Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Kỷ Sơ Hạ đúng giờ đến địa điểm mà người đàn ông kia nói, là một đường đua ở ngoại ô, ngày thường là nơi dạy lái xe, hôm nay được một đám thiếu gia nhà giàu ăn chơi bao hết.
Trên đường đua có bốn, năm chiếc siêu xe, một đoàn cả trai lẫn gái đang tụ tập bên cạnh đùa giỡn. Kỷ Sơ Hạ được người khác dẫn vào, ăn mặc mộc mạc không giống những người khác làm mọi người đều liếc mắt nhìn, có người nhanh mồm nhanh miệng: “Đây không phải là tiểu minh tinh đang rất hot sao? Sao nhà quê như vậy?”
Mọi người cười vang, Kỷ Sơ Hạ làm như không nghe thấy, không kiêu ngạo không nịnh nọt hỏi người dẫn cậu vào: “Có thật người được chọn chạy một vòng đường núi là được ba mươi vạn?”
Người kia búng tay một cái, chỉ vào một loạt siêu xe kia: “Điều kiện đầu tiên là cậu phải được người ta chọn.”
Kỷ Sơ Hạ gật đầu: “Nhưng tôi không có giấy phép đua xe.”
“Có bằng lái là được.”
Dù sao bọn họ cũng chỉ chơi đùa, không phải thi đấu chuyên nghiệp.
Kỷ Sơ Hạ được chọn xe trước, cậu đi đến gần những chiếc siêu xe, chăm chú nhìn kỹ từng chiếc. Đàn ông đều thích xe, cậu cũng không ngoại lệ, năm đó đi theo ông chủ cửa hàng tân trang xe kia, cậu cũng thấy qua không ít siêu xe quý đến kinh người, nhưng so với những chiếc trước mặt này vẫn còn kém xa. Chiếc nào ở đây cũng là xe số lượng có hạn toàn thế giới, có tiền cũng khó mua được.
Cuối cùng cậu nhảy lên một chiếc Koenigsegg one: màu trắng bạc bóng loáng, người đàn ông lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, có người nhịn không được mở miệng nhắc nhở: “Này này, cậu biết chiếc xe này có giá bao nhiêu không? Mới bắt đầu đã chọn chiếc đắt nhất, bị cọ rầy thì bán cậu cũng đền không nổi cái bánh xe.”
Koenigsegg one: là siêu xe đầu tiên trên thế giới được công nhận là một chiếc hypercar (siêu xe mạnh và đắt). Siêu xe đến từ Thụy Điển sở hữu tỷ số sức mạnh/trọng lượng rất lý tưởng ở mức :. Trọng lượng xe nặng . kg và có công suất . mã lực. Trên thế giới chưa đến chiếc. Giá đắt nhất là triệu USD.
Kỷ Sơ Hạ cười cười: “Không phải là hơn trăm triệu tệ sao? Đừng nói chiếc xe này, bất kỳ chiếc nào ở đây tôi cũng đền không nổi cái bánh xe. Một khi đã vậy đương nhiên tôi phải chọn chiếc tôi thích nhất rồi, nếu các anh thật sự lo xe bị trầy sướt thì nên cất trong ga ra làm vật trang trí, còn lái đến đây làm gì.”
Nhà quê nghèo mạt còn rất hung hăng, bỗng một người lên tiếng: “Được, làm vậy đi.”
Kỷ Sơ Hạ quay đầu lại nhìn về phía người vừa lên tiếng, đó là một thanh niên còn rất trẻ, nhiều nhất chỉ hai mươi tuổi, hai tay đút túi quần, lười nhác híp mắt nhìn cậu, dáng vẻ như cười như không, đầu tóc bị gió thổi bay lộn xộn cả lên, nhưng gương mặt không trang điểm chỉnh sửa gì lại vô cùng xuất chúng.
Kỷ Sơ Hạ đã gặp người đẹp trai nhất là Phương Đường, nhưng người trước mặt này không những không thua Phương Đường, mà còn hơn vài phần khí chất quý công tử sống trong nhung lụa.
Hơn nữa rất rõ ràng hắn là người đứng đầu trong nhóm, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều nịnh bợ hắn.
“Tranh thiếu, chiếc xe này anh mới mua về, chính anh còn chưa chơi được mấy ngày mà? Cũng không biết trình độ thằng nhóc này thế nào, lỡ như nó làm hỏng thì sao?”
Có người ý tốt nhắc nhở, người kia lại liếc hắn một cái: “Hỏng thì hỏng thôi.”
Nếu chủ xe đã nói như vậy, tất nhiên những người khác cũng không có dị nghị gì, Kỷ Sơ Hạ đội mũ bảo hiểm lên xe. Mấy người khác cũng lục tục lên xe, người xem náo nhiệt thì lui ra ngoài đường đua.
Không để Kỷ Sơ Hạ có thời gian thích ứng, tiếng súng vang lên, cậu lưu loát vào số, trong tiếng động cơ gầm rú vọt lên phía trước.
Cậu không có kỹ xảo hoa lệ gì, chỉ dựa vào nhiệt huyết không sợ chết không muốn sống mà một đường chạy như điên. Lúc bắt đầu cậu ở vị trí cuối cùng, nhưng rất nhanh từng chút từng chút lướt qua những chiếc xe khác, khoảng cách ngày càng lớn. Lúc quẹo cua, vì an toàn nên xe nào cũng giảm tốc độ rõ rệt, chỉ có cậu là không hề do dự, hơi giảm tốc xong lại tăng tốc, lưu loát liền mạch, bánh xe ma xát với mặt đất bốc khói trắng, trong chớp mắt đó mọi người có cảm giác như chiếc xe sẽ bị lật.
Nhóm khán giả ngoài sân không hiểu sao tim đập nhanh hơn, đều cảm thấy người này điên thật rồi. Kỷ Sơ Hạ không biết người khác nghĩ thế nào, cậu chỉ theo bản năng chạy về phía trước, adrenalin tăng mạnh, dường như ngay cả máu cũng sôi trào nóng như thiêu đốt.
Kỷ Sơ Hạ là người đầu tiên bước xuống xe, tháo nón bảo hiểm, nhóm công tử nhà giàu và bạn bè ngày thường quen thói kiêu ngạo đều đồng loạt vỗ tay, có người còn huýt sáo. Bọn họ gần như đều là con út trong nhà hào môn, không có áp lực kế thừa sự nghiệp, ăn chơi là toàn bộ cuộc sống của họ, gặp được một người hợp khẩu vị có bản lĩnh lại không sợ chết, bọn họ sẽ không keo kiệt khen ngợi.
Tranh thiếu đứng trong đám người cũng lộ vẻ mặt tươi cười, hắn nâng cằm nói với Kỷ Sơ Hạ: “Anh giỏi lắm, chín giờ đêm mai, đến sườn núi ở ngoại ô tây bắc, ba mươi vạn, một đồng cũng sẽ không thiếu, nếu thắng còn có tiền thưởng khác.”
Kỷ Sơ Hạ yên lòng, ít nhất nhóm nhà giàu này sẽ không nhàm chán chơi cậu, thật sự có cơ hội kiếm tiền: “Cám ơn.”
Đi đến gần Kỷ Sơ Hạ mới phát hiện dáng vẻ Tranh thiếu này có chút quen mắt, theo bản năng hỏi một câu: “Có phải Tranh thiếu họ Tần không?”
Người đàn ông giới thiệu cậu tới cười nói: “Ngay cả tên tuổi Tần nhị thiếu cậu cũng biết hả?”
Tần Tranh nhướng nhướng mày: “Tôi họ Tần, có vấn đề gì sao?”
“Không có…”
Kỷ Sơ Hạ thầm nghĩ rốt cuộc cậu có vận số gì, thế mà đến đây cũng gặp phải thiếu gia nhà họ Tần. Trước kia Tần Dao có nói qua, cô có một em trai sinh đôi, mà gương mặt và dáng vẻ vị thiếu gia này rất giống Tần Dao, khóe mắt bên trái còn có một nốt ruồi, so với Tần Dao còn đẹp hơn một chút, nửa gương mặt dưới lại cực kỳ giống Tần Ý, không nghi ngờ gì hắn họ Tần.
Nhưng ngoài chuyện này ra thì Kỷ Sơ Hạ cũng không có ý nghĩ gì khác, nếu đối phương đã trực tiếp thừa nhận thân phận như vậy, hẳn là không phải muốn chỉnh cậu. Kỷ Sơ Hạ chỉ muốn kiếm tiền mà thôi, có phải họ Tần hay không có quan hệ gì đến cậu đâu.
Lúc Tần Tranh trở về nhà chính Tần gia thì đã là nửa đêm, mới vừa vào cửa liền gặp phải Tần Ý từ cầu thang đi xuống. Tần Ý cao thấp nhìn lướt qua Tần Tranh rõ ràng uống nhiều đến nỗi đứng không vững, rất không vui cau mày: “Em lại đi lêu lỏng ở đâu? Sao mấy ngày không về nhà?”
Nhìn gương mặt lạnh lùng của Tần Ý, Tần Tranh tỉnh rượu hơn phân nửa, hàm hồ giải thích: “Sinh nhật bạn, uống thêm mấy ly mà thôi, gần đây em ở căn bên kia thành phố, ở đây xa quá.”
“Mỗi ngày không làm việc đàng hoàng chỉ biết ăn chơi đàng điếm, ở đâu thì khác gì nhau? Dao Dao đã đi học, em còn định sa đọa đến khi nào?”
“Bắt đầu từ ngày mai, em theo anh đến công ty làm việc, không được càn quấy bên ngoài nữa, đừng để anh lại nhìn thấy em giao du với những tên lêu lỏng thiếu đứng đắn.”