Sô Cô La Đen

chương 19: chương 19: sự kết thúc lại là một bắt đầu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Căn phòng cuối cùng...."

Thở hồng hộc sau khi chạy liền phút hết cả tầng lầu, Dương Phong ngừng lại, dựa người vào cánh cửa gỗ sơn bóng to đùng trước mặt. Một cánh cửa được chạm khắc tinh tế, hằn in những nét khéo léo từ bàn tay người thợ đã tỉ mỉ, tốn khá nhiều công sức. với con mắt nhìn của mình, hắn có thể khẳng định rằng cánh cửa này không phải một thứ bình thường mà có thể nói là vô giá trị....Điều này khiến trong lòng Dương Phong chợt tò mò. Nơi đây vốn dĩ gọi là tập đoàn nhưng thật chất vẫn là một công ty nhỏ. Mà một công ty nhỏ thì lại tại sao lại phải tốn nhiều chi phí cho những thứ không đáng có thế này...

RẦM!!!

Hai cánh cửa đột ngột mở tung, đập mạnh vào hai bên tường. Cái thế đang đứng ngước lên và chăm chú nhìn từng chi tiết của cánh cửa nahnh chóng được thay thế bởi một pha hành động, Dương Phong bị hất mạnh, té nhào ra đất, gương mặt hoa mỹ chạm vào nền nhà gạch bóng loáng..... Dáng vẻ hắn lúc này thật không nên để ai nhìn..và cũng vì thế mà trong tích tắc, hắn lại mong đây không phải căn phòng mà Hàn Nhi đang bị nhốt. Nếu để cô ta nhìn thấy hắn trong bộ dạng thế này thì... thật hắn không dám nghĩ xa hơn tới cái viễn cảnh đó nữa

Một bóng người chạy vụt ra từ căn phòng trong bộ dạng hớt hải. Chạy đến chỗ Dương Phong, đụng trúng ngay hắn thì khựng lại. Cúi nhanh gương mặt xuống, và mặt đối mặt, hai đôi mắt nhìn nhau chăm chăm. Một bên thì tỏ vẻ thất vọng, một bên thì lại nhíu mày khó hiểu..

"Dương Phong..."

Nụ cười méo mó để hờ trên môi, quả thật rất mất mặt. Ánh mắt cố lảng đi chỗ khác rồi dừng ại trước một khung cảnh hỗn độn. Hình ảnh bộ bàn ghế sofa cái đứng cái nghiêng, mảnh vỡ của những chiếc lọ thủy tinh trang trí , cả chiếc đèn đọc sách trên bàn làm việc cũng chỉ còn trơ trọi chân đế. Trên sàn nhà, đám người mặc áo đen đang lồm cồm ngồi dậy, nhìn ra phía Hàn Nhi...

Dương Phong vừa lồm cồm đứng dậy phủi phủi bộ quần áo thì bọn người áo đen cũng đang xông tới. Không hề nói năng gì, gương mặt chỉ thoáng chốc đanh lại, rồi nhanh chóng, hắn nắm lấy cổ tay Hàn Nhi kéo chạy đi. Hàn Nhi cũng gồng sức mình chạy, nó không hề biết đôi chân nó đang sưng tấy lên vì nãy giờ đấm đá với bọn kia

Phía sau càng lúc càng nhiều người đuổi theo. Vừa đúng lúc, chiếc thang máy đang chờ đến, cả hai nhanh chóng cả hai chạy vào, ngón tay Dươgn Phong không ngừng bấm liên tục vào chiếc nút trong thang máy, cùng ánh mắt lo lắng, theo dõi xung quanh.

"Nhanh nào.. nhanh nào.."

Khi cánh cửa thang máy khép lại cũng là lúc lũ người áo đen đến cận kề...

Coi như thoát nạn trong gang tấc, cả Dương Phong và Hàn Nhi đều ngồi phịch xuống đất cùng một lúc, gương mặt Hàn Nhi trở nên trắng bệt...

Mệt quá!!

"Cô không sao chứ?"

Kèm theo ánh mắt lo lắng, hắn mở lời hỏi thăm Hàn Nhi khi nhìn thấy gương mặt nó trắng bệt. Hiếm khi nào nó lại lâm vào hoàn cảnh tệ thế này, có lẽ dạo này nó suy nghĩ quá nhiều, nhiều vấn đề đến với nó quá dồn dập, có thể tinh thần không ổn cũng ảnh hưởng đến thể chất của nó chăng??

Không trả lời

Hàn Nhi chỉ ngước lên nhìn phớt xung quanh, cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn. Rồi lại nhẹ nhàng nhịp thở đều dần từ từ....

Đến lúc trở lại bình thường, nó giơ bàn tay của mình lên, rồi mỉm cười nhạt. Cái thứ trên tay nó là một thứ khiến nó lâm vào hoàn cảnh trớ trêu này. Cái cảm giác sống mà phải dè chừng cũng từ cái thứ này mà ra cả... Cũng vì cái thứ này mà nó phải tốn boa nhiêu công sức của "miệng lưỡi" mới có được trong tay....

Nghĩ đoạn, nụ cười trên miệng nó vội tắt rồi thay vào đó là ánh mắt sắc lạnh nghiêm nghị, chỉ chăm chăm vào mỗi cuộn phim.

"Cực kỳ hứng thú đấy, ông có muốn nhìn thấy vẻ mặt của Âu Lạc Thiên khi bị chính người của mình phản bội không?"

"Ý cô là...."

"Nói thật thì tôi cũng không giàu có gì, thậm chí hằng ngày lại phải đi kiếm tiền.. Tôi cũng muốn kiếm chút đỉnh nào đó..."

"Chẳng lẽ..."

Giọng chủ tịch Hoàng ngập ngừng, ông ta đã ngờ ngợ hiểu ra được ý của nó, nhưng lại muốn chính miệng nó nói ra. Đôi mắt chăm chú vào nét mặt và từng lời nói. đối với ông ta mà nói, Hàn Nhi vẫn còn chút gì đó phải nghi ngờ....

"Việc đưa hình tôi lên báo lần trước, phải cảm ơn ông nhiều. Vốn dĩ tôi cũng muốn dùng cái cách nổi tiếng rồi mới có thể kiếm nhiều tiền. Và Âu Lạc Thiên thì lại là một nguồn lớn..."

Ánh mắt nó tỏ vẻ đắc ý, hoàn toàn không có hạt sạn nào trong từng lời nói của nó. Nở một nụ cười ngang miệng cho tặng thêm vẻ xảo trá và mưu toan, nó đang trông chờ vào câu nói tiếp theo..

"Vậy giờ cô muốn sao?"

(P/s: Sau khi kế hoạch lấy lại cuộn phim thành công, đương nhiên Hàn Nhi sẽ hành động, và kết quả như ở trên mọi người đã đọc... mình chỉ muốn tóm gọn lại khúc này thôi...)

Không chút do dự, đôi tay nó bắt đầu hoạt động, tìm mọi cách phá hủy cuộn phim đó, từ cấu xé hay vò nát. Loạt hành động có hơi hướng quá khích này khiến Dương Phong chỉ kịp tròn mắt giật mình khi kịp nắm bắt được hành động và nét biểu hiện trên gương mặt nó lại khác nhau. Hành động thì mạnh mẽ nhưng gương mặt thì lại bình thản, không một chút niềm ưu tư hay khoái trá nào...

"Chuyện gì vậy?"

Cầm lấy một miếng phim nhỏ nhàu nát đưa lên chỗ ánh đèn.. phải nhìn kỹ dữ lắm mới có thể nhìn thấy được hình ảnh. Đôi mắt đang nheo lại bỗng nhiên mở to hẳn ra, là hình của Thiên ka và Hàn Nhi, những bức anh của điệu nhảy lúc nãy...

Bầu không khí trở nên căng thẳng hơn bao giờ hết. Khuôn mặt vốn bình thản của Hàn nhi bữa nay lại chất chưa nét nghiêm nghị, có chút gì đó u buồn, cũng khiến Dương Phong chỉ ngồi nhìn chứ không thể hỏi thêm điều gì..

Bất giác, nụ cười nhẹ đột nhiên hiện diện trên môi, ánh mắt tạo thành một người cong của sự vui sướng..

"...Âu Lạc Thiên, anh ta không sao chứ.."

Giọng nói ngang ngang vang lên, nó cũng vừa chợt nhớ ra trong vụ việc lần này, Lạc Thiên cũng là người bị hại. Và cũng nhờ câu hỏi của Hàn Nhi khiến Dương Phong mới chợt nhớ ra, đáng lẽ nãy giờ phải nên gọi điện thông báo tình hình rồi....

Nhìn dòng tin nhắn trên màn hình điện thoại, ông Lý đứng phía sau lưng đưa tay chạm nhẹ vào vai Lạc Thiên, khiến cây bút vừa đặt vào tờ giấy in chữ dày đặc còn thơm mùi mực kia vội khựng lại. Lạc Thiên ngước lên nhìn nét mặt của người ngồi phía đối diện, khuôn mặt vẫn còn nở nụ cười thỏa mãn....

"Xin lỗi, tôi không thể kí được..."

Dứt lời, tờ giấy trắng đó được Lạc Thiên cầm lên và xé ra làm hai trước ánh mắt bàng hoàng của người thuộc tập đoàn Quang Lâm. Ông ta cứng họng, nhìn Lạc Thiên khó hiểu...

Anh bước ra khỏi căn phòng, nếu lúc nãy tin nhắn không đến kịp thì có lẽ bây giờ người đang thất thần đằng kia chính là anh. Vốn đã cố gắng kéo dài thêm thời gian thế mà tin nhắn lại lâu hơn anh tưởng tượng, xém chút nữa thì hối hận không kịp rồi. Giao hết mọi việc lại cho ông Lý, vội lấy chiếc áo khoác vest rồi anh đi thằng ra cửa, anh có chuộc hẹn với mọi người

"Tụi này đi trước đây, lát gặp sau nhé"

Sau khi đã yên vị trong xe, vừa nhắn tin cho Lạc Thiên xong, Dương Phong cũng vội vàng gọi cho Khang Luân để thông báo mọi việc

Khác với thái độ vui vẻ, niềm nở của DUơng Phong, thì sau khi nghe câu nói lạ lùng, đầy ẩn ý của thằng em, Khang Luân bất giác chột dạ, chẳng lẽ đi chung một chiếc xe hay sao? Giờ tên này nói "đi trước" là thế nào??

"Này, thằng kia, khoan đã......A... Chị Nhi, Chị thoát rồi sao, chị không sao chứ?"

Hai giọng nói lệch tông vang lên cùng lúc, tạo thành một âm thanh chói tai khó nghe. Nhăn mặt, Dương Phong đưa chiếc điện thoại đưa ra xa khỏi tai mình, không khéo sẽ bị hủy hoại bởi cái thứ âm thanh này mất

"Quân Như..."

Nó nhướn mày sau khi nghe giọng nói vang lên trong điện thoại

"Ừ, em cô đó..."

"Sao con bé lại ở đây?"

"Lát gặp nhau rồi sẽ biết"

"Thôi khỏi tôi không muốn gặp đâu"

Đưa đôi mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ. Khung cảnh nhộn nhịp đêm noel hiện lên trong mắt. Hàn Nhi thích thế này, nó thích nhìn thấy sự hiện diện của người khác nhưng không muốn người khác biết đến sự hiện diện của mình. Thích nhìn thấy nhiều hình ảnh nhộn nhịp nhưng lại ghét cái thứ âm thanh hỗn loạn của cái nhộn nhịp đó. Tất cả thật mâu thuẫn với nhau, cũng giống như việc, nó nhớ Quân Như nhưng lại không muốn đi gặp con bé, gặp rồi con bé sẽ lại ồn ào, sẽ huyên thuyên đủ thứ...

"Này này, lái xe mau đi"

Đưa tay đập bôm bốp vào người Dương Phong sau khi ánh mắt nó nhìn thấy những hình ảnh phía sau lớp cửa kính. Bọn người áo đen từ bên trong công ty chạy ra, ngó dáo dác xung quanh, có lẽ bọn họ không thấy gì bên trong xe nhưng chạy đi vẫn là cach tốt nhất

Vội cúp máy trong khi đầu dây bên kia vẫn còn hai giọng nói vang lên cùng lúc, mang hơi hướng của một trận cãi vã. Dương Phong quăng chiếc điện thoại ra dãy ghế phái sau rồi nhanh chóng rồ ga chạy nhanh, để lại sau lưng làn khói bụi khiến đám áo đen vừa kịp nhận ra thì cũng chỉ kịp hưởng trọn làn khói, ho sặc sụa

"Về nhà tôi...."

Một giọng nói nhỏ đầy sự mệt mỏi, đôi chân nó hôm nay như đang muốn tách rời khỏi cơ thế. Dạo này không những nhiều việc phải làm., mà lại có nhiều việc phải suy nghĩ, khiến sự mệt mỏi của tinh thần ảnh hưởng đến cả thể chất..

Lời nói vừa định thố ra ngoài thì lại phải nuốt ngược vào trong khi Dương Phong nhìn thấy sự mệt mỏi của Hàn Nhi, nhìn thấy cái hành động nhích người ngồi dựa lưng vào ghế, nhắm hờ đôi mắt...

Sau khi bị bỏ rơi, cả Khang Luân và Quân Như đi lang thang trên đường - một nơi đông đúc người qua lại, đầy ánh đèn chớp nhoáng. Ai cũng nhìn chằm chằm vào cả hai như xem bọn họ là những sinh vật lạ khi mà .. nãy giờ xung quanh mọi người đang vui vẻ, những cặp đôi yêu nhau cười hạnh phúc thì " cặp đôi" này lại thay phiên nhau biểu lộ đủ mọi cảm xúc hỉ nộ ái ố, mà xem ra phần "nộ" có lẽ là nhiều nhất

"Tại sao chị Nhi lại thế nhỉ?"

Con bé xụ mặt xuống, miệng nãy giờ chỉ nói mãi một câu khiến Khang Luân lúc đầu còn khó hiểu hỏi đi hỏi lại vì tò mò nhưng về sau anh cũng bỏ mặc con bé mà đi trước. Mải lo quẩn quanh cái suy nghĩ của mình, không biết Quân Như đã va chạm với biết bao nhiêu người, thậm chí con bé tập trung đến độ chắc chẳng hề biết mình có đụng người khác hay không

"Này, hay là chúng ta đi chơi luôn đi, hôm nay là Noel mà"

Gương mặt chợt giãn ra rồi nụ cười tinh nghịch hiện lên trên môi. Con bé vừa nảy ra một kế hoạch thú vị không kém cái kế hoạch qua nhà chị mình trước đó..

"Tôi bận rồi"

Kéo nhẹ chiếc áo khoác da bên ngoài che đi chiếc cổ cho đỡ lạnh, Khang Luân cố lờ đi con bé, sải những bước chân nhanh và rộng, cố len lỏi vào trong dòng người đông đúc kia. Vốn dĩ trong lòng vẫn còn cảm thấy bực bội vì bị thằng em chơi một vố to tướng như thế, và giờ thì lại bị vướng chung với một con "nhóc" nói nhiều như thế này... Chẳng lẽ Noel năm nay của anh sẽ kết thúc trong vô vị thế này hay sao

"Đi mà.. đi với tôi đi mà.."

Quân Như vội chạy nhanh theo sau lưng Khang Luân, cố gắng nài nỉ với khuôn mặt mếu máo. Giọng nói dịu dàng và nhẹ nhàng nhất có thể, nhưng phần lớn giọng nói đầy hoa mỹ ấy càng lúc càng bị loãng ra trong sự vùi dập của âm thanh ồn ào xung quanh, và tệ hại hơn lại khiến cho Khang Luân cảm thấy như có con gì cứ vo ve mãi bên tai...

Quay sang phía Quân Như, trừng mắt giận giữ nhưng miệng thì lại méo mó. Cái điệu bộ vừa bực tức vừa van xin Quân Như hãy tha cho anh lần này khiến con bé lại mỉm cười đầy nghịch ngợm, lém lỉnh. Sao cô "nhóc" này lại vô tư đến cái độ này nhỉ.... Cô ta không cảm thấy bực bội hay sao vậy chứ..

Vẫn thấy không ổn, Quân Như lại chạy ra phía sau lưng đẩy đẩy anh đi nhanh về phía trước - nơi có một quán cà phê đông khách, nhôn nhịp...

"Đây là lần đầu tiên tôi về nước đấy, cũng không có bạn ở bên này, anh cũng là người bạn đầu tiên của tôi đấy"

Giọng nói đầy tính chất PR và thỉnh cầu khẩn khiết, kéo dài như nhựa khiến Khang Luân ngán ngẩm nhăn mặt...

"Này..."

Anh hét lớn khi bị Quân Như đẩy đẩy từ phía sau khiến gương mặt mỹ miều ấy ập ngay vào chiếc cửa kính trong veo của cửa hàng. Cười xuề xòa, rồi con bé kéo nhanh Khang Luân ra, đẩy cả người anh bước vào trong quán. Cơ thể nãy giờ cứ bị tác động mạnh từ những cái hành động, kéo đẩy liên tục khiến Khang Luân cũng miễn cưỡng bước vào quán cà phê... nhưng khuôn mặt thì lại biểu lộ rõ ràng sự không đồng tình...

.

Ở đâu lại chui ra một cô gái lai lịch bất minh thế này, lại còn tự nhận là em gái của Dương Hàn Nhi. Tính cách thì lại tự nhiên, vô tư lự đến độ có thể nói là kỳ lạ. Và quan trọng nhất là tại sao cô ta có thể đi chơi với người lạ như thế này. Chưa biết đối phương là người tốt hay xấu mà đã rủ đi chơi...

Nghĩ đến đây Khang Luân chợt phì cười, khuôn mặt góc cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ có nét gì đó vừa bụi bụi vừa lịch lãm khiến bao nhiêu ánh mắt tò mò xung quanh đều đổ dồn về phía chỗ anh và con bé đang ngồi mà không thể nào rời mắt khỏi. Quân Như thì vẫn đang hí hửng chăm chú vào quyển menu rồi lâu lâu lại ngưới lên lẩm nhẩm thứ gì đó trong miệng. Một nét vô cùng.. con nít

Chiếc xe đỏ dừng lại trước khu phố hiu quạnh, gió thổi nhè nhẹ qua mơn man da thịt, xung quanh đều yên ắng đến kì lạ, chắc có lẽ mọi người đã đổ dồn về hết trung tâm thành phố mà chơi đùa rồi. Nơi đây chỉ còn lại những ánh đèn đường đủ làm sáng trưng một cụm nhỏ, cùng tiếng là cây xào xạc.

"Cô chắc không muốn đi chơi chứ, hôm nay là Noel mà..."

Hắn cũng vừa chợt nhớ ra hôm nay là Noel nên đã buộc miệng hỏi khi thấy Hàn Nhi đang có dấu hiệu bước xuống xe

"Không...." - nó quay sang nhìn Dương Phong hơi ngập ngừng một chút. THoáng thấy gương mắt hắn vẫn mong chờ gì đó nhiều hơn từ " không", Hàn Nhi tiếp tục " tôi không thích những ngày thế này"

"Tại sao?"

"Cậu thấy tôi có dư thời gian cho những việc xa xỉ này hay sao chứ.."

Nửa người còn ngồi trong xe, nửa người đang ở ngoài đường, nó quay đầu lại trả lời một chắc gấp gáp..

"Từ mai tôi không thể đi học nữa..."

Đôi mắt băn khoăn của em buồn

Đôi mắt em như muốn nhìn vào tâm tưởng của anh

Anh không muốn giấu em bất cứ điều gì

Chính vì thế mà em không biết gì tất cả về anh....

"Từ mai tôi không thể đi học nữa..."

"Tại sao?"

"Cô không buồn à?"

"Câu trước với câu sau của cậu không liên quan gì đến nhau..."

Hàn Nhi chỉ nhún vai khó hiểu. Nhưng rồi mặc kệ câu nói vừa rồi của nó, Dương Phong vẫn mãi huyên thuyên về cái vấn đề " nó có buồn hay không và lý do để nó PHẢI buồn"

"Từ nay tôi sẽ không có mặt ở trường nữa, nên chắc cô sẽ nhớ tôi lắm, đừng buồn quá nhé"

Nhích người sang chiếc ghế kế bên, gần kề Hàn Nhi, hắn tựa cằm mình lên thành cửa, cười ngạo nghễ khi âm cuối cùng của câu đó vừa dứt. Có lẽ tự bản thân Dương Phong cũng cảm thấy câu này hơi nực cười. Huống gì đến Hàn Nhi, nghe đến đây mà nó muốn buồn nôn. Tên này bữa nay ăn nhằm cái gì chắc hay tại lúc nãy té ra đất, cái đầu va chạm trúng chỗ nào rồi chăng??..

Gương mặt méo xệch cùng hành động khinh khỉnh trước câu nói vừa rồi... "Không có chuyện đó đâu, cậu đừng lo lắng quá làm gì"

Đáp lại bằng một câu trả lời với gương mặt bình thản, giọng nói nhẹ như ngọn gió thoảng qua nhưng lại đủ khiến đối phương đông cứng ngay tức khắt, nụ cười trên môi cũng vì thế mà tắt hẳn. Cái viễn cảnh đầy màu hồng cùng với sự đùa cợt của hắn cũng sụp đổ hoàn toàn...

"Ngược lại tôi sẽ sống rất vui, sống tốt bù lại cho những ngày vừa qua bị cậu làm cho tôi từ tệ đến hại.."

Câu nói dồn dập khiến Dương Phong cả người như khuỵu xuống. Cứ tưởng như hang trăm mũi tên đang bay thằng vào người. Dù biết rằng, thời gian qua Hàn Nhi mệt mỏi nhưng có phải là do hắn hoàn toàn đâu chứ. Và cũng không nên nói thẳng như thế này để rồi khiến hắn cảm thấy như bị ai đó khoét một lỗ ngay tim....

"Tôi làm cho cô từ tệ đến hại bao giờ?"

Hắn cố gắng lên giọng để biện minh cho những lời hoàn toàn không đúng sự thật vừa rồi..

Chiếc điện thoại để trên xe sáng đèn, rung lên liên hồi. Vội vàng quay sang nhìn, màn hình hiện lên dòng chữ " Quản gia Chu" thì sắc mặt Dương Phong thay đổi hoàn toàn. Một nét suy tư dần dần hiện hữu trên gương mặt cùng cái vẻ gì đó khiến người đối diện phải chăm chú nhìn vì khó hiểu. Rồi nhanh chóng, hắn chuyển người về phía tay lái, nhìn chăm chăm Hàn Nhi rồi thở môt cái hắt nhẹ…

"Cô nghỉ ngơi đi, tôi không làm phiền nữa"

Rồi chiếc xe nổ máy, ánh đèn xe rọi một đường thẳng sáng trưng về con đường phía trước. Cậu này khiến Hàn Nhi cảm thấy hơi lạ, cả đến hành động gấp gáp dứt khoát đó cũng rất lạ. Hiếm khi nào nó và Dương Phong gặp nhau thế này mà người bỏ đi trước là hắn lắm, và thậm chí hầu như toàn là nó kết thúc cuộc đối thoại. Thế mà lần này…

"Cảm ơn..."

Cũng chẳng muốn kéo dài cuộc đối thoại này chút nào, nói vội vàng và có phần lí nhí. Hàn Nhi cũng quay đầu bỏ đi về hướng nhà mình

"Cho tôi một ngày..."

Từ lúc chiếc điện thoại ấy sáng lên và hiện lên dòng chữ đó. Dương Phong cảm thấy rằng nếu chuyện này bây giờ hắn không làm thì có lẽ sẽ không thể nào làm được nữa. Thế nên, câu nói đã vô tư vang lên mà không chút ngập ngừng, thậm chí thay thế vào đó lại là một sự kiên định, quyết tâm

Tên này to gan, lại chuyện gì nữa đây...

Khựng ngay bước chân, quay người sang nhíu đôi mày thay cho câu hỏi "chuyện gì?"

"Ngày mai... cho tôi một ngày nhé, chi tiết thì sáng mai tôi sẽ nhắn tin cho, nhất định phải đi đấy..."

Dương Phong tuôn ra một trào mặc kệ cho gương mặt nó nhệch ra từ từ. Rồi không chờ câu trả lời, Dương Phong rồ ga, chiếc xe chạy nhanh mất hút chỉ còn lại hai ánh đèn đỏ phía sau xe lờ mờ. Chiếc điện thoại vẫn luôn nhấp nháy ánh đèn. Cuộc gọi đến.. cuộc gọi lỡ cứ từ từ thay phiên nhau hiện lên.

Đảo ánh mắt sang chiếc điện thoại đang nhấp nháy liên tục, Dương Phong không thể nào thoát khỏi sự bồn chồn lo lắng. Lái xe với một tốc độ kinh hoàng trên con đường đông đúc của đêm Noel chỉ với một tay, Dương Phong lái xe nhưng tâm trạng hắn lúc này không chú tâm vào việc đó. Một cảm giác mơ hồ. Chính vì cái cảm giác đó, hắn không muốn bắt điện thoại... Gác nhẹ tay còn lại trên thành kính bên cạnh, chiếc đầu nghiêng nhẹ tựa lên đôi bàn tay mở rộng, ôm hết gần vùng trán. Ánh mắt mãi nhìn thằng về một hướng phía trước trong sự vô định.....

Nhắn tin

Điện thoại...

Cửa hàng bảo hành...

Hàn Nhi chắc lưỡi, lắc đầu bước đi vào trong nhà, biết trước rằng ngày mai sẽ chẳng có vụ đó xảy ra. Xem ra từ bây giờ nó có thể thoát khỏi mấy cái vướng bận khó chịu này rồi nhưng tại sao lại cảm thấy nó một cái gì đó đè nặng bên trong lồng ngực thế này. Thật khó thở, Hàn Nhi bước vào tay, hai bàn tay không ngớt đập thùm thụp trước ngực....

Thay ngay bộ đầm đó ra, Hàn Nhi tắm rửa rồi mặc vào bộ quần áo thường ngày mà nó vẫn rất thích, vẫn cảm thấy thoải mái hơn tất cả. Chiếc quần thể thao rộng thùng thình cùng chiếc áo thun trắng. Nhưng vì trời lạnh nên khoác thêm chiếc áo lạnh bên ngoài. Một bộ đồ trên cả tuyệt vời.

Đôi bàn tay giữ nhẹ chiếc khăn vò vò mái đầu ướt nhẹp, những loọng tóc dính đầy nước xõa nhẹ xuống mặt do chưa được chải gọn gàng. Đặt người ngồi xuống chiếc bàn nhỏ góc nhà, bật chiếc đèn ngủ nhỏ lên, chỉ đủ để làm cảnh vật xung quanh sáng lên một chút . Nó còn nhiều việc phải tính toán....

Sáng hôm sau:

Sau một đêm ngồi suy nghĩ, Hàn Nhi quyết định đổi sang một căn nhà khác. Một căn nhà nhỏ ở khu phố khác, càng xa nơi này càng tốt. Vì bây giờ mà nói, việc gia đình nó tìm ra nơi này chỉ còn là vấn đề thời gian, có thể mai hoặc cũng có thể là mốt, sẽ nhanh thôi...

Nghĩ là làm, Hàn Nhi cúp học hết nguyên ngày hôm nay để giải quyết chuyện tìm nhà mới của nó. Đi từ sáng đến giờ, đến biết bao nhiêu nơi với lời hướng dẫn của chị nhân viên tại môi giới nhà đất. Hàn Nhi mệt lữ người mà vẫn chưa ng ý được căn nào. Ánh nắng trưa gay gắt, hắt hơi nóng xuống mặt đường, kèm theo những ngọn gió hanh khô thổi qua khiến cho những lá cây xào xạc đung đưa. Ngọn gió không giúp người ta mát được bao nhiêu cả mà chỉ khiến thêm bực bội. Đứng tựa lưng vào gốc cây, đưa tay quệt nhẹ giọt mồ hôi trên trán đang có nguy cơ rơi xuống bờ má nóng hừng hực, ửng hồng lên. Đôi mắt nó đang bận nheo lại, chăm chú vào tờ giấy ghi địa chỉ nguệch ngạc mà nó vừa được cung cấp bởi chỗ môi giới nhà đất, đây là căn thứ ....

Phố Lăng Tuyền

Một con phố hiện đại, cách nhà cũ của nó chừng phút đi bộ và qua trạm xe buýt, một nơi khá xa và cách ly với trung tâm thành phố. Tĩnh lặng, sạch sẽ, hiện đại, xung quanh toàn những căn biệt thự tầm thấp với sân vườn rộng lớn, được coi là sự lựa chọn hàng đầu cho của các bậc chủ tịnh, con nhà giàu khá giả...Một nơi thích hợp cho việc tịnh dưỡng.

Cầm tờ giấy trong tay, quả thật Hàn Nhi cũng đã nghĩ rằng nhân viên kia đưa nhầm địa chỉ chăng? Ngôi nhà với tiêu chuẩn nhỏ gọn, giá rẻ, không cần đẹp xấu mà nó đưa ra không thể nào nằm trong phố Lăng Tuyền này được. Lặng người đi khi đứng trước căn nhà có địa chỉ hệt như trong tờ giấy, nó vỡ lẽ ra thì ra đây chính là lí do mà chị ta đưa nó số nhà này. Tọa độ ở giữa khu phố hiện đại, len lỏi giữa hai căn nhà với sân vườn rộng, đẹp mắt với hàng rào bao quanh, điều này góp phần cho giá trị của căn nhà nhỏ xíu nằm giữa trở nên nhỏ bé thêm...

Căn nhà với gam màu trắng, nổi bật lên những đường vằn màu đen cũ kĩ...Những ai đi sơ nhìn qua có thể chắc mẩm trong đầu nghĩ rằng " Đó chắc chắn là một ngôi nhà bỏ hoang" với chiếc sân nhỏ xíu nhưng gần như đã bị cỏ mọc cao che phủ toàn bộ...

Không suy nghĩ nhiều, đây chính là căn nhà mà nó cần, vị trí khá tốt, dù nhìn có hơi um tùm nhưng qua bàn tay nó thì sẽ sạch sẽ lại nhanh thôi, giá cả thì chỉ hơi mắc so với những căn trước nhưng đây là là căn nhà ổn nhất. Diện tích lại rộng rãi, có thể khiến ấy đứa em ngủ thẳng người, không phải tranh giành chỗ của nhau nữa

Nhanh chóng làm xong các thủ tục cần thiết. Hàn Nhi và mấy đứa em dành hết cả nửa ngày còn lại để sửa chửa và dọn dẹp lại căn nhà...

Lúc hoàn thành xong cũng là lúc mặt trời sắp lặng. Buổi trưa, trời nắng càng gay gắt càng nóng bao nhiêu thì buổi chiều trời lại mát mẻ bấy nhiêu. Cảnh hoàng hôn khiến cho cả một vùng rộng phía Tây nhuộm một màu hồng tím yên bình. Thả người xuống phía trước cánh cửa, miệng kề chai nước tu ừng ực. Những đám mây màu hồng cam đua nhau bay thi trên bầu trời khiến Hàn Nhi mải mê ngắm nhìn, chăm chú đến độ dòng nước thanh mát đang chảy trong miệng lại trào trở ra ngoài... nó sặc sụa, ho liên hồi, đôi mắt rưng rưng nước..

Hàn Nhi...

Cũng có lúc hậu đậu thế này sao??

"Ngày mai... cho tôi một ngày nhé, chi tiết thì tôi sáng mai tôi sẽ nhắn tin cho, nhất định phải đi đấy..."

Lời nói cuả Dương Phong tối qua đột nhiên lại vang vọng bên tai.. Khiến nó cảm thấy hơi lo lắng một chút. Vốn dĩ điện thoại nó vẫn còn để ở chỗ bảo hành, vậy thì làm sao mà nhận được tin nhắn. Và cái mà nó bồn chồn, lo lắng nhất là tính cách Dương Phong thì có lẽ hắn sẽ đợi đến khuya. À không, nó có đang quá đề cao Dương Phong không nhỉ? Không ai vì một đứa như nó mà có thể chờ cả đêm như vậy...

"Phong... Dương Phong à? Anh không sao chứ?"

Đã gần h đêm, Dương Phong đến đây đã hơn nửa tiếng rồi, sau tiếng cờ đợi cộng đến cả việc hắn đã đến tận nhà dể tìm Hàn Nhi nhưng lại chỉ thấy căn nhà im ỉm với ổ khóa to tướng trước cửa. Dương Phong sụt lùi bước chân, ánh mắt vô hồn đờ đẫn nhìn vào ngôi nhà..

Thời gian hoạt động của các quán club hoạt động là về đêm.. Do đó không lạ gì khi giờ này DUơng Phong lại ở trong đây, để gải quyết mọi chuyện của hắn, để giải quyết cái ngày tự do cuối cùng….

Ánh mắt mơ màng, lơ đễnh nhìn xung quanh, không có điểm dừng nào cả, chỉ nhìn chỗ này nhìn chỗ kia nhưng hắn lại không nhận thức được mọi việc đang diễn ra ở xung quanh. Cả tiếng hỏi thăm của mấy cô gái ỏng ẹo bên cạnh cũng chẳng khiến hắn bận lòng.

Tì khuỷu tay lên mặt bàn, bàn tay cầm chiếc ly rượu vàng óng ánh đung đưa trước mặt. Cái màu vàng sậm của rượu hòa lẫn vào màu sắc của những ánh đèn sặc sỡ xung quanh. Tiếng nhạc xung quanh lúc xập xình, lúc dồn giã khiến Dương Phong mệt mỏi hơn, hắn thả ly rượu xuống bàn va lên tiếng cốp to tướng... Nhìn hắn lúc này bất cần và kệnh kiệu đến khó gần... Nghĩ lại những việc xảy ra hôm nay, Dương Phong bật cười, hắn cười cho cái sự tin tưởng ngu ngốc của mình..

Rượu uống vào sẽ say... Bữa nay hắn uống toàn rượu mạnh, thế mà hắn đã uống từ cái loại nước sóng sánh màu vàng sậm, đến cả màu đỏ. Vậy mà cái hắn nhận được chỉ là cái hơi rượu cay nồng sốc lên tận mũi, vị đắng đắng ở đầu lưỡi chứ chẳng say được miếng nào. Nụ cười trên miệng tắt hẳn, hắn đứa vội ly rượu lên miệng, chạm vào đôi môi khô khốc khi mà cùng một lúc lại phải tiếp nhận quá nhiều men rượu....

Sáng hôm sau, Hàn Nhi vẫn đến trường như thường lệ với một tâm trạng cực kỳ khả quan. Vấn đề mà nó quan tâm lo lắng bấy lâu nay đã được giải quyết.. Nhẹ lòng hẳn

Vốn dĩ ngôi trường buổi sớm luôn nhìn thấy những cậu ấm cô chiêu gương mặt đờ đẫn còn mơ ngủ, đi vào trường như thả lỏng toàn thân bước nhẹ hẫng. Như thể chỉ cần một cơn gió nhẹ thổi qua là ai cũng bị cuốn phăng hết đi.

Thế nhưng ….

Bữa nay thì lại khác, bước vào trường thì Hàn Nhi lại bị một trận cuồng phong khủng khiếp vô hình cuốn phăng đi. Một nhóm những cô cậu học sinh cứ chạy ra chạy vào như đi báo tin, khiến gương mặt Hàn Nhi chỉ trong chốc lại trở lại vẻ bất cần, điềm tĩnh thường ngày

“Đi thiệt rồi sao?”

Bước đi chậm rãi vào lớp, hầu như nó chưa một lần ngẩng đầu lên từ lúc nghe thấy bọn học sinh trong trường bàn tán về chuyện Dương Phong. Cũng phải, Kỳ Dương Phong vốn là một người đẹp trai, nhà giàu, lại vốn được hâm mộ, nay lại đùng một cái thông báo nghỉ học không lý do. Khiến bao nhiêu vấn đề khác nảy sinh, những lý do nghỉ học của Dương Phong cũng bị đem ra làm đề tài bàn tán sôi nổi….

Chẳng hiểu sao nó lại có cảm giác vừa từ bỏ một thứ gì đó quan trọng…. À không, như vừa bị một người quan trọng từ bỏ nó… Cảm giác hụt hẫng tối qua lại tràn về..

Đáng lẽ..

Nó phải vui mới đúng. Những mong ước của lúc trước thì bây giờ đột nhiên trở thành sự thật thế này mà tại sao nó lại cảm thấy hụt hẫng như thế….

Nguyên suốt buổi học trôi qua, nó cũng chẳng them chú tâm. Chỉ thơ thẩn ánh nhìn ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ mông lung…

Có một chuyện đã xảy ra….

Rất nhiều người mặc đồ đen đứng nghiêm trang tưởng liệm. Trên tay Hàn Nhi cầm một bó hoa nhỏ, đứng khuất đằng sau một cây cổ thụ to lớn. Nó cũng mặc niệm, đứng nhắm mắt, cầu ột ai đó có thể an nghỉ bình an. Nó không thể đường đường đính chính hòa hòa đám đông chỗ đó được vì chẳng quen biết ai ngoại trừ một người đang đứng kế bên cầm nén nhang còn phảng phất mùi khói đến tận chỗ Hàn Nhi đứng..

“Không đến gặp sao?”

“Gặp rồi thì sẽ nói gì chứ? Tôi không có gì để nói cả”

Hàn Nhi cười buồn, nó ngồi trong xe Lạc Thiên. Anh đang đưa nó về từ một tang lễ… Người nó nhẹ tênh, nó từng đến một tang lễ cách đây rất lâu thế nên hoàn toàn không nhớ được chuyện gì đã xảy ra vào thời điểm đó, lúc đó nó tuổi… Thế nhưng lúc đứng bên góc cây, nó thấy một cảm giác quặng lòng khó tả. Người nó đang tưởng niệm lại là một người mà nó không-hề-quen biết. Chỉ đơn giản là một vị chủ tịch của một công ty, người thân của một người mà nó quen. Thế nhưng.. cảm giác này là gì đây???

-----------------------------------------------------------------------

h sáng, mặt trời chỉ vừa ló dạng chưa đủ để làm cho không khí xung quanh ấm lên. Vậy mà những đợt gió nhẹ cứ thay phiên nhau thổi qua kèm theo khí lạnh của sương sớm làm cho những chiếc lá xanh mướt khẽ đung đưa chạm nhẹ vào lớp cửa kính trong suốt vang lên những tiếng xào xạc đồng điệu... Khác với một màu xanh từ ngoài vườn, thông qua lớp cửa kính, có thể thấy được toàn bộ bên trong ngôi nhà. Một nét hiện đại nhưng đặc trưng đầy màu sắc....

Tại phòng ăn

Một nơi rộng rãi với tông màu sáng và bắt mắt. Chiếc bàn gỗ lớn đặt giữa căn phòng hiện hiện một màu đen tuyền bóng bẩy nổi bật giữa căn phòng đủ màu sắc. Những chiếc ghế cũng được cách điệu theo lối hiện đại nhưng đâu đó vẫn có nét tương đồng với chiếc bàn kia. Chỉ khác ở một chỗ, những chiếc ghế này được quét lên những gam màu không tưởng - hồng cánh sen, xanh đọt chuối hay màu cam nổi bật. Chỉ bấy nhiêu đây cũng đủ để thấy rằng chủ nhân ngôi nhà này là người vui vẻ và hơi có chút trẻ con

h sáng, phòng ăn đã rộn ngập tiếng nói cười đùa vui vẻ. Đứng dậy chồm người về phía trước để múc nước súp. Đến nửa lưng chừng chén, Ông Kỳ ngồi xuống ghế, đưa lên miệng húp rồi nhìn sang phía Dương Phong

"Dạo này công ty cũng ổn rồi..."

Câu nói hơi ngập ngừng một chút lại gây được sự chú ý của Dương Phong. Hắn rời mắt khỏi tờ báo ngơ người nhìn ông Kỳ. Những tiếng cười xung quanh cũng vì thế mà tắt hẳn, để lại bầu không khí đột nhiên chùn xuống, im ắng đến kì lạ..

Cái điệu bộ lúc nãy ngồi vắt chân, đôi mắt đeo lại dưới cặp kính cận gọng đen chăm chăm vào tờ báo đang cầm trên tay thì bây giờ đôi mắt ấy lại có phần ngạc nhiên. Hắn có nghe lầm không vậy? Chắc không phải dạo này do hắn làm việc nhiều quá nên đâm ra lẩm cẩm rồi chứ?

"Quay trở lại trường học đi"

"Dạ?"

Dương Phong dạ lên một tiếng bất ngờ nhưng đủ để tỏ ý khó hiểu đối với câu nói vừa rồi. Câu nói của ông Kỳ - hay còn được hắn âu yếm gọi là "Ba" thật khó mà phán xét. Ngoài mặt ông ấy là một người vui vẻ, nhưng khi nói chuyện lại cứ lấp lửng khiến cho người nghe vừa hiểu được ý ông trong câu nói trước lại bị cho câu sau lu mờ hóa đi

Dương Phong xoay người, tập trung về phía bàn ăn, xếp gọn tờ báo lại rồi để trên bàn. Nhanh chóng dùng ánh mắt khó hiểu quay sang nhìn bà Kỳ và chị mình - Kỳ Anh nhưng cái mà hắn nhận được cũng chỉ là ánh mắt giống mình và những cái lắc đầu chậm rãi

Tập đoàn nhà họ Kỳ, hoạt động trên lĩnh vực bất động sản và du lịch. Những ai trong ngành đều biết tập đoàn này trong quá khứ, có một thời kỳ bị khủng hoảng trầm trọng khi mà chủ tịch Hội Đồng Quản Trị - Kỳ Hạo Nhiên - ông nội Dương Phong qua đời. Nội bộ công ty nháo nhào lên đòi chia năm xẻ bảy các cổ phần, cổ đông công ty thì lợi dụng thừa cơ để đem lợi về cho bản thân...

Kỳ Dương Phong, hiện tại là một tổng giám đốc tại công ty, gạt bỏ những thú vui sa đọa lúc trước qua một bên. Hắn tập trung vào sự nghiệp của công ty. Một mặt xây dựng, cải cách lại nội bộ, một mặt triệt tiêu hết toàn bộ các cổ đông hám lợi. Với lối làm việc của mình, hắn nhanh chóng lấy lại quyền hành chỉ trong thời gian ngắn - tháng. Một chuyện không tưởng đối với một học sinh năm ..

Cũng từ đây, tính cách của Dương Phong hoàn toàn thay đổi. Ngoài việc suốt ngày tập trung vào giá cổ phiếu hay thị trường kinh tế thì chỉ còn ngồi trong phòng làm việc và ký các giấy tờ, hoàn toàn không có một chút hoạt động nào khác...

Nếu như lời của ông Kỳ đúng thì từ nay hắn sẽ trở lại thành một Kỳ Dương Phong trước kia hay sao??

"Dạ cái gì, cũng một tháng mấy rồi, công ty ổn định, con cũng nên quay trở lại trường học đi chứ..."

Kì này thì hắn không còn ngạc nhiên nữa. Mà thay vào đó là thái độ bình thản, tháo cặp kính ra rồi bắt đầu với viẹc ăn sáng của mình. Bàn tay liên tục phết mứt vào miếng bánh sandwich nhưng suy nghĩ thì lại mông lung, đi đến một miền xa vời nào đó

Cuộc nói chuyện kết thúc trong sự im lặng. Dương Phong kéo ghế, đứng dậy một cách vội vàng

"Con đi trước..."

"Đã bảo quay lại trường học rồi, con định không đi học lại nữa hay sao?"

Ông Kỳ gằng giọng sau câu nói vừa rồi của Dương Phong, mặt ông lộ rõ nét căng thẳng

"Chuyện đi học đâu thể nói đi là đi, bữa nay con sẽ làm đơn vào học lại...."

Giọng Dương Phong đều đều như một cỗ máy được lập trình sẵn. Hắn không có ý định chống lại lời nói của ông Kỳ, chỉ là thấy việc này đến hơi nhanh...

"Đi luôn đi, ba làm xong cả rồi" - gương mặt ông Kỳ dãn ra nhanh chóng, ông quay sang một người giúp việc đứng gần đó "Bà Tâm, chuẩn bị đồ cho nó đi" - rồi ông lại quay sang nhìn đứa con trai của mình. Dù cảm thấy chuyện này hơi lạ một chút, đó giờ Dương Phong ít khi nào nghe lời. Vấn đề này làm ông đau đầu nhưng lại khá tự hào vì tính cách thằng con này lại quá giống mình hồi trẻ. Đột nhiên bây giờ, Dương Phong lại có chút thay đổi thế này khiến ông có một cảm giác lạ lạ gì đó....

Một tháng trôi qua nhanh chóng, đối với Hàn Nhi thì lượng thời gian này vẫn còn quá ngắn, h đối với nó dường như không bao giờ đủ ột ngày. Buổi sáng nó vẫn đi học, nhưng chỉ vào tiết đầu, đợi chờ điểm danh rồi lại nhanh chóng trốn về. Nó cần làm việc để bù đắp lại số tiền mua nhà.

Ngôi trường một tháng trở lại đây cũng trở nên im ắng khác lạ. Từ khi Dương Phong nghỉ học cũng rất hiếm thấy Khang Luân và Lạc Thiên. Sự tò mò khó hiểu của học sinh trong trường cũng từ đây dâng cao lên đến tột độ

Ngày đầu tuần

Thời tiết dạo gần đây cũng ổn định hơn trước, không còn ánh nắng gay gắt nữa mà thay vào đó là một buổi sớm dịu trời và đầy gió. Những cơn gió nhẹ của buổi sáng dường như chỉ đủ để những lọong tóc nhỏ bay bay nhưng lại khiến lòng người trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết...

Uể oải bước vào trường. Đó giờ vốn dĩ Hàn Nhi chỉ như một người vô hình trước mặt các học sinh khác, nếu có nhìn, bọn họ chỉ nhìn nó như một kẻ lập dị với đầu tóc rối bù, khuôn mặt đăm chiu, nhiều lúc còn trông phờ phạc đến đáng thương. Nhưng một tháng trở lại đây, nó lại thu hút ánh nhìn của mọi người đến kì lạ, nguyên nhân có lẽ là do một người đi bên cạnh nó....

Đến từ rất sớm, Quân Như đứng trước cổng trường chờ chị mình đến rồi cùng vào trường chung. Kể từ lúc vào trường, con bé nhanh chóng kết bạn, tính cách hòa đồng, lanh lẹ đó dường như rất được lòng mọi người, được hơn rất nhiều với cái tính khó chịu của cô chị. Dưới cái nhìn vô tư của Quân Như, mọi thứ xung quanh đều trở nên thú vị, nhưng đối với Hàn Nhi thì những thứ dù có thú vị đến mấy, mà khi biết lại không có lợi gì cho bản thân thì cũng chỉ là những thứ nhàm chán

Hàn Nhi chỉ im lặng, lâu lâu chỉ chớp chớp mạnh đôi mắt để chống chọi với cơn buồn ngủ. Hai mí mắt cứ díp lại khiến nó cực khổ với việc nhìn đường để bước đi về phía trước.

Lớp Hàn Nhi nằm ở khu A, vừa chạm đến cửa lớp nó nhanh chóng đưa bàn tay vẫy nhẹ đứa em rồi đi thẳng vào lớp, nhưng vẫn không quên, tiện tay đóng sầm cánh cửa lại. Mọi người trong lớp đều ngước nhìn nó rồi lại cúi xuống làm việc của mình, chuyện này không còn lạ gì đối với mọi người....

"Lát nữa con bé đi thì mở cửa lại dùm"

Đi phớt nhẹ qua bàn Lệ Thi, Hàn Nhi nói gọn một câu rồi nhanh chóng về chỗ của mình, gục mạnh xuống bàn mà vẫn chưa kịp tháo balo ra

Quân Như đứng ngoài cửa nhìn vào, cố gắng vẫy tay chào chị mình trước khi Hàn Nhi vẫn chưa gục xuống bàn. Sau đó con bé cười tươi đi về lớp mình ở khu B với một tâm trạng vô cùng phấn khởi. Bắt đầu ngày mới của con bé luôn là một nụ cười..

"Các em gặp lại học sinh mới của lớp ta nào"

Nhắm nghiền đôi mắt, nhưng Hàn Nhi vẫn cảm thấy tiếng ồn xung quanh, thậm chí còn có học sinh hú hét đến khản giọng. Có lẽ vì nó chưa đi sâu vào giấc ngủ cho lắm, nên câu giới thiệu kì lạ mà cô giáo vừa cất lên khiến Hàn Nhi hơi chút khó hiểu, nó hơi chau mày

Tiếng chuông ra chơi báo hiệu tiết đầu vừa xong, Hàn Nhi ngồi bật dậy như một cái máy, hình ảnh trước mắt nó vẫn như mọi ngày, học sinh vẫn chăm chú học, thầy giáo vẫn say sưa giảng bài. Đây hoàn toàn là khung cảnh của một lớp chuyên??

Thầy giáo có vẻ đã phát hiện ra Hàn Nhi, ông mỉm cười, gấp quyển sách trên bàn lại rồi cất nhẹ giọng

“Ngày mai có kiểm tra, em nhớ ôn bài hôm nay”

Thầy giáo nói như thể đây là một việc làm hiển nhiên mà ông cần phải thông báo cho cô học sinh này. Hàn Nhi gật đầu nhẹ rồi nhanh chóng chạy ra khỏi lớp. Con đường quen thuộc hằng ngày đi từ lớp đến cửa sau của trường – cánh cổng trắng lớn. Cầm balo quăng sang bên kia cánh cổng kêu lên một tiếng phịch lớn rồi Hàn Nhi mới bắt đầu trèo qua. Việc này làm đi làm lại nhiều lần, nên bây giờ đối với Hàn Nhi mà nói leo qua cánh cổng chỉ đơn thuần “giơ chân bước nhẹ qua”….

Cửa hàng cứ vào mỗi dịp cuối năm và đầu năm lại rất đông khách. Khách hàng không phải đến độ đông đúc xếp hàng mua nhưng lại đặt bánh kem theo ý thích thế nên việc làm có hơi nặng một chút. Vốn chỉ là một chi nhánh nhỏ của công ty chính nhưng mỗi cửa hàng đều phải có cách quản lí, công thức làm bánh và đến cả cách phục vụ cũng phải riêng biệt. Có lẽ vì lý do này mà cửa hàng do chị Châu quản lí này đông khách chăng??

Hàn Nhi đã được lên làm đầu bếp chính sau cuộc thi cuối năm vừa rồi. Đáng lẽ nó chưa thể nào lên được chức vụ đó vì vẫn chưa có bằng cấp hay đơn thuần chỉ là một bằng tốt nghiệp, thế nhưng chị Châu lại khai gian tuổi của nó, cả Lạc Thiên cũng biết vụ này nhưng anh lại cho qua…

Đầu bếp chính - khiến Hàn Nhi có nhiều việc cần phải làm hơn, nên hầu như ngày nào cũng phải tối mịch mới về đến nhà

Con đường về nhà trong phố Lăng Tuyền lộng gió, ánh sáng trong khu này hoàn toàn dựa vào ánh trăng trên trời. Một khu phố chỉ xây nhà dành riêng cho việc nghỉ dưỡng, thế nên rất ít người qua lại, vì thế những ngôi nhà to lớn cũng chỉ một màu đen đặc cô quạnh xung quanh. Hầu như cuối tuần mới thấy xe đến đây nhiều, những chiếc xe sang trọng đến để dự một party nào đó

Dù vắng người nhưng cảnh vật thì lại đẹp đến khó tả. Dù trong đêm tối nhưng nơi này vẫn ẩn chưa một cái gì đó làm lòng người lâng lâng. Ánh trăng càng lan tỏa khi lên càng cao, cảm giác mát mát mơn man da thịt khi có một cơn gió thổi qua. Có nhà còn xây hẳn cả một thác nước thu nhỏ ngoài vườn rộng lớn, điều này càng làm cho những ngọn gió thổi qua đem theo hơi nước trở nên mát lạnh

Gần đến khu nhà, Hàn Nhi nhìn thấy trước nhà mình có rất nhiều người, có cả mấy đứa em. Suy nghĩ đến điều chẳng lành, nó nhanh chóng chạy ngay lại

“Chuyện gì vậy? Sao giờ này còn không vô nhà đi”

Gương mặt tái sắc, nó bước gần lại mấy đứa em đang chăm chú vào những chiếc đèn pha trong khu vườn rộng lớn của ngôi nhà bên cạnh. Hàn Nhi nhướng mắt theo một đường thẳng hướng nhìn của mấy đứa em

"Chị Nhi, nhà này có người vô ở rồi nè.."

"Thế thì sao?"

Nó đứng đằng sau, vịnh vai nhóc Hoàng. Trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đôi chút vì có vẻ như sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra. Chỉ đơn thuần là tính tò mò của lũ nhóc mà khiến nó một phen hú vía

Giờ nó mới nhìn kĩ, cả căn nhà như một ngọn đồi thu nhỏ, phần sân rộng lớn bao phủ lớp cỏ xanh mướt. Dưới ánh đèn pha mờ ảo thấp thoáng, những cọng cỏ càng trở nên mượt mà hơn bao giờ hết. Có nhiều nơi cao hơn so với mặt đất bình thường - điều này khiến cho địa hình nơi đây nhô lên trùng xuống kì lạ.

Bên trong sân đang có rất nhiều người, có lẽ là dọn nhà. Nhiều người đã dừng tay nhìn ra hàng rào - nơi Hàn Nhi và đám em vẫn đang trố mắt nhìn, chìm đắm trong khung cảnh đẹp và hùng vĩ ấy.

Nhanh chóng sực tỉnh, Hàn Nhi "lùa" ngay mấy đứa nhóc vào nhà một cách vội vã.

"Đi về mau, còn phải ngủ nữa.."

Từ trước đến giờ, có khi nào nó lại tò mò việc của người khác như vậy đâu chứ, vậy mà bây giờ...

Phố Lăng Tuyền nổi tiếng là một khu nghỉ dưỡng, rất hiếm khi có người nào ở đây quá lâu, đa phần họ chỉ đến để tổ chức một bữa tiệc, hay là đến vui chơi, nghỉ ngơi vài ngày rồi đi. Nhưng sau những gì nó thấy tối qua, Hàn Nhi chắc chắn người ở nhà kế bên sẽ ở hẳn tại đây. Thở dài, nó ngồi ngay bên ánh đèn nhỏ nhìn sang mấy đứa em đang ngủ ngon lành

ẦM!!

Một tiếng động lớn phát ra từ ngôi nhà kế bên khiến nhà Hàn Nhi bên này bỗng dưng cũng rung lắc dữ dội, nó hoảng hồn nhìn ngó xung quanh...

"Chị Nhi. động đất"

Không khác gì nó, nhóc Hoàng đang nằm im dưới lớp nệm êm thì ngồi thỏm dậy một cách nhanh chóng, nhìn qua Hàn Nhi rồi la lớn

Động đất thì phải làm thế nào đây? Nhà không có một chỗ nào có thể trú được. Đưa mắt ngó nghiệng xung quanh, nhóc Hoàng cố tìm một chỗ có thể trú ẩn. Cái bàn... tìm cái bàn... nhà không có bàn. Nhìn thằng nhóc đang hốt hoảng, bỗng dưng cảm giác lo sợ của Hàn Nhi lúc đầu tan biến, nó nghiêm giọng:

"Bên nhà kia làm ồn thôi chứ động đất gì, mau ngủ đi"

"Chị Nhi không ngủ à?"

"Chút chị ngủ"

" giờ mấy rồi đó"

"Được rồi, nhóc ngủ trước đi"

Nó mỉm cười nhẹ trước những câu nói đầy sự quan tâm của thằng Hoàng. Nhìn vẻ ngoài vẫn còn là một thằng nhóc loai choai láu cá nhưng thật chất lại rất ra dáng một người anh trưởng thành, rất biết chăm sóc, lo lắng cho người khác

Vốn định nhìn sơ qua đống bài tập chất đống rồi sẽ đi ngủ. Nhưng ngó qua ngó lại, lúc thì suy nghĩ mông lung, lúc thì trầm tư, phải gần h sáng Hàn Nhi mới bắt đầu đi ngủ

h sáng nó lại phải tỉnh dậy, bắt đầu cho công việc sáng sớm - giao báo + sữa. Đến h sáng thì lại về nhà ăn qua loa rồi đi vào trường..

"Đồ ăn chị mua sẵn rồi đấy, bài tập thì để trên bàn...làm xong đi rồi trưa chị về xem sau"

Hàn Nhi mang đôi giày vào chân, miệng không ngừng dặn dò cái câu quen thuộc của mọi ngày, đến độ nhóc Hoàng đứng trong nhà nhái theo, khẩu hình miệng khớp đến từng chi tiết.

Bước ra cửa, nó khom người vào phía trong hàng rào để cài khóa thì cổng nhà kế bên cũng bất giác mở rộng. Cánh cổng màu đen rộng lớn, bề ngang cỡ đến m. Một bóng người bước ra, đôi mắt Hàn Nhi cũng bất giác quay sang nhìn….

Hai đôi mắt chạm nhau rồi cứ thế nhìn nhau như thể không có điểm dừng lại. Dù ban đầu, cả hai đều có hơi thoáng vẻ ngạc nhiên nhưng rồi lại nhanh chóng lấy lại vẻ điềm tĩnh như ban đầu. Ánh mắt lạnh lẽo ấy cứ chăm chăm vào Hàn Nhi rồi từ từ lướt xuống khắp người nó, cái bộ dạng của nó khiến hắn bất giác chau mày rồi nở một nụ cười nhạt.

Trong phút chốc, sự lạnh lùng nơi khóe mắt ấy khiến cơ thể Hàn Nhi như bị đóng băng, người nó trơ ra khiến cho cái hành động lui khui khóa cửa ấy dường như sẽ không có diễn biến tiếp theo.

Đôi mắt Hàn Nhi hơi hoang mang, nó cố lảng tránh ánh nhìn sâu của người đối diện. Đôi môi khô khốc của nó vẫn đang cố tống khứ cái từ ngữ nãy giờ cứ vang lên trong đầu. Nhưng dường như đó là điều không thể, đôi môi nó, bây giờ chỉ có thể mấp máy từ “Dương Phong”, nhưng tuyệt nhiên lại không nói thành lời, không thốt được thành âm. Điều tệ hại hơn, thứ âm thanh đó như lại đang nghẹn nơi cổ họng, tạo nên một áp lực vô hình đè nặng bên trong lồng ngực nó.

Dương Phong vẫn đang nhìn nó, có lẽ hắn đã nhìn thấy vẻ cố lảng tránh của Hàn Nhi, thấy cái cách mà nó hoang mang, ngập ngừng khi cố gắng thốt ra tên của hắn. Nhưng đáp lại, trên gương mặt Dương Phong vẫn chỉ là nụ cười hơi nhếch lên nơi khóe môi. Rồi cuối cùng, hắn cũng đã tha cho Hàn Nhi khi mà đã lảng ánh mắt ra chỗ khác, hắn nhìn sang nhà nó, căn nhà nhỏ nằm sát bên tường..

Cuộc đối mặt chấm dứt, Dương Phong đã bắt đầu bước đi, cái dáng điệu một tay đút vào túi quần, một tay giữ chiếc balo đang được đeo sang qua một bên vai có chút gì đó kiêu ngạo. Đi lững thững bước ra chiếc xe màu đen bóng loáng trước cổng, Dương Phong nhanh chóng leo lên rồi phóng vụt đi, để lại một làn khói bụi mờ dần rồi tan biến vào trong không khí.

Dương Phong đã đi, Hàn Nhi cũng như thoát khỏi ma trận lạnh lẽo. Hàn Nhi dù ít nói dù lạnh lung, nhưng đâu đó trong khoảng lặng ở tim, nó vẫn còn chút gì đó gọi là cảm tính. Thế nhưng ánh mắt mà lúc nãy nó nhìn vào lại chỉ là một màu đen xám đơn độc. Cố đưa ánh mắt nhìn theo bóng dáng chiếc xe đang dần dần nhỏ đi trên con đường dài phố Lăng Tuyền. Xem ra nó không còn gì phải lo nữa rồi, nó sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra vì có lẽ Dương Phong cũng muốn như thế…

Ngôi trường bữa nay lại ồn ào náo nhiệt đến độ khó tin. Cũng phải, đã lâu lắm rồi mới thấy lại cảnh tượng này, lý do thì chắc chỉ có thể là " tên đó". Vừa bước chân vào vạch cổng trường, từ sau lưng, Hàn Nhi nghe vang lên âm thanh quen thuộc - tiếng chiếc xe lúc nãy mà nó đã gặp trước cửa nhà

Linh tính mách bảo điều chẳng lành, nó nhanh chóng đi vào trong sân. Nhưng rồitừ xa nó thấy một đám người, đang chạy về phía nó, càng lúc càng gần hơn. Không kịp tránh, Hàn Nhi hoàn toàn đang hòa vào cùng đám đông vừa ập đến.

Nó cố gắng đi ngược lại với dòng người đang đổ ùa về phía cánh cổng. Nhưng... hết bên này rồi lại bên kia, hai bên vai Hàn Nhi liên tục bị đẩy mạnh, khiến chân nó vừa bước nhẹ lên phía trước lại mất đà lùi về phía sau.

Dương Phong bước xuống xe, bộ đồng phục trông khá chỉnh tề, khác hẳn với tháng rưỡi trước đây. Hôm nay là ngày thứ hai hắn đi học lại. Ngày thứ nhất, do bận đến công ty giải quyết số công việc nên lúc hắn đến tất cả học sinh đều trong lớp học. Nên không gây ra thảm cảnh như bây giờ.

Cùng lúc đó, cà Khang Luân và Lạc Thiên cùng vừa vào tới, Xe vừa dừng, Khang Luân nhanh nhảu bước xuống rồi tiến lại gần chỗ thằng em đã lâu ngày không gặp. Anh cười tươi, giơ hai ngón tay lên trước trán vẫy nhẹ chào Dương Phong

“Chào nhóc”

"Dạo này bình thường chứ?"

Dương Phong cũng vui vẻ hỏi lại

“ổn hết chưa?”

Sau khi Lạc Thiên đỗ xe xong, anh cũng đi đến chỗ hai người, vỗ nhẹ vai thằng em

“Rồi…”

Đáp trả ngắn gọn với Lạc Thiên, Dương Phong tiếp tục công việc mà ban nãy hắn còn dang dở. Quay sang chiếc xe, Dương Phong với người vào trong, cố vươn sang chiếc ghế bên kia lấy balo rồi bấm nút khóa cửa chiếc xe lại.

"Có việc nên đI trước đây, gặp sau đi"

Dương Phong nói rồi xoay lưng đi về phía khu A. Hắn chỉ giơ bàn tay lên vẫy nhẹ vài cái chào hai người anh của mình.

Trước hành động này, cả Lạc Thiên và Khang Luân chỉ nhìn nhau khó hiểu. Sau một tháng không gặp, cả hai đều cảm thấy Dương Phong trở nên xa lạ. Đây... đâu phải là Dương Phong của hơn một tháng trước..

Như rồi hiểu ra điều gì đó, Lạc Thiên nhìn theo Dương Phong rồi anh hơi nhăn mặt. Anh cũng từng trải qua thời gian giống như Dương Phong nên có thể hiểu được tình cảnh lúc này. Thế nhưng vẫn có gì đó ở Dương Phong khiến hắn trở nên khác với Lạc Thiên

Cú sốc của gia đình và cả chuyện không vui đến cùng một lúc, đã vậy lại còn phải bước chân vào chiếc ghế gò bó của giới chính trị. Khi đó, không phải ai cũng có thể giữ được nụ cười. Cảm tính là một điều không cần thiết và cấm kỵ trong giới chính trị. Lạc Thiên khác Dương Phong ở chỗ, chiếc ghế Giám đốc, kể từ lúc sinh ra là nó đã nhắm vào anh, chiếc ghế đó là dành cho Lạc Thiên. Còn Dương Phong, gia đình không gượng ép, cũng không bó buộc hắn vào ghế chính trị. Nhưng hắn lại tiếp quản chiếc ghế đó như một sự gượng ép của bản thân, có lẽ Dương Phong vẫn đang trong quá trình cố gắng thích nghi. Nhưng dường như chiếc ghế này lại khiến hắn trở thành một người hoàn toàn khác. Chính trị đã hoàn toàn điều khiển Dương Phong, khiến hắn trở thành một kẻ cứng nhắc trong chính trị và cả trong các mối quan hệ bình thường..

Hôm nay, chẳng hiểu vì sao mà Hàn Nhi lại không hề cảm thấy buồn ngủ. Đôi mắt cứ mở to, nhìn trừng trừng lên bảng, dù có làm mọi cách gì đi chăng nữa. Nhưng dù sao thì giáo viên cũng chưa ai vào lớp, nghĩ đoạn Hàn Nhi đứng phắt dậy, định bước đi ra ngoài thì bắt gặp một người đang đi từ xa hướng vào lớp

"Cậu làm gì ở đây?"

Hàn Nhi đứng lại khi người đó càng lúc càng đến gần hơn. Khuôn mặt rõ rõ từ từ và nó nhận ra, chính là Dương Phong

Ngược lại với Hàn Nhi, chẳng những Dương Phong không chút bất ngờ hay có ý định dừng lại, hắn vẫn cứ một mạch đi vào trong lớp, đến chỗ mà học sinh mới hôm qua mới vào. Thật thì hôm qua nó chỉ biết có học sinh mới và nghe loáng thoáng vài từ nhưng tại sao lại có thể là Dương Phong chứ?

Lúc DUơng Phong sượt ngang qua nó, dù chỉ là trong tích tắc, Hàn Nhi vẫn cảm nhận được, nhìn thấy được trong ánh mắt Dương Phong lại ẩn chứa một điều gì đó sâu thẳm thẳm, ánh lên một màu đen đặc quệnh không xúc cảm..

Hàn Nhi quay đầu về hướng Dương Phong, nhìn mọi hành động của hắn với con mắt dò xét một chút. Rồi sau khi thấy mọi hoạt động xung quanh hắn diễn ra bình thường, nó hậm hực bỏ đi luôn ra ngoài lớp. Rốt cuộc thì trong đầu nó đang nghĩ cái gì đây? Nó không có bất cứ một quyền gì phải bắt Dương Phong phải trả lời câu hỏi vừa rồi. Dù gì mà nói, thì trong mắt Dương Phong, nó vẫn là người có lỗi trước tiên

Nằm thả người xuống sân cỏ xanh ở trường. Hôm nay lại chưa có tiết thể dục nào cần đến sân này cả nên nghiễm nhiên đây là không gian riêng của nó. Nếu cho chọn lựa giữa sân thượng và sân cỏ xanh ở đây. Hàn Nhi sẽ chọn sân cỏ. Một bãi cỏ xanh mướt, mỗi khi cơn gió thổi ngang qua, những cọng cỏ đều lắc lư theo, chính hình ảnh này lại khiến những suy nghĩ trong đầu Hàn Nhi thêm phần nào được rỡ rối.

Mây..

Nó nhìn đám mây đang lơ lửng, nhưng hờ hẫng trôi trên bầu trời thì lại nhớ đến quá khứ

"Ba, đám mây có hình kẹo kìa"

Giọng con bé bập bẹ cùng vẻ mặt hồn nhiên quay sang nhìn ba nó. Ong cười hiền nhìn con bé rồi cũng đáp lại

"Còn đám mây kia giống Hàn Nhi nhà chúng ta..."

Ông đưa tay lên bầu trời xanh trong, chỉ vào đám mây trắng mà ogn cho rằng hình dáng giống đứa con gái bé bỏng của mình

"Không.. đâu có giống Hàn Nhi"

Sau một hồi nhìn chăm chú vào đám mây, nó quả quyết - "giống ba hơn" - kết thúc câu nói cả hai cha con đều cười lớn. Tiếng cười giòn giã ngập tràn hạnh phúc ấy vang vọng đến hiện tai khiến một dòng nước nóng hổi từ mắt lăn dài trên má Hàn Nhi rồi rơi xuống đất.

Ngày cuối cùng..

Sự việc cuối cùng về ba mà nó có thể nhớ được

Từng cơn gió nhẹ từ tù thoảng qua đưa Hàn Nhi đi dần vào giấc ngủ. Những giọt nước mắt trên má cũng từ từ được gió làm khô mất, chỉ còn lại chút gì đó ấm ấm...

RENG.... Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lớn dồn giã, vẫn như một bản năng đặc biệt mà nó có được. Đây cũng có thể được coi là sau thời gian dài tôi luyện, Hàn Nhi đã hình thành được một cảm ứng đặc biệt đối với tiếng chuông reo của trường. Nó nhanh chóng ngồi dậy, vươn vai vài cái rồi nhìn ngó nghiêng xung quanh.

"Mời Em Dương Hàn Nhi Năm lớp A Lên Phòng Hiệu Trưởng"

Tiếng loa vang lên khắp cả trường. Vừa nghe thấy Hàn Nhi liền chột dạ. Nó khó nghĩ, hôm nay lại không phải ngày trao học bổng hay phần thưởng gì, nó lại càng không phải tuýp người hay đi gây sự. Vậy tại sao phải lên căn phòng hào nhoáng nhưng đầy sự bất tiện đó chứ..

"Ồ, đến rồi à? Em vào đi"

Vừa thấy Hàn Nhi đẩy cửa vào, thấy Hiệu Trưởng liền lên giọng niềm nở chào đón

"Đây là học sinh mới A, em ấy cũng từng đứng đầu toàn khối, giờ mong em giúp dỡ cậu ấy"

Thấy Hiệu Trưởng vừa nó vừa đưa tay chỉ về hướng một người con trai nãy giờ ngồi xiay lưng về phía Hàn Nhi. Nhưng phần lớn, chiếc ghế sô pha đã che gần hết khuôn mặt và hình dáng nười đó, Hàn Nhi hơi nheo mắt

Dòng suy nghĩ vừa đưa ra được kết luận cũng là lúc người mà Hiệu Trưởng giới thiệu đứng lên và xoay mặt về phía nó. Dù đã biết trước được kết quả nhưng cũng phải mất vài giây Hàn Nhi mới định hình được người phía trước mặt mình. Vẻ mặt thoáng ngờ ngệch của nó cũng nhanh chóng mà đanh lại, thể hiện sự khó chịu

Thầy Hiệu Trưởng nói tiếp:

"Chắc em cũng biết Kỳ Dương Phong, vốn dĩ cậu ấy là học sinh năm và đồng thời cũng là người đứng đầu năm , nhưng vì chuyện gia đình nên cậu ấy cần nhanh chóng học xong năm . Thầy nghĩ, cậu ấy cũng sẽ không gây khó khăn gì cho em. Chỉ mong em hãy để ý cậu ấy một chút"

Thầy Hiệu Trưởng nói ra một trào không kịp nghĩ, ông cứ thao thao bất tuyệt về vấn đề của mình mà không hề chú ý đến hai nhân vật chính có tâm trạng như thế nào. Hàn Nhi thì dường như không thể nào giữ được bình tĩnh

"Nếu thầy cần người để ý đến Kỳ Dương Phong thì tại sao lại không phải Mai Lệ Thi. Bạn ấy là lớp trưởng A sẽ thích hợp hơn em nhiều đấy ạ"

Không khí xung quanh chùn xuống nhanh chóng, thầy Hiệu Trưởng nhìn Hàn Nhi không ngớt. Dù lời văn lễ phép lịch sự, câu từ khá chau truốt, giọng văn lại ngang không trầm không bổng và quan trọng là không có ý nghĩa xa xôi nào cả nhưng đủ để người khác phải khựng người, đủ để người khác cảm nhận được sự tức giận đang bị đèn nén

Sau khi lấy lại nét bình tĩnh, thầy Hiệu Trưởng giải thích rõ ràng hơn "Vì em là học sinh đứng đầu năm nên đương nhiên em phải chú ý nhiều đến Dương Phong rồi, cả hai đều là nhân tài của trường..." - khiến Hàn Nhi ú ớ, đứng ngẩn ra cố tìm cách chống chế. Sau phút không có lời phản kháng, nó cùng Dương Phong được thả ra nhưng bây giờ lại dính chung với cái "vinh hạnh" chú ý đến Kỳ Dương Phong

Thầy Hiệu Trưởng... vốn dĩ ông ấy biết đây là một việc thừa thải, nhưng lại nhờ Hàn Nhi làm việc này. Rốt cuộc để làm cái quái gì không biết nữa

"Cô chuẩn bị dọn nhà đi"

"Cái gì?"

Dòng suy nghĩ của Hàn Nhi nhanh chóng bị cắt đứt bởi một giọngnói trầm trầm của người đi kế bên cạnh vang lên. Hàn Nhi tròn mắt ngạc nhiên. Nó vừa nghe phải cái gì vậy? Dọn nhà??

“Cô chuẩn bị dọn nhà đi”

Giọng nói ẩn chứa đầy sự đe dọa vang lên, phải mất một lúc lâu nó mới có thể tiếp thu được hết câu....

“Cái gì?”

Sau khi nói ra, nó mới ngỡ rằng xung quanh chỉ còn mình nó và một vài học sinh đang đi tới. Bọn họ bị giọng nói của Hàn Nhi làm cho giật mình, bất giác quay sang nhìn nó như thể một hiện tượng lạ. Nhưng.. người nó đang nói chuyện thì biến đâu mất, để lại Hàn Nhi ngẩn ngơ nhìn xung quanh

Haiz...

Thở dài rồi bước đi tiếp vào lớp. Hàn Nhi chẳng hiểu câu vừa rồi có ý gì? Mà đối với Hàn Nhi mà nói, những chuyện không thể hiểu thì nó hoàn toàn không có hứng thú..

Lặng lẽ bước vô chỗ ngồi, nó đưa ánh mắt mình thơ thẩn ra cửa sổ nhân lúc chờ phát đề kiểm tra

Tại sao Dương Phong trở về thì trong đầu nó lại có nhiều suy nghĩ hỗn loạn thế này.

Dương Phong…

Hắn đích thị là một cơn gió…

Đến rồi đi nhưng vẫn để lại một chút gì đó khiến người khác phải suy ngẫm....

Một ngày bận rộn, cửa hàng làm bánh vốn đông khách. Dạo này trên công ty chính lại đề xuất thêm vài sự kiện dành cho khách hàng. Một trong những sự kiện đó là dạy khách hàng làm bánh. Vì gần đến ngày Valetine nên phần đông số lượng khách đều muốn làm một loại bánh nào đó có liên quan đến thứ kẹo ngọt ngào - sô cô la. Là người phụ trách riêng về mảng này, Hàn Nhi không thể thoát.Nên số lượng công việc nó phải làm nhiều gấp bội thường ngày....

Hàn Nhi cứ loay hoay, tất bật với việc của mình. Lúc chạy chỗ này, lúc đứng chỗ kia. Chẳng biết từ lúc nào nó đâm ra nói nhiều hơn trước..

Ngồi trong một quán club quen thuộc, Dương Phong cố gắng quen lại với thứ âm thanh mà hắn đã từng quên. Nhưng vẫn có một tâm trạng thấp thỏm không yên, nốc cạn ly rượu trên tay, Dương Phong quay sang một cô gái ngồi kế bên….

“Có việc bận nên anh về trước, em ra chơi với bọn họ đi”

Dương phong nở một nụ cười tươi, vuốt nhẹ gò má hồng hồng của cô gái. Hôm nay hắn không có hứng thú lắm trong việc vui chơi này. Vả lại dù sao hắn cũng đã ở đây tiếng, giờ nên về thì hơn, mang tiếng là đi học lại nhưng hắn vẫn phải tiếp nhận văn kiện của công ty đưa về nhà hằng ngày. Và hôm nay ở nhà đang có một chuyện rất thú vị đang chờ hắn

Cô gái nhẹ nhàng đứng lên, không nói một lời nào rồi nãy nãy bỏ đi ra phía đông người. Dương Phong cũng đứng dậy, hắn lôi điện thoại ra bấm vài chữ rồi nhấn nút send cho toàn bộ list “BLACK” trong điện thoại

From: Dương Phong

// :PM

Bước đi trên phố Lăng Tuyền, đôi chân khập khiễng bước một bước lại sụm một bước. Hôm nay là ngày đầu tiên, mà nó phải chạy qua chạy lại nhiều lần thế này, và kết quả là bây giờ đôi chân đang dần mất đi cảm giác.. Nếu thế thì những ngày sau, nó phải chạy bao nhiêu nữa....

Vừa về đến nhà, Hàn Nhi nằm ngay xuống sàn, đôi mắt không mở nổi, cơ thể không động đậy. Hiện bây giờ chỉ có hoạt động “ Hít thở” là nó có thể điều khiển bình thường. Bỗng dưng có tiếng động ngoài cửa, Hàn Nhi hơi lo lắng, nó đưa mắt nhìn sang mấy đứa em. Đứa nào đứa nấy cũng chỉ chung một vẻ mặt – tò mò và hơi chút sợ sệt

“Chào cô, cho tôi hỏi…”

Nó vừa mở cánh cửa, hé đầu ra khỏi cửa thì thấy người đàn ông, một người mặc áo vest, đeo kính trông khá lịch lãm, tri thức, tay cầm một túi xách đen. Người còn lại thì mặc quân phục sĩ quan. Hàn Nhi hơi nhướn người vào trong nhà, mắt ánh lên nét khó hiểu

“Cô có phải là Dương Hàn Nhi không?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Xin lổi đã làm phiền vào lúc này, nhưng có vài việc…”

“Các anh cứ nói…”

Thấy vẻ hơi ngập ngừng của hai người bọn họ, Hàn Nhi lên tiếng. Thật tình thì nó không muốn biết bất cứ cái gì cả. Tìm đến Dương Hàn Nhi này, chắc không phải là việc vinh quang gì rồi. Nhưng vì phép lịch sự, nó vẫn cố gắng gượng, kiên nhẫn nghe hết sự tình

“Căn nhà này... vốn là một tài sản của nhà họ Kỳ..”

Hàn Nhi hơi thoáng giật mình một chút. Ánh mắt đăm chiêu, não nó cần hoạt động để phân tích tình hình hiện tại. Có một người lạ vừa đến và bảo căn nhà nó vừa mua là một tài sản của gia đình nào đó?? Chứ không phải là nhà của Dương Hàn Nhi này sao??

Nó nuốt nước bọt, nó cố gắng giữ bình tĩnh, đứng yên nghe hết câu..

“Cô hãy xem tờ giấy này…” - vừa nói ông ấy vừa lấy ra trong chiếc cặp xách một tờ giấy rồi đưa trước mặt Hàn Nhi. Không ngần ngại nó cũng cầm lên xem qua một lượt. Đôi mắt đen lướt liên tục trên tờ báo cộng thêm lời giải thích "tận tình" của người đang đứng trước mặt, Hàn Nhi bắt đầu hoang mang

“Nếu tính luôn cả căn nhà nhỏ của cô thì diện tích đúng chính xác là m vuông. Đâylà bằng chứng xác thực nhất cho việc chứng minh căn nhà nhỏ của cô cũng thuộc tài sản của nhà họ Kỳ… Tôi không biết cô làm cách nào để mua chỗ này, nhưng chúng tôi chưa đề đăng thông tin nào về việc bán một căn phòng nhỏ như vậy cả. Vốn dĩ đây là một nhà kho…”

Nhà kho..

Hàn Nhi đông cứng khi nghe cái từ này. Đôi chân nó như muốn khụy xuống nền gạch, đôi bàn tay run run cầm mảnh giấy trắng ghi đầy đủ chi tiết. Cả họ tên chủ nhà là Kỳ Dương Phong.

Hàn Nhi nhớ lại câu nói đầy ẩn ý hồi sáng

“Cô chuẩn bị dọn nhà đi”

Tên khốn đó. Lại là hắn…

"Anh.. là luật sư..???"

Giọng điệu hơi ngập ngừng, không pahi vì Hàn Nhi sợ mà là do nó quá tức không thể nói nên lời. Hai hàm răng cứ va vào nhau côm cốp, mặt mũi tối xầm lại, nó nhìn trâng trâng vào người mà nó cho là luật sư

"À, xin lỗi, tôi cũng quên giới thiệt, tôi là Lôi Quân, luật sư nhà họ Kỳ"

Kết thúc câu nói, cánh cửa nhà Hàn Nhi lập tức đóng sầm lại, ông luật sư lập tức lùi về một bước, mặt kinh hãi, thở hồng hộc. Vì cơ bản, một người nào đó đứng quá gần một vật, thì khi vật đó chuyển động sẽ cảm thấy như vật đó ập vào người mình. Và theo quán tính nên ông luật sư đã không ngần ngại mà lùi về phía sau, cả người mặc áo sĩ quan kia cũng thế

“Thế thì tôi xin lỗi, luật sư Lôi, xin ông bây giờ hãy về nhà, mai chúng ta sẽ nói chuyện sau...”

Giọng Hàn Nhi không lớn lắm, chỉ "vang vọng" đủ để nó và người ngoài cánh cửa nghe được

Hàn Nhi không ngờ, có một ngày mình lại bị nắm thóp bởi Dương Phong. Những hành động của hắn không bao giờ khiến Hàn Nhi nhìn được theo chiều hướng khách quan. Nếu như hắn muốn loại bỏ nó ra khỏi cuộc đời mình thì cũng không cần phải làm theo cách này. Là nó... đã nhìn lầm Kỳ Dương Phong, hắn ta vẫn chỉ là thuộc loại người

Ngủ…

Hàn Nhi quyết định đi ngủ. Vì xét theo tình trạng hiện giờ mà nói, nó còn không đủ sức để có thể ngồi dậy nổi chứ đừng nói chi việc suy nghĩ hàng tá thứ trong đầu…

Khép hờ đôi mắt, Hàn Nhi đi dần vào giấc ngủ trong sự bực tức. Cá gì cũng cá, tối nay nó không gặp ác mộng thì cũng ngủ đến nửa đêm là tỉnh giấc hoàn toàn

Sáng hôm sau, Hàn Nhi đã tự làm mình và mấy đứa em một phen kinh hãi khi đôi mắt nó được quét một lớp đen xung quanh, lớp đen quanh mắt đó vẫn thường được dân chúng gọi nôm na là " quầng thâm". Vài giây trước nó vẫn còn đờ đẫn bước vào nhà vệ sinh thì vài phút sau nó đã tỉnh ngủ hoàn toàn khi thấy bộ dạng của mình..

"Cô chuẩn bị xong hết ...chưa đấy"

Vừa bước ra khỏi cửa, Hàn Nhi đã nghe được tiếng nói hết sức quen thuộc của cái người hay thường được gọi là Kỳ Dương Phong - đồng thời cũng là chủ nhân căn nhà rộng mét vuông này. Câu chào hỏi ban sớm có hơi ngập ngừng một chút, có lẽ hắn đã nhìn thấy quầng thâm trên mắt Hàn Nhi

"Đứng sau chuyện này là cậu sao?"

Nó nhước mắt bình thản hỏi lại

"Tôi chỉ là muốn lấy lại nhà mình thôi"

"Nếu cách gọi luật sư đến mà vẫn không lấy lại được nhà, thì chắc cậu đang nghĩ đến việc gọi người đến trừ khử tôi đấy nhỉ.. Dù sao thì cơ bản cũng là muốn tôi biến mất khỏi tầm mắt cậu mà, đúng không??"

Hàn Nhi vừa nói vừa bước lướt qua Dương Phong, miệng chỉ trực nở nụ cười nhẹ.

"Nếu cô muốn thế..."

Dương Phong hơi bất ngờ với câu nói vừa rồi. Hàn Nhi – một người đang có nguy cơ sẽ mất căn nhà vậy mà vẫn có thể thản nhiên nói một câu hoàn toàn không có lợi cho bản thân mình thế này. Hắn mỉm cười thú vị..

"Nếu cô muốn thế..."

Hàn Nhi hơi ngập ngừng, nó đứng lại:

"....Vậy thì cậu cứ làm.."

Nó sẽ làm việc mình cho là đúng. Nếu căn nhà ấy thực sự của Dương Phong thì sẽ tự nguyện trao trả lại mà không nói thêm lời nào. Thế nhưng, nếu căn nhà này không liên quan đến Dương Phong mà hắn lại giở trò thế này, Hàn Nhi sẽ không để yên. Nếu chỉ vì một chuyện như thế này mà Hàn Nhi sợ sệt, lo lắng hay nản lòng thì liệu bây giờ còn tồn tại người nào tên Dương Hàn Nhi hay không?

"Chị Nhi..."

Đi từ xa, nó đã thấy Quân Như đứng loay hoay ở cổng trường. Cả ngày hôm qua không thấy, Hàn Nhi tưởng con bé đã nản mà từ bỏ việc "tìm cách" thân thiết với nó rồi chứ. Ai dè...

Hàn Nhi nhìn Quân Như chăm chăm, thở dài rồi bước đến gần chỗ con bé

"Đến sớm thế? Dương gia không nghi ngờ gì chứ?"

"Làm sao mà nghi ngờ được..."

Con bé đưa hai ngón tay biểu tượng Victory lên trước mặt rồi cười tươi rói. Thậm chí nhiều lúc, nó cũng muốn như Quân Như, vô tư thế này nhưng.. có lẽ nụ cười không hợp với nó...

"Chị Nhi.. chị biết Kỳ Dương Phong đúng không?"

Nhìn Nhi quay sang con bé trừng mắt, gằng giọng:

"Hỏi làm gì?"

"Hề hề..." - Quân Như lấy tay đưa lên đầu xoa xoa mái tóc phía sau, cười xuề xòa " Hình như cậu ấy học lớp chị hả? Nghe nói cậu ấy từng đứng đầu năm tụi em"

Thông tin con bé nhanh đấy chứ, nó học ở đây gần năm mà đến hôm qua mới biết Dương Phong đứng đầu năm . Con bé này mới vào trường một tháng mà đã lần mò thông tin đến nước này rồi.. Hay thật!!

"Vậy thì sao?"

Hàn Nhi trề môi, bước đi tiếp...

"Nghe nói chị biết anh ấy đúng không? Em còn nghe hai người từng hẹn hò.."

Giọng Quân Như nói đến đây thì gắp gáp hơn hẳn, con bé chăm chú vào câu trả lời tiếp theo của Hàn Nhi, gương mặt căng thẳng

Hàn Nhi nhăn mặt trước câu hỏi vừa rồi, nó còn có cả cảm giác mí mắt mình đang giựt giựt. Giờ thì nó nhận ra một điều

Hàn Nhi quay sang đánh một cái thật mạnh vào trán Quân Như

"Hồ đồ, nghe ai nói..."

"Thì mọi người đều nói thế mà.."

COn bé lấy hai tay che vầng trán ửng đỏ của mình lại, mặt nhăn lại khó chịu. Đau chết được

Mọi người... Nếu con bé nói cụ thể thì Hàn Nhi còn biết đường mà lần, đằng này con bé lại chơi danh từ số nhiều. “Mọi người”.....

Hàn Nhi đăm chiu một lúc, nó dán mắt mình xuống đất, nhìn từng bước chân chậm chạp của bản thân

"Vậy thì sao? Cần gì thì nói lẹ đi"

Quân Như tíu tít lên khi nghe Hàn Nhi nói thế, vội nhanh rút điện thoại mình ra đưa trước mặt Hàn Nhi bằng hai tay cầu khẩn

"Số điện thoại.. Nếu là từng hẹn hò chắc là có số điện thoại của nhau.. cho em đi chị.."

Hàn Nhi đông cứng, con bé không biết mình đang xin số điện thoại của ai. Dính vào hạng người như hắn thì sẽ trở nên như nó bây giờ. Sắp sống vất vưởng ngoài đường đến nơi rồi đây này.....

Không nói gì, Hàn Nhi chỉ dùng ánh mắt nghiêm nghị quét qua người Quân Như rồi bắt đầu tăng tốc. Nó nhanh chân đi vào lớp, mặc kệ Quân Như phía sau gọi í ới

"Chị Nhi, cho em đi mà.."

"Về lớp..."

"chị Nhi à..."

Giọng con bé hét lớn

Hàn Nhi đứng phía trong một tay giữ chiếc balo, người áp mạnh vào cánh cửa giữ lại không cho Quân Như xông vào. Con bé từ bên ngoài vẫn ra sức đẩy mạnh, kết quả là bây giờ, người con bé bị kẹt hết một nữa vào giữa cánh cửa. La hét không ngừng

Dương Phong đang ngồi nghe nhạc trong lớp, vừa chợt nhớ ra điều gì đó, hắn đi nhanh về phía cửa lớp, lấy tay chạm nhẹ vai Hàn Nhi. Đợi lúc nó quay sang nhìn, ánh mắt Dương Phong bắt đầu chuyện động. Hắn nhìn Hàn Nhi rồi nhìn ra cánh cửa hàm ý rằng "tôi muốn ra ngoài"

Ánh mắt lóe lên tia tức giận, thật là, cái tên này không thấy nó đang bận hay sao chứ. Đã vậy, mới sáng sớm lại phải dùng sức thế này. Đầu nó nóng sắp sửa bốc khói đến nơi rồi...

"Dương Phong...??"

Quân Như đứng giữa cánh cửa, nó không tin vào mắt mình, chỉ thốt lên nhẹ từ rồi cơ thể dường như thả lỏng hoàn toàn khiến cho Hàn Nhi bên trong vẫn giữ nguyên lực thì bị ào đến, đập mặt mình vào cánh cửa. Sự việc xảy ra trong phút chốc, nó không kịp xoay sở, giờ thì xấu mặt rồi

Cả lớp được tràng cười nổ bụng. Cả bọn đứa huýt gió đứa vỗ tay la ầm cả lên. Hàn Nhi quay sang lườm một cái, phủi phủi gương mặt rồi đi về chỗ mình. Nhận được ánh lườm, đám đông bỗng dưng im phăng phăng, họ ngồi im làm tiếp việc của mình nhưng đâu đó vẫn còn vài ánh mắt lườm lườm dò xét xung quanh

Dương Phong bước ra ngoài cửa, Quân Như cũng bất giác lùi về sau nhường đường cho hắn, đôi mắt con bé không thể nào lơ đi người trước mặt..

Còn Dương Phong, hắn không quan tâm lắm chuyện đối phương đang làm gì, hán chỉ nhìn phớt nhẹ qua Quân Như rồi đút tay vào túi quần rồi lững thững bước đi trên hành lang. Đột nhiên Tay áo hắn bị kéo lại.. khiến hắn khựng người, quay sang khó hiểu

"Có chuyện gì?"

"Có thể cho tôi số điện thoại được không?"

"Tại sao?"

"À... vì.."

"Thích tôi à?... thế thì không được"

Dương Phogn nói rồi lại tiếp tục hành động của mình lúc nãy. Lần này hắn bỏ đi mà Quân Như không níu giữ lại. Không, phải nói là nó khong thể nào níu giữ được khi toàn như như bị đóng băng. Cái quái gì đây? Tình cảm chưa thổ lộ mà đã bị đối phương phát hiện và dập tắt rồi ư? Nói thế nào thì cũng chưa tìm hiểu mà, sao anh ta lại có thể thẳng thừng như thế chứ..

"Chị Nhi...."

Con bé chạy ào vô lớp, khóc không ra nước mắt, chĩ mếu máo

"Đi ra ngay, ai cho vào đây?"

"CHo em đi mà..."

"Đã bảo không là không, dính vào loại người đó chỉ chuốc thêm rắc rối..."

"Sao chị rõ thế...?"

Con bé lườm Hàn Nhi. Rõ ràng chị ấy biết rất rõ về Dương Phong, vậy mà vẫn tỏ ra không quan hệ gì...

"Về đi, chuông reng rồi"

Hàn Nhi bắt đầu buồn ngủ, cơn buồn ngủ ập đến nhanh chóng sau khi nghe tiếng chuông vào tiết đầu tiên. Buồn bả bước từng bước ra ngoài, Quân Như trách thầm bà chị sao lại có thể cứng nhắc như thế...??

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio