Cho nên Dương Khánh được cho là cách khống chế Huỳnh Dương duy nhất của Lý Ngôn Khánh, chỉ cần khống chế Dương Khánh trong tay thì Huỳnh Dương trên cơ bản cũng nắm trong tay của Lý Ngôn Khánh, Ngôn Khánh hiện tại thời gian không còn nhiều nhất định phải nhúng tay vào sự vụ ở Huỳnh Dương.
Đây cũng là phương hướng ngày sau chủ yếu của Lý Ngôn Khánh.
Đối với sự phân tích của Vương Hoàng, Ngôn Khánh cũng chấp nhận.
Dựa theo chức quan ở nhà Tùy, quan viên địa phương chia làm hai loại một loại được trực tiếp từ trên bổ nhiệm ví dụ như là quận trưởng, trưởng sử tư mã, lục sự tham quân, quận thừa quân úy, công tào, hộ tào, tất cả các chức vụ này cần phải được bộ Lại phê duyệt báo cáo sau đó mới được ủy nhiệm.
Loại thủ tục rườm rà này cần phải qua trung ương.
Lý Ngôn Khánh muốn đi theo con đường này thì khó khăn trùng trùng điệp điệp dù sao thân phận của hắn cũng không thể tham dự sự vụ địa phương, nếu tham dự rất dễ dính phải chỉ trích, mà muốn thông qua bộ Lại thì không thể.
Cho nên Vương Hoàng vì hắn mà nghĩ cho một cách.
Dựa theo quy định nhân số quan viên ở trong quận thì phẩm cấp quận chế một phần ba là do triều đình ủy nhiệm còn lại đều do quận trưởng huyện úy chiêu mộ, không khác biệt với phụ tá là bao, thậm chí bổng lộc của bọn họ đều là do quận trưởng huyện lệnh trả sau đó báo cho lại bộ. Cái này với biên chế sau này cũng không khác biệt lắm.
- Công tử nếu như muốn nhúng tay vào sự vụ địa phương thì đảm nhiệm chức vụ Quận Bộ Tòng Sự là hợp nhất.
- Quận Bộ Tòng Sự tuy chỉ là thất phẩm, lại không có thực quyền gì nhưng nó lại là tai mắt của quận trưởng là quan giám sát, ngay cả huyện lệnh cũng phải nhượng bộ vài phần.
- Tuy nhiên chức quan này là một chức quan đắc tội với nhiều người, Dương Khánh làm quan ở đây ba năm cũng không cắt cử được người phù hợp, công tử giành chức vị này thì có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào sự vụ địa phương, cho dù là chuyện của Sài Hiếu Hòa, công tử cũng có thể có cách phá hư.
Tuy rằng Lý Ngôn Khánh sinh hoạt ở đây hai mươi năm nhưng trên thực tế hắn đối với quân chế địa phương cũng không am hiểu cho lắm.
Chức vụ Quận Bộ Tòng Sự này trước đây hắn chưa từng nghe nói qua.
- Có chức quan Quận Bộ Tòng Sự này sao?
Vương Hoàng không khỏi cười to khẽ phe phẩy quạt lông có vài phần tiên phong đạo cốt.
- Công tử không biết chức quan này cũng là chuyện bình thường, thực tế hiện nay số người biết rõ chức vụ này cũng không quá nhiều, Quận Bộ Tòng Sự vào năm Khai Hoàng thứ hai tiên đế hủy bỏ quận châu huyện cải bỏ thành chế độ nhị cấp, sau đó rất ít người sử dụng.
Tuy nhiên chức vụ này đúng là tồn tại, nhưng nó lại không bổ béo gì hơn nữa lại rất dễ đắc tội với người khác khiến cho rất ít người muốn đảm nhiệm. Dương Khánh không thiết lập chức quan này không phải hắn không muốn mà quả thật không có người nào muốn làm, công tử có thể đơn giản lấy được.
Nếu như không phải là người quan trường chìm nổi lâu năm thì chỉ sợ không nghĩ ra được cách này.
Lý Ngôn Khánh đứng ở trên bờ hồ, suy nghĩ câu nói của Vương Hoàng, hắn cảm thấy Vương Hoàng cân nhắc cho hắn thật chu toàn, tiếp theo cần phải làm sao để Ngôn Khánh thuận lợi tiếp nhận chức vụ như vậy.
- Thiếu gia, Sài huyện lệnh vừa phái người tới đây, mời thiếu gia qua phủ dự tiệc.
Mao Tiểu Niệm khẽ đi tới sau lưng của Lý Ngôn Khánh, thấp giọng bẩm báo.
Lý Ngôn Khánh hơi nhếch miệng lên, Sài Hiếu Hòa này xem ra khá nhiệt tình.
Từ hôm qua tới giờ hắn đã ba lượt phái người tới mời Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh không ngờ rằng Sài Hiếu Hòa lại nhiệt tình như vậy.
Nếu như hiện tại tiếp tục từ chối thì không khỏi sẽ là không nể mặt hắn.
Kỳ thật Lý Ngôn Khánh đối với Sài Hiếu Hòa ấn tượng không tệ nếu như không phải ba tháng trước hắn linh cơ nhất động lưu ý với Sài Hiếu Hòa thì bây giờ hắn vẫn cho rằng Sài Hiếu Hòa chỉ là một tên gia hỏa không tệ, hiện tại Lý Ngôn Khánh đối với Sài Hiếu Hòa đã cảnh giác thêm một phần.
Đây là một tên gia hỏa giỏi ngụy trang và ẩn nhẫn.
Sau khi xử lý chuyện của Doãn gia, hắn mượn tay của Lý Ngôn Khánh đạt đủ uy tín.
Hiện tại hắn trồng cây hai ba năm, đã đến lúc hái quả.
Hắn bố trí thân tín của Củng huyện ý đồ khống chế hết nơi này.
Lý Ngôn Khánh đối với hắn càng thêm phần tán thưởng đồng thời càng thêm lưu ý, đáng tiếc trong tay của Lý Ngôn Khánh không có chứng cứ nếu không đã diệt trừ tai họa ngầm này.
- Nói với Sài huyện lệnh là ta sẽ tới phó ước.
Ngôn Khánh nghĩ thầm không quay đầu lại mà nói:
- Mặt khác gọi hai người lão Thẩm và Mã Tam Bảo tới đây ta có chuyện muốn nhắn nhủ bọn họ.
Mao Tiểu Niệm đáp ứng sau đó lặng yên lui ra.
Lý Ngôn Khánh đi từ từ vào trong lương đình, nhìn mưa rơi trên mặt hồ tạo thành từng luồng sóng, khóe miệng của hắn không kìm được mà nở ra một nụ cười.
Nếu như đúng như hắn suy đoán thì Sài Hiếu Hòa mở tiệc chiêu đãi hắn là vì biến hóa của Củng huyện mấy ngày nay.
Mặc dù Sài Hiếu Hòa là một huyện trưởng nhưng với tước vị của Lý Ngôn Khánh hắn không thể không e dè, Sài Hiếu Hòa cũng biết hiện tại muốn đứng vững ở Củng huyện thì cần phải có sự ủng hộ của Lý Ngôn Khánh. Lý Ngôn Khánh cũng mặc kệ bất kể hắn có mục đích gì thì Sài Hiếu Hòa ở Củng huyện cũng phù hợp với ích lợi của hắn.
Hắn đã biết rõ về Sài Hiếu Hòa, dĩ nhiên sẽ có sắp xếp tương ứng.
Nếu đổi lại là một quan viên khác, thì muốn hiểu rõ lại càng phiền phức cho nên để hắn tiếp tục ở lại đây.
Đại Nghiệp năm thứ ngày tháng Địch Nhượng đánh chiếm Kim Đê quan.
Trong nhất thời bát phương chấn động, danh tiếng Ngõa Cương đã truyền khắp thiên hạ, tuy nhiên Địch Nhượng sau khi chiếm được Kim Đê quan bảy ngày sau đã rút về Ngõa Cương. Cùng tháng, quận trưởng Vũ Dương quận Nguyên Bảo Tàng khởi binh tạo phản, cướp lấy Lê Dương thương, làm cho thiên hạ chấn động, sau loạn Dương Huyền Cảm đây là lần rung chuyển lớn nhất, Tiết Thế Hùng ở Trác quận biết được lập tức khởi binh xuất kích không ngờ hắn vừa mới động quân thì đã bị phục kích, ba vạn binh mã tan tác, Tiết Thế Hùng phải bất đắc dĩ lui về Trác quận.
Phủ Úy đại sứ Vệ Văn Thăng liên hợp với Đỗ Chinh, lưu thủ Hà Nội khởi binh đánh Lê Dương.
Sau một hồi huyết chiến, Nguyên Bảo Tàng đã bị Vệ Văn Thăng bắt làm tù binh, bộ chúng dưới trướng của hắn đã lưu lạc tứ phương, trong đó có một nhân vật sau này đại danh đỉnh đỉnh, tên là Ngụy Chinh, lúc này Ngụy Chinh mới ba mươi sáu tuổi.
Vệ Văn Thăng liên tục đoạt lấy Lê Dương, thế nhưng mà vật tư ở Lê Dương đã sớm bị chuyển đến Ngõa Cương.