Song Bích

chương 125: sở ký (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ở Thành Nam, bách tính tụ tập đông đảo ngay trước một tiệm bán thuốc, còn tiệm bán thuốc kia thì đã cháy đen. Ai nấy đều chỉ chỉ trỏ trỏ, quan sai không ngừng đuổi người đi, nhưng dù có đuổi thế nào thì vẫn không thể nào ngăn được sự hóng hớt của đám đông này.

“Ban ngày ban mặt, sao lại cháy tới nỗi này?”

“Không phải cháy đâu, do nổ đó!”

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không biết nữa, lúc sáng ta đang bận quét rác, chợt nghe thấy một tiếng “ầm” vang lên, ta ra đây nhìn thì Hồi Xuân Đường đã bị nổ, cháy đen mất rồi. Sở lang trung đáng thương, thần y nổi tiếng gần xa mà lại bị nổ chết.”

“Gì cơ, người chết là Sở thần y à? Sao gần đây Trường An cứ xảy ra mấy cái chuyện kỳ quái này vậy nhỉ? Hai ngày trước ông chủ của một quán rượu ở Thành Bắc cũng bị nổ chết, hôm đó còn là Tết Nguyên tiêu nữa đó.”

“Uầy, không biết có phải là vương đạo thất đức, chọc giận trời cao rồi hay không, bởi thế mà bây giờ trời cao mới giáng xuống Trường An đủ loại hình phạt. Từ năm ngoái đến giờ Trường An còn xảy ra án mạng liên tục nữa, chẳng được sống yên thân gì cả.”

“Suỵt, không được nói mấy lời như thế này đâu!”

Sau lưng là tiếng bàn luận nhao nhao hỗn loạn, Minh Hoa Thường đứng ở cửa ra vào của Hồi Xuân Đường, nàng nhìn kỹ nội thất nơi đây. Minh Hoa Chương đi từ phòng trong ra, Minh Hoa Thường thấy hắn thì hỏi ngay: “Thế nào rồi?”

“Giống Tiền Ích, bị nổ đến mức không được toàn thây, giống như than luyện vậy. Rốt cuộc thì đây là loại thuốc nổ gì mà lại có sức tàn phá mạnh mẽ đến thế?”

Nổ đến mức độ này, dù có gọi Ngỗ tác đến khám nghiệm đi chăng nữa thì cũng khó lòng mà làm được gì, rất khó để lấy được những manh mối từ thi thể. Minh Hoa Thường thở dài thườn thượt, nàng nói: “Tiền Ích bị nổ chết, lang trung từng hốt thuốc cho Liễu thị cũng bị nổ chết, muội biết là không thể “tiên nhập vi chủ” được, nhưng có phải là hai sự việc này đã trùng hợp quá mức rồi hay không?”

Minh Hoa Chương giao phó nhiệm vụ cho từng quan sai, rồi hắn dùng ánh mắt để ra hiệu cho Minh Hoa Thường đi theo mình, hắn vừa đi về phía hậu viện vừa nói: “Chưa thể vội kết luận được, phải đi hỏi xem vị Sở thần y này bị nổ thế nào trước đã.”

Người chết tên là Sở Ký, chính là vị thần y nức tiếng gần xa, cũng là truyền nhân hiện nay của Hồi Xuân Đường có danh tiếng trăm năm. Lúc xảy ra chuyện này, Hồi Xuân Đường vừa mở cửa chưa được bao lâu, trong tiệm không có khách, chỉ có Sở Ký và dược đồng mà thôi.

Trên mặt dược đồng là vệt đen vệt trắng, hắn ta đang ngơ ngác ngồi trong phòng thuốc ở hậu viện, dáng vẻ mất hồn mất vía. Khi hắn ta nghe thấy tiếng bước chân nên quay đầu lại, thì nhìn thấy một nam một nữ cùng đi vào, nam tử mặc quan bào đỏ rực có khí thế mạnh mẽ. Dường như là, chỉ trong thoáng chốc, khi mà hắn bước vào, phòng thuốc hỗn loạn đã chợt trở nên chật hẹp.

Dược đồng đứng dậy, giọng nói cũng có phần hơi run rẩy: “Bái kiến đại nhân, sư phụ… không phải là do ta giết đâu, ta không biết gì cả!”

Minh Hoa Chương nói: “Không ai nói thủ phạm là ngươi cả. Ngươi hãy kể lại chi tiết những gì đã xảy ra đi, đúng sai tự có quan phủ phân định.”

Dược đồng ôm tâm tình nơm nớp lo sợ mà nói: “Bình thường y quán mở cửa vào giờ Thìn, lúc gần đến giờ Thìn thì ta mở cửa, sư phụ bảo ta đi ra phía sau bào chế dược liệu, để sư phụ sửa sang lại tủ thuốc, sau đó thì ta vẫn luôn ở phía sau sắc thuốc. Không biết là đã qua bao lâu, chợt có một tiếng nổ vang, ta giật mình, vội chạy tới tiền đường để xem, bấy giờ ta lại thấy sư phụ ngã trên mặt đất, xung quanh sư phụ toàn là lửa, máu thịt be bét vương vãi trên mặt đất, có một đoạn cánh tay bị gãy bay đến tận cửa. Lúc đó sư phụ vẫn còn thở, ta giật mình hoảng hốt, nhanh chóng chạy ra ngoài gọi người tới giúp, nhưng đến khi ta quay lại thì sư phụ đã tắt thở rồi.”

Dược đồng vừa nói vừa bật khóc, xem ra là đã kinh sợ hãi hùng vô cùng. Minh Hoa Thường thấy vẻ kinh hoàng trên mặt dược đồng không giống như là giả vờ, nàng bèn hỏi: “Trong khoảng thời gian từ khi mở cửa cho đến khi phát nổ, có người nào tới Hồi Xuân Đường hay không?”

Dược đồng lắc đầu trong hoang mang: “Ta vẫn luôn sắc thuốc ở phía sau, ta cũng không biết nữa.”

Minh Hoa Thường lại hỏi: “Vậy ngươi có nghe thấy tiếng động gì đáng nghi không? Ví dụ như là tiếng sư phụ ngươi nói chuyện hay cãi nhau với ai đó chẳng hạn?”

Dược đồng vô thức lắc đầu nhưng hơi khựng lại, đáp lời nàng mà không chắc chắn cho lắm: “Sư phụ có đi ra ngoài một lần thì có tính không? Lúc đó ta đang sắc thuốc, chợt nghe sư phụ hỏi “Là ai?”, ta cứ tưởng là sư phụ đang gọi ta nên ta vội chạy ra tiền đường. Nhưng sư phụ lại không chú ý tới ta, sư phụ ôm một cái túi từ bên ngoài về, phàn nàn “Không biết là ai đập cửa lung tung nữa”. Ta thấy không có chuyện gì hết nên ta quay lại tiếp tục bào chế dược liệu. Sau đó nữa thì ta nghe thấy tiếng nổ.”

Vẻ mặt Minh Hoa Thường nghiêm nghị, rất có thể thứ trong túi đồ đó là thuốc nổ! Nàng vội hỏi: “Cái túi đó trông như thế nào?”

Dược đồng ước chừng bằng tay: “Đại khái là cao cỡ này, dài cỡ này, trông có vẻ nặng lắm. Ta cứ tưởng là dược liệu nên không mấy để tâm đến nó.”

“Thường hay có người đặt túi đồ ở cửa Hồi Xuân Đường của các ngươi à?”

“Cũng không hẳn là thường xuyên đâu.” Dược đồng nói: “Có vài người không trả nổi tiền thuốc nên sẽ đưa trứng gà, vải vóc của nhà mình đến để bù vào, cũng có người ra ngoại thành hái rau dại rồi mang tới tiệm thuốc của chúng ta, ít nhiều gì thì cũng có thể bù lại được chút tiền.”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Minh Hoa Thường nghiền ngẫm, như vậy thì, xem ra, có lẽ là hung thủ đã giấu thuốc nổ ở trong túi đồ rồi đặt trước cửa Hồi Xuân Đường, sau khi cố ý gõ cửa để nhắc nhở Sở Ký thì rời khỏi nơi đó ngay. Sở Ký nghĩ rằng lại là đồ gán nợ nên không đề phòng gì, cứ thế mà ôm cái túi đó vào rồi mở ra, sau cùng là đột ngột bị nổ chết.

Minh Hoa Thường hỏi tiếp: “Mấy ngày qua có ai tới tìm sư phụ của ngươi không?”

Dược đồng lắc đầu, Minh Hoa Thường lấy chân dung của Liễu thị ra, lại hỏi hắn ta rằng: “Gần đây ngươi có thấy nữ tử này không?”

Dược đồng nhìn chằm chằm vào bức chân dung cả một lúc lâu, nhưng rồi, hắn ta vẫn lắc đầu. Minh Hoa Thường vô cùng bất ngờ: “Ngươi nghĩ cho kỹ đi, không giới hạn trong “gần đây” đâu, mấy tháng trước thôi cũng được.”

Dược đồng hơi ngước đầu lên, suy nghĩ kỹ một hồi rồi vẫn mang vẻ mặt hoang mang ấy mà đáp rằng: “Không nhớ rõ nữa.”

Dược đồng bị dọa sợ thật, Minh Hoa Thường cũng không tiện ép hỏi hắn ta nữa, nàng nhìn xung quanh rồi hỏi: “Ta có thể xem trong này không?”

Dược đồng liếc mắt nhìn quan bào trên người Minh Hoa Chương rồi gật đầu trong sợ hãi. Minh Hoa Thường đi qua lại xung quanh phòng thuốc, nàng cầm mấy loại công cụ chế dược lên để xem xét, rồi nàng lại hỏi: “Bình thường việc bào chế dược thảo đều là do ngươi làm à?”

“Mấy vị thuốc quan trọng thì sư phụ tự làm, còn những cái khác thì là do ta làm.”

Minh Hoa Thường nhìn dược thảo chồng chất thành núi, hỏi: “Nhiều việc như thế kia, ngươi có làm nổi không?”

Dược đồng cúi đầu xuống, lúng túng đáp lời nàng: “Ngủ muộn mấy canh giờ thì vẫn có thể làm nổi. Sư phụ sợ người ta học được phương thuốc rồi mang đi lan truyền nên cũng không cho người đến gần phòng thuốc, ta được sư phụ khen ngợi nên mới có thể học tập bào chế từ sư phụ. Có nhiều việc thì càng chứng tỏ sư phụ coi trọng ta.”

Minh Hoa Thường nhìn dược đồng chỉ mới mười bốn, mười lăm tuổi thôi, rồi nàng lại nghĩ tới công việc bào chế cực khổ, chỉ biết thở một hơi thật dài: “Ngươi mới lớn có bao nhiêu đấy thôi, vì để bảo vệ bí phương của bản thân mà sư phụ ngươi lại đi bóc lột một đứa trẻ nhỏ xíu như thế này, ông ta thật là ích kỷ.”

Dược đồng lúng túng nói vài lời tốt đẹp thay cho sư phụ của mình: “Không phải đâu, trước đó còn có đại sư huynh. Chỉ là, trong lúc bào chế dược liệu, đại sư huynh đã chết vì trúng độc, bởi vậy mà mấy việc này mới đến tay ta làm.”

Minh Hoa Chương nghe thấy có người chết thì hỏi lại hắn ta theo bản năng: “Chuyện xảy ra từ khi nào?”

“Sáu năm trước.”

Ông chủ Phùng chết vào ba năm trước, chuyện của Hồi Xuân Đường xảy ra trước án mạng nên không liên quan gì đến nhau cả. Minh Hoa Chương không thể nói ra được là hắn đang thấy thất vọng, hay là đang thở phào nhẹ nhõm. Khi trông thấy dáng vẻ sợ hãi đến nỗi rụt người lại của dược đồng, hắn không muốn làm khó một đứa trẻ, bởi thế nên hắn đã ra hiệu cho Minh Hoa Thường ra ngoài nói.

Hai người bọn họ đi đến chỗ không người, Minh Hoa Thường hỏi: “Nhị huynh, huynh nói xem, vụ nổ lần này và chuyện xảy ra ở lầu Cẩm Tú vào mấy ngày trước có phải là do cùng một người gây nên hay không?”

Trông Minh Hoa Chương rất nghiêm túc: “Không thể xác định được. Nhưng nếu nhìn từ sức công phá của thuốc nổ và khoảng cách về thời gian, thì có khả năng rất cao là cùng một hung thủ.”

Minh Hoa Thường nói: “Nếu như hai vụ án này do cùng một người gây nên thật, vậy thì người này đáng sợ thật đấy. Ít nhất thì cái chết của Sở Ký đã chỉ rõ ra được hai điểm, đầu tiên, hung thủ rất quen thuộc với Hồi Xuân Đường, hiểu rất rõ thời gian mở cửa và thói quen của Sở Ký; thứ hai, thuốc nổ của hung thủ đã được hắn ta cải tiến rồi. Nếu Sở Ký nhìn thấy món đồ không rõ lai lịch thì chắc chắn là không có khả năng ông ta tự châm lửa đốt được, có lẽ thuốc nổ đã được đốt từ trước, và được giấu trong túi hàng, Sở Ký không biết nên đã mở ra đúng ngay lúc thuốc nổ nổ tung.”

Minh Hoa Chương và Minh Hoa Thường nhìn nhau, cả hai đều nhìn thấy sự lo lắng trong mắt đối phương. Thuốc nổ mạnh mẽ như thế này, còn được thiết lập cơ chế trì hoãn, vậy thì chứng tỏ một điều rằng, bất kỳ ai cũng có thể trở thành người bị hại, quả thật là khó lòng mà phòng bị được.

Minh Hoa Chương không thể đứng yên được nữa, hắn bước nhanh ra ngoài, nói: “Sự nguy hiểm của kẻ này đã vượt xa tội phạm giết người bình thường, nhất định phải nhanh chóng truy nã hắn ta về quy án. Ta sẽ cho người đi thăm dò hàng xóm láng giềng, ta không tin là không có ai thấy được kẻ để túi đồ ở cửa Hồi Xuân Đường.”

Minh Hoa Chương đi sắp xếp công việc cho nha dịch, Minh Hoa Thường không đi ra ngoài, nàng vẫn đi dạo quanh Hồi Xuân Đường, cuối cùng, nàng dừng lại trước vách tường duy nhất không bị ảnh hưởng gì bởi thuốc nổ.

Trên tường có treo rất nhiều tấm biển, tấm biển có vẻ mới nhất, sáng bóng nhất được làm bằng gỗ mun và được treo trên cùng, trên đó viết bốn chữ “Đại Y Chân Thành”, bởi vậy mà không bị ảnh hưởng bởi vụ nổ, trông nó vẫn vô cùng khí thế.

Minh Hoa Thường nhìn một hồi lâu, rồi sau đó nàng gọi dược đồng tới và hỏi: “Những thứ này là do sư phụ ngươi treo lên à?”

Dược đồng ngẩng đầu lên nhìn tấm biển đó rồi trả lời: “Những thứ này là biển hiệu mà bệnh nhân tặng cho Hồi Xuân Đường, có của sư phụ, cũng có của sư tổ, thái sư tổ.”

Minh Hoa Thường hỏi: “Tấm nào là của sư phụ ngươi?”

“Tấm trên cùng.”

Minh Hoa Thường thầm nghĩ, quả nhiên là thế. Nàng lặng lẽ nhướng mày, lòng nghĩ thầm, vị thần y Sở Ký này treo tấm biển của mình ở trên cùng như thế kia cơ à, xem ra là người này cũng không mấy trung hậu hiếu thuận, tôn sư trọng đạo giống như lời đồn.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Nàng nghĩ thế, lại hỏi: “Tấm biển hiệu này có vẻ vẫn còn mới lắm, sư phụ ngươi thường hay lau nó lắm à?”

Dược đồng đáp đâu ra đó: “Đây là tấm biển mới được đưa đến đây vào mấy ngày trước, sư phụ vô cùng vui vẻ, đã sai người treo lên tường ngay, cho đến bây giờ thì vẫn chưa lau nó một lần nào cả.”

“Là do ai tặng?”

“Không biết nữa.” Dược đồng nói: “Người mang tấm biển này tới đã nói rằng, có người đặt làm tấm biển ở cửa hàng của bọn họ, người nọ còn chỉ rõ đích danh Sở lang trung của Hồi Xuân Đường, nói là muốn tặng cho sư phụ của ta, nhưng không hề để lại tên tuổi. Có lẽ người tặng là một bệnh nhân nào đó mà trước kia từng chịu ân huệ của sư phụ ta, không muốn để lộ tên họ nên mới lặng lẽ tặng tấm biển này như thế.”

Minh Hoa Thường gật đầu, người làm nghề y nhận được biển cảm tạ là một chuyện hết sức bình thường, nhưng khi nàng nhìn vào dòng chữ được viết trên đó, không hiểu sao nàng cứ cảm thấy rất kỳ lạ, là một sự kỳ lạ mà nàng không thể nói rõ được.

Nàng vẫn nhớ “Đại Y Chân Thành” là câu được Dược Vương viết trong “Thiên Kim Yếu Phương” chuyên giảng về đạo đức hành nghề y. Nếu như bệnh nhân muốn cảm ơn lang trung, chẳng phải là nên nên đưa mấy tấm biển hiệu kiểu như là “Hành Y Cứu Đời” hay “Hoa Đà Tái Thế” sao? Vì sao lại phải tặng tấm biển có lời khuyên nhủ y đức của Dược Vương?

Minh Hoa Thường nhìn chằm chằm vào biển hiệu, nàng thầm nghĩ, có lẽ là do nàng nghĩ nhiều quá rồi. Nàng đang muốn đi sang chỗ khác để xem, thì phía sau chợt truyền đến những tiếng vấn an. Minh Hoa Thường quay đầu lại thì nhìn thấy Kinh Triệu Doãn đến.

Kinh Triệu Doãn đứng trong hiện trường vụ án đen như mực, sắc mặt hắn ta rất khó coi. Hắn ta để ý thấy Minh Hoa Thường, Minh Hoa Thường cụp mắt, hành lễ với Kinh Triệu Doãn từ xa.

Kinh Triệu Doãn nói: “Ở hiện trường vụ án như thế này, tại sao lại có người không liên quan đi vào đây thế hả?”

Quan sai bên cạnh hơi xấu hổ, cẩn thận đáp: “Kinh Triệu Doãn, đây là muội muội của Minh Thiếu doãn, không được xem là người không liên quan ạ.”

“Bản quan không biết là từ khi nào mà người thân của quan viên cũng có thể ra vào hiện trường tuỳ ý nữa đấy.” Kinh Triệu Doãn lạnh lùng đảo mắt nhìn quan sai: “Hay là ngươi dạy quy tắc cho bản quan đi?”

Quan sai chảy mồ hôi lạnh ròng ròng, không dám nói gì nữa. Mặc dù Minh Hoa Thường không nghe thấy lời bọn họ nói, nhưng nhìn sắc mặt của người bên cạnh thì nàng cũng tự biết, chắc chắn hắn ta chẳng nói được lời tốt lành nào cả. Nàng không muốn khiến người bên dưới khó xử, nên đứng từ xa cười với bên đó một cái rồi tự giác đi ra ngoài.

Ra khỏi Hồi Xuân Đường, ánh nắng bỗng “tràn vào” làm nàng chói mắt. Người bên cạnh tới lui không ngừng, ai ai cũng vội vã hết. Minh Hoa Thường đưa tay lên để che mắt lại, nàng đứng một cách vô định như thế một hồi, sau cùng, nàng quyết định đi tìm Minh Hoa Chương.

Bấy giờ Minh Hoa Chương đang hỏi thăm từng nhà. Việc xử án không đòi hỏi quá nhiều sự “vận dụng trí não” hay thần cơ diệu toán [*] đến thế, mà phần lớn thời gian dùng để lặp đi lặp lại những công việc “cồng kềnh”, rườm rà này. Minh Hoa Thường được sai dịch dẫn tới trước mặt Minh Hoa Chương, Minh Hoa Chương thấy nàng thì kinh ngạc lắm, hắn hỏi: “Muội đi ra đây để làm gì?”

[*] Thần cơ diệu toán có nghĩa là ám chỉ việc tính toán như thần, suy đoán các tình tiết rất chi ly và không bao giờ sai điều gì cả. Với việc tính toán như vậy thường là những người rất có đầu óc có thể phá hủy các âm mưu quỷ kế của người khác cũng như tương kế tựu kế tạo ra các tình huống gậy ông đập lưng ông khiến đối phương phải tâm phục khẩu phục.

Minh Hoa Thường không muốn “châm ngòi” quan hệ của hắn và trưởng quan, nên nàng chỉ cười một cái rồi nói: “Mùi trong đó nồng nặc quá, muội ra đây đi dạo một chút.”

Minh Hoa Chương nghĩ đến việc, ban nãy nha dịch đã báo rằng Kinh Triệu Doãn đến, hắn cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ nói: “Muội sang bên cạnh nghỉ ngơi một lúc đi, ta sắp hỏi xong rồi.”

Minh Hoa Chương hỏi hết con phố, cuối cùng cũng có được chút manh mối ra hình ra dáng ở nhà cuối cùng. Lúc lão bà bà của nhà này ra ngoài đổ nước, bà ấy đã vô tình thấy có người bỏ thứ gì đó ở trước cửa Hồi Xuân Đường, sau đó thì kẻ đó cúi đầu đi mất. Chỉ tiếc là mắt lão bà bà mờ, cộng thêm việc đối phương mặc áo choàng, nên bà ấy không thấy được tướng mạo cụ thể của kẻ đó, chỉ nhớ vóc dáng đối phương không cao lắm nhưng rất gầy.

Bà cụ nói năng lộn xộn, lời nói cũng không rõ ràng, nhưng Minh Hoa Chương vẫn luôn kiên nhẫn lắng nghe, đến khi hỏi xong thì mặt trời cũng đã lên cao rồi.

Minh Hoa Thường nhìn bức họa chỉ có một bóng lưng trong tay, nàng sầu đến mức đau hết cả đầu: “Đến cả khuôn mặt cũng không có, thế này thì sao có thể tìm ra được đây?”

“Nhưng ít nhất thì đã có thể xác định được rằng, người đưa thuốc nổ tới có dáng người gầy gò.” Ở trước mặt mọi người, Minh Hoa Chương vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, hắn tỉnh táo cổ vũ sĩ khí: “Có tiến triển là dấu hiệu tốt. Tiếp theo đây, chúng ta sẽ thăm dò những người đã mua một lượng lớn thuốc nổ trong thời gian gần đây, chắc chắn là có thể tìm ra được hắn ta.”

Minh Hoa Thường thở dài, bây giờ cũng chỉ có thể làm như thế thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio