Có nên đi hay không?
A La do dự một hồi: “Phụ thân mời về một vị tiên sinh, ngày mai tiên sinh tới rồi…”
Thật ra nàng muốn đi, đời trước nàng vắng mặt nhiều rồi, đời này muốn bù đắp lại. Huống gì Tống Huy ở đời trước cũng không tính là xấu, Tống Huy là trưởng tôn của Trung Nghĩa Bá, thường được sủng ái, Trung Nghĩa phu nhân đem hắn thành tâm can bảo bối, bình thường ngay cả mắng nặng một chút cũng luyến tiếc, ngay cả Đỗ thị nhìn thấy hắn cũng khách khí một chút. Cho dù như thế, Tống Huy vẫn đối với A La rất tốt, đem nàng yêu thương giống như thân muội muội vậy.
Trước kia A La sẽ không nghĩ quá nhiều, bây giờ cho dù muốn không nghĩ nhiều cũng không thể, đời trước Tống Huy đối tốt với nàng liệu có phải thật lòng không? Chỉ sợ không thật bao nhiêu, nếu không sao có thể xoay người liền lấy Ngụy Tranh chứ!
Ngụy Thường Huyền không cho là đúng, phất tay, khẩu khí giống hệt người từng trải: “Ngày mai tiên sinh mới tới ngày đầu, chắc chắn sẽ không dạy muội cái gì đâu. Mai gặp tiên sinh xong rồi lại qua đi với ca ca. A La muội, thi đấu cẩu này cũng là có lý do, muội không xem sau này sẽ hối hân…”
A La mím môi cười, nhẹ nhàng nói: “Vậy được rồi, mai muội sẽ đi. Tam ca phải bảo vệ muội nha, muội sợ chó cắn…”
Ngụy Thường Huyền không ngừng gật đầu: “Được được, ca bảo vệ muội”.
Tiểu bối của Phủ Anh Quốc Công có tổng cộng năm vị tiểu thư, Đại tiểu thư do Đại phu nhân sinh, sang năm sẽ xuất giá, nhà phu quân là nhi tử của Phiêu Kỵ Đại Tướng quân Tôn Anh, đại tiểu thư gần đây đang vội vàng thêu khăn, bình thường sẽ không ra khỏi cửa. Nhị tiểu thư Ngụy Địch bản tính nhát gan, không thích cùng bọn họ chơi đùa. Tam tiểu thư Ngụy Trúc và Ngũ tiểu thư Ngụy Tranh quan hệ khá tốt, tuổi tác cũng không khác biệt lắm với A La. Nhưng Ngụy Thường Huyền không thích mang các nàng đi chơi, hắn cảm thấy hai nàng rất ồn ào, suốt ngày chụm đầu líu ríu mãi không dừng, so với chim sẻ còn phiền hơn. So ra Ngụy Thường Huyền hắn càng thích Ngụy La đáng yêu trắng trẻo hơn, đặc biệt đôi mắt nàng rất linh động, vừa nhìn liền biết có linh tích, so với mấy muội muội khác càng khiến hắn yêu mến hơn. Hơn nữa Tứ phu nhân cũng thân cận với A La hơn, cho nên Ngụy Thường Huyền và Ngụy Trường Trì cũng có quan hệ tốt với Ngụy La hơn các muội muội khác. Giống như cuộc thi đấu chó ngày mai, Ngụy Thường Huyền muốn mang theo A La chứ không phải Ngụy Trúc và Ngụy Tranh.
A La mới vừa gật đầu đáp ứng, phía sau liền có một bàn tay kéo lấy áo nàng. Ngụy La quay đầu lại nhìn, cánh môi phấn nộn của Thường Hoằng mím thành đường thẳng, mắt đen lúng liếng nhìn nàng, không nói lời nào.
Rõ ràng là không muốn cho nàng đi mà.
Thường Hoằng ở trước mặt người khác rất hiếm khi nói chuyện, cho dù ở trong cùng một phủ, Ngụy Thường Hoằng đối với Tam ca và Tứ ca cũng không quen thuộc, gặp mặt cũng sẽ không chào hỏi. Hôm nay nếu không phải Ngụy La đi qua đây, chỉ sợ hắn cũng sẽ không vào Tứ phòng.
A La vừa nhìn liền biết hắn đang suy nghĩ gì, cười hì hì hỏi: “Thường Hoằng cũng muốn đi sao?”
Ngụy Thường Hoằng há mồm, theo bản năng lắc đầu. Ngụy Thường Hoằng không thích Tống Huy, cũng không thích Phủ Trung Nghĩa Bá, hắn mới không thèm đi, vì thế cũng không hi vọng Ngụy La đi qua đó.
A La giả vờ không nhìn thấy, nếu nàng đã thấy rõ con người Tống Huy, đời này cũng sẽ không có quá nhiều liên lụy với hắn ta. Còn về việc định thân của hai người, nàng khẳng định sẽ không gã cho Tống Huy, nhưng nàng cũng muốn thăm dò thử xem…. A La nói với Ngụy Thường Huyền: “Tam ca, Thường Hoằng cũng đi cùng có được không? Muội sẽ trông chừng hắn!”
Ngụy Thường Huyền gật đầu nói tốt, nghĩ nghĩ lại nói: “Gọi Tam muội và Tứ muội cùng đi thôi, nhiều người mới náo nhiệt”.
Tuy rằng hắn không thích chơi với Ngụy Trúc và Ngụy Tranh, nhưng có thêm hai người trợ trận cũng không sao. Thi đấu chính là cần có khí thế, hắn không thể ngay cả khí thế cũng thua Tống Huy được.
Tròng mắt Ngụy La chuyển chuyển, mím môi cười xấu xa: “Được nha, tí nữa muội về sẽ nói với Ngụy Tranh”.
Chuyện này cứ quyết đi như vậy, A La và Thường Hoằng ở Tứ phòng chơi một lát, đến buổi trưa lại dùng bữa với Tứ phu nhân, buổi chiều mới trở về Tùng Viên. A La đem chuyện ngày mai đi Phủ Trung Nghĩa Bá nói với Ngụy Tranh, Phủ Trung Nghĩa Bá cũng coi như nửa nhà mẹ đẻ của Đỗ thị, Ngụy Tranh hiển nhiên là muốn đi, vì thế tỏ vẻ đồng ý.
Chạng vạng, Ngụy Côn trở về, A La nói chuyện này với ông. Ông nghĩ dù gì ngày mai tiên sinh cũng sẽ không trở về, để mấy đứa nhỏ ra ngoài chơi cũng tốt. Vừa vặn mấy hôm trước A La bị hoảng sợ, để nàng đi thả lỏng tâm tình một chút, vì thế cũng đồng ý.
Sáng sớm hôm sau, Ngụy Côn mang theo ba đứa nhỏ đi gặp tiên sinh.
Tiên sinh dạy chữ ngồi trên ghế dành cho khách là người đã quá năm mươi tuổi, một thân thư hương, kinh luân đầy bụng, lúc nói chuyện thường vuốt vuốt chòm râu lộn xộn, thoạt nhìn hết sức dễ chịu. Nữ tiên sinh dạy lễ nghi tên là Hàn thị, năm nay đã quá bốn mươi tuổi, nghe nói năm xưa bà là cung nữ của lão Thái phi, nay đã được xuất cung. Hàn thị rất được lão Thái phi yêu thích, không phải chỉ vì bà có khí chất, tu dưỡng tốt, mà còn có một thân bảo dưỡng bí truyền, cho nên tuổi tác tuy đã lớn, nhưng thoạt nhìn cũng chỉ như cô gái lớn hai mấy tuổi, da trắng trơn mịn, dáng người thướt tha, khiến mấy vị phụ nhân bên cạnh phải trầm trồ hâm mộ. Lão Thái phi năm đó chính là vì có Hàn thị bên cạnh mới vẫn luôn nhận được thánh sủng, được Thái Thượng Hoàng sủng ái, thừa nhận ân trạch.
Ngụy La sau khi biết được lai lịch của Hàn thị, ánh mắt nhìn bà càng thêm sáng ngời. Nếu nàng có thể học được bí quyết của Hàn thị thì tốt rồi! Không chỉ có thể khiến cho dung mạo mĩ lệ, còn có thể tu dưỡng khí chất, đây không phải là thứ nàng vẫn luôn theo đuổi sao?
Ngụy La sau khi tính toán tốt, ngoan ngoãn tiến lên vấn an hai vị tiên sinh, còn mới Tiết tiên sinh và Hàn thị mỗi người một ly trà; thanh âm ngọt ngào nũng nịu vang lên: “Mời tiên sinh uống trà!”.
Tiết tiên sinh gật gật đầu, Hàn thị cũng mỉm cười, xem ra khá vừa lòng với vị học trò này.
Ngụy Thường Hoằng tuy rằng có chút câu nệ, nhưng vẫn học tập bộ dáng của Ngụy La, dâng trà cho tiên sinh.
Ngụy Tranh thì ngược lại, từ đầu tới cuối chỉ bĩu môi, vẻ mặt vô cùng không tình nguyện. Cuối cùng vẫn là Ngụy Côn gọi nàng ta một tiếng, nàng ta mới chịu chậm rãi tiến lên, kêu một tiếng tiên sinh.
Bởi vì có người để so sánh, cho nên mới càng khiến tiên sinh thấy rõ Ngụy La là người hiểu chuyện. Hàn thị mặc dù là cung nữ, nhưng vì có tầng quan hệ với lão Thái phi, rất nhiều người đều nể mặt. Ngụy Côn tìm người thỉnh Hàn thị làm tiên sinh, bà vốn dĩ không đáp ứng, nhưng nể mặt mũi của Anh Quốc Công, cũng gật đầu đồng ý. Cứ tưởng rằng hai vị tiểu thư được nuông chiều từ bé, tuổi tác lại nhỏ, sẽ không được quản giáo tốt; không nghĩ trong đó lại có một đứa nhỏ nhu thuận, hai má khi cười rộ lên lộ ra lúm đồng tiền khiến người ta yêu thích. Hàn thị trong chốc lát đã thích Ngụy La, cũng không cảm thấy công việc này có gì khó khăn.
Hai vị tiên sinh sau phân công thời gian dạy: buổi sáng Tiết tiên sinh giảng bài, buổi chiều Hàn thị lại dạy lễ nghi, ngày mai chính thức lên lớp. Sau đó họ nói với mấy đứa nhỏ vài quy tắc, Ngụy La đều gật đầu đồng ý, nửa canh giờ sau tiên sinh cũng thả bọn họ rời đi.
Ngụy Thường Huyền sớm đã không đợi kịp, lệnh người tới Tùng Viên thúc giục. Vừa thấy bóng dáng mấy đứa nhỏ đi tới, Ngụy Thường Huyền đã vội vàng mang họ tới Phủ Trung Nghĩa Bá.