- Doãn công tử, chỉ sợ lần này công tử gặp phiền toái rồi.
Thẩm Quang cười nhạt một tiếng rồi trở mình lên lưng ngựa.
Doãn Tông Đạo lúc này hoảng hốt vội vàng xuống ngựa ngăn Thẩm Quang lại:
- Lão Thẩm những người này rốt cuộc là có địa vị gì?
- Là địa vị gì chớ hỏi, ngươi chỉ cần về nói với phụ thân, công tử nhà ta mấy ngày sau sẽ tới bái phỏng./
Thẩm Quang nói xong giơ roi đánh ngựa, hướng về phía Hắc Thạch quan mà bước đi.
Chỉ để lại Doãn Tông Đạo hơi thất hồn lạc phách đứng ở trên đường không biết làm sao.
- Tô Liệt...
Trưởng Tôn Vô Kỵ ở trên đường cùng với Tô Liệt sóng vai nhau mà đi, hắn nhìn đội kỳ lân một trước một sau không khỏi hiếu kỳ:
- Những người này đều là do huynh huấn luyện mà ra sao?
Tô Liệt vội vàng trả lời:
- Bẩm tứ công tử, Tô Liệt không dám tham công.
Kỳ Lân này là do công tử năm đó chinh chiến Cao Ly huấn luyện mà thành, sau đó mang về hai bốn hổ vệ, trải qua thân kinh bách chiến, về sau công tử cùng với Trịnh gia đoạn tuyệt quan hệ, cộng thêm với việc mở Kỳ Lân quán nên đổi tên là Kỳ Lân hộ vệ, Tô Liệt nhờ được công tử tin cậy nên làm thống lĩnh.
Ngụ ý, đội ngũ này chỉ nghe mệnh lệnh một người.
Đậu Phụng Tiết nghe được không kìm được khẽ nói:
- Ngôn Khánh luyện binh quả nhiên là hảo thủ, lúc ở Nga Mi sơn quận, Ngư lão trụ quốc đối với hắn cũng tán thưởng.
- Đừng nhắc tới tên của Ngư lão trụ quốc.
- Ngươi chẳng lẽ không biết, ba năm trước đây lúc bị giết gia quyến của ông ấy đã mất tích ở trong lao, đến nay vẫn không có tin tức, triều đình tuy đã bỏ qua nhưng chuyện này vẫn vụng trộm truy tra, ngươi chớ gây chuyện cho Ngôn Khánh.
Đậu Phụng Tiết le lưỡi vội vàng gật đầu.
Tô Liệt ở bên cạnh mặt không biểu tình, tựa hồ không nghe câu chuyện của Trưởng Tôn Vô Kỵ và Đậu Phụng Tiết.
- Đúng rồi tên kia vừa rồi là ai?
- Doãn Tông Đạo, hắn là con của Doãn gia tộc trưởng Doãn Đức, năm đó có chút giao tình với công tử nhà ta, lúc Dương Huyền Cảm làm loạn, Doãn Đức từng kề vai chiến đấu cho nên sau khi Dương tặc bị đẩy lùi, Doãn Đức liền đề cử với Sài huyện lệnh cho Doãn Tông Đạo đảm nhiệm chức pháp tào.
Người này trước sau như vậy, công tử cũng lười kết giao với hắn.
- Tứ công tử yên tâm, loại chuyện này sau khi công tử trở về nhất định không bỏ qua.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe thấy những lời của Tô Liệt thì nghe được một chút vấn đề.
- Ngôn Khánh hiện nay không ở nhà sao?
Tô Liệt gật đầu:
- Trước đây vài ngày công tử đã tới Tùy Tâm Duyến Tự thăm Đàm Tông đại sư, cho nên hiện tại không ở nhà.
Tuy nhiên tính toán thời gian thì chỉ một hai ngày nữa là công tử trở về.
Công tử cứ yên tâm ở lại nếu cảm thấy phiền muội thì có thể tới Kỳ Lân quán du ngoạn, gần đây Tiết công tử cùng với Đạo Tín pháp sư cũng ở đó, nếu công tử có hứng thú thì sao không góp vài phần náo nhiệt? Nghe Hứa Kính Tông nói thì bên đó tranh luận vô cùng kịch liệt.
Trưởng Tôn Vô Kỵ nghe được thì lông mi dựng lên.
Núi Tung Sơn khôi vĩ lồng lộng.
Hiện tại đang ở cuối tháng ba, từng luồng gió thổi tới rừng tùng xanh ngắt, nước chảy róc rách, mãnh liệt gào thét, hàm súc thú vị vô cùng.
Keng.
Ngôn Hổ liên tục đập búa lên đầu giáo, phát ra một thanh âm kỳ dị.
Không giống như rèn giũa lúc bình thường, lúc này Ngôn Hổ cảm thấy hơi buồn bực.
Hắn cầm lấy một cái kìm sắt, kẹp giáo lại sau đó bỏ vào nước, từng thanh âm xì xì vang lên, một luồng khói trắng xông lên trên trời, Ngôn Hổ cầm đầu giáo lên, trên khuôn mặt nở ra một nụ cười tươi.
- Thành công rồi.
Hắn quát to một tiếng rồi nói với Lý Ngôn Khánh:
- Kế tiếp là đánh bóng, nhưng việc này không quan trọng, nếu như đánh bóng không tốt thì sẽ làm hỏng cả giáo, cho nên cứ để như vậy.
Lý Ngôn Khánh ngồi ở bên cạnh tò mò nhìn đầu giáo đen sì kia.]
Đầu giáo mặc dù đánh thành công nhưng cũng chỉ là nửa công nghệ tuy nhiên Lý Ngôn Khánh cũng minh bạch, nếu làm phức tạp rườm rà quá thì có thể hỏng cả đầu giáo.
Đầu mã giáo bình thường ước chừng chỉ nặng ba mươi đến năm mươi cân.
Mà mã giáo này nặng tới sáu mươi hai cân, nếu như cả thân giáo vào nữa thì phải nặng tới một trăm bốn mươi sáu cân, binh khí như vậy người bình thường đừng nói sử dụng ngay cả nhấc lên cũng khó khăn rồi.
Cũng may ba năm gần đây, Ngôn Khánh học dưỡng sinh thuật gần như đã đại thành.
Dựa theo lời nói của Tôn Tư Mạc thì hắn đã hoàn thành giai đoạn Trúc Cơ, kế tiếp là tu chân thành tiên nhưng Lý Ngôn Khánh không có ý định này, cho nên luyện tới Trúc Cơ là đã đầy đủ rồi.
Hôm nay Ngôn Khánh đã cao tám thước hai thốn, khoảng m.
Ngôn Hổ nói hình thể của hắn không có khả năng lớn thêm, nhưng đối với Lý Ngôn Khánh mà nói cao như vậy đã đủ rồi. Mặc dù Ngôn Khánh có vẻ hơi thon gầy, hình thể đơn bạc, nhưng ở trong đó lại chứa một lực lượng mạnh mẽ.
Mã giáo một trăm bốn mươi sáu cân đối với Ngôn Khánh mới phù hợp.
Ngôn Hổ từ trong phòng lấy ra một thân giáo dài chừng hai xích, bên ngoài bọc một tầng tơ bạc, người không biết con tưởng rằng thân giáo này chế tạo bàng kim loại.
Thế nhưng mà Ngôn Khánh biết rằng thân giáo này làm từ gỗ.
Ngôn Hổ cầm lấy giáo quay tính một vòng, phát ra thanh âm phần phật, lâu lâu lại phát ra hương khí tản mát.
- Cữu cữu, thân giáo này làm từ hương mộc hay sao?
Ngôn Hổ gật đầu cười cười:
- Nói chung hương mộc không thích hợp để dùng chế giáo, nhưng đây không phải là hương mộc bình thường, ta trước kia mê mẩn chế giáo đi khắp nơi tìm tài liệu, một lần được một vị bằng hữu giới thiệu ở vùng Lĩnh Nam có một loại thiết mộc, chính là cây trầm hương này.
Ta lúc đó cũng không ngờ lại dùng nó để chế giáo.
Về sau bằng hữu kia khuyên bảo cuiố cùng ta dùng nó để chế tạo thân giáo, lại dùng phương pháp bí truyền của nhà nàng mà ngâm thuốc ba tháng, khiến cho thân giáo trở nên cứng chắc, nay cả búa rìu cũng không thể rung chuyển, về sau ta xuất gia ở núi Thiếu Lâm học phương pháp quấn tơ, đem trường giáo này quấn một lớp tơ bạc lên trên.
Sức nặng của nó là tám mươi bốn cân, cùng với kim loại chạm vào nhau cũng không bị tổn hại nửa phần.
Ta trước khi xuất gia có một nguyện vọng, là chế ra một bảo giáo vô song thiên hạ, Ngọc oa nhi, đây chính là tâm huyết của ta, sau này con phải cho thấy uy vũ của nó.
Ba năm trước Ngôn Hổ đột nhiên tìm thấy Lý Ngôn Khánh, sờ xương tay của hắn, khảo sát võ nghệ rồi nói cho hắn biết muốn vì hắn mà chế tạo một cây mã giáo.
với tư cách là đại sư chế giáo cuối cùng, Ngôn Hổ chế tạo ra giáo là một chuyện vạn kim khó cầu.
Lý Ngôn Khánh cũng muốn nhờ Ngôn Hổ chế tạo, mà hiện tại Ngôn Hổ chủ động yêu cầu Lý Ngôn Khánh dĩ nhiên là đồng ý.
Nhưng không ngờ chế tạo một cây giáo lại mất tới ba năm.
Chọn nguyên liệu, chọn nước, chế tạo thiết lô, chế tạo khuôn đúc.
Mỗi một việc làm đều không thể qua loa, sau ba năm mã giáo cuối cùng cũng thành công.