Cửu thiên vạn đời thịnh trị, nhân thế Tử quốc an hưng.
Năm xưa khi Ngoạ Trụ, tức vua đời thứ mười chín của Tử quốc lâm bệnh, cao thủ danh y tám phương vạn hướng đều tức tốc ngược xuôi vào kinh, vì ngài không có con trai, không thể kế thừa quyền vị.
Ngoạ Trụ băng hà, hoàng hậu Diệp Dung trở thành nữ đế, lập con gái An Ngọc làm hoàng thái nữ, lập ra đời vua mới.
Binh nghĩa Bắc Lý hầu không phục, dấy binh phế vị, trận chiến tang thương chết chóc kéo dài suốt năm, xác người chất thành đống, máu người chảy một sông.
Cuối cùng gươm hạ đao tàn, An Ngọc bị sát hại, Diệp Dung bị ép chết, nhìn lọ thuốc trước mặt, bà chẳng có vẻ gì lo lắng, nhếch môi cười nhẹ, ngửa mặt lên trời mà thét rằng:
- Rồi sẽ có ngày, Tử quốc sẽ rơi vào tay nữ nhân, nàng sẽ thao túng thiên hạ, cho lũ khinh người các ngươi sáng mắt ra!
Đoạn rồi thuốc trào vào cổ, Hạt Đỉnh Hồng tràn khắp cơ thể.
Diệp Dung vừa dứt lời, gió Độc Phong thổi mạnh, quạ kêu rợp cả thinh không, cả bầu trời nhuộm một màu đỏ rực, cảnh tượng hùng vĩ tráng lệ nhưng lại bi thảm, như một điềm báo cho sự linh ứng của lời nguyền...
Qua mấy đời vua sau, vẫn chưa thấy biến động, nhưng lời nguyền xa xôi ấy mãi là nỗi lo ngại cho cả hoàng triều.
Đời vua Lập Tự, thứ Tử quốc.
Hồ Vạn sơn
Vừa kết thúc phiên chợ, Sở Nhi ngay lập tức men theo con đường mòn, nơi dẫn đến ngôi nhà tranh nhỏ. Gió đông lạnh lẽo pha trong khí trời ảm đạm lúc chiều tà chốn rừng núi hoang vu khiến nàng bất giác lạnh sống lưng.
- Ế! Tiểu Bạch! - Sở Nhi khá hớn hở với chú thỏ trắng tuyền nhảy ra rừ bụi cỏ.
Nàng đặt chiếc giỏ nhẹ tênh của mình xuống đất, tay bế Tiểu Bạch vuốt ve không ngừng. Cái sự ấm mềm của bộ lông trắng tinh khôi làm Sở Nhi vơi bớt phần nào nỗi sợ.
Được một lúc sau, tiếng quạ kêu vang giữa bầu trời hoàng hôn đỏ rực nhắc nàng không thể ở đây lâu nữa.
Từ giã Tiểu Bạch, Sở Nhi tiếp tục đắm chìm vào sự sợ hãi khi bóg đêm càng vây lấy nàng nhiều hơn.
- Phù! Cuối cùng cũng về tới.- Sở Nhi thở phào khi vừa bước qua được cánh cổng nhỏ làm bằng củi khô.
Bước vào trong, đôi mắt nhỏ lại tiếp tục láo liên khi nỗi lo lắng vẫn chưa chịu dứt ra.
- Rầm!
Một âm thanh đập sầm vào ngôi nhà nhỏ, theo sự hiếu kì chạy ra ngoài, nàng chỉ còn biết che miệng thầm kêu trời.
Một nam nhân hắc y đen với mũi tên cắm trên bả vai, khuôn mặt cũng bị che đi bởi thứ chất lỏng kinh khủng của nhân gian.
Nàng nhìn bộ dạng tiều tuỵ đau đến sống dở chết dở của hắn mà tim đập loạn xạ cả lên, thoáng chốc không biết mình nên làm gì, cổ họng cũng chỉ biết đẩy ra vài thanh âm lắp bắp.
- Huynh...hu..huynh khô...không sao chơ...chứ?
Vội vã dìu hắn vào trong, sau khi đỡ hắn lên giường thì điều duy nhất nàng biết chính là tay của mình cũng đã bị nhuộm thành một màu đỏ tươi tanh hóng.
Nhìn khuôn mặt nhăn đến vắt ra cả nước của hắn, Sở Nhi cố ép mình bình tĩnh lại, trước tiên là phải rút mũi tên ra.
Sở Nhi vơ vội cây kéo trên bàn, miệng lầm bầm.
- Công tử, mạo phạm rồi. - Đoạn nàng nhẹ nhàng cắt đi phần vai áo của hắn, lộ ra trước mặt một mảng thịt dấy toàn máu với máu.
Một tay giữ chặt đoạn vai tiếp xúc mũi tên, tay còn lại lèn nhẹ nhàng rồi... Phắc! Nàng kéo mũi tên ra không phun lên một tia máu.
-Rút xong tên rồi, tiếp theo là phải rửa vết thương và băng lại cho hắn. - Sở Nhi cố ép mình nhớ những khiến thức y thuật, tựa như đứa trẻ đang học tứ thư vậy.
Về phần gã nam nhân kia, sau khi mũi tên được tách ra khỏi thân thể thì thần sắc cũng đã tốt hơn rất nhiều. Đưa mắt nhìn nữ nhân mồ hôi còn đổ nhiều hơn mình, bỗng dưng lại bất giác nở một nụ cười nhẹ. Hắn dường như chính là không kìm được, khoé miệng mấp máy.
- Phương An...
Sở Nhi vẫn môi trên cắn môi dưới chẳng nói chẳng rằng chú tâm lau vết thương cho hắn, nghĩ rằng hắn đau quá nên nói mê, cũng chẳng mảy may để ý hắn nói gì, cũng không ngờ mình không những bị nhìn lén mà còn nhận được thứ mà ngàn vạn mĩ nhân trong thiên hạ mơ ước.
- Nếu không trị thương, ta bên ngoài nhìn vào cũng không biết huynh chảy nhiều máu thế này, ai bảo mặc y phục đen cơ chứ! - Mãi nàng mới nói lên một câu. Đưa khăn lên lau nhưng vết máu vương vãi trên mặt hắn, hiện trước mắt Sở Nhi là một khuôn mặt anh tuấn hoàn mĩ đến mê người. Trong lúc Sở Nhi đang sững sờ thì hắn cũng nhìn nàng chăm chăm trước khuôn mặt có làn da trắng ngọc ngà không tì vết, bật rõ cánh môi hoa đào mị hoặc. Đôi mắt đen vô định lạnh lùng của hắn xoáy sâu vào đôi mắt nâu đen lay láy tựa hồ có làn sương ảo chắn trước của nàng.
Hai mắt giao nhau, chẳng ai còn ý thức về bản thân mình, chỉ tập trung vào hình ảnh đối phương.
Nhận ra chút không ổn, Sở Nhi vột vã chớp mắt vài ba cái, cuối gằm mặt tập trung lau vết thương cho hắn.
Xong xuôi đâu đó, hắn mới mở miệng.
- Đa tạ cô nương cứu mạng, không biết nên xưng hô thế nào?
- Ta họ Sở, tên chỉ có một chữ Nhi. Ờ... Huynh nghỉ ngơi đi, ta đi sắc thuốc.
Bỗng dưng hắn nắm lấy cô tay cô kéo lại.
- Không lẽ cô không muốn hỏi tên ta sao?
- Ờ, ta quên mất, huynh tên gì? - Nàng gãi đầu cười chữa thẹn.
- Thế Phong.
- Tên rất hay, à... - Nàng tiến lại chỗ chiếc tủ nhỏ- Huynh mặc tạm bộ y phục này đi! - Sở Nhi vừa nói vừa lôi ra một bộ y phục nâu sờn.
- Của trượng phu cô? - Thế Phong hỏi.
- Không, ta chỉ mới mười bảy thôi đấy, nó là của cha ta! - Nàng nhăn mặt, gì mà trượng với chả phu, người ta vẫn là con gái đang độ xuân thì cơ mà!
Nhìn bóng dáng ngúng nguẩy đi ra của Sở Nhi, hắn lại bất giác nở nụ cười lần hai.
Sở Nhi đang tập trung sắc thuốc, lại chợt nhớ đến khoảnh khắc nhìn thấy Thế Phong cả người bê bết máu lúc nãy, không kìm được khẽ rùng mình.
Sợ hãi xong rồi thì mặt lại đỏ như quả gấc, từ trước tới giờ ngoài cha ra, hắn là người đàn ông duy nhất nàng tiếp xúc nhiều như thế. Cánh môi anh đào mềm mại bỗng chốc vẽ nên một đường cong tuyệt mĩ.