Quy Tư Vương kinh hãi thất sắc, hỏi gấp:
-Tráng sĩ... tráng sĩ muốn gì?... Ngô Thanh Thiên cười rợn:
-Chẳng có gì quan trọng! Bất quá ta cần chiếc đầu lâu của Vương gia thôi! Quy Tư Vương khiếp quá, lấp vấp hỏi tiếp:
-Bổn vương tốn hao bao nhiêu bạc vàng, thỉnh hai vị từ Trương Gia Khẩu tới đây, tại sao hai vị lại trở kiếm đâm lại bổn vương?
Ngô Thanh Thiên hừ một tiếng không dùng danh từ Vương gia nữa:
-Bao nhiêu bạc vàng? Ngươi thử nói cho anh ta xem?
Quy Tư Vương đáp gấp:
-Một vạn lạng bạc! Ngô Thanh Thiên cười ha hả:
-Kẻ đối đầu của ngươi lại hiến cho ta hai vạn lượng! Quy Tư Vương trầm giọng:
-Hai vị là những trang hiệp sĩ, biết đạo nghĩa, sao lại vì cái lợi nhỏ mà quên lời hứa trọng đại?
Ngô Thanh Thiên cười vang:
-Hiệp sĩ! Hiệp sĩ! Mấy tiếng đó trị giá được bao nhiêu đồng tiền?
Rồi y ngưng cười tiếp nối:
-Ngươi sắp chết, chết gấp, ta cần phải giáo huấn ngươi. Phàm đã ham tiền, tức nhiên không phải là hiệp sĩ! Ta đã nhận tiền của ngươi là ta cũng có thể nhận tiền của người khác. Món tiền của người nào trọng là ta phải hành động cho người đó! Quy Tư Vương cười khổ:
-Như vậy là bổn vương mù cả mắt! Ngô Thanh Thiên gật đầu:
đúng là ngươi mù! Không hơn không kém! Cho ngươi biết cái tin ngươi vừa nêu ra, không chính xác lắm! Chúng ta đến chẳng phải bốn người mà là sáu! Quy Tư Vương trố mắt:
-Còn hai người nữa?
Ngô Thanh Thiên đáp:
-Bây giờ thì đã có mặt rồi. Ngươi có biết ai đi gọi họ chăng?
Tỳ Bà công chúa vọt miệng hỏi:
-Có phải Đỗ Hoàn không?
Ngô Thanh Thiên cười lớn:
-Chứ còn ai nữa? Ngươi thông minh đó! Tuy nhiên ngươi vẫn phải chết, chết theo cha của ngươi! ta không thể tha thứ! Ngô Bạch Vân cau mày:
-Thời cơ khẩn bách, đại ca cứ nói dông dài mãi làm gì. Nếu có kẻ nào đến đây, thì cái công lao của chúng ta cầmnhư bỏ trôi theo nước cuốn! Ngô Thanh Thiên bật cười khanh khách:
-Phải đó! Ta quên mất! Y nhìn thẳng vào mặt Quy Tư Vương, gằn từng tiếng:
-Chiếc đầu của ngươi trị giá năm trăm lượng! Thanh trường kiếm trong tay y chớp lên.
Tiểu Phi chưa xuất thủ.
Chàng biết rõ chưa cần xuất thủ. Chiếc đầu của Quy Tư Vương nếu có rụng cũng còn lâu.
Một tiếng coong vang lên! Thanh trường kiếm của Ngô Thanh Thiên chạm phải đầu chiếc đàn tỳ bà, bị tung ngược trở lại! Tỳ Bà công chúa cười lạnh:
-Nếu đầu phụ vương dễ cắt thì đã bị cắt tướng từ lâu, đâu lại đến tay ngươi! Ngươi là cái quái gì mà nuôi mộng đó?
Ngô Bạch Vân thoáng giật mình:
-Con tiểu nha đầu thúi nầy khá đấy. Những kẻ đến đây trước bọn ta hẳn đều bị một tay ngươi sát hại! Ngô Thanh Thiên nghiến răng:
-Ngươi cứ lo thủ nơi cửa! Để mặc ta! Y đảo thanh kiếm bước tới.
Tỳ Bà công chúa cười tươi:
-Ngươi liệu đối phó nổi chăng?
Chiếc đàn trong tay nàng không động đậy.
Nhưng, nàng vừa buông dứt tiếng cuối, từ đầu chiếc đàn bắn ra một châm bạc, châm bay rào rào.
Ngô Thanh Thiên kinh hãi loang nhanh kiếm một vòng, tạo bình phong che trước mặt.
Đường kiếm Du Long gồm sáu mươi bốn chiêu, kín đáo vô cùng vầng ngân châm bay đi, cũng kín đáo không kém, chừng như còn kín đáo hơn một phần.
Một tiếng rú vang lên.
Thanh trường kiếm bay vút lên không. Ngô Thanh Thiên đưa tay che mặt, máu từ mặt hắn bắn ra qua các kẻ tay, máu bắn không kịp chạm lòng bàn tay dội lại chảy xuống ròng ròng.
Y rít lên:
độc! Tuyệt độc! Ám khí lợi hại phi thường! Tiếng cuối cùng vừa dứt âm vang, y ngã nhào xuống nền.
Tỳ Bà công chúa thở dài, thốt:
-Ám khí lợi hại tới đâu, chỉ để dùng với hạng người tối độc! Tạo hóa đã đặt ra cái luật cân đối, con người phải áp dụng luật đó.
Ngô Bạch Vân đã chụp một chiếc cẩm đôn, đôi mắt y đỏ ngầu, y nhào tới dùng cẩm đôn làm cái thuẩn phòng ngăn chặn ám khí.
Bàn tay tả đồng thời vung lên, trường kiếm bay ra, trong thoáng mắt, y phát xuất đúng bảy chiêu.
Tỳ Bà công chúa như không ngăn chận nổi áp lực của địch, cứ lùi, lùi lùi mãi.
Ngô Bạch Vân rít lên:
-Con liễu đầu hôi thúi, ngươi còn độc chiêu gì, sao chẳng mang ra thi thố?
Tỳ Bà công chúa bị bức dồn đến tận vách lều, không còn lùi được nữa.
Tuy nhiên, nàng luôn luôn điểm nụ cười tươi, không tỏ lộ vẻ gì chứng tỏ nàng khẩn cấp.
Quy Tư Vương thu hình trong một góc, cao giọng giục:
-Xuất thủ gấp đi chứ! Con có gan, chứ cha thì nhát lắm! Tỳ Bà công chúa cười ròn như pha lê vỡ:
-Bất quá, con muốn xem Du Long kiếm pháp của chúng như thế nào vậy thôi, phụ vương ạ! Phụ vương muốn con xuất thủ, con xin vâng! Hai bàn tay nàng nâng chiếc đàn, đưa lên.
Coong! Lửa bắn tung tóe, thanh trường kiếm cơ hồ vuột khỏi tay Ngô Bạch Vân.
Ngô Bạch Vân không nao núng, cười vang:
-Khá lắm! Chiếc đàn mường tượng đá sắt tạo thành! Đúng vậy.
Chiếc đàn bằng loại thép tốt, rất nặng, người có sức mạnh cũng khó múa lên tùy ý.
Tỳ Bà công chúa cầm nổi, mà lại cầm hai tay đánh lên, lực đạo phải mạnh gấp đôi.
Ngô Bạch Vân đã nhận thấy rõ điiều đó, y hiểu Tỳ Bà công chúa không thể xử dụng một vật nặng nề như vậy, linh hoạt theo ý muốn cho nên y không sợ, trái lại y còn nhào tới.
Bất quá, y tránh chạm kiếm vào chiếc đàn là Tỳ Bà công chúa sẽ không làm gì y được.
Tỳ Bà công chúa múa chiếc đàn vun vút, đánh ra toàn là những chiêu cổ quái ngụy bí.
Trái với sự suy đoán của Ngô Bạch Vân, nàng đánh không chậm tý nào.
Chỉ có một điều lạ là nàng chỉ thủ chứ không công.
Chiếc đàn to lớn, nàng chỉ đưa nó ra án trước mặt, rồi tay nàng nhích động khẽ, chiếc đàn lắc qua lắc lại, hoặc lên hoặc xuống dể dàng lại vừa tạo được một diện tích phòng vệ rất rộng.
Bởi cầm một chiếc đàn quá to, muốn đánh trúng một người, chẳng phải là việc dể làm.
Giao đấu mà Tỳ Bà công chúa lại thủ cái thế bất thắng rồi, thì còn giao thủ làm gì?
Tiểu Phi hết sức lấy làm lạ. Bình sinh, chàng chưa thấy ai có đấu pháp như nàng.
Dùng đấu pháp đó, có khác nào chờ bại?
Ngô Bạch Vân xuất phát được mấy chiêu, can đảm tăng lên, y nhập nội liền.
Y định mạo hiểm tạo nhanh cái thắng lợi.
Ngờ đâu, một đạo ngân quang chớp lên.
Hai tay công chúa vốn chập lại vụt phân khai, cổ chiếc đàn bật lên từ nơi cổ đàn, một mũi nhọn bay ra, bắn thẳng vào bụng Ngô Bạch Vân.
Ngô Bạch Vân lỏng tay buông kiếm chập choạng lùi lại.
Gương mặt hắn hiện rõ nét kinh nghi. Sắp chết đến nơi vì thương thế đó, y cũng chưa nhận thức nỗi tại sao mình lại bị đối phương sát hại.
Tỳ Bà công chúa nhìn y từ từ lùi lại, nàng thở dài rồi lẩm nhẩm:
-Vũ khí của ta, vừa kỳ quái, vừa tàn độc, tại sao ngươi lại bức ta phải dùng đến nó! Tiểu Phi nhận ra công lực của Tỳ Bà công chúa tựa hồ không cao thâm lắm, gia dĩ, nàng lại không am tường bao nhiêu chiêu thức.
Nhưng nàng đánh ra chiêu nào là chiêu đó rất chuẩn, nhất định phải công hiệu.
Chàng tự hỏi, nàng được ai truyền cho những chiêu thức cổ quái như thế.
Một tiểu cô nương, học những chiêu thức như vậy, hẳn không phải là một điều tốt! Quy Tư Vương vừa đứng lên, vừa tìm chén rượu, vừa kêu lớn:
-Các ngươi đâu, vào dọn hai xác chết nhanh lên, bổn vương sợ máu lắm! Tỳ Bà công chúa thở dài:
-Giết người xong, con cảm thấy tay mềm nhũn như bất lực! Nàng còn tựa mình vào vách lều, tay nàng buông thõng, đột nhiên, hai bàn tay nào đó, từ bên ngoài xuyên thủng vách, mỗi bên một tay, nắm cứng hai cánh tay nàng.
Quy Tư Vương kinh hãi, chén rượu trong tay rơi ngay xuống nền.
Hai tiếng sạt sạt vang lên, hai bóng người phá vách lều bước vào.
Hai người đó, có gương mặt trắng xanh, vận y phục đen tuyền.
Người bên hữu là Sát thủ vô tình Đỗ Hoàn, tay tả nắm tay Tỳ Bà công chúa, tay hữu treo trên đầu dây cột nơi cổ.
Người bên tả, gầy đét, đầu rụt xuống như chui tọt vào khoảng giữa đôi vai đôi mắt chớp vàng vàng, mường tượng đôi mắt lửa tròng vàng của một con vượn.
Tỳ Bà công chúa bị nắm cứng, như gọng kềm kẹp mạnh, đau đến chảy nước mắt.
Nhưng nàng cắng răn cố chịu đựng, không hề rên la nửa tiếng.
Quy Tư Vương run run giọng:
-Các vị... muốn chiếc đầu lâu của bổn vương, cũng được! Song các vị hãy buông tha con gái bổn vương đi! Đỗ Hoàn bật cười khanh khách:
-Ngươi chưa từng nghe qua cái ác danh của ta sao? Bình sanh, ta giết người, thường giết mỗi lượt hai mạng, nếu chỉ giết một mạng thì chán quá! Người gầy đét, giống như con vượn cau mày:
-Muốn giết thì cứ giết, còn lải nhải gì nữa chứ?
Đỗ Hoàn có vẻ kinh sợ người đó, cười khan:
-Tôn huynh động thủ hay tiểu đệ động thủ?
Người đó lạnh lùng:
-Ngươi ngứa ngáy giết người, ta nhường cho ngươi đó! Đỗ Hoàn cười lớn:
đa tạ! Đa tạ! Bỗng một người thốt:
-Hai vị đó các bằng hữu không giết được đâu! Câu nói từ nóc lều vọng xuống, một bóng người cũng xuống liền theo câu nói.
Người đó đáp xuống ung dung, như chiếc lá vàng rơi, không chuẩn bị một tư thế nào cả.
Chân chạm đất không gây một âm vang nào.
trừ Tiểu Phi ra, còn ai có thuật khinh công cao đến mức độ đó?
Người gầy đét đang tự tôn, tự đại xem trước mắt như bãi hoang dưới gầm trời này chỉ có một y, lúc đó khiếp hãi đến sững sờ, bàn tay đang nắm cánh tay Tỳ Bà công chúa, buông thỏng xuống liền, chẳng khác nào bao nhiêu khí lực trong người bỗng tan biến mất.
Tiểu Phi cười nhẹ:
-Tôn hầu tử! Ngươi còn nhận ra ta chăng?
Người đó là truyền nhân duy nhất của Trường Bạch hầu quân, một con người ngang ngạnh vô tưởng, đến kiếm phái Trường Bạch nghe tên cũng phải nhức đầu.
Người đó là Tôn Không ngoại hiệu Hắn hầu.
Nhưng giờ đây, người nhức đầu chẳng phải là Tiểu Phi, mà chính là y.
Y không thốt được tiếng nào.
Đỗ Hoàn toan thị Oai, song thấy Tôn Không như vậy, đành câm miệng.
Tiểu Phi lại cười hỏi:
-Cở người như ngươi mà cũng học đòi làm thích khách, ngươi không thấy thẹn sao?
Hắc Hầu Tôn Không đột nhiên dậm chân kêu lên:
-Nếu ta biết sớm có ngươi tại đây, dù giết chết ta, ta cũng không đến! Tiểu Phi mỉm cười:
-Thế là ngươi còn lương tâm đấy! Tôn Không trầm ngâm một lúc, rồi thở dài, rồi quay mình bước đi.
Sát Thủ Vô Tình Đỗ Hoàn kêu to:
-Tôn huynh bỏ đi như vậy sao?
Tôn Không lạnh lùng:
-Thế ta không đi được à? Ai cấm ta?
Đỗ Hoàn hừ một tiếng:
-Tiểu tử đó là ai? Tại sao Tôn huynh sợ hắn?
Tôn Không trừng mắt nhìn Đỗ Hoàn như nhìn quái vật, bật cười ghê rợn:
-Ngươi có tư cách gì dám gọi y là tiểu tử? Ngươi có tư cách gì dám hỏi tên họ y? Hừ! Một bàn tay đen như sắt chớp lên, nhanh hơn điện xẹt, Đỗ Hoàn không kịp né tránh rú lên một tiếng thảm, chập choạng lùi lại.
Nơi ngực Đỗ Hoàn có một lổ hổng.
Tôn Không lau tay máu vào áo, rồi tung một ngọn cước, bắn Đỗ Hoàn bay tuốt khỏi lều, đoạn lạnh lùng thốt:
-Ta biết ngươi không thích giết người. Song đển hắn sống ngươi sẽ còngặp nhiều phiền phức. Ta cao hứng làm cái việc dứt hậu hoạn thay ngươi! Y thốt xong, bước đi liền, không quay đầu nhìn lại.
Quy Tư Vương muốn nhờ oai lực của Tiểu Phi bắt Tôn Không, song y đã đi rồi thôi. Lão thở dài nhắm mắt gọi hộ vệ:
- Dọn các tử thi nhanh lên, ta không thể nhìn máu ghê tởm lâu được! Bỗng Tôn Không trở lại, thò đầu qua cửa lều, gọi Tiểu Phi:
-Ta quên cho ngươi biết một việc. Tuy ta còn thiếu ngươi một món nợ tình cảm, song từ nay gặp ngươi ở đâu là ta chạy đi liền, biết ngươi ở nơi nào là ta tránh xuất hiện nơi đó. Nhung còn có một nhân vật lợi hại hơn ta gấp mười lần. Nhân vật đó sẽ đến đây trong phút giây, ngươi phải cẩn thận đấy! Tiểu Phi cười nhẹ:
-Bình sinh, ta có tánh cẩn thận, ta cẩn thận quen rồi. Bất quá, ta muốn biết nhân vật đó là ai, chắc ngươi có thể nói cho ta biết chứ?
Tôn Không nhếch môi điểm phớt một nụ cười:
-Hỏi làm chi nghe đến tên người đó, ngươi sẽ nhức đầu, chứ có ích gì? Ta không nói ra là phải hơn. Rất tiếc là ta có việc gấp cần phải đi, nếu không thì ta cũng cố ở lại xem các ngươi đánh nhau, chắc chắn là ta sẽ chứng kiến một cuộc đấu vô tiền khoáng hậu. Nhất định là thú vị lắm! Lần này thì y thoát đi rất nhanh và đi luôn.
Tỳ Bà công chúa bỗng vọt đến trước mặt Tiểu Phi, nắmlấy tay chàng hỏi:
-Thực sự ngươi là ai? Không lẽ ngay với ta mà ngươi cũng chẳng nói?
Tiểu Phi từ từ rút nhẹ tay khỏi tay nàng, điểm nụ cười nhạt:
-Tại hạ chẳng là ai cả, bất quá chỉ là một lão xú trùn, như công chúa đã biết! Vừa lúc đó có tiếng hò hét của Hồ Thiết Hoa vang dội ở bên ngoài. Y gọi oang oang lên:
-Lão Xú trùn, có gì lạ về phía đó chăng?
Tỳ Bà công chúa còn bám sát bên cạnh Tiểu Phi, nhoẻn nụ cười duyên thốt:
-Thế nào ta cũng phải hỏi ngươi, hỏi đến khi nào ngươi bằng lòng giải thích cho ta hiểu, tại sao bằng hữu ngươi gọi ngươi là lão Xú trùn! Từ thuở nào đến giờ, Tiểu Phi không hề làm phật ý một nữ nhân nào, nhất là hạng nữ nhân còn trong giai đoạn thanh xuân, bởi cái tính hào hoa của chàng đã tạo cho chàng một tế nhị bên cạnh họ.
Song hiện tại thì lại khác, thiếu nữ trước mặt chàng là vị hôn thê của bằng hữu, thì đương nhiên chàng không thể buông thả cái hào hoa, do đó, dù nàng có giận một tý cũng chẳng sao, nàng giận một tý song bằng hữu sẽ cảm mến chàng hơn, chính sự cảm mến của bằng hữu mớ đáng quý.
Chàng đáp gọn:
-Vị hôn phu của công chúa quen mồm gọi như thế thì công chúa còn hỏi tại hạ làm gì? sao chẳng hỏi thẳng nơi hắn?
Tỳ Bà công chúa giật mình, chưa kịp nói gì, Hồ Thiết Hoa và Cơ Băng Nhạn lướt vào như hai luồng gió cuốn.
Cơ Băng Nhạn đảo nhanh mắt nhìn quanh ngôi lều, đoạn cười nhẹ hỏi:
-Sao? Tấn kịch vui nhộn chăng?
Tiểu Phi thở dài:
-Hai ngươi thung dung tự tại quá chừng! Ở bên ngoài bay nhảy theo bọn tặc, đành để ta ở đây chết muộn chết phiền... Hồ Thiết Hoa bật cười lớn, tràng cười của y khuất lấp câu nói của Tiểu Phi, làm chàng phải bỏ dở đoạn cuối.
Chàng cau mày hỏi:
-Ngươi thích thú lắm à? Có cái gì khiến cho ngươi cười chết như thế?
Hồ Thiết Hoa cười một lúc rồi thốt:
-Lần này thì ngươi mắc lừa Cơ Băng Nhạn rồi! Phải có trả có vay mới hợp công đạo chứ! Tiểu Phi sững sốt:
-Mắc lừa?
Hồ Thiết Hoa gật đầu:
-Ngươi tưởng ta và Cơ Băng Nhạn không thấy hai kẻ đó hay sao?
Tiểu Phi hừ một tiếng:
đã thấy chúng, sao các ngươi còn để chúng chạy vào đây?
Hồ Thiết Hoa cười lớn:
-Tử Công Kê nhận ra Tôn Không, hắn biết con vượn Tôn Không bình sanh rất phục ngươi, hắn sợ Ở lại trong lều, chẳng có việc gì làm, cho nên để Tôn Không chạy vào đây! Tiểu Phi bật cười vang:
-Ta cứ nghĩ, hết sức kỳ quái, dù Tôn Không có thuật khinh công cao tuyệt, song làm sao gã lọt qua được con mắt của hai ngươi. Ngờ đâu, chính các ngươi thả lỏng gã, để gã vào đây chạm mặt ta! Cơ Băng Nhạn cười nhạt:
-Còn một điều này nữa, nếu Tôn Không là con người dáng chết thì ta chẳng khi nào để cho gã thoát đi, cho nên ta để cho gã chạm mặt ngươi thêm một lần nữa, gã sẽ phục ngươi suốt đời. Giả như gã đáng tội chết, thì khi nào ta để gã chạy đi như vậy? Gã làm gì thoát lọt được tay ta hay Hồ Lại Miêu cũng thế! Nói đến việc hiểm nguy, nói đếnviệc sinhtử, trên thế gian này, còn ai không xanh mặt?
Thế mà cả ba nói như đùa, như thuật lại cho nhau một diễn kịch, họ thuật đoạn nào không nguy hiểm thì họ bực dọc, họ thuật đến đoạn nào hiểm nguy, họ thích thú phi thường.
Họ thuật việc vào nguy ra tử, như nói đến một bữa ăn điềm nhiên, phóng túng.
Quy Tư Vương đã trấn định tâm thần, bỗng nhiên bước tới, hỏi:
-Bọn chúng gồm tất cả sáu người, bốn đã đến đây, thế thì còn hai nữa phải không?
Cơ Băng Nhạn nhìn lão:
-Vương gia ước vọng gặp họ?
Quy Tư Vương sợ hãi, khoát tay mấy lượt:
-Không! Bổn vương không mong họ đến! Tiểu Phi thở dài:
-Hai người cuối cùng đó, giả như gặp bọn này, thì vĩnh viễn chẳng đến đây cho vương gia thấy mặt.
Chàng chỉ tay về phía Hồ Thiết Hoa và Cơ Băng Nhạn.
Tỳ Bà công chúa hỏi gấp:
-Còn như gặp ngươi?
Tiểu Phi vờ không nghe, chàng không nhìn qua nàng.
Hồ Thiết Hoa cười vang:
-Gặp hắn thì còn khổ hơn! Tuy nhiên, hắn còn nhân đạo hơn bọn này, hắn đã ba lần tha chết cho Tôn Không, cho nên gặp hắn ở đâu là Tôn Không chẳng hề dám thở, dám đánh rắm, chứ đừng nói là làm gì khác! Rồi y mỉm cười tiếp:
-Thực ra, Tôn Không còn giỏi hơn năm người kia, dù cả năm người hợp sức lại cũng không thủ thắng nổi trước gã! Quy Tư Vương khẩn trương ra mặt:
-Nhưng... Tôn Hầu Tử có nói, còn một người nữa lợi hại gấp mười lần hơn y, người đó sẽ đến đây trong giây phút... Cơ Băng Nhạn cau mày:
-Ạ?
Hồ Thiết Hoa cười nhẹ:
-Hơn Tôn Hầu Tử gấp mười lần, thiết tưởng trên thế gian chẳng có mấy tay! Hay là con vượn gầy đó muốn dọa khiếp chúng ta?
Cơ Băng Nhạn lắc đầu:
-Bình sanh, Tôn Không chẳng hề đùa với ai! Hồ Thiết Hoa cau mày:
-Thế thì người mà gã đề cập đến đó là ai?
Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Vô luận người đó là ai, cứ để y đến đây rồi sẽ biết, cần chi phải tìm hiểu sớm?
Các vị có thói quen thức trắng đêm, tại hạ thú thật, hiện giờ đôi mí mắt nặng quá rồi! Tại hạ thấy cần phải nằm một lúc.
Hắn quay mình định bước đi.
Hồ Thiết Hoa đảo mắt tìm bình rượu, tính uống mấy chén, bỗng thây gương mặt Tỳ Bà công chúa biếnđổi lạ thường, y mất liền cái hứng uống rượu, rồi y ngáo, ngáp mấy lầnlại bước đi.
Tiểu Phi không còn việc gì phải lưu lại, cũng bước theo luôn.
Song Tỳ Bà công chúa gọi lại:
-Ngươi khoan đi! Quy Tư Vương cũng gọi:
-Các hạ dừng lại một chút! Tỳ Bà công chúa gọi to tiếng một chút, Tiểu Phi như không nghe nhưng Quy Tư Vương gọi rất khẽ, chàng lại nghe, nghe rồi quay mình lại hỏi:
-Vương gia còn điều chi phân phó?
Quy Tư Vương ngần ngư một lúc, rồi cười vuốt hỏi:
-Về việc hôn nhân của tiểu nữ và lịnh hữu, các hạ nghĩ nên ấn định vào ngày nào?
Tiểu Phi trầm ngâm một chút:
-Ý tứ của Vương gia... Quy Tư Vương chưa nói gì, Tỳ Bà công chúa cất tiếng:
-Tự nhiên càng gấp càng tốt! Tiểu Phi bình sanh từng thấy nhiều người có can đảm làm đủ mọi việc, kể cả những việc vô sĩ, đê tiện nhất, chàng từng biết nhiều người mặt dạn mày dày, nhưng thực sự mà nói, chàng chưa hề thấy một nữ nhân nào muốn lấy chồng gấp như nàng này, hơn nữa, lại trắng trợn tỏ bày cái ý đó trước mặt người xa lạ.
Chàng giật mình, đoạn nhếch nụ cười khổ:
-Hôn ước đã xong, thì hôn lễ càng đước củ strongnh gấo càng tốt! Tỳ Bà công chúa sáng mắt:
-Nếu vậy nên định vào ngày mai! Vừa đi về lều, Tiểu Phi vừa nghĩ:
-Ta không tưởng nổi, trên thế gian này, lại có một tân nương nóng nảy động phòng như thế! Bước vào lều, chàng thấy Hồ Thiết Hoa đang nghiêng bình rượu nốc một hơi, chừng như bình rượu đã vơi nửa phần rồi.
Gã khà lên mấy tiếng, đoạn mỉm cười thốt:
-Vừa rồi, ta thấy hai ngươi cứ châm, cứ nốc, ngươi một chén, lão Xú trùn một chén, hai người uống như sợ rượu của Vương gia bị người khác uống hết đi, hai người để dành phần, dù rượu hết, song hai người cũng chưa được nốc no! Thật ta tứ vô chừng, ta tức như Tôn Ngộ Không bị chiếc kim cô bóp mạnh đầu đến tá hỏa tam tinh mà không làm sao cởi vuột! Cơ Băng Nhạn điềm nhiên:
-Làn da mặt củ angươi từ lâu đã dày quá rồi mà! Có trơ ra đó cho bọn ta được dịp uống rượu cũng chẳng sao! Hồ Thiết Hoa cười khổ:
-Tất cả cười, ta bất cần. Chỉ có nàng... nàng cười ta! Các ngươi có thấy là đáng tức chết được chăng?
Cơ Băng Nhạn mỉm cười:
-Bây giờ ngươi sợ nàng, thì ngày sau, chắc là ngươi sẽ mãi mãi dưới váy nàng! Trông mong gì ngươi dám ngẫng mặt nhìn nàng.
Tiểu Phi cười nhẹ tiếp nối:
-Tức chết hay không tức chết, ngày mai này ngươi sẽ bước sang đoạn mới của cuộc đời ngươi, ngươi sẽ trở thành một người chồng, tân nương gấp động phòng với ngươi đó. Chính nàng nhất định hôn lễ sẽ cử hành trong ngày mai.
Hồ Thiết Hoa kêu thất thanh:
-Ngày mai?
Tiểu Phi đáp gọn:
-Ngày mai! Hồ Thiết Hoa chụp tay Tiểu Phi cao giọng:
-Ngươi... ngươi đã đáp ứng?
Tiểu Phi mỉm cười:
-Chức vị phò mã chắc chắn về tay ngươi rồi, thì nhận sớm hay nhận muộn cũng thế thôi, chậm sớm lại có quan hệ gì mà ngươi lo ngại?
Hồ Thiết Hoa nhảy chồm chồm lên:
-Trời ơi! Ta có chuẩn bị chi đâu? Ta chưa nghĩ đến việc đó nữa là khác! Ngươi làm cho ta chết gấp mất đi thôi, Đạo Soái Lưu Hương! Cơ Băng Nhạn lạnh lùng:
-Tân lang chẳng cần chuẩn bị chi cả, giả như ngươi không rành một việc gì đó, thì ta và Lưu Hương sẽ chỉ điển cho ngươi... Hồ Thiết Hoa rút một chiếc gối vụt sang hắn, rồi nhảy xuống giường tìm bình rượu, ngậm miệng bình nốc một hơi, đoạn thốt:
-khổ như chó! Trong trường hợp này mà bình rượu chỉ còn mấy giọt nhỏ có chán không! Nếu không có rượu đè xuống thì quả tim của ta sẽ lồng lộn lê, phá vỡ buồng ngực mà bay đi.
Tiểu Phi mặc xác y, day qua Cơ Băng Nhạn hỏi:
-Ngươi có biết tại sao họ đòi cử hành hôn lễ gấp chăng?
Cơ Băng Nhạn cười nhạt:
-Bao nhiêu sự việc vừa qua biến Quy Tư Vương thành một con chim bị tên, lão chẳng còn dám tin tưởng nơi ai nữa, ngoài chàng rể tương lai của lão. Nếu không... Bỗng Hồ Thiết Hoa kêu lên:
-Các ngươi lại đây gấp! lại mà xem cái này! Cái đó là một mảnh giấy, đặt nơi bàn, chiếc bình bông dằn bên trên.
Mảnh giấy có mấy hàng chữ, nét chữ rất xinh đẹp:
-Các vị từ xa đến, lo việc mình, chưa chắc đã xong, tại sao tìm cái khổ gánh vác việc người? Nếu thừa lúc còn đêm ly khai gấp nơi này đi. Đó là thượng sách. Nếu không, các vị sẽ phải hối hận! Giả như các vị biết nghe lời khuyên tốt, thì thiếp tôi sẽ dành cho các vị một nồi thịt thơm, ngon, bảo đảm ngon hơn nồi thịt vừa qua! Bên dưới mảnh giấy có ghi:
-Người trong bụt thờ cẩn bái thư! Tiểu Phi sững sờ.