Song Bích

chương 107: truy sát

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trăng lạnh như lưỡi câu, sương bạc ngưng đọng, một mũi tên bay nhanh về phía điểm trí mạng của Minh Hoa Chương. May mà Minh Hoa Chương có cảnh giác, đã rút lui từ trước, dù vậy, mũi tên ấy vẫn đâm sâu vào cánh tay của hắn.

Minh Hoa Chương rên lên một tiếng, dứt khoát bẻ gãy mũi tên, rút đao phản kích. Mấy người mặc áo choàng đen phá cửa sổ nhảy ra, dao sắc trong tay họ như phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo, dao đâm thẳng vào chỗ hiểm, có thể thấy được ý đồ chẳng mấy thiện lành của những kẻ vừa xuất hiện.

Một tay Minh Hoa Chương cầm đao, lưỡi đao sáng loáng như ánh tuyết, chỉ trong nháy mắt, hắn đã tung ra mấy chiêu đấu với người áo đen, động tác nhanh đến mức khó lòng mà phân biệt được, chỉ có thể nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang lên trong giây lát.

Minh Hoa Chương cản nhát chém của một người áo đen, tư thế này cần dùng đến sức của cánh tay, thế nên mũi tên càng đâm sâu vào người hắn hơn, đã chạm vào tận xương luôn rồi. Máu tươi chảy ra ào ạt, nhanh chóng nhuộm đỏ hết trang phục hắn đang mặc.

Người mặc áo đen cũng nhận ra được điều này, hắn ta càng đè đao xuống mạnh hơn, muốn nhân lúc Minh Hoa Chương bị thương mà lấy mạng hắn. Minh Hoa Chương cầm đao bằng một tay, ngăn cản một cách vững vàng, dù cho người mặc áo đen đã dồn toàn lực vào chiêu thức này, nhưng cánh tay hắn vẫn chẳng hề động đậy gì.

Khuôn mặt hắn sắc bén, ánh mắt lạnh lùng, đẹp tựa như hồ nước bạc, như thể là có thể soi chiếu và phơi bày hết thảy mọi sự dơ bẩn. Minh Hoa Chương nhìn chằm chằm vào người mặc áo đen, hỏi: “Các ngươi là ai?”

Người mặc áo đen cười lạnh một tiếng, chợt gia tăng sức lực vào chiêu thức này: “Người giết ngươi.”

Gần như là cùng lúc đó, Minh Hoa Chương cũng động, hắn đột ngột rút dao lại, dùng mánh khóe để ném người áo đen sang bên kia. Động tác này đòi hỏi rất nhiều ở lực khống chế và lực cân bằng, nhưng trông Minh Hoa Chương cứ như thể là không có quán tính vậy, hắn ổn định lại cơ thể rất nhanh, rồi sau đó hắn phất tay, vẩy một nắm bột trắng.

Người mặc áo đen tưởng đó là độc nên vội che miệng và mũi lại. Mãi cho đến khi khói mù tan đi, bọn chúng mới phát hiện ra là không thấy Minh Hoa Chương đâu nữa. Người dẫn đầu phẫn hận, hắn ta nói: “Trúng kế rồi. Trên người hắn có vết thương, không thể chạy xa được đâu, mau đuổi theo.”

Trụ trì của chùa Phổ Độ về đến phòng thiền thì ngồi quỳ ở tịnh thất niệm kinh. Không biết là ngày hôm nay có chuyện gì mà mí mắt ông ta cứ giật mãi, thật sự là ông ta không niệm được nữa. Khi ông ta đang định đi xuống dưới mặt đất để xem tế đàn, thì đột nhiên bên ngoài có ánh lửa, rồi trong nháy mắt, nó hóa thành một vụ cháy lớn, một nhóm người đẩy cửa phòng ra mà không hề nể nang ai cả, có kẻ lạnh lùng nói: “Có kẻ trộm trốn trong chùa của các ngươi, gọi tất cả mọi người ra đây, bọn ta phải điều tra.”

Trụ trì nhìn thấy nhóm người mặc đồ đen, rõ ràng là họ chẳng có mục đích tốt lành gì khi đến đây cả, ông ta cũng phải giật mình: “Vị thí chủ này, đây là nơi cửa Phật thanh tịnh, không thể động đao động thương. Chùa Phổ Độ đã khóa cổng rồi, không có kẻ trộm nào đột nhập vào được, mà dù có đi chăng nữa, thì sau khi lão nạp kiểm tra, lão nạp sẽ tự đưa hắn ta đến quan phủ. Mong thí chủ rời khỏi nơi đây, đừng động chạm đến Phật tổ…”

Người mặc áo đen nhìn trụ trì, cười lạnh một tiếng, đột nhiên hắn ta rút đao ra: “Những quý nhân kia cung phụng các ngươi, nhưng ta thì không đâu. Ông đây không tin vào kiếp sau, không sợ báo ứng, nếu ngươi mà còn dài dòng nữa thì bây giờ ta sẽ tiễn ngươi đi gặp Phật Tổ.”

Vẻ mặt trụ trì vô cùng nghiêm nghị, địa vị của Phật môn phi thường là bởi vì tín đồ cúng bái, nhưng khi đối diện với người không tin vào Phật, họ cũng không khác gì người bình thường cả.

Trụ trì ỷ mình có nhiều mối quan hệ trong kinh thành, nơi cửa Phật không cần phải tuân giữ phép tắc của quan phủ, thế thì họ đâu cần phải sợ một lũ tiểu binh làm gì? Trụ trì vẫn bất động, ông ta chỉ nói: “A Di Đà Phật, thí chủ, có không ít quý nhân cúng bái hương hỏa cho chùa Phổ Độ, nhưng hôm nay ngươi lại bất kính với Phật Tổ như thế, nếu sau này nhóm khách hành hương truy vấn, e là mọi chuyện sẽ không thể kết thúc một cách dễ dàng đâu.”

Người mặc áo đen khinh thường nhếch môi một cái, hắn ta lấy lệnh bài ra và nói: “Là vì phủ Ngụy Vương mất đồ. Ngược lại là ta muốn xem thử xem, Ngụy Vương muốn lục soát, nhà nào sẽ có ý kiến?”

Trụ trì nghe thấy người đến là người của Ngụy Vương thì ông ta chắp tay lại, hoàn toàn im lặng. Người mặc áo đen nhìn thấy dáng vẻ này của trụ trì thì trào phúng, hắn ta “xuỳ” một tiếng rồi xoay người lại, ngang nhiên nói: “Bao vây chùa lại, tìm kiếm cho ta, đến cả một con kiến cũng không được phép buông tha.”

Người mặc áo đen trông giữ kỹ càng từng lối ra vào của chùa, tìm kiếm trong chùa mà không nể nang gì, đến cả giường mà họ cũng lật ngược lên. Bọn họ lục soát bên trong, tất cả sa di đứng trong gió rét đều run lẩy bẩy. Nhưng mà, người mặc áo đen đã “khua chiêng gióng trống” lục soát vài vòng rồi, mà họ vẫn không thấy “kẻ trộm” mà mình nói đang ở đâu.

Thủ hạ đến gần, hỏi: “Lão đại, chỗ nào cũng bị lật lên tìm kiếm hết rồi, không có ai cả. Có khi nào hắn đã chạy mất rồi không?”

“Không thể nào.” Người áo đen dẫn đầu quả quyết nói: “Đã có người canh giữ lối ra rồi, bên ngoài đều là người của chúng ta, dù hắn có mọc cánh thì cũng không bay ra ngoài được, thế thì sao hắn có thể biến mất mà không để lại chút tung tích nào cơ chứ?”

Thủ hạ nhìn thấy sắc mặt của tên thủ lĩnh thì không dám nói gì nữa. Nhưng mà, sự thật chính là như thế, Minh Hoa Chương như đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất khỏi chùa Phổ Độ.

Sau khi tên thủ lĩnh mắng xong thì cũng biết là họ còn phải giải quyết sự việc. Lần này hắn ta đã đảm bảo với Ngụy Vương rồi, nếu như vẫn không thể bắt được Song Bích thì người rơi đầu chính là hắn ta.

Tên thủ lĩnh hít sâu một hơi, bầu không khí lạnh lẽo như lưỡi dao, chỉ lướt khẽ qua thôi mà cũng khiến cổ họng hắn ta đau nhức. Hơi lạnh nhanh chóng khiến con người ta phải tỉnh táo lại, tên thủ lĩnh ra vẻ hung ác mà nói: “Trên người hắn có vết thương, trời lạnh thế này mà chạy lên núi thì đó chính là tự tìm đường chết, chắc chắn là hắn sẽ vào thành Trường An, thả tín hiệu đi, báo cho người trong thành biết, nếu có nam tử bị thương xuất hiện, không cần phải hỏi thân phận, cứ bắt sống hắn.”

Một con chim bồ câu bay vào phủ Ngụy Vương, Ngụy Vương xem thư xong thì chậm rãi đi đến trước nến, nhìn ngọn nến chậm rãi “cắn nuốt” tờ giấy, phủ lên trên chữ viết có trên đó.

“Đã phát hiện ra Song Bích ở chùa Phổ Độ, cánh tay phải của hắn bị thương, có vết máu biến mất ở gần Trường An, xin chỉ thị của Vương gia.”

Ngụy Vương nhớ đến tin tức mới mà Tham Tinh gửi tới vào mấy ngày trước, nói rằng phủ Kinh Triệu đã phá án, nhưng Song Bích vẫn chưa hề bàn giao nhiệm vụ, chứng tỏ rằng bọn họ vẫn còn đang âm thầm tra xét. Chỉ cần Ngụy Vương theo dõi sát sao mấy địa điểm đặc biệt của vụ án, chắc chắn là có thể bắt được Song Bích “tự chui đầu vào lưới”.

Ngụy Vương nghe thấy là đã kết án thì ông ta cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, tăng thêm người ở chùa Phổ Độ, theo dõi sát sao viện của Hoàng Thái Vi. Đã qua lâu như thế mà vẫn không có động tĩnh gì, ông ta còn tưởng rằng kế hoạch Ngọc Nát sẽ thất bại cơ, không ngờ là hôm nay lại truyền đến niềm vui bất ngờ.

Song Bích xuất hiện rồi, còn bị thương ở cánh tay nữa, có thể xác định được là hắn đang ở trong thành Trường An. Ngụ Vương nhìn những dòng chữ mô tả về Song Bích trên trang giấy, đột nhiên ông ta nhớ đến Minh Hoa Chương.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Song Bích chưa từng bàn giao nhiệm vụ, vậy thì có nghĩa là, sau khi kết án, ai vẫn còn tiếp tục điều tra vụ án này, thì khả năng cực kỳ cao người đó chính là Song Bích. Cộng thêm việc, vào một khoảng thời gian trước, bọn họ cứ không đợi được Song Bích hiện thân…

Có khi nào Song Bích là người của phủ Kinh Triệu không?

Ngụy Vương chậm rãi nheo mắt lại, sao ông ta lại phạm phải sơ suất lớn như thế? Sao lại quên mất “khoảng tối dưới chân đèn” cơ chứ? Có thể người mà ông ta muốn tìm chính là người tiếp xúc với vụ án này một cách quang minh chính đại nhất.

Thiếu doãn phủ Kinh Triệu, Minh Hoa Chương.

“Người đâu, chuẩn bị xe.” Ngụy Vương lạnh lùng nói: “Đến phủ Trấn Quốc Công.”

Bây giờ thành Trường An đã cấm đi lại vào ban đêm, nhưng với Ngụy Vương mà nói, tất cả những quy tắc này không là gì cả. Người của phủ Trấn Quốc Công nghe nói là Ngụy Vương đến thì kinh ngạc đến mức hoảng loạn. Trấn Quốc Công vội đi ra nghênh đón, ông hỏi: “Ngụy Vương, đêm khuya ngài giá lâm vì chuyện gì vậy?”

Ngụy Vương không hề để ý đến Trấn Quốc Công, ông ta đi thẳng vào bên trong với cái khí thế hùng hổ ấy của mình: “Nghe nói là học vấn của lệnh lang vô cùng tốt, bản vương có chút nghi hoặc, muốn đến hỏi Minh nhị lang đôi điều.”

Lại nhắm đến Minh Hoa Chương nữa à? Lòng Trấn Quốc Công bất an, nhưng ông vẫn cố gắng duy trì nụ cười: “Vương gia, nhị lang đã ngủ rồi, không dám làm phiền ngài đại giá. Nếu ngài có chuyện gì thì có thể nói lại với ta, chờ ngày mai ta dẫn nó đến phủ Ngụy Vương yết kiến Vương gia.”

Ngụy Vương nhìn Trấn Quốc Công chằm chằm và nói: “Nghe nói nhị lang Minh gia là người biết tu thân, kỷ luật bản thân nghiêm minh nhất, thế mà chỉ mới đến giờ này thôi mà đã ngủ rồi à?”

Trấn Quốc Công cười xòa: “Tất nhiên, dù con người ta có thích học đến mức nào đi chăng nữa thì cũng không thể không ngủ được.”

Ngụy Vương cười, chợt thu lại ý cười, ông ta lạnh lùng hỏi: “Đã ngủ rồi, hay là hắn không có ở trong phủ nên không thể gặp người khác?”

Trấn Quốc Công bày ra vẻ mặt nghi hoặc: “Vương gia, ngài đang nói cái gì vậy?”

Ngụy Vương nhìn cách diễn xuất yếu kém của Trấn Quốc Công, ông ta liên tục cười lạnh trong lòng. Biểu hiện này của bọn họ càng khiến cho Ngụy Vương phải khẳng định suy đoán của mình, ông ta đẩy Trấn Quốc Công ra mà không hề khách sáo gì, sau đó hùng hổ xông thẳng đến viện của Minh Hoa Chương.

“Lòng bản vương có nghi vấn, đã bối rối từ rất lâu, hôm nay cứ muốn hỏi Minh Hoa Chương cho rõ ngọn ngành.”

Trấn Quốc Công trông thấy hành vi của Ngụy Vương thì kinh sợ, vội đuổi theo: “Vương gia, không được đâu, đó là nội trạch, không thể tùy tiện xông vào được…”

Trấn Quốc Công luôn đi theo Ngụy Vương, ban đầu là khúm núm, khép nép khuyên lơi, thấy Ngụy Vương ngày càng quá đáng, đã xông thẳng vào viện rồi mà vẫn không chịu dừng lại, Trấn Quốc Công không thể nhịn được nữa, ông bèn lên tiếng uy hiếp: “Vương gia, đây là hậu trạch của Minh gia, việc này liên quan đến danh dự của nữ quyến Công phủ, dù ngài có là cháu trai của bệ hạ thì cũng không thể làm ra sự việc quá đáng như thế được. Ngày mai, nhất định là vi thần sẽ dâng sớ lên cho bệ hạ, xin Ngự sử đài trả lại công bằng…”

Tự tiện xông vào nhà của thần tử, nếu thật sự làm lớn chuyện lên thì Ngụy Vương sẽ bị lên án, còn nữ quyến Minh gia thì cũng chẳng nhận lại được lợi ích gì cả. Đến cả chiêu “tổn thương kẻ địch một ngàn, tự tổn hại tám trăm” này mà Trấn Quốc Công cũng nghĩ đến rồi, thế nên, Ngụy Vương càng khẳng định là trong chuyện này có gì đó mờ ám. Nếu như Minh Hoa Chương chưa về hoặc là trên người hắn có vết thương, vậy thì ông ta đã chứng thực được suy đoán hắn chính là Song Bích.

Ngụy Vương không để ý đến lời uy hiếp của Trấn Quốc Công, ông ta đẩy mạnh cửa phòng ra, đèn ở cửa vụt tắt vì bị gió thổi. Người ở đằng sau bức bình phong kinh ngạc quay đầu lại, Minh Hoa Thường cầm bút, kinh ngạc đến nỗi đứng bật dậy: “Phụ thân, Ngụy Vương?”

Trấn Quốc Công nhìn thấy Minh Hoa Thường thì cau mày lại và hỏi: “Đã trễ thế này rồi mà sao con lại còn ở đây?”

Minh Hoa Thường huơ cây bút trong tay mình, đôi mắt hạnh trông cực kỳ vô tội: “Con đến tìm Nhị huynh để học vẽ.”

Hàng lông mày của Trấn Quốc Công vừa giống như đang nhướng lên, vừa giống như đang nhíu lại, vẻ mặt ông rất khó coi. Nhưng người có vẻ mặt khó coi hơn cả ông là Ngụy Vương, ông ta nhìn chằm chằm vào bóng người thẳng tắp đang ngồi sau bức bình phong kia, ôm lòng hoài nghi mà đi vòng qua đó

Thiếu niên mặc áo bào cổ tròn màu xanh mực, dưới ánh đèn, khuôn mặt hắn như ngọc, tư thái trang nhã. Hắn không hoảng hốt mà cũng không vội vã, điềm nhiên mài mực, ngước mắt lên, trong đôi mắt đen nhánh lạnh nhạt phản chiếu bóng dáng Ngụy Vương: “Ngụy Vương điện hạ. Đêm khuya ngài cứ nhất quyết phải xông vào nhà thần, không biết là đã xảy ra chuyện gì?”

Ngụy Vương nhìn từ trên xuống dưới rất nhiều lần, như đang muốn tìm ra dấu vết giả trang, Minh Hoa Chương vẫn thản nhiên ngồi đó, mặc cho ông ta nhìn. Ngụy Vương nhíu mày lại thật chặt, không thể lý giải được là có chuyện gì đang xảy ra. Ông ta vẫn chưa chịu từ bỏ ý định, bèn hỏi: “Nghe nói Minh Thiếu doãn vô cùng để ý đến vụ án, sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi dạy muội muội vẽ tranh vậy?”

Theo lý mà nói, Ngụy Vương là quân, Minh Hoa Chương là thần, nhưng Minh Hoa Chương lại ngồi ngay ngắn sau bàn, không hề có ý đứng dậy hành lễ, hắn không nhanh không chậm mà sửa sang lại cái chặn giấy: “Vụ án đã được phá, Kinh Triệu Doãn đang viết phán quyết cho bản án, nếu Ngụy Vương có gì muốn hỏi thì cứ đến hỏi thẳng Kinh Triệu Doãn là được. Bây giờ vừa không phải là giờ trực, lại vừa không có công vụ, ta về nhà dạy muội muội tập vẽ cũng là sai sao?”

Tất nhiên dạy muội muội học vẽ không sai, nhưng sao người này lại là Minh Hoa Chương? Ngụy Vương vẫn còn hoài nghi, ông ta hỏi: “Các ngươi đang vẽ tranh thật à? Ai mà biết được là trước khi ta vào, các ngươi đang làm gì.”

Trấn Quốc Công là người đầu tiên không thể nghe nổi những lời nói như thế này, ông lạnh mặt lại mà quát lớn: “Ngụy Vương điện hạ, xin ngài hãy ăn nói cẩn thận.”

Ngụy Vương không hề hiểu ý, vẫn ôm lòng nghi ngờ mà chất vấn: “Hắn về từ lúc nào?”

Người hầu xung quanh chắp tay trước ngực, lúng túng đáp lời ông ta: “Hồi bẩm Ngụy Vương điện hạ, vào giờ Tuất là nhị lang quân đã về rồi ạ, sau đó ngài ấy luôn ở trong phòng dạy nhị nương tử vẽ tranh, bọn ta tận mắt nhìn thấy, có thể chứng minh được điều ấy.”

Giờ Tuất đã về rồi ư? Sao có thể là thế được! Ngụy Vương ngày càng nghi ngờ hơn: “Các ngươi là người hầu của Minh gia, tất nhiên là các ngươi sẽ nói dối thay cho chủ tử. Các ngươi có biết lừa gạt Quận vương sẽ mang tội gì hay không?”

Người hầu đưa mắt nhìn nhau, vô cùng khó xử: “Nhưng rõ ràng là nhị lang quân về vào giờ Tuất mà, cả người gác cổng lẫn người hầu dọc đường đều nhìn thấy. Nếu Vương gia không tin thì ngài có thể ra ngoài hỏi dân chúng qua đường, chúng nô tài tuyệt đối không dám nói dối.”

Tất cả mọi người đều nói như nhau, biểu cảm của họ còn thản nhiên như vậy nữa, suy nghĩ vốn kiên định của Ngụy Vương cũng dần dao động theo những lời nói ấy. Chẳng lẽ ông ta đã đoán sai rồi? Song Bích không phải là Minh Hoa Chương ư?

Nhưng, nếu không phải là hắn, vậy thì phải giải thích chuyện ở chùa Phổ Độ như thế nào đây?

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Ngụy Vương nhìn về phía những bản thảo đã vẽ được một nửa đang bị đè trên bàn, bức tranh tỉ mỉ như thế, nếu không mất từ một cho đến hai canh giờ thì hoàn toàn không thể vẽ xong được. Ông ta chợt nói: “Nghe nói Minh nhị lang văn võ song toàn, thơ họa song tuyệt, cùng với công tử Tạ thị, được ca tụng là “song tú kinh thành”. Tạ công tử vẽ tranh thủy mặc vô cùng xuất chúng, bản vương đã được lĩnh giáo, không biết hôm nay bản vương có thể nhìn phong thái của tú còn lại hay không?”

Hoa đèn được đốt vang lên mấy tiếng lách tách khắp phòng, Minh Hoa Chương bình tĩnh đỡ lấy tay áo dài, tùy ý gật đầu: “Ngụy Vương có hứng, thần không dám không nghe theo. Nhưng vẽ một bức tranh sẽ mất rất nhiều thời gian, cảm phiền Ngụy Vương kiên nhẫn chờ một chút.”

Minh Hoa Chương nói xong thì dời cái chặn giấy đi, cầm bút lên tiếp tục vẽ lên bức tranh bên dưới, bút pháp không khác biệt gì cả. Minh Hoa Thường vội chỉnh sáng ngọn đèn, đứng ở bên cạnh xem thật kỹ càng, thỉnh thoảng có hỏi hắn vài câu. Ngụy Vương đứng trước bàn, quan sát và đánh giá cánh tay phải của Minh Hoa Chương một cách kín đáo, chỉ thấy hắn múa bút vẩy mực, cổ tay chuyển động giữa không trung, không hề thấy hắn dừng lại. Xem ra, đúng là không có vết thương gì thật rồi.

Lẽ nào ông ta nhận nhầm thật rồi ư? Minh Hoa Chương đã về phủ từ sớm và đang dạy muội muội vẽ tranh, Song Bích là một người khác hoàn toàn ư?

Tất nhiên Ngụy Vương không thật lòng muốn xem Minh Hoa Chương vẽ tranh rồi, ông ta kiên nhẫn đợi một hồi, thấy động tác của Minh Hoa Chương vẫn tiêu sái tự nhiên thì cũng dần nhàm chán, bèn xoay người rời đi. Trấn Quốc Công trừng mắt nhìn Minh Hoa Thường, nhưng ông lại không thể không đi tiễn Ngụy Vương, chỉ đành tranh thủ quát lớn: “Làm càn, đêm hôm khuya khoắt, con còn ở đây làm gì hả? Mau về đi.”

Minh Hoa Thường không phục, bắt đầu mạnh miệng: “Con ở yên một chỗ thì cha mắng con lười biếng, con tới học vẽ thì cha lại mắng con làm càn, cha đủ chưa vậy!”

“Con!” Trấn Quốc Công trợn mắt lên, giận dữ nhìn nữ nhi bất hiếu này, cuối cùng, ông hung dữ trừng nàng một cái và nói: “Con đợi ta quay lại tính sổ với con đi.”

Trấn Quốc Công đi tiễn Ngụy Vương, những người hầu còn lại hiểu rõ thói quen của nhị lang quân, tự giác đóng cửa lại rồi rời đi. Sau khi họ đóng cửa lại, vẻ kiêu căng trên mặt Minh Hoa Thường biến mất, ngay lập tức chuyển thành vẻ lo lắng: “Nhị huynh, huynh thấy thế nào rồi?”

Minh Hoa Chương đè cánh tay của mình lại, khuôn mặt hắn trắng bệch như tuyết, hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hắn lắc đầu nói: “Không sao.”

Minh Hoa Thường vô cùng sốt ruột: “Y phục huynh đang mặc chỉ toàn là máu, sao lại không sao cho được? Muội đi tìm dụng cụ để lấy mũi tên ra cho huynh.”

Nếu như Ngụy Vương nhìn kỹ hơn nữa, thì ông ta sẽ phát hiện ra rằng, bên dưới áo bào cổ tròn có ống tay dài của Minh Hoa Chương là một bộ trang phục gọn nhẹ, trên đó còn dính máu. Minh Hoa Chương chỉ mới thất thần trong chốc lát thôi, mà Minh Hoa Thường đã quay lại với cái rương trong lòng, nàng vươn tay ra, muốn cởi nút áo của Minh Hoa Chương. Minh Hoa Chương giật mình, vô thức né tránh: “Không được.”

“Đừng nhúc nhích!” Minh Hoa Thường giữ tay hắn lại, nàng tức giận đến nỗi trừng mắt với hắn: “Vết thương sâu như vậy mà còn dám động đậy lung tung nữa à?”

Môi mỏng của Minh Hoa Chương giật giật, như thể là đang muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng hắn chỉ mím môi lại, ngầm chấp nhận.

Minh Hoa Thường cẩn thận cởi áo của hắn ra, nửa thân trên bên phải của Minh Hoa Chương hoàn toàn lộ ra bên ngoài, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là đã có thể thấy rõ vết thương. Minh Hoa Thường thấy rõ tình hình vết thương thì hít sâu một hơi.

Đầu mũi tên đã thật sự hãm vào trong máu thịt hắn, như thể là không thể nhìn thấy điểm cuối của nó là ở đâu. Minh Hoa Thường lấy sợi dây, chậm rãi rút mũi tên ra ngoài, đến cả hơi thở cũng bất giác nhẹ đi rất nhiều.

Minh Hoa Chương nhìn hàng lông mi gần trong gang tấc của nàng, lại hoàn toàn quên mất đi cơn đau. Ở cự ly nhỏ hẹp như thế này, hắn thấy Minh Hoa Thường đã mệt đến mức đầu đổ đầy mồ hôi, nàng thay đổi góc độ, căng thẳng hỏi hắn rằng: “Đau không?”

Minh Hoa Chương lấy lại tinh thần, thoát ra khỏi sự hốt hoảng kia, hắn tùy tiện đáp một tiếng, không biết rốt cuộc là mình đang trả lời cho vấn đề gì. Minh Hoa Chương chợt cảm thấy nóng, kể từ khi Minh Hoa Thường đến đây, phòng hắn luôn được đốt than, đốt cả ngày. Nhưng hình như lửa than quá mạnh, hình như là hai lớp trang phục này cũng quá dày.

Nhất là khi Minh Hoa Thường tiến đến gần bả vai hắn, nàng nhìn vào vết thương thật cẩn thận, thật chăm chú, tóc của nàng lướt qua làn da hắn như có như không, rồi sự ngứa ngáy đó truyền ra khắp toàn thân. Lần đầu tiên Minh Hoa Chương cảm thấy, thì ra việc ngồi không một chỗ thế này cũng có thể làm cho con người ta khó chịu đến vậy.

Minh Hoa Chương không thể không tìm vài chủ đề khác để dời sự chú ý của mình đi, hắn hỏi: “Sao muội biết Ngụy Vương sẽ đến?”

“Muội không biết, chỉ đoán thôi.” Cuối cùng Minh Hoa Thường cũng rút mũi tên ra được rồi, nàng thở phào một hơi, vội cầm vải trắng, gắng sức đè lên vết thương của hắn. Nàng dùng miệng cắn mở nắp bình thuốc kim sang, khó khăn lắm mới mở bình thuốc ra được, sau đó, nàng cẩn thận bôi thuốc cho hắn, hơi thở dịu dàng phả vào vết thương của hắn: “Trễ lắm rồi mà huynh vẫn chưa về, muội lo là huynh gặp nguy hiểm nên cho người mặc y phục của huynh, giả làm huynh đi vào từ cổng. May mà bọn họ cũng rất dễ bị lừa, may mà huynh vẫn nguyên vẹn quay về.”

Sau khi Minh Hoa Chương bị tập kích ở chùa Phổ Độ, hắn đã dùng kế cắt đuôi truy binh rồi bước vào mật đạo của chùa Phổ Độ. Suy đoán của hắn không sai, quả nhiên phía bên kia của mật đạo thông ra bên ngoài chùa. Minh Hoa Chương chịu đựng vết thương mà về đến Trường An, vào được thành trước lúc cổng thành đóng lại, nhưng lại gặp phải vấn đề nghiêm trọng hơn.

Trường An vào giờ giới nghiêm, cấm đi lại ban đêm, trên đường không có ai cả, ấy thế mà đội ngũ tuần tra lại nhiều hơn hẳn so với lúc bình thường. Trên người hắn còn có vết thương, rất khó thoát khỏi đội tuần tra.

Trong lúc Minh Hoa Chương đang suy nghĩ xem nên làm thế nào, thì vừa hay Nhậm Dao và Giang Lăng đến. Chắc chắn là hai người họ không tình cờ đi ngang qua đây được, mà là nhận được tin tức từ Minh Hoa Thường.

Sau khi án giết người liên hoàn xảy ra, Nữ hoàng ra lệnh cho Vũ Lâm quân tuần tra trong thành, Nhậm Dao và Giang Lăng cũng là hai thành viên trong số đó. Về những chuyện khác thì có thể là Giang Lăng không làm được, duy chỉ có mặt mũi là lớn, hắn ta đến đầu phố quấy nhiễu, giữ chân người của Ngụy Vương, Nhậm Dao nhân cơ hội này mà dẫn Minh Hoa Chương – người đang ngụy trang thành binh lính tuần tra – rời khỏi nơi đó, hộ tống hắn về phủ Trấn Quốc Công.

Minh Hoa Thường cho người ngụy trang thành Minh Hoa Chương, làm giả chứng cứ rằng hắn đã về phủ từ sớm, hơn nữa, còn cho người đi báo tin cho Giang Lăng và Nhậm Dao, tiếp ứng hắn kịp lúc. Thậm chí là nàng còn cẩn thận đến mức đi vào trong phòng vẽ nửa bức tranh, chứng minh là hắn vẫn luôn ở trong phòng, mạo hiểm lừa Ngụy Vương.

Có thể nói rằng, Minh Hoa Chương vẫn còn sống sót mà ngồi ở đây, hoàn toàn là nhờ vào công lao của Minh Hoa Thường.

Ánh mắt Minh Hoa Chương rơi vào đôi mắt hạnh trong veo của nàng, không sao dời mắt đi nơi khác được. Yết hầu của hắn khẽ chuyển động, hắn nói thật nhỏ: “Cảm ơn muội.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio