Vào ngày mà Kỷ Sơ Hạ có thể bỏ xe lăn và gậy chống đi lại bình thường, cậu nhận được cặp nhẫn cầu hôn đã đặt, hai chiếc nhẫn bạch kim dành cho nam rất đẹp, chữ cái đầu tiên trong tên của hai người được khắc lồng vào nhau lên nhẫn làm điểm nhấn, hình thức rất độc đáo.
Tâm trạng của cậu rất tốt, sau khi lành bệnh, đây là lần đầu tiên cậu lộ diện trước công chúng, chính là event thông báo sản phẩm mới của trang sức Sâm Linh, cậu lấy thân phận là người phát ngôn tham dự.
Có rất nhiều phóng viên truyền thông và những đại gia trong làng mode đến tham dự, sự xuất hiện của Kỷ Sơ Hạ rất được mọi người chú ý, ngay cả những tổng biên tập tạp chí thời trang quen thói dùng lỗ mũi nhìn người khác cũng nhiệt tình với cậu. Ai cũng biết giá trị và địa vị của cậu đã khác xưa, trước kia chỉ là một tiểu thịt tươi đang hot không hiếm lạ gì trong giới giải trí, hiện tại đã thành cổ đông của công ty trang sức xa xỉ duy nhất trong nước. Ánh mắt người ngoài nhìn Kỷ Sơ Hạ giống như nhìn một pho tượng Bồ Tát nạm vàng khảm ngọc vậy, đây chính là sức mạnh của tư bản.
Sau khi event kết thúc, Kỷ Sơ Hạ nhận một cuộc phỏng vấn, phóng viên của trang web giải trí át chủ bài,người này có quan hệ rất tốt với Lương Ba. Lương Ba đã xem qua các câu hỏi mới yên tâm để Kỷ Sơ Hạ nhận phỏng vấn.
“Tất cả mọi người rất ngạc nhiên, trên mạng cũng có các loại bạo liêu và suy đoán, vậy rốt cuộc anh và trang sức Sâm Linh có quan hệ như thế nào?”
Đoàn đội của Kỷ Sơ Hạ cũng không định lảnh tránh vấn đề này, từ khi cậu trở thành cổ đông của Sâm Linh, tin tức liền được công khai. Trên internet ồn ào không ngừng, bình luận gì cũng có, rất nhiều người đoán là Tần Ý mua cổ phần rồi chuyển qua cho Kỷ Sơ Hạ, tuy rằng không đúng với sự thật lắm, những cũng không kém bao nhiêu. Hơn nữa sau đó lại tuyên bố người phát ngôn của Sâm Linh là Kỷ Sơ Hạ, càng có nhiều người bàn luận và nghi ngờ, cậu còn không thỏa mãn một chút lòng hiếu kỳ của quần chúng ăn dưa, sợ là sẽ còn phát sinh thêm nhiều lời đồn nữa.
Kỷ Sơ Hạ cười cười, nghiêm túc trả lời: “Thật ra rất nhiều người đều đoán được, quả thật có liên quan đến chủ tịch Tần thị. Cổ phần của Sâm Linh là anh ấy tặng cho tôi, mọi người có thể xem đó là của hồi môn, hoặc là sính lễ, cái gì cũng được.”
Dù phóng viên phỏng vấn có kiến thức rộng rãi cũng bị câu nói này của Kỷ Sơ Hạ làm hết hồn, lập tức trở nên kích động, đây chính là tin hot có một không hai đó nha! Kỷ Sơ Hạ đây là xuất quỹ trước mặt mọi người, còn trực tiếp tuyên bố hôn sự, đối tượng thế mà là vị kim cương Vương lão ngũ siêu cấp chói sáng, chủ tịch Tần thị!
Lương Ba muốn hô tạm dừng phỏng vấn, Kỷ Sơ Hạ lại hướng hắn lắc đầu. Cậu biết người đại diện muốn cậu tùy tiện lừa gạt cho qua, có thể nói là tiểu cô đông trên danh nghĩa, nhưng ngay cả nhẫn cầu hôn cậu cũng đã chuẩn bị rồi, chẳng thà thành thật với công chúng và các fan trước. Về phần có thể bị người khác ghen tỵ nói cậu chỉ vì tiền hay không, nhất định là có, nhưng nếu cậu đã quyết định ở bên Tần Ý thì sẽ không quan tâm đến những lời này nữa.
Phóng viên phỏng vấn hưng phấn, dứt khoát ném mấy câu hỏi đã chuẩn bị trước qua một bên, hỏi ý kiến Lương Ba: “Tôi có thể hỏi một vài câu ngoài bản thảo không?”
Lương Ba thật bất đắc dĩ, hắn biết Kỷ Sơ Hạ quyết định xuất quỹ, ngăn cũng không ngăn được, còn có thể nói gì nữa: “Tùy cậu.”
Phóng viên chuyển hướng về phía Kỷ Sơ Hạ, liên tục đặt câu hỏi: “Anh và chủ tịch Tần ở bên nhau bao lâu rồi? Thật sự quyết định kết hôn hả? Ngày cưới đã định là ngày nào chưa?”
“Cũng không lâu lắm.” Kỷ Sơ Hạ ngại ngùng cười: “Quen biết rất lâu nhưng gần đây mới quyết định ở bên nhau. Tôi dự định cầu hôn, cũng chuẩn bị nhẫn rồi, ngày cưới thì theo anh ấy, Tần Ý rất bận.”
Phóng viên: “…”
Còn chưa cầu hôn đã chắc chắn đối phương sẽ đồng ý, không phải ngài định ép hôn đó chứ?
“Có thể nói thêm vài câu về chuyện của hai người không? Chắc chắn các fan quan tâm đến anh cũng rất muốn biết, tình cảm của các anh thế nào?”
“Rất tốt, nếu không tôi sẽ không tính toán chuyện kết hôn. A Ý rất tốt, rất dịu dàng và bao dung, cũng giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi rất cảm kích và cũng rất yêu anh ấy.”
“Nghe thật khiến người ta hâm mộ nha.”
Kỷ Sơ Hạ khẽ cười: “Anh ấy là hình mẫu lý tưởng của tôi, có thể gặp được anh ấy, tôi cảm thấy bản thân rất may mắn. Người ngoài hâm một chút cũng bình thường thôi, bởi vì anh ấy thật sự quá tốt mà.”
Đại diện Lương bên cạnh nghe thế yên lặng lau mồ hôi, khoe khoang show ân ái như vậy thật sự không có vấn đề gì chứ?
Lúc cuộc phỏng vấn kết thúc, Kỷ Sơ Hạ cười cười nói với phóng viên: “Có thể đăng bài phỏng vấn này chậm một chút không? Tôi muốn cho anh ấy một kinh hỉ, chờ thêm một ngày được không?”
Phóng viên cũng rất dễ nói chuyện gật đầu đồng ý, nếu Kỷ Sơ Hạ thật sự mất hứng, bài phỏng vấn này của hắn nhất định không được duyệt đăng, chỉ là trễ một ngày mà thôi, vẫn là bài viết có một không hai như cũ.
Sau khi kết thúc công việc, Tần Ý đón Kỷ Sơ Hạ cùng đi ăn tối, cậu chọn một nhà hàng kiểu Tây rất hữu tình, còn trả một số tiền lớn mà bao hết.
Sau khi ngồi xuống, Tần Ý nắm tay cậu hôn một cái rồi cười hỏi: “Sao hôm nay em cao hứng thế? Còn không tiếc tiền bao hết toàn bộ nhà hàng?”
“Chủ tịch Tần không thích hả?”
“Thích, em làm cái gì anh cũng thích.” Tần Ý nghiêm trang chững chạc nói mấy câu tình ý.
Dưới tiếng đàn violin du dương, hai người hưởng thụ mỹ thực phong phú. Sau khi ăn xong, điểm tâm ngọt được mang lên, Kỷ Sơ Hạ lấy hai chiếc nhẫn được đặt trong một cái hộp nhung màu xanh lam tinh xảo, mở ra đặt lên bàn trước mặt Tần Ý.
“A Ý, chúng ta kết hôn đi.”
Tần Ý kinh ngạc nhìn hai chiếc nhẫn, sau khi kinh ngạc qua đi, hai mắt hắn hiện lên ý cười. Hắn lấy chiếc nhẫn hơi nhỏ hơn, cầm tay Kỷ Sơ Hạ, nghiêm túc mà đeo vào ngón áp út trên tay trái cậu, sau đó cúi đầu hôn một cái rồi nhỏ giọng nói: “Chuyện này vốn là anh nên làm, nhưng anh vẫn rất cao hứng.”
Kỷ Sơ Hạ cầm chiếc nhẫn còn lại, cũng đeo lên tay Tần Ý. Kích cỡ lớn nhỏ là cậu phỏng đoán theo cảm giác, nhưng lại rất vừa vặn, còn làm tăng thêm khí chất của Tần Ý.
Ngón tay hai người lồng vào nhau, Tần Ý hiếm khi xúc động, hôn lên tay cậu lần nữa: “Anh sẽ tốt với em cả đời.”
Màn đêm buông xuống, Tần Ý lái xe chở Kỷ Sơ Hạ ra khỏi thành phố, đến sườn núi ở ngoại ô tây bắc.
Hắn lái xe đến đỉnh núi vắng người mới dừng lại, sau khi xuống xe, hắn dựa vào cửa xe vừa hút thuốc vừa ngắm cảnh đêm như lần trước. Kỷ Sơ Hạ từ ghế phó lái vòng qua, cũng hướng hắn đòi thuốc. Tần Ý cong khóe miệng, rít mạnh điếu thuốc trong tay rồi nhanh chóng phun ra, vươn tay kéo cậu đến gần, xoay người đè cậu lên cửa xe hung hăng hôn xuống.
Mùi thuốc lá hòa quyện khi miệng lưỡi quấn quýt vào nhau, Kỷ Sơ Hạ ôm cổ Tần Ý nhiệt tình đáp trả.
Phía dưới của hai người dán vào nhau dần dần có phản ứng. Lúc bị đẩy vào ghế sau xe, Kỷ Sơ Hạ vẫn tham lam lưu luyến mà quấn lấy môi lưỡi của người đang đè lên cơ thể cậu. Bàn tay của hắn thăm dò tiến vào từ ống quần, vuốt ve cẳng chân trắng mịn của cậu, dương vt cứng rắn nóng bỏng đang dâng trào đỉnh vào nhau. Sau khi triền miên hôn môi, hắn vẫn kề sát vào môi cậu khàn giọng nỉ non: “Có thể chứ?”
Kỷ Sơ Hạ cười cười liếm liếm môi Tần Ý, vòng chân ôm eo hắn, giọng nói thản nhiên: “Ừm.”