũng là một diễn viên chính trong ấy mà, hình ảnh cũng kích thích lắm đấy.” Anthony có thể cảm nhận được cuối cùng mình đã hạ gục lớp áo giáp của Tạ Thanh Trình rồi, lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào tim anh! Anh ta cười ha hả——

“Tối nào tôi với cậu ấy cũng xem video kia để đạt được kích thích sung sướng, một lần rồi hai lần… Nếu tâm trạng không tệ thì xem thêm mấy lần.”

Tạ Thanh Trình nâng mắt lên, cố gắng bình tĩnh, sau đó nói: “Cậu mẹ nó biến thái thật đấy.”

“Anh họ à, tôi đã nói rồi.” Anthony dán sát vào gương mặt anh, hận không thể hút hết tất cả từng milimet thống khổ nhỏ bé nhất trên mặt anh vào, sự thống khổ của Tạ Thanh Trình khiến anh ta hưng phấn tới run cả người, “Tôi không cần cái gì duy nhất nọ kia hết cả, tôi là người tìm kiếm một mối quan hệ mở, kích thích và hưởng thụ thú vui mới là sở thích của tôi—— Mà người đó của anh…”

Anh ta nói tới đây, cười giễu một tiếng: “Nhóc quỷ nhỉ? Anh gọi cậu ấy thế phải chứ.”

“Nhóc quỷ của anh, cậu ấy cũng chấp nhận cách nhìn của tôi, lúc cậu ấy chia sẻ video giữa hai người với tôi đã đạt được sự sung sướng chưa từng trải nghiệm khi không nghe theo phép tắc, dần dần… Cũng nghiện theo luôn rồi.”

Giọng Anthony như truyền ra từ sâu trong địa ngục.

Anh ta nói: “Tạ Thanh Trình, bí mật giữa hai người đã trở thành câu chuyện kể trước khi đi ngủ mà cậu ấy chia sẻ với tôi lúc ở trên giường từ lâu rồi, lúc rảnh sẽ nhắc tới trò cười này.

Anh đừng tưởng mấy nay cậu ấy cứ quấn quít lấy anh thì là vẫn si mê anh chưa dứt, lại có tình cảm gì đó.

Con người anh tự luyến ghê quá đấy, nếu không phải tôi tốt bụng kể chuyện này với anh, e là anh vẫn cảm thấy mình tốt đẹp lắm, vẫn có thể tưởng là cậu ấy yêu anh sâu đậm.”

“Tạ Thanh Trình, hiện giờ anh trong mắt tôi—— Anh trong mắt tôi và Hạ Dư chỉ là một trò cười của quá khứ thôi! Một tên hề vừa già vừa bệnh! Cậu ấy sẽ chơi đùa anh phát ngấy sớm thôi—— Tôi đang chờ đây.”

Đôi mắt Tạ Thanh Trình nhìn vào anh ta, vì một bên đã mù, một bên cũng gần như nửa mù, vậy nên ánh sáng trong mắt Tạ Thanh Trình thường xuyên tan rã, lúc nhìn người ta cứ như ngọc lưu ly, ngược lại có thể phản chiếu bóng dáng đối phương rõ ràng, tựa như đang soi rõ lòng người.

“Thế nên hôm nay cậu tới là để nói với tôi mấy lời này à?”

Anthony không ngờ anh lại phản ứng như thế, cắn răng nói: “… Anh còn cố mạnh mẽ gì nữa? Tổn thương đau khổ thì nên để lộ dáng vẻ yếu đuối đấy… Anh có biết tỏ vẻ của kẻ yếu không vậy?!”

“Tôi không biết.” Tạ Thanh Trình đáp, “Cậu dạy tôi à?”

“Anh…!”

Anthony giận tím mặt, cho dù bị làm nhục tới mức này Tạ Thanh Trình vẫn có thể phản kích anh ta, hạ nhục anh ta mới là kẻ yếu.

Anh ta giận dữ hết mực…

Hơn ba mươi năm qua, sự tồn tại của Tạ Thanh Trình chính là tội lỗi, cho dù Tạ Thanh Trình có nhìn anh ta hay không, cho dù Tạ Thanh Trình không thèm để ý anh ta đến mức nào, trong mắt Anthony thì cái tên anh họ như anh chỉ đang giả vờ thôi.

Từ nhỏ tới lớn anh ta đã từng suy đoán chuyện Tạ Thanh Trình đang thầm mưu mô hãm hại anh ta vô số lần, đúng là cứ như kẻ mắc chứng hoang tưởng mình là người bị hại.

Anh ta cảm thấy rằng không giây phút nào là Tạ Thanh Trình không để mắt tới mình, sợ anh cướp mất đồ tốt của mình, chỉ cần anh ta gặp chuyện gì thất bại hay bị thương là anh ta sẽ cho ngay rằng chắc chắn Tạ Thanh Trình đang hãm hại anh ta sau lưng.

Là cha Tạ Thanh Trình đã cướp địa vị vốn nên thuộc về cha anh ta, Tạ Thanh Trình là con trai người ấy sao mà không giống cho được?

Vì thế bản thân mất vở bài tập là do Tạ Thanh Trình làm.

Ở nhà bị rết cắn thì cho rằng rết là do Tạ Thanh Trình thả ra để trả thù anh ta.

Ngay cả lần đầu tiên thích một cậu trai, cậu bé ấy lại từ chối anh ta, lý do là thích anh của anh ta hơn, anh ta cũng cho rằng đó là lỗi của Tạ Thanh Trình.

Anh ta tự cho mình là trung tâm, tự cho là mình bị hại, nên hết thảy việc không như mong muốn anh ta đều đổ lỗi cho anh họ thật ra vốn chẳng buồn tranh cãi với anh ta.

Mà lúc anh ta đối mặt với sự coi thường của Tạ Thanh Trình, anh ta chỉ càng nhục nhã hơn, cảm thấy rằng Tạ Thanh Trình đang giả vờ, sao Tạ Thanh Trình có thể không thèm để mắt tới anh ta chứ! Sao có thể không thèm quan tâm tới thắng thua giữa bọn họ cho được?

Nhân cách biến thái này còn đáng sợ hơn cả căn bệnh Ebola thần kinh, khiến Anthony mất lí trí trong chớp mắt, cơn giận bùng lên, Anthony chợt bị cơn giận đùng đùng khống chế, túm lấy tóc Tạ Thanh Trình, kéo người đàn ông đang suy yếu rồi đập trán anh vào góc bàn cứng rắn!

“Bốp!” một tiếng vang nặng nề!

Anthony được tiếng động đáng sợ này làm thỏa mãn.

Anh ta cười lớn, túm chặt Tạ Thanh Trình gần như chẳng có chút sức lực nào, đập mạnh đầu kẻ khiến anh ta oán hận kia vào góc bàn từng phát mạnh, máu chảy xuống, nhuộm đỏ đầy tay.

Tạ Ly Thâm vừa cười, vừa không ngừng mắng anh trai của anh ta, cuối cùng nụ cười đã vặn vẹo tới chẳng nhìn rõ, luẩn quẩn cùng giọng nói điên cuồng của anh ta chính là tiếng đập đầu vào bàn bôm bốp.

“Anh nên đi chết đi! Tạ Thanh Trình, anh nên bị chôn sâu xuống đất mục nát trong bùn với thứ tự tôn nực cười của anh đi! Anh nên—— Anh nên——“

Lời anh ta còn chưa dứt, chợt có giọng đã đổi tone truyền từ cửa tới, ngay sau đó một người lao vào túm lấy tay anh ta.

“Anh đang làm gì đấy?!!”

Tay Anthony còn chưa ngừng lại vì quán tính, lại đập mạnh bên thái dương Tạ Thanh Trình vào góc bàn một lần nữa, chớp mắt ấy cả thính lực cũng như bị đập choáng váng, Tạ Thanh Trình cố nâng mắt lên, máu trên trán chợt chảy thẳng xuống, chảy vào hốc mắt anh, khiến tầm nhìn của anh nhuộm một khoảng đỏ tươi.

Trong khoảng đỏ tươi ấy, anh trông thấy một người…

Anh vốn tưởng là Hạ Dư.

Nhưng không phải.

Người vào… Vậy mà… Lại là Trần Mạn.

Tạ Thanh Trình và Anthony cũng không biết cậu chàng vào nhà họ Hạ thế nào, rồi tìm thấy phòng này ra sao.

Trong cảnh hỗn loạn, Trần Mạn đã lao tới đây, chuẩn xác khống chế Anthony ngã xuống mặt đất, đôi mắt như bùng lửa, xem ra cậu chàng rất muốn đánh ngất Anthony trên đất luôn, có điều hiện giờ Trần Mạn đã không còn nóng nảy như năm đó nữa rồi.

Cậu cố dùng lý trí át cơn phẫn nộ bùng lên của mình xuống, nhanh chóng lấy còng tay sau thắt lưng ra, lách cách khóa tay Anthony lại, sau đó đứng dậy khỏi đất.

“Anh à! Anh không sao chứ?! Em đưa anh tới viện ngay đây… Em đưa anh tới bệnh viện liền…” Trần Mạn quay lại, tay chân luống cuống với vết thương trên trán của Tạ Thanh Trình, cậu lấy chiếc khăn tay họa tiết răng sói xanh trắng của mình ra, che trên miệng vết thương đầy máu tươi của Tạ Thanh Trình, “Em đưa anh xuống dưới.”

“Sao em lại tìm tới đây…”

“Mấy ngày nay em với Tạ Tuyết đều cảm thấy tin nhắn anh gửi trong thời gian này không phù hợp lắm, cũng biết lúc anh rời khỏi hội trường là có chuyện kì quái, càng nghĩ càng thấy sai… Sau đó bọn em lại tới nhà anh tìm anh, cũng không gặp được người, trên bàn sách còn phủ một lớp bụi nữa… Em nghĩ rằng… Em đã nghĩ rằng hẳn là anh ở nơi này… Tóm lại một lời khó mà nói hết được…” Trần Mạn run giọng nói, “Anh à, Hạ Dư có ức hiếp anh không? Có phải cậu ta… Có phải cậu ta…”

Tạ Thanh Trình lắc đầu, chặn câu hỏi của Trần Mạn lại.

Bờ môi anh đã chẳng còn chút huyết sắc nào.

Trần Mạn không dám chậm trễ, bảo: “Em đưa anh rời đi…”

Cậu chàng nghiêng đầu, gọi đồng đội của mình lên——

Đợi một lát, ngoài phòng truyền tưới tiếng bước chân, Trần Mạn hết sức cẩn thận lau máu trên trán cho Tạ Thanh Trình, nhẹ giọng nói: “Từ từ thôi, anh à, không sao đâu.

Giờ chúng ta đi ngay, đi ngay lập tức… Tiểu Trương, cậu tới giúp đi! Tiểu…”

Gọi một tiếng không được đáp lại, Trần Mạn ngẩng đầu lên trong nỗi lo lắng, nhìn thấy người đứng ngoài cửa phòng ngủ, nhất thời thay đổi sắc mặt.

Hạ Dư!

Hạ Dư mặc một chiếc áo măng tô đen cao cấp, đang âm trầm nhìn cảnh tượng trong phòng.

Ánh mắt cậu lướt qua Anthony, dừng trên mặt Trần Mạn một lát, cuối cùng tập trung trên người Tạ Thanh Trình.

Cậu nhìn chằm chằm vào trán Tạ Thanh Trình, dừng một lát, môi khẽ mở, lại nói với Trần Mạn: “Anh đang xâm phạm nơi ở của dân đấy, có biết không vậy, cảnh sát Trần.”

Đồng đội của Trần Mạn lúc này mới thở hổn hển lên tới đây: “Đội, đội trưởng.”

Vừa thấy Hạ Dư ở cửa đã lắp bắp kinh hãi: “Ủa? Lúc nãy chúng ta hỏi quản gia ông ấy bảo cậu ta không ở nhà mà, thế mà ông ta lại lừa cảnh sát!”

Hạ Dư chẳng thèm để ý tới, bước từng bước vào phòng ngủ, bên ngoài có bay ít tuyết, trên vai áo măng tô đen của cậu còn vương chút tuyết đã tan thành nước, cậu nâng tay lên, giữ đầu găng tay của mình, chậm rãi tháo găng tay ra, ném sang một bên.

Trong thời gian này, ánh mắt cậu cứ dán trên người Tạ Thanh Trình mãi chẳng dời đi nửa phân nào.

“Tôi mới từ bên ngoài về.”

Dừng một chút, lại nói: “Tôi cần một lời giải thích—— Mấy vị cảnh sát các anh vì sao lại ở trong nhà tôi.”

Trần Mạn: “Đây là lệnh lục soát.

Tự cậu xem đi.”

Hạ Dư không nhận lấy: “Anh cần tìm gì.”

“Có người tố cáo cậu cấu kết với Đoàn Văn, tuồn thuốc cấm phạm pháp vào thị trường phẫu thuật thẩm mĩ.”

“Vậy à, tôi nghĩ là tôi nên treo một bức tranh tôi đang nâng chén lập mưu với Đoàn Văn trong phòng khách thôi nhỉ, ít nhất phải cỡ m x m thì mới được, nếu không chứng cứ này cũng không hữu ích rồi.” Hạ Dư lạnh lùng đáp, “Có người tố cáo thì mấy anh có thể tùy tiện xâm phạm nhà dân lục soát à?”

“Cũng không chỉ có mỗi vậy…” Trần Mạn lạnh lùng nói, “Chúng tôi còn định vị được điện thoại của Tạ Thanh Trình đang ở chỗ cậu.”

“…” Hạ Dư im lặng một lát, “Để phá thiết bị chặn tín hiệu tôi thiết lập chắc tốn nhiều ngày lắm nhỉ.

Thật ra mấy người hẳn nên gọi điện cho tôi sớm một chút, hỏi tôi xem có phải Tạ Thanh Trình đang ở nhà tôi hay không, tôi sẽ trả lời thật lòng cho mấy người thôi mà—— Phải, đúng thế đấy.

Anh ấy ở chỗ tôi.”

Cậu tiến lên, sau khi quan sát vết thương trên trán của Tạ Thanh Trình ở gần rồi, cuối cùng mới chịu dời mắt đi, đặt ánh mắt lên trên người Trần Mạn một lần nữa.

“Anh ấy ở chỗ của tôi thì làm sao, luật pháp quốc gia không cho phép giáo sư Tạ – Tạ Thanh Trình ở lại nhà bạn cũ chữa bệnh à?”

“Cậu giam lỏng anh ấy——“

“Anh đừng ngậm máu phun người, cảnh sát Trần ạ, tôi không hề giam lỏng anh ấy, tôi đâu khóa cửa, cũng chẳng đóng cửa sổ, không hề hạn chế việc anh ấy đi lại, chuyện duy nhất tôi làm là chặn tín hiệu điện thoại của anh ấy thôi, bởi vì bác sĩ đề nghị anh ấy cần tĩnh dưỡng, mà mấy người thì phiền lắm, đơn giản vậy thôi mà.”

“Ý của cậu là anh ấy tự nguyện ở lại chỗ cậu lâu tới thế à? Cậu đừng có vô lí quá mức đi Hạ Dư! Hiện giờ anh ấy bị người của cậu đả thương tới mức này rồi… Mắt cậu mù hay sao mà không thấy vậy?!”

“Thấy rồi.” Hạ Dư hờ hững đáp, “Nhưng tôi cũng thấy anh đả thương bác sĩ tư nhân của tôi đấy, anh đang dùng bạo lực thi hành luật pháp đấy hả, cảnh sát Trần?”

“Cậu——!”

“Bác sĩ của tôi có thể xảy ra xung đột gì đó với giáo sư Tạ vì mâu thuẫn cá nhân, khi nãy tôi chưa tới cũng không biết tình hình cụ thể, nhưng còng tay của anh đang lóe sáng trên tay bác sĩ tư nhân của tôi kìa, trên mặt anh ấy còn bị thương nữa.

Chỗ tôi có camera theo dõi, hay là chúng ta thử đi xem video quay lại đi, xem anh đả thương anh ấy thế nào, anh ấy có phản kháng hay không nhé?”

Máu Trần Mạn sục sôi ùa lên mặt, nhất thời cậu chàng giận tới mức không nói nổi thành câu khỏi miệng.

Tạ Thanh Trình nhắm mắt lại, đầu anh ong ong lên chói tai không ngừng, như thể cảnh báo cơ thể đã tới giới hạn cao nhất rồi, anh nói với Trần Mạn: “Không cần tranh cãi với cậu ấy, em nói không lại cậu ấy đâu.

Đi thôi.”

“Nhưng mà…”

Tạ Thanh Trình cố gắng chống đỡ mình, cố hết sức dùng tư thái khiến người ta không nhìn ra vẻ chật vật, khiến bản thân thẳng lưng lên, chậm rãi bước về phía trước.

Anh không nhìn Tạ Ly Thâm, chẳng nhìn Hạ Dư, thậm chí còn không nhìn cả Trần Mạn.

Một mình anh miễn cưỡng đứng thẳng dậy bước về phía trước, bước qua hài cốt của chú rồng lửa nhỏ.

Chú rồng lửa nhỏ kia, lúc anh còn đang trân trọng cái chổi cùn của mình, Hạ Dư lại nhắc tới như một trò đùa với Tạ Ly Thâm… Anh bước qua, ngay cả nó cũng chẳng nhìn lại.

Trán chảy máu xuống không ngừng, tự tay anh che lại, máu chảy càng lúc càng nhiều…

Lúc anh đi qua bên cạnh Hạ Dư, không biết có phải anh nhìn lầm hay không, anh cảm thấy tay Hạ Dư hơi run lên nhè nhẹ, tựa như muốn nâng tay lên.

Nhưng cuối cùng Hạ Dư vẫn không động đậy gì.

Mà Trần Mạn đuổi theo, lại đỡ lấy anh: “Anh Tạ, em với anh cùng…”

Hạ Dư u ám lạnh lùng nói: “Anh không xem video quay lại à cảnh sát Trần? Không lục soát nữa rồi? Cứ thế định bỏ đi hả?”

Trần Mạn trợn mắt quay đầu lại: “Cậu nhớ kỹ cho tôi, người đang làm trời đang nhìn, chỉ cần cậu thật sự phạm tội thì cậu mãi mãi không trốn khỏi lưới pháp luật được đâu.”

Đáp lại của Hạ Dư là cong môi nở nụ cười lạnh hào hoa: “Tội gì? Tội lên giường với anh của anh à? Đúng rồi, tôi bảo anh này, lúc tôi làm chuyện đó với anh ấy, anh ấy cũng chẳng phản kháng gì cả, giờ chơi tình một đêm thôi cũng là phạm tội rồi?”

Trần Mạn gào lớn lên: “Hạ Dư, cậu nói bậy cái gì——!”

“Tôi nói bậy? Anh có thể xem video quay lại, xem mấy hình ảnh ấy rồi là anh sẽ biết ngay anh ấy hưởng thụ ở chỗ này của tôi thế nào mà.

Anh muốn bắt tôi chỉ e mỗi lúc đồng tính luyến ái là phạm pháp thì mới có lí do đấy.”

Mặt Trần Mạn vì nỗi phẫn nộ mà đã vặn vẹo.

Cậu chàng há miệng thở dốc, lại ngậm vào, lặp lại mấy lần, cuối cùng cậu chàng mới tìm được giọng nói của mình trong sự giận dữ ngút trời, kết quả cậu lại hỏi một câu chẳng hề liên quan gì tới nghiệp vụ của mình: “… Cậu mẹ nó vẫn còn thích anh ấy chứ gì? Hạ Dư?”

“…”

Trong phòng yên lặng.

Không chỉ mỗi Trần Mạn, Anthony cũng nhìn mặt Hạ Dư chằm chằm.

Thậm chí ngay cả tiểu Trương ngơ ngác rơi vào sương mù cũng nhìn cậu.

Chỉ mỗi Tạ Thanh Trình không quay đầu lại.

“Tôi nói rồi.” Hạ Dư chẳng có biểu cảm gì, “Giờ tôi với anh ấy chỉ là tình một đêm mà thôi.

Hứng thú của tôi dành cho anh ấy cũng có giới hạn.

Ở bên nhau hơn mười ngày, chút hứng thú vì oán hận lẫn nhớ lại chuyện xưa mới sinh ra này cũng hao gần hết rồi.

Anh muốn dẫn anh ấy đi thì đưa đi đi, cảnh sát Trần, đỡ tốn công tôi phải tự thân đưa anh ấy về.”

Mắt Trần Mạn đỏ đậm, sau hồi lâu mới run rẩy nói: “… Hạ Dư, cậu đúng là súc sinh…!”

Hạ Dư cười giễu một tiếng, cũng lười tốn nhiều lời với Trần Mạn, chỉ bảo: “Cảm ơn cảnh sát Trần đã khen ngợi nhé, phiền anh để chìa khóa ở lại.”

Cậu thong thả bước tới bên cạnh Anthony, vô cùng dịu dàng lại săn sóc đỡ Anthony đứng dậy, gập ngón tay, chậm rãi lướt nhẹ qua vết xanh tím trên mặt đối phương, ánh mắt sâu thẳm, như một chiếc hồ sâu chẳng thấy đáy: “Tôi phải mở khóa giúp người ta nữa chứ.”

Tạ Thanh Trình bị thương rất đáng sợ, Trần Mạn chẳng rảnh mà lằng nhằng với Hạ Dư nhiều làm gì, cuối cùng cậu chàng vẫn xoay người, mở còng tay ra giúp Anthony.

“Anh nhớ lấy.” Trần Mạn cắn răng nói, “Tôi không tha cho anh dễ dàng đâu.”

Anthony chỉ cúi đầu cười lạnh, cũng không nói nhiều.

Nhóm Trần Mạn rời đi.

Trong phòng lộn xộn này chỉ còn mỗi hai người Anthony và Hạ Dư.

Anthony vịn vào bàn, chậm rãi đứng dậy khỏi đất, lau máu trên tay mình.

Mà trong thời gian ấy, Hạ Dư chẳng thèm liếc anh ta một cái nào, chỉ cúi đầu nhìn mô hình rồng lửa nhỏ trên mặt đất.

Đuôi rồng lửa nhỏ đã vỡ, cơ thể cũng tan tành, ngơ ngác nằm nơi ấy như thế, vẫn giữ nụ cười ngây ngô chưa từng thay đổi, chỉ là nụ cười trên khuôn mặt cuối cùng đã vỡ tan rồi.

Cậu nhìn nó rất lâu, bắt đầu nhặt nó lên.

Anthony vứt khăn tay dính đầy vết máu loang lổ vào sọt rác, anh ta như đã chịu đủ trong ngày hôm nay rồi, thở hồng hộc: “Tôi về đây.”

Người ra tới cửa, lại nghe giọng nói phía sau vang lên u ám.

“Khoan đi đã.”

“…”

“Chuyện anh lợi dụng chức vụ của tổ chức tự tiện xông vào nhà tôi, tôi cũng chẳng so đo gì.

Nhưng mà——“

Hạ Dư đứng phía sau Anthony, ngắm nhìn mô hình rồng lửa nhỏ đã vỡ vụn kia, vẻ mặt nguy hiểm, u ám nói: “Khi nãy anh đã nói gì với Tạ Thanh Trình, có thể kể lại cho tôi nghe thử không? Bác sĩ An?”.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio