Editor: ChieuNinh
Sắc trời dần tối, tiếng sấm nổi lên bốn phía, mưa to lại tới như là điềm báo.
Một bóng dáng màu đen nhanh chóng tiến vào trong một ngôi nhà thần bí ở Lạc Lâm thành.
Nam tử quỳ ở trên mặt đất, hơi hơi ngẩng đầu nhìn bóng dáng đưa lưng về phía chính mình nói: “Bẩm chủ tử, đã tra được Liễu gia nhị tiểu thư ở đâu, thủ hạ của người nọ và người Liễu gia, lúc này cũng đã đi qua đó!”
Tay cầm bút của người trong phòng hơi ngừng lại một chút, một giọt mực rơi xuống bức họa sắp hoàn thành.
Nhíu mày nhìn bức họa trên bàn vì ngoài ý muốn mà bị phá huỷ, một đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi híp lại, giọng điệu giống như lơ đãng mở miệng:
”Chết?”
Thân thể người đang cúi hơi ngừng một chút, một lát sau mới mở miệng nói: “Không chết!”
”Hả?”
Nam tử đang quỳ trên mặt đất đổ mồ hôi lạnh trên trán: “Theo như tin tức nghe được thì ngày đó khi Liễu nhị tiểu thư thắt cổ tự sát, được một lão giả gặp phải, liền được hắn cứu trở về!”
Một tiếng "Bốp" giòn vang, bút đang nắm trong tay nam tử đã bị bẻ gẫy thành hai đoạn.
Môi mỏng khẽ nhếch, khóe miệng tràn ra một nụ cười tà, người đưa lưng về phía người quỳ tên đất rốt cục xoay người lại, lộ ra một dung nhan tuyệt thế chấn nhiếp lòng người đối diện với người quỳ trên mặt đất: “Thật ra thì lại nhìn không ra, mệnh bao cỏ kia thật ra là rất lớn...”
”Nhưng mà thuộc hạ biết được...”
”Hả?”
”Thuộc hạ biết được Liễu nhị tiểu thư coi như mất trí nhớ!” Người quỳ trên mặt đất ngừng thở nói xong, từ thân mình cứng ngắc của hắn có thể thấy được, lúc này đáy lòng hắn rất khẩn trương.
”Ồ? Xác định?” Mắt phượng khẽ nhìn qua.
Nam tử đang quỳ trầm mặc gật gật đầu.
”Ngươi nói... Nếu ta... Người kia sẽ làm như thế nào đây?” Cặp mắt hoa đào mê người híp lại nhìn về phía bầu trời đang buông xuống dông tố ở bên ngoài, trên mặt có vẻ chờ mong.
Nam tử đang quỳ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn chủ tử của mình.
Ban đêm, cuồng phong gào thét, ngoài phòng mưa to bắt đầu róc rách rơi hạt.
Khi mưa ào ào rơi xuống đất bắn tung tóe vang lên tiếng vang thanh thúy ở bên ngoài, từng tia chớp màu tím cùng với tiếng sấm ù tai, ở đây trong đêm mưa mùa đông làm cho người ta cảm thấy tâm tình hoảng hốt.
Tô Nhược Hàm ngồi ở trên giường chờ thời gian trôi qua, bởi vì mấy người Lý thẩm nhi mới trở về phòng không lâu, hẳn là còn chưa có ngủ say. Vì chờ bọn họ ngủ say, nàng dứt khoát ôm mấy gốc đậu từ trong không gian đi ra, ngồi vào trên ghế bóc hạt đậu. Mãi cho đến khi nàng đã bóc xong hết vỏ đậu ôm đi ra ngoài, thời gian đã qua đi một canh giờ. Dựa theo phép tính thời gian thời hiện đại chính là hai giờ. Suy tính thời gian bên ngoài, hẳn là lúc rạng sáng, thời gian không sai biệt lắm!!!
Nàng đứng lên duỗi người, dùng một kiện quần áo cũ bọc kỹ hạt đậu, ném nó trở về trong không gian, thuận tiện cũng bỏ vào gốc đậu trở về.
Đợi cho thu thập thỏa đáng trong phòng xong, Tô Nhược Hàm đi tới cái tủ gỗ trong góc phòng. Trên tủ gỗ cao khoảng nửa người có một cái cái rương khoảng hai xích, tầm mắt của nàng dừng ở trên mặt rương. ( xích= / mét, đơn vị đo của TQ)
Hôm nay sau khi Lý thẩm nhi trở về thấy quần áo của Tô Nhược Hàm bị rách nát, trên đó còn dính đầy vết máu, mà bản thân Tô Nhược Hàm lại không mang theo quần áo giữ ấm, cho nên Lý thẩm nhi liền đến đây lấy một bộ áo bông trong rương này cho nàng mặc. Mà theo như lời nói của Lý thẩm nhi quần áo trong rương này là của khuê nữ nhà bà khi còn sống, thân hình của Tô Nhược Hàm và khuê nữ của bà rất giống nhau, cũng vừa vặn có thể mặc vào.
Khi nghe được hình dáng bản thân và thân hình khuê nữ Lý thẩm nhi vô cùng giống nhau là lúc, trong mắt Tô Nhược Hàm xẹt qua một tia ánh sáng.
Không biết Lý thẩm nhi có nghĩ đến Tô Nhược Hàm sợ dính lên xui xẻo hay không, lúc ấy bà hồng hốc mắt nói một câu, tất cả quần áo này hoàn toàn đều là mới, làm xong rồi còn chưa một lần mặc qua, khuê nữ nhà bà liền đi.
Tô Nhược Hàm chỉ là thấp giọng an ủi vài câu, tầm mắt lại dừng ở đôi giày thêu hoa sơn trà trên mũi giày.
Có lẽ Lý thẩm nhi phát hiện tầm mắt Tô Nhược Hàm nhìn về phía đôi giày lúc ấy, bà sâu kín thở dài một hơi thì thào lẩm bẩm: “Khuê nữ ngốc số khổ của ta thực thích chưng diện, nó vô cùng yêu thích đôi giày này. Lúc ấy làm hai đôi, nó mang một đôi, mà đôi thứ hai này nó nói đợi tới ngày thành hôn lại mang. Ngay cả lúc nó đi, cũng mang một đôi khác thêu hoa giống đôi này. Mà lúc ấy thời điểm vớt nó lên, mụ Vương chanh chua sau khi nhìn thấy, còn nói ra lời châm chọc... hu hu hu...”
Cũng bởi vì hôm nay Lý thẩm nhi nói những lời đó, lúc này Tô Nhược Hàm đứng ở trước rương này, hít sâu một hơi, lấy ra đôi hài thêu hoa sơn trà màu trắng trong thùng.
Rất khó có thể tưởng tượng một cô gái con nhà nông lại chú ý như vậy, đôi giày thêu hoa như thế này lại thích hợp cho tiểu thư khuê các mang. Dù sao cô gái nhà nông là phải làm việc, mang giầy như vậy, chỉ sợ là không thích hợp...
Chính là bởi vì giày này bị mụ Vương ngang ngược nhìn thấy qua, cũng vừa vặn có thể cho nàng dùng một chút...
Tô Nhược Hàm lấy đôi giày kia ra, xoay người đi vào phía trước gương đồng ở trong phòng, rất nhanh bỏ đi áo bông trên người, mãi cho đến trên người chỉ còn lại có một bộ áo lót màu trắng, nàng đưa lấy đoạn băng gấm đang cột tóc, để cho một đầu tóc tới thắt lưng toàn bộ rối tung ở sau người, rồi lấy phấn trang điểm trong rương ra bôi một tầng thật dày ở trên mặt.
Nghĩ đến buổi sáng nàng đường đường là một người ở hiện đại, lại bị một lão thất phu cổ đại áp chế. Vì không muốn dính dáng đến một nhà Lý thẩm nhi, nàng không thể không lấy bạc vụn cuối cùng ở trên người đưa cho mụ Vương đanh đá kia làm bồi thường. Còn bị yêu cầu trước mặt người nhiều như vậy xin lỗi với người đàn bà ngang ngược đó, bực bội này... kêu Tô Nhược Hàm nàng làm sao nuốt trôi đây?
Tính nết của Tô Nhược Hàm nàng, đó là cái gì cũng có thể ăn, nhưng vạn vạn không ăn được thiệt thòi!
Lúc này Vương ngang ngược vừa dỗ đứa con mười tuổi ngủ xong thì trở lại trong phòng của mình, bên ngoài sấm chớp vang dội, trong lúc nhất thời nàng ta cũng ngủ không được, liền bắt đầu làm đế giày ở dưới ánh đèn. Không biết vì sao... nghe mưa rền gió dữ bên ngoài phòng, hơn nữa còn có ánh sáng tia chớp, nàng ta cứ cảm thấy đáy lòng có chút cảm giác kinh hoàng.
Đúng lúc này, cửa sổ phòng đang khép hờ đột nhiên bị thổi mở ra, cuồng phong bên ngoài thổi vào, ngọn đèn trên bàn trong nháy mắt tắt ngúm, toàn bộ căn phòng lâm vào một mảnh hắc ám.
Vương ngang ngược bị gió lạnh thổi trúng rùng mình một cái, đáy lòng hơi hơi khẩn trương đi đến phía trước cửa sổ, vừa vươn tay chuẩn bị kéo cửa sổ đóng lại, đột nhiên một tia chớp bổ xuống, ánh sáng tia chớp chiếu sáng toàn bộ phòng ở, sáng như ban ngày...
Một bóng dáng màu trắng đột nhiên xuất hiện ở tại phía trước cửa sổ, bóng dáng đó đột nhiên lại biến mất ở tại chỗ.
Ngay tại lúc Vương ngang ngược kinh hãi nhảy dựng, thời điểm nghĩ lại chắc là vừa rồi mình nhìn lầm, đột nhiên bóng dáng kia thoáng xuất hiện ở ngoài cửa sổ. Đúng lúc Vương ngang ngược trực tiếp đối mặt cùng đối phương, chỉ thấy giọt nước mưa không ngừng chảy xuống trên đầu tóc dài, vài tóc đen che ở tại trên mặt, một nửa gương mặt bị che khuất, một nửa còn lại cứng đờ trắng bệch...
”Ba” một tiếng, đúng lúc này trên bầu trời vang lên liên tục mấy tiếng sấm rền, tia chớp chớp lóe liên tiếp.
”A... a, a...” đồng tử Vương ngang ngược mở to, sợ tới mức chỉ vào bóng dáng màu trắng, là người nhiều chuyện đứng đầu, nhưng giờ này một chữ cũng không kêu lên được.
Thân ảnh kia cúi đầu, lúc này sâu kín mở miệng, giọng nói lạnh lẽo, trong tay cầm một chiếc giày thêu hoa sơn trà ướt nước mưa đưa tới lẩm bẩm nói: “Hài... hài thật xinh đẹp... không phải ngươi thích hài này sao? Ta trở lại đưa cho ngươi, tới lấy đi...”
Đây, đây không phải là hài Lý gia muội tử khi chết đi mang trên chân... sao?!!!
Lúc Vương ngang ngược còn chưa kịp làm ra phản ứng gì, bóng dáng ở bên ngoài vén lên tóc dài che nửa mặt, hai tay lạnh lẽo thấu xương mạnh mẽ bóp chặt cổ của nàng ta, miệng lớn tiếng nói qua: “Không cần sao? Không phải ngươi cảm thấy nó rất đẹp sao, vì sao không cần? Vương ngang ngược... Ta rất lạnh a... Cho nên ta tới tìm ngươi... Nước sông lạnh lẽo thấu xương không ngừng tiến vào lỗ tai, cái mũi, miệng của ta... Ngươi có biết đó là cảm giác gì không?... Ta chết... Bị đại chất tử bạc tình kia của ngươi phụ, cho nên ta lựa chọn chết đi. Nhưng mà vì sao khi ta chết rồi ngươi cũng không chịu buông tha cho ta, buông tha một nhà chúng ta... Còn vọng tưởng đi tổn thương a nương của ta vậy? Ngươi đã ác độc như vậy... thì ta kéo ngươi đi theo giúp ta, ngươi cũng đến thể nghiệm một chút cảm giác nước sông lạnh lẽo thấu xương bao vây lấy thân thể ngươi đi...”
Trong phòng, lúc này sắc mặt Vương ngang ngược đã trướng lên xanh tím, hai tay không ngừng dùng sức cấu véo lên bàn tay không hề có độ ấm ở trên cổ của mình, đồng tử mãnh liệt co rút lại, nước mắt không ngừng rơi ra, ra sức lắc đầu khóc nói: “Ô, khụ khụ... Không, không cần... Lý, gia, muội, tử... Ta, ta sai rồi!”
Bàn tay đang bóp cổ Vương ngang ngược, lúc thấy nàng ta sắp ngất xỉu đi mới chậm rãi buông ra.
Nhìn Vương ngang ngược xụi lơ trên mặt đất, giọng nói âm u lạnh lẽo truyền đến: “Một lần... chỉ một lần... Nếu lần sau còn dám quấy nhiễu ta sau khi chết còn không được yên, ta liền kéo ngươi đi vào trong sông theo ta... theo ta!”
Thân ảnh màu trắng ở ngoài cửa sổ liên tục dao động vài lần, cuối cùng biến mất ở ngoài cửa sổ.
Vương ngang ngược té trên mặt đất sợ tới mức cả người phát run, ngay sau khi bóng dáng kia biến mất, trong miệng nàng ta phát ra một tiếng thét to: “A... Có quỷ a...” Mạnh mẽ xoay người bò lên từ trên mặt đất, nghiêng ngả lảo đảo chạy qua phòng bên cạnh ôm lấy con mình, xoay người đội mưa to tầm tã, như nổi điên chạy tới hướng cửa nhà trưởng thôn.
Mãi cho đến khi bóng dáng Vương ngang ngược hoàn toàn biến mất, bóng dáng màu trắng mới lại xuất hiện ở bên ngoài cửa sổ. Sau khi lạnh lùng hừ một tiếng, nhanh chân bước vào trong màn mưa. Bước chân vừa động thì bóng dáng kia đột nhiên dừng một chút, xoay người đi đến dưới cửa sổ nhặt lên giầy thêu đã thấm ướt nước nước mưa, sau đó mới bước nhanh rời khỏi nhà Vương gia.
Lúc rạng sáng, cổng nhà Vương gia ở cửa thôn bị người vỗ "Ba ba" rung động, “Mở cửa... Mở cửa nhanh đi!!!”
Liên tục vỗ vài chục cái, cổng kia mới được một người còn đang buồn ngủ mở ra, nhìn thấy Vương ngang ngược một thân ướt đẫm ở bên ngoài còn ôm đứa nhỏ, đột nhiên đối phương mở to hai mắt, kinh ngạc lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi hả?”
Sau nửa chén trà nhỏ, mọi người Vương gia tụ lại cùng một chỗ.
”Hu hu hu... Có quỷ, là nàng... là nàng... Thật sự là nàng!! Con gái út Lý gia vừa mới trở về tìm ta, nàng nói muốn bắt ta đi vào trong sông bồi nàng... Thật đáng sợ, thật là khủng khiếp!!” Sắc mặt Vương ngang ngược xám trắng, giọng nói run run hét lên.
”Hoang đường... Còn nói quỷ quái cái gì... chứ không phải là ngươi ngủ gật thấy ác mộng đi?” Vương Dương con lớn nhất thôn trưởng lão nhân Vương Bác, lúc này giận dữ mắng mỏ Vương ngang ngược.
Lúc này Vương ngang ngược quá đỗi bị dọa sợ, chặt chẽ ôm con mình, không ngừng lắc đầu khóc nói: “Ta không có nằm mơ, là thật... Lý muội còn bóp cổ của ta, thiếu chút nữa ta đã bị nàng bóp chết...” Lúc nói tới đây, nàng ta còn không quên ngẩng đầu lộ ra cần cổ vẫn còn đau rát, để cho mọi người trong đại sảnh thấy cổ của nàng ta.
Mà khi mọi người nhìn thấy cổ của nàng ta, lộ ra vẻ sợ hãi, bởi vì trên cổ lại có thể có ấn ngón tay đỏ tươi, đây... đây... Chẳng lẽ thực sự có quỷ?
Lúc người Vương gia đang sợ hãi không thôi thì một bóng dáng màu trắng rất nhanh lui trở về Lý gia.
Sau khi Tô Nhược Hàm trở về phòng, lập tức lắc mình tiến vào trong không gian, bất chấp mặc áo đơn ướt sũng mà thân mình thì lạnh phát run, nàng nhanh chóng vọt vào trong ao nước suối ở bên cạnh, ngâm đôi bàn tay nóng bỏng như hỏa thiêu đã trở nên đỏ bừng ở trong ao.