Phượng Dương thành Liễu gia.
Ở trong sảnh, thần sắc Liễu Phong Liệt lộ ra vẻ vui mừng nhìn bóng dáng nho nhỏ đang úp sấp luyện viết chữ ở trước mặt, trên gương mặt lạnh lùng có ý cười hiếm thấy.
“Không sai, Mặc nhi con tiến bộ không nhỏ, nhưng mà còn phải tiếp tục cố gắng!” Sau khi Liễu Phong Liệt nhìn chữ viết của đứa nhỏ phỏng theo bảng chữ mẫu, khẽ gật đầu khen ngợi.
Bóng dáng nho nhỏ ngẩng đầu nhìn Liễu Phong Liệt đang ở bên cạnh mình, trên khuôn mặt nhỏ nhắn phấn điêu ngọc mài có trầm ổn và lạnh lùng vượt ngoài lứa tuổi, nghe được lời nói khích lệ của đối phương cũng không có lộ ra vẻ vui sướng tươi cười, chỉ đạm mạc gật gật đầu vẫn không trả lời, rồi lại cúi đầu tiếp tục phỏng theo công khóa hôm phu tử giao cho.
Nhìn trên khuôn mặt nhỏ nhắn rõ ràng còn vô cùng non nớt của Mặc nhi, nhưng trên đó không có thiên chân vô tà của đứa nhỏ bằng tuổi, có chăng chỉ là sự lạnh lùng vượt ngoài tuổi của bé. Liễu Phong Liệt hơi nhíu mày, trong lòng âm thầm thở dài một hơi.
Đứa nhỏ này... từ khi trở về Liễu gia, vẫn rất ít nói chuyện, hơn nữa có vẻ hiểu biết không giống như của đứa nhỏ mới bốn tuổi.
Thân ảnh nho nhỏ lộ ra ý chí quật cường, làm cho người ta tự dưng cảm thấy có chút đau lòng.
Nghĩ tới muội muội Liễu Hương còn không có tin tức, trên mặt Liễu Phong Liệt thoáng lộ ra sự đông lạnh.
Mạc Tử Khanh thật cho rằng hắn không nói, thì mình cũng tra không được phải không?
Đang lúc Liễu Phong Liệt đứng ở một bên thất thần, một chiếc xe ngựa vừa mới dừng ở trước cửa Liễu. Liễu Phong Viêm đã nhảy ra từ bên trong xe ngựa, bất chấp người phía sau bung dù đuổi theo. Hắn đã liều lĩnh xông vào trong tuyết lớn như lông ngỗng vọt vào trong phủ, miệng lại khó nén kích động quát to: “Đại ca... Đại ca...”
Đợi cho đến khi Liễu Phong Viêm vội vàng chạy đến cửa thiên sảnh, hắn nhìn thấy đại ca của mình đang ở trong phòng, nhất thời kích động không thôi hô lên: “Đại ca, có tin tức nhị tỷ... Ách... Ca đang kiểm tra công khóa của Mặc nhi sao?” Hắn vừa mới nói hai câu liền phát hiện ánh mắt sắc bén của đại ca phóng tới, thế này mới hậu tri hậu giác phát hiện Mặc nhi đang ở trong phòng luyện chữ.
Liễu Phong Liệt nhíu mày nhìn Liễu Phong Viêm đứng ở ngưỡng cửa liếc mắt một cái, cúi đầu phân phó hai tiếng với Mặc nhi xong, thế này mới theo Liễu Phong Viêm ra khỏi thiên sảnh.
Ra khỏi thiên sảnh đi tới thư phòng mà hai huynh đệ Liễu gia vẫn chưa chú ý tới, bóng dáng nho nhỏ vốn đang cúi người viết chữ, ở lúc đột nhiên nghe thấy câu nói có tin tức của nhị tỷ Liễu Phong Viêm nói ra, tay cậu khẽ dừng một chút không thể nhận ra, trong nháy mắt viết sai một chữ.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn non nớt giật mình, mày gắt gao nhíu lại, thật lâu sau cậu vẫn buông bút trong tay xuống, nhẹ nhàng bước nhanh đi tới phương hướng thư phòng.
Sau khi Liễu Phong Viêm đi theo đại ca mình đi vào trong thư phòng, hắn khó nén sốt ruột ngồi vào trước bàn, rót một chén nước trà uống ừng ực rồi mới nói: “Đại ca... Thương hội bên kia đưa tin tức tới, nói là tra được nhị tỷ đã từng xuất hiện qua ở biên cảnh Lâm Lan thành.”
“Một người?” Liễu Phong Liệt cũng rót cho mình một chén trà, nhẹ nhàng nhấp một ngụm hỏi.
Đột nhiên trên mặt Liễu Phong Viêm lộ ra thần sắc ngưng trọng: “Không phải... Nghe nói lúc ấy có một hắc y nam tử đi theo phía sau nàng, trên mặt đối phương mang theo một cái mặt nạ màu bạc, nhưng mà không biết vì sao... Sau khi tiến vào một khách điếm ở Lâm Lan thành dùng cơm, đột nhiên nhị tỷ lại vội vàng một mình rời đi, vẫn chưa trở về. Hơn nữa trong thời gian mấy ngày kế tiếp, lại có một nhóm người xuất hiện ở Lâm Lan thành tìm kiếm tung tích của nàng.” Thời điểm nói tới đây, hắn thả chén trà trong tay trở lại trên bàn rồi cúi đầu rơi vào trầm tư.
“Có tra được nơi nàng đi không?” Liễu Phong Liệt ngưng mi mở miệng.
Liễu Phong Viêm lắc lắc đầu nói: “Không có, một đám người kia tìm kiếm ở trong Lâm Lan thành ba ngày, sau đó cũng không có tìm được nàng, lại tìm kiếm tới hướng Phượng Lan quốc. Nhưng mà đệ cảm thấy...” Nói tới đây, trong giọng nói của hắn có sự do dự.
“Hả?” Liễu Phong Liệt hơi hơi nghiêng đầu, thần sắc khó hiểu nhìn sang.
Liễu Phong Viêm lại cầm lấy chén trà mới vừa buông lần nữa, nhẹ nhàng khua nắp trà nghi hoặc nói: “Trên thư tín thương hội bên kia gửi đến có nói, bọn họ cũng phái người âm thầm điều tra qua, đáng nghi là vẫn chưa phát hiện ghi chép nhị tỷ có ra khỏi thành, bọn họ hoài nghi nàng cải trang rời khỏi đi Phượng Lan quốc, hoặc là...” Nói tới đây, Liễu Phong Viêm không có nói tiếp.
Nghe hắn nói xong Liễu Phong Liệt khoanh tay mà đứng ở nơi đó, hồi lâu sau hắn híp hai mắt lại nhìn về phía Liễu Phong Viêm ngồi trước bàn, trong thần sắc có sự hoài nghi mở miệng: “Ý của đệ là... có khả năng nàng... căn bản không có rời khỏi Lâm Lan thành, người đang ở trong thành?”
Liễu Phong Viêm gật gật đầu, trên gương mặt tuấn mỹ như ánh mặt trời mang theo xác nhận gật đầu nói: “Cho nên... Đại ca, đệ nghĩ tự mình đi biên cảnh một chuyến, nhưng mà nếu để cho phụ thân biết được nhị tỷ từng xuất hiện qua ở nơi đó, chỉ sợ người...” Chỉ sợ lão cha kích động nhà mình nhất định sẽ chết sống muốn đi theo.
Bởi vì lần trước chuyện ở Lý gia thôn, sau khi nhị tỷ vô cớ mất tích, Liễu lão gia tử liền thương nhớ con gái thành cuồng, hơi chút nghe được một chút gió thổi cỏ lay, ông liền muốn vội vã chạy đi tìm. Hai ngày này bởi vì thương hội Liễu gia có việc, thế này mới làm cho ông hơi chút ổn định lại, nếu để cho ông biết được...
“Phụ thân bên kia ta sẽ nghĩ biện pháp, đệ nhanh chóng xuất phát, cố gắng trở về ở trước đêm ba mươi tết.” Liễu Phong Liệt trầm ngâm một lát sau đó mở miệng, qua đêm ba mươi tết chỉ sợ hắn cũng giấu giếm không được.
Liễu Phong Viêm thấy đại ca không có ý kiến thì gật gật đầu rồi nhanh chóng đứng dậy nói: “Vậy đệ nhanh chóng đi thu thập hành lý, đợi lát nữa đệ liền xuất phát, kêu người trong phủ chuẩn bị tốt xe ngựa cho đệ.” Sau khi nói xong hắn vội vàng chạy ra khỏi thư phòng.
Ở một khắc trước khi Liễu Phong Viêm đi ra, một bóng dáng nho nhỏ lặng lẽ rời đi.
Chỗ rẽ, nhìn thấy Liễu Phong Viêm đã sửa sang lại hành lý rồi, một bóng dáng nho nhỏ chậm rãi đi ra, trong con ngươi đen nhánh mang theo một chút do dự, cuối cùng giống như là đã quyết định cái gì đó, dẩu môi hồng nhanh như chớp chạy tới một phương hướng khác.
Ngoài hai mươi tháng chạp, từng nhà đã giăng đèn kết hoa chuẩn bị qua năm mới.
Tô Nhược Hàm vội rời giường lấy xuống một ít thịt khô đã hong khô và lạp xưởng nấu chín, sắp xếp xong nàng đi chăm đám gà, cho chúng nó thêm một ít thức ăn. Sau đó nàng mới lấy ra một cái hộp đựng thức ăn, thả thịt khô và lạp xưởng đã chuẩn bị tốt vào rồi mang theo ra cửa.
Hôm nay địa phương nàng muốn đi, vừa vặn chính là tửu lâu "Hương Phiêu Trai" nổi danh nhất Lâm Lan thành.
Trước kia lạp xưởng trong nhà đều là trực tiếp mua đồ có sẵn, mà sở dĩ Tô Nhược Hàm biết làm, nguyên nhân là do có một lần đi mua lạp xưởng với mẹ, vừa vặn trông thấy người khác đang làm, bằng không chỉ sợ nàng cũng không biết làm.
Lần trước nàng mua tổng cộng tám mươi mấy cân thịt heo, nàng làm hai mươi cân thịt khô, sau đó tương thịt làm đến mười cân, sau này thịt khô được nàng đi ra ngoại ô tìm được một ít nhánh cây Bách thụ trở về rồi dùng nó xông khói một ngày, mỗi miếng thịt thoạt nhìn đều vàng rực, rất xa đã ngửi được hương vị thơm nức.
Toàn bộ thịt còn thừa lại sau khi làm thịt khô nàng dùng hết làm thành lạp xưởng. Hai mươi cân tê cay và hơi cay, còn có mười cân thịt nạc được nàng làm thành lạp xưởng vị Quảng Đông. Bởi vì nàng thích ăn nhất chính là lạp xưởng vị Quảng Đông này, vì vị của nó ngọt, rất nhiều nữ nhân và đứa nhỏ đều thích ăn.
Bởi vì lạp xưởng này, bản thân Tô Nhược Hàm đánh chủ ý muốn làm buôn bán lấy tiền, cho nên nàng đều làm đủ cả ba loại hương vị, mỗi loại một ít.
Nhưng mà thời điểm làm hương vị tê cay, trái lại nàng hơi do dự một phen. Dù sao ở thời đại này không có hoa tiêu này nọ, hơn nữa hương vị tê cay này có lẽ rất nhiều người ăn không vô, cho nên hôm nay nàng chỉ mang theo một ít lạp xưởng hương vị cay, ngược lại vị Quảng Đông và vị hơi cay thì tràn đầy một mâm.
Đầu hai mươi tháng chạp, sau một năm bận rộn mọi người không sai biệt lắm bắt đầu nhàn rỗi, trên đường mang theo đứa nhỏ ra ngoài dạo phố. Còn có một số người đi chọn mua vật phẩm cần thiết qua năm mới, trên ngã tư đường nhân số đông đúc nhiều hơn vài lần so với ngày thường. Đến ngay cả người bán hàng rong bán này nọ trên đường tiếng thét to mời chào nghe qua cũng to rõ hơn vài phần so với bình thường.
Sau khi lên phố, Tô Nhược Hàm tùy ý tìm hai người hỏi thăm một chút thì đã hỏi được phương hướng tới Hương Phiêu Trai.
Nghe nói ông chủ đằng sau Hương Phiêu Trai này hình như là người Phượng Lan quốc. Những người đã từng đi qua Phượng Lan quốc đều nói, trong mỗi tòa thành ở Phượng Lan quốc đều có một Hương Phiêu Trai. Hiện tại không riêng gì Phượng Lan quốc, ngay cả Lâm Lan thành của Thương Lan quốc cũng mở một Hương Phiêu Trai. Chẳng lẽ về sau toàn bộ bên trong Thương Lan quốc cũng muốn mở Hương Phiêu Trai sao?
Tiếp xúc quen với văn hóa hiện đại, Tô Nhược Hàm không thể không cảm khái, ở cổ đại này cũng thực hiện nhiều chi nhánh hả... Hơn nữa còn là "liên hoàn tửu lâu" vượt khỏi quốc gia, ông chủ sau lưng này thật đúng là lợi hại.
Nhưng mà nghĩ đến mục đích hôm nay đi Hương Phiêu Trai, trên mặt Tô Nhược Hàm lại lộ ra vẻ tươi cười tự tin. Hương Phiêu Trai này càng nhiều chi nhánh thì càng tốt, nếu đối phương thực sự đồng ý hợp tác với nàng, như vậy về sau nàng không cần lo lắng vấn đề sinh nhai.
Thời điểm Tô Nhược Hàm đi tới bên ngoài Hương Phiêu Trai, hình như đối phương vừa mới mở cửa không lâu, nhưng mà cũng đã có rất nhiều người ngồi ở bên trong điếm ăn bữa sáng.
Nhìn trước quầy tiền ở trong đại sảnh có một vị lão giả đang đánh bàn tính cách cách ở đó, nàng đặt hộp đựng thức ăn trong tay xuống mặt đất, đưa tay vuốt vuốt quần áo trên người. Hôm nay vì có thể bàn chuyện làm ăn thành công, Tô Nhược Hàm cũng không có ăn mặc giống như ngày thường lui tới trên đường, bởi vì ngày thường phải xứng với vẻ nàng là một phụ nhân thiếu hiểu biết để cho người ta nhìn thấy. Nhưng bây giờ bàn chuyện làm ăn với người ta, chỉ sợ với cách ăn mặc đó cho dù đối phương không gài bẫy nàng, cũng sẽ cảm thấy nàng dễ bắt nạt. Cho nên đến khi ra cửa, nàng lại quay trở lại thay đồ, sau đó lại vì thuận lợi ra cửa mà mua một bộ nam trang, tóc cũng cột lên cao cao giống nam tử bình thường.
Đứng ở bên ngoài Hương Phiêu Trai, Tô Nhược Hàm hơi có một chút do dự và không yên. Dù sao hiện tại nàng sắp sửa đi đẩy mạnh tiêu thụ sản phẩm cùng với người ta, chuyện này quan hệ đến kế sinh nhai về sau của mình, đáy lòng nàng ít nhiều cũng có thêm sự khẩn trương.
Nàng ở bên ngoài bồi hồi một hồi lâu, phát hiện trong Hương Phiêu Trai lại tới tới lui lui thay đổi một đám khách nhân, nàng âm thầm an ủi bản thân, coi như giống như trước đây đi phỏng vấn tìm việc là được. Hơi ưỡng thẳng lưng, để cho bản thân thoạt nhìn càng thêm có chút tự tin, thế này trên mặt mới mang theo mỉm cười đi vào Hương Phiêu Trai.
Ở thời điểm Tô Nhược Hàm cất bước tiến vào Hương Phiêu Trai, trước cửa sổ lầu hai có bóng dáng màu tím nhìn bóng dáng của nàng hơi hơi nhíu mày. Từ lúc nàng tiến vào Hương Phiêu Trai nhỏ giọng nói chuyện với chưởng quầy ở nơi đó, tầm mắt người nọ vẫn dừng lại ở trên thân thể của nàng. Thẳng đến Tô Nhược Hàm nàng đưa tay lấy ra hộp đựng thức ăn mang theo bên người là lúc, trong mắt đối phương mới lộ ra vẻ hứng thú, đột nhiên khóe miệng khẽ giương lên nói với một bóng người ở phía sau: “Đi kêu Phúc bá dẫn nàng và đồ nàng mang theo đưa tới ta xem xem!”
Người đứng ở phía sau bóng dáng màu tím hơi sửng sốt một giây, nhưng mà lại lập tức hoàn hồn gật gật đầu cất bước đi xuống dưới lầu.