Phòng Huyền Linh lớn hơn Lý Ngôn Khánh một giáp, thành thân cũng sớm hơn, từ lúc Trưởng Tôn Vô Cấu tới đất Thục cầu y, Phòng Huyền Linh đã thành thân. Lại nói tiếp thê tử của Phòng Huyền Linh xuất thân không hề tầm thường.
Thê tử của hắn họ Lô, là một trong ngũ họ thất đại gia, Phạm Dương Lô thị.
Người này là một nữ nhân rất hiền lành đoan trang, rất biết cách cai quản gia đình lại hiểu trí thức lễ nghĩa, duy nhất có một thiếu hụt đó chính là ghen tuông. Ở trong lịch sử Phòng Huyền Linh tung hoành thiên hạ đã thành danh, nhưng rất sợ thê tử của hắn, người này vô cùng ghen tuông.
Lý Ngôn Khánh không khỏi hiếu kỳ:
- Lão Phòng đi Đan Dương rồi lá gan tăng lên không ít.
Đỗ Như Hối nhịn không được che miệng lại cười nói:
- Đệ không biết, lão Phòng viết thư cho ta còn phàn nàn than thở nói: Nhà vốn có một sư tử, hiện tại lại tăng thêm một con hổ.
Sư hổ hiện tại liên hợp với nhau, đệ nói xem hắn có thể khoái hoạt được không?
Nhà vốn có một sư tử, chính là chỉ Lô phu nhân, sư tử Hà Đông.
Nay tăng thêm một con cọp chính là người thiếp hắn mới nạp, người này tính tình nhanh nhẹn dũng mãnh, chỉ sợ cũng là một con cọp cái, trách không được Phòng Huyền Linh ở trong thư chưa từng nhắc mình chuyện này, chỉ sợ bị thu thập quá sức không dám kể ra.
- Người thiếp kia lai lịch ra sao?
- À người thiếp của hắn vốn họ Vương, không phải là họ Vương ở Thái Nguyên mà là một nhị phụ.
Nhị phụ tức là đã lấy chồng một lần, sau đó lại tái giá.
Lý Ngôn Khánh càng thêm kỳ quái, nếu như là nữ tử của Vương thị hào phú thì nhị phụ cũng có thể nhưng mà là nữ tử bình thường, Phòng Huyền Linh làm sao lại tiếp nhận? Hắn lập tức ý thức được trong chuyện này nhất định có ẩn tình, vì vậy tò mò hỏi:
- Tại sao hai người lại lấy nhau?
- Theo lão Phòng nói, chồng trước của Vương thị chính là Tây Môn Quân Tiện, lúc lão Phòng tới Đan Dương, Tây Môn Quân Tiện bị người ta hãm hại nhốt vào trong tù, Vương thị đi bốn phía tìm cách giải oan nhưng không được ai để ý tới.
Về sau lão Phòng biết được liền rửa sạch tội danh cho Tây Môn Quân Tiện... Mọi chuyện đến đây có lẽ là đã kết thúc không ngờ năm sau, Đậu Phụng Tiết binh tiến Đan Dương, lão Phòng trong loạn binh gặp phục kích, suýt nữa thì chết, lúc nguy cấp Vương thị đột nhiên xuất hiện cứu tính mạng của hắn, về sau mới biết được Tây Môn Quân Tiện sau khi ra tù đã nhà tan cửa nát, đành phải theo tặc.
Vương thị không tình nguyện nhưng cũng không biết làm sao, chủ tướng tập kích lão Phòng kia là Tây Môn Quân Tiện. Vương thị quát lớn bắt Tây Môn Quân Tiện thả lão Phòng ra, hắn nói hắn ưng thuận thả ra, nhưng sau đó vì cầu công lao nên đã nuốt lời, Vương thị vì bảo hộ lão Phòng ra khỏi vòng vây mà chính mình cũng bị thương, nàng bị trượng phu phản bội, nhà lại không có thân nhân cho nên lão Phòng chứa chấp thị.
Đây đúng là một câu chuyện đặc sắc!
Lý Ngôn Khánh nghe được cảm thấy mê mẩn, dù chưa được nhìn thấy dáng vẻ của Vương thị nhưng hình ảnh một nữ tử báo ân đã hiện ra trong óc hắn.
- Cho nên chị dâu đồng ý?
Đỗ Như Hối nhẹ nhàng gật đầu:
- Vương thị cũng thật đáng thương, nếu như lão Phòng không chứa chấp nàng thì chỉ sợ nàng khó sinh tồn... Tuy nhiên Vương thị này cũng là một hãn tướng, ở trong chiến trường chém giết người giống như là cắt rơm rác vậy. Lão Phòng nói hắn tận mắt nhìn thấy Vương thị giết mười ba phỉ tặc mà thần sắc không đổi, tuy nhiên sau khi về nhà chồng cũng hiền lành phối hợp với chị dâu thống trị nội phủ, ngay ngắn rõ ràng.
Tây Môn Quân Tiện là ai?
Lý Ngôn Khánh hoàn toàn không có ấn tượng.
Tuy nhiên binh mã của Đậu Phụng Tiết ở Giang Hoài dũng mãnh trứ danh, một nữ tử yếu ớt mà có thể giết chết mười ba người sắc mặt không đổi thật là một hảo hán, chỉ đáng thương cho Phòng Huyền Linh, trong nhà vốn có sư tử, nay lại thêm một con cọp cái.
Đầu óc của hắn không tự giác hình dung ra một hình ảnh Phòng Huyền Linh sợ hãi rụt rè bưng hai bồn rửa chân hầu hạ hai vị phu nhân.
Lập tức Lý Ngôn Khánh phì cười thành tiếng.
- Nếu có cơ hội nhất định phải bái kiến vị nữ trung hào kiệt này mới được.
Nếu như Phòng Huyền Linh không quen Lý Ngôn Khánh, Lý Ngôn Khánh không làm bài Vôi Ngâm, Phòng Ngạn Khiêm cũng không được coi trọng thì cũng không có chuyện Phòng Huyền Linh đi Đan dương... có lẽ lịch sử sẽ theo quỹ đạo trước kia, nhưng hiện tại đã thay đổi.
Lý Ngôn Khánh nghĩ lại cẩn thận, lịch sử hôm nay đã biến hóa vô cùng lớn.
- Lão Đỗ, huynh nói xem triều đình sẽ phái ai tới tiêu diệt?
Đỗ Như Hối nghĩ nghĩ rồi khẽ nói:
- Chuyện này đúng là khó đoán, hiện tại từ thời Khai Hoàng tới nay danh tướng người chết thì đã chết bệnh thì đã bệnh, nếu từ Giang Đô xuất hiện thì Lai Hộ Nhi tướng quân là sự lựa chọn phù hợp tuy nhiên hắn phẩm trật rất cao cho nên không có khả năng.
- Tuy nhiên bất kể là ai tới thì địa vị của đệ ở Hắc Thạch phủ cũng không bị dao động, triều đình vừa phân phối nhân thủ ở Hắc Thạch phủ tuyệt đối sẽ không có chuyện thay đổi, bằng không Huỳnh Dương chỉ sợ sẽ thêm rung chuyển.
Lý Ngôn Khánh cười cười:
- Đệ cũng không phải là lo lắng chuyện của đệ...
- Ta biết rõ, là đệ lo lắng Huỳnh Dương không đủ loạn.
Đỗ Như Hối vô duyên vô cớ nói một câu khiên cho Lý Ngôn Khánh lập tức biến sắc.
Hắn hoảng sợ nhìn lại Đỗ Như Hối thì thấy sắc mặt của hắn vẫn như bình thường, Lý Ngôn Khánh thúc ngựa tới hai bước rồi nói khẽ:
- Hoàng hậu nhiễu dương châu, uyển chuyển hoa viên lý..... tiểu Yêu, chớ luận đệ làm gì, ca ca nhất định sẽ ủng hộ, chỉ không biết Đào Lý tử là người phương nào.
(Đào Lý Chương là một lời sấm dưới dạng ca dao, xuất hiện vào cuối năm Công Nguyên ở Lạc Dương, Lý thị sẽ trở thành thiên tử, lời sấm này vô cùng lưu hành khiến cho quan lại quyền quý cho tới giới bình dân đều biết.
Bài ca dao này nói:
Đào lý tử, đắc thiên hạ; hoàng hậu nhiễu dương châu, uyển chuyển hoa viên lý. Vật lãng ngữ, thùy đạo hứa?")
Đỗ Như Hối nói ra những lời này là nội dung của Đào Lý Chương mọi người đều biết.
Hơn nữa hắn xưng hô với Lý Ngôn Khánh như hồi nhỏ khiến cho Lý Ngôn Khánh vô cùng cảm động.
Cho tới nay Lý Ngôn Khánh đều muốn nhà Tùy chính thức đại loạn. Nhưng nhà Tùy loạn là khi nào? Có người nói là ở lần chinh phạt Liêu Đông thứ ba có người nói là khi Dương Huyền Cảm làm loạn kỳ thật những điều đó chưa đủ, chính thức đại loạn chính là năm nay, khi mà mấy tháng trước Tùy Dạng Đế vứt bỏ kinh đô tới Đông Đô xa phó Giang Nam, xuống Dương Châu.