"Buổi chiều tan làm tôi tới đón em." Trạch Hoắc Hàn ôm Sương Kha ở trong lòng, bàn tay khẽ vuốt ve mái tóc cô cưng chiều.
"Vâng." Sương Kha cả người mệt mỏi vùi mặt vào sâu trong ngực Trạch Hoắc Hàn, cô thực sự rất muốn ngủ, tối qua bị người đàn ông này hành hạ, cả cơ thể lúc này dường như không thuộc về mình nữa.
"Xin anh đấy tôi không còn sức nữa rồi."
Trạch Hoắc Hàn bắt đầu rục rịch không ở yên, đầu cúi xuống trong bóng tối tìm kiếm đôi môi căng mọng mà mình khao khát, cuồng dã hôn xuống, Sương Kha thật muốn khóc lớn, bọn họ mới làm chuyện này cách đây tiếng trước mà thôi, anh ta khó ngủ chẳng lẽ lại ấu trĩ đến lỗi bắt cô thức cùng anh ta sao.
"Không thì em cứ ngủ đi, mặc kệ tôi." Trạch Hoắc Hàn lần nữa bị dục vọng xâm chiếm làm gì còn nghĩ tới sự phản kháng vô lực này của Sương Kha, da thịt cô giống như có ma lực khiến anh trầm luân không thoát ra được.
Sương Kha trong đêm tối mở to đôi mắt nhìn vào điểm sáng bên ngoài cửa sổ, bị một người đàn ông đè nặng trên người không những thế còn động chạm chỗ này chỗ kia, thử hỏi sẽ ngủ ngon được sao?
"Nếu em không ngủ thì phối hợp một chút."
"Sương Kha đừng cắn...Thôi được rồi em cứ cắn đi."
Cô lười đáp lại mấy lời vớ vẩn của anh ta, lúc này chỉ mong sao anh ta có thể nhanh lên một chút buông tha cho mình đi ngủ, trời cũng sắp sáng rồi nghĩ tới thời gian làm việc dài đằng đẵng phía trước Sương Kha rất muốn cắn chết anh ta.
Sương Kha ngồi trước bàn trang điểm, nhìn hai mắt thâm quầng của mình, dù cố dặm bao nhiêu lớp phấn vẫn nhận ra được đôi mắt thiếu ngủ của cô.
Quay lại đằng sau người đàn ông kia cả người tràn đầy sức sống đang thắt cà vạt, cô lên tiếng thương lượng.
"Trạch Hoắc Hàn sau này chúng ta có thể một tuần một lần thôi có được không?" Thấy anh ta không nói gì, cô tiếp tục tăng thời gian lên.
"Vậy một tuần hai lần."
Trạch Hoắc Hàn liếc mắt về phía cô từ tốn trả lời: "Không thể."
Sương Kha mất kiên nhẫn: "Anh muốn thế nào?"
"Tùy theo cảm xúc." Trạch Hoắc Hàn rất tự nhiên nói, mà cảm xúc đó chắc chắn đến từ Trạch Hoắc Hàn chứ không phải Sương Kha.
Cuộc thương lượng cứ thế chấm dứt, phần thắng tất nhiên nghiêng về phía Trạch Hoắc Hàn, Sương Kha thấy mình thất bại thảm hại khi nói chuyện cùng với anh ta.
"Tôi thấy gần đây em không béo nữa rồi, thân hình rất đẹp." Trạch Hoắc Hàn bước tới gần Sương Kha nâng cằm cô lên hôn nhẹ, trong mắt tràn đầy ý cười, cầm lấy áo khoác trên giường mặc vào.
"Chị Sương bị mất ngủ sao? Nhà bác em bán loại thuốc trị mất ngủ gia truyền rất tốt."
"Cảm ơn em, chị thỉnh thoảng mới bị thôi."
Sương Kha mỉm cười với Lưu Ly nhân viên thử việc mới vào công ty cách đây nửa tháng, hiện tại cô ấy đang theo cô học việc, tuy mới ra trường nhưng rất có năng lực.
"Nếu chị cần cứ bảo em, trước em cũng bị mất ngủ uống hết một thang thuốc là khỏi hẳn giờ ngủ rất ngon giấc." Lưu Ly bắt đầu ngồi kể công dụng của thuốc, tiện thể giới thiệu thêm mấy loại thuốc khác nữa.
Sương Kha nhìn Lưu Ly cảm thấy cô gái nhỏ này là đang mời khách chứ không phải là quan tâm tới cô, không phải là cô ấy đang bán thuốc đấy chứ?
"Sương Kha." Giám đốc Hứa đứng trước cửa phòng gọi Sương Kha vào bên trong phòng làm việc của mình nói chuyện.
"Lưu Ly làm cái này đi, có chỗ nào không hiểu thì hỏi chị." Sương Kha vào một lúc, sau đó trở ra trên tay cầm theo tập tài liệu đưa cho Lưu Ly.
"Chị Sương Kha, em sẽ không để chị thất vọng." Đây là hợp đồng đầu tiên của mình, Lưu Ly hưng phấn cúi xuống cẩn thận đọc từng chi tiết khách hàng yêu cầu.
Cô cũng từng là người mới, chân ướt chân ráo bước vào công ty, Lưu Ly của hiện tại giống như là quá khứ của cô vậy, chỉ tiếc ngày trước cô không gặp được một người chỉ đường tốt.
Sương Kha hồi tưởng lại lúc mình mới tốt nghiệp, Niệm Thời chưa phát triển như bây giờ, đến nhân viên cũng phải chật vật chạy đi tìm hợp đồng về cho công ty, mới chỉ có vài năm thôi không ngờ đã có bước tiến lớn, nhân viên so với trước kia cũng gấp mấy lần.
"Anh đang ở bên dưới."
Sương Kha hôm nay xin về sớm trước nửa tiếng, nhận cuộc điện thoại của Trạch Hoắc Hàn xong, cô vẫy tay chào đồng nghiệp cầm lấy túi xách tan làm.
Không biết anh ta định đưa cô đi nơi nào? Mà bắt cô về sớm hơn bình thường, từ trước tới nay Trạch Hoắc Hàn chưa bao giờ nói cho cô biết kế hoạch của mình cả.
"Anh định đưa tôi đi đâu?" Thấy Trạch Hoắc Hàn đỗ xe trước cửa hàng bán lễ phục dự tiệc, Sương Kha khó hiểu hỏi.
"Hôm nay là sinh nhật bạn tôi, em nhớ Cận Viễn Đông chứ đã gặp qua ở bãi săn." Anh cẩn thận giải thích, mọi năm Cận Viễn Đông chỉ tổ chức tiệc sinh nhật đơn giải, mời vài người bạn tới quán uống ít rượu là xong, lần này lại bày vẽ tổ chức ở hẳn khách sạn lớn, còn hơn cả người khác mở tiệc đính hôn.
Sương Kha gật đầu tỏ ý nhớ ra, anh ta là người rất dễ gần nhưng ấn tượng của cô về anh ta không tốt lắm, nói chung thuộc kiểu đàn ông hoa tâm, là bạn của Trạch Hoắc Hàn có lẽ tính cách cũng không khác nhau là bao.
"Xin chào quý khách."
"Chọn cho cô ấy chiếc váy nào trang nhã một chút."
Trạch Hoắc Hàn ôm lấy eo Sương Kha đi tới ghế chờ ngồi xuống, nói với nhân viên cửa hàng.
"Phu nhân mời vào trong chọn đồ." Một lúc sau nhân viên đi ra, trên tay cầm theo mấy chiếc váy dạ hội mời Sương Kha đi thử đồ.
"Hở quá chọn cái cái đi."
Sương Kha mặc trên người chiếc váy màu xanh nhạt trễ vai, vừa đi ra ngoài đã bị đôi mắt soi mói của Trạch Hoắc Hàn nhìn tới lui, anh ta không hài lòng phản đối.
"Lòe loẹt quá."
"Già quá."
"Trạch tổng, cái nào anh cũng không vừa mắt, vậy anh có thể chọn giúp tôi không?" Sương Kha thử đến cái thứ , anh ta vẫn không hài lòng, cô thử nhiều đến phát bực.
"Lấy cái này đi." Trạch Hoắc Hàn đi một lượt cầm lên chiếc váy màu xanh lam nhưng dài tay cao cổ đưa cho Sương Kha.
Thực ra những chiếc váy kia cô mặc lên đều rất đẹp nhưng chính vì vậy anh ta mới không muốn để cô mặc ra ngoài, ở đó toàn những tên đàn ông háo sắc anh không thích để bọn họ nhìn thấy da thịt trên người cô.
Mắt thẩm mĩ của anh ta kém tới vậy sao, chiếc này so với mấy cái kia đúng là kém xa, dù không thích nhưng Sương Kha không còn cách nào khác, đành theo ý anh ta đi vào trong phòng thử đồ.
"Đi thôi." Trạch Hoắc Hàn thấy Sương Kha mặc chiếc váy mình chọn đi ra, lúc này mới hài lòng đi thanh toán..