Trong bóng tối, nghe thấy có tiếng người lảo đảo chạy tới về phía bên này.
Lục Minh ra hiệu bảo chúng nữ đừng sợ, chậm rãi đưa lên một trong hai thanh kiếm mà Thạch Trung Kiếm yêu quý lúc còn sống, thánh kiếm đen kịt, chỉ cần kiếm này chém vào thân thể, như vậy địch nhân chắc chắn trúng độc, toàn thân bị tê liệt. Chúng nữ biết Lục Minh có thần thông biến hóa, nhưng cực ít khi thấy hắn dùng kiếm tiêu sái như vậy, trong đường hầm tối đen tuy rằng nhìn không rõ lắm, nhưng cái loại phong độ một kiếm nơi tay, thiên hạ tùy ý ta dạo chơi này của Lục Minh, chính là làm cho các nàng cảm thấy rõ ràng, phi thường kích động, nếu không phải thân đang trong nguy hiểm, thậm chí mọi người có thể đã hoan hô vang lên rồi.
Người từ trong đường hầm chạy tới "ba" một tiếng té ngã trên mặt đất, lại có một thanh âm cực kỳ âm trầm hừ một tiếng nói: "Hỏa Long lão đại, vứt bỏ tiểu đệ của ngươi, một mình chạy trốn, quả là biết suy nghĩ đi?"
"Các ngươi, các ngươi đều là ma quỷ! Ta từ bỏ địa bàn tại Lam Hải, đều cho các ngươi. . ." Người té trên mặt đất kia kinh hãi trả lời.
"Còn địa bàn Thanh Hà nữa ? Cũng cho chúng ta chứ?" Thanh âm rất âm trầm kia lại hỏi.
Tâm niệm của Lục Minh chợt lóe. Cái thanh âm bất nam bất nữ âm trầm kia, rất xa lạ, mình không nhận ra, nhưng nam tử bị kinh hãi này là Hỏa Long, là một lão đại xã hội đen của thành phố Thanh Hài. Bởi vì tính tình cực kỳ nóng nảy, thường thường tự mình lấy đao chém người trên đường phố, lại rất có nghĩa khí, cực kỳ bao che cho người của mình , mới bị người ta gọi là Hỏa Long, Lục Minh trước đây cũng gặp qua người này hai lần, nghĩ không ra hắn vốn kiên cường, bây giờ lại hèn nhát sợ chết như vậy. . . Có điều là, từ thanh âm kinh hãi cùng hành động vứt bỏ huynh đệ bỏ trốn, trái lại có thể phán đoán ra đối thủ của hắn, phải là phi thường đáng sợ.
Xem ra, lần này trong lúc tình cờ du lịch, thật đúng là gặp phải một cái phiền toái không nhỏ.
Từ người của Thoa Vũ Bang vừa bị giết chết kia, tựa hồ Niếp Thanh Lam cùng La Cương đoán trúng, thật đúng là người của thái tử trong kinh, bọn họ muốn giở trò quỷ tại vùng Lam Hải Thanh Hà này.
"Ta cái gì cũng đều cho các ngươi, van cầu ngươi, thả cho ta một con đường sống, van cầu ngươi!" Hỏa Long đau khổ cầu xin.
"Nghe nói Hỏa Long lão đại rất thích "vui vẻ". Bình thường đều là "song phi". Hơn nữa một khi làm chính là một đêm. Xem ra năng lực ấy rất mạnh. . . Nếu như Hỏa Long lão đại có thể làm cho cúc hoa của ta sảng khoái (ặc ặc ghê quá ><). Như vậy ta để lại cho ngươi một con đường sống. . . Đến đây đi. Cầm đại gia hỏa của ngươi tới làm ta sảng khoái đi!" Thanh âm âm trầm bất nam bất nữ kia dâm đãng cười rộ lên. Vừa nghe được Lục Minh cùng chúng nữ suýt ngất. Làm cúc hoa ? Cái này cũng quá là làm cho người ta toát mồ hôi đi !
Các nàng Nhan Mộng Ly không một tiếng động nôn ra bên kia, chuẩn bị lấy ngón tay bịt kín cái lỗ tai lại. Không muốn nghe những lời buồn nôn như thế.
Chỉ nghe bên kia lại truyền đến một tiếng "ba" vang lên như một cái tát vào mặt.Tên bất nam bất nữ kia lại hừ nói: "Phế vật. Cái thứ kia tựa như con rắn chết. Còn nói là mãnh nam nổi danh Thanh Hà. Cái này căn bản là là phế trùng! Mau cứng lên. Không cứng được, ta sẽ giết ngươi! Phế vật phế vật!""Ba!Ba!Ba!" Tiếng tát vào khuôn mặt liên tục vang lên. Nhưng xem ra Hỏa Long lão đại đã bị sợ hãi quá độ, trước sau cũng không có cách nào làm cho cái thứ đó của hắn cứng lên được. Cuối cùng,tên bất nam bất nữ kia phẫn nộ nói: "Liếm cho ta. Đem cái thứ đó của lão nương mút cho cứng lên. Để ta đâm cúc hoa của ngươi. Ngươi đến làm cho ta sảng khoái. . . Há miệng ra. Cố sức mút cho ta . ." (ọe ọe><)
Tên bất nam bất nữ này nói, làm cho chúng nữ nghe được thì nhất thời mơ hồ.
Người này tự xưng lão nương. Vậy nàng là nữ. Nàng có vật gì đâm cúc hoa của Hỏa Long?
Trong lòng chúng nữ không rõ một hồi, đều nhìn Lục Minh, đến khi thấy Lục Minh toát mồ hôi. Hắn ra vẻ chưa biết là xảy ra chuyện gì, thì vội vàng biểu thị mình cũng không hiểu rõ.
"Ai nha, cái mồm thối chết tiệt của ngươi thô lỗ như thế, dám làm cho tiểu JJ của lão nương bị đau, ngươi ngay cả cái mồm cũng đều không thể làm được tốt, phế vật như ngươi, còn sống trên đời có ích gì!" Thanh âm của tên bất nam bất nữ vô cùng tức giận, Hỏa Long lão đại hét thảm một tiếng, liền "ba" một tiếng té trên mặt đất, lại có thanh âm tê tê của máu bắn tung tóe trên mặt đất, lập tức, một cổ mùi máu tươi nồng nặc, âm thầm truyền đến.
Chúng nữ đều che lại cái mũi nhỏ, dáng vẻ muốn nôn ra.
Nếu không phải sợ làm kinh động tới địch nhân bất nam bất nữ kia, các nàng đã sớm nôn ra một hồi rồi.
Sau khi tên bất nam bất nữ mắng một hồi phế vật phế vật, lại bỗng nhiên "di" một tiếng, tiếp đó có ánh đèn pin sáng lên, đảo qua hướng tới chúng nữ ở bên này.
Các nàng Ngu mỹ nhân kinh hãi, Hạ Linh gắt gao đem các nàng bảo hộ ở sau người, Lục Minh sớm đã đứng bảo vệ ở trước mặt các nàng, chỉ là thánh kiếm trong tay lại lóe lên, không thấy nữa, tựa hồ có kế hoạch khác .
"Hoa ra ở nơi này còn mấy người mỹ nữ, ha ha ha, các ngươi khỏe chứ? Kỳ quái, các ngươi làm sao có thể ở nơi này?" Tên bất nam bất nữ kia cầm đèn pin đi tới, cẩn thận tránh khỏi máu tươi trên mặt đất, Lục Minh từ ánh đèn nhìn về phía tên kia, thấy không rõ lắm, có điều là có thể thấy thân thể người này cao gầy, trước ngực có ngực của nữ nhân đong đưa qua lại, phía dưới, cũng có một cái vật nhỏ đen sì sì, nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, hoá ra người này là một tên tử nhân yêu (biến thái đó><)! Chỉ thấy tên tử nhân yêu kia cầm đèn pin hướng tới mặt Lục Minh quét qua vài cái, vui mừng cười rộ lên nói: "Oa, còn có một suất ca (anh đẹp trai), đừng sợ, ta thích nhất suất ca cùng mỹ nữ! Mọi người yên tâm đi, ta sẽ không thương tổn các ngươi . . . Được rồi, các ngươi như thế nào lại ở chỗ này?"
"Chúng ta là người Thanh Hà bên kia tới nơi này đi nghỉ, cái gì cũng không thấy, cái gì cũng đều không nghe thấy, các ngươi lo việc các ngươi đi, chúng ta đi đường của chúng ta!" Lục Minh đứng ở trước mặt của chúng nữ, giả ra hình dạng không kiêu ngạo không siểm nịnh, nghiễm nhiên giống như là bảo tiêu của chúng nữu.
"Tựa hồ có chút bản lĩnh. . ." Tên tử nhân yêu kia bỗng nhiên tắt đèn pin đi, như thiểm điện tại trước song quyền của Lục Minh song quyền đánh ra, lui trở lại.
Hạ Linh nhìn thấy, trong lòng là sợ hãi.
Tên bất nam bất nữ này là một cao thủ thực lực không kém, mình không tự tin có thể đánh thắng tên tử nhân yêu này.
Nhưng mà, vì sao Lục Minh muốn tỏ ra yếu kémi? Nàng trong lòng nghĩ không ra, đương nhiên cũng biết, hắn làm như vậy, khẳng định có lý do của hắn!
Tử nhân yêu giả ra vẻ cười duyên như nữ nhân, một lần nữa mở đèn pin, trong tay vung lên thắt lưng quần của Lục Minh, đưa tới mũi hít thật sâu : "Mùi vị nam tính thật nồng đậm, lòng cũng muốn say mất! Tiểu suất ca, chúng ta đừng đánh, ngươi phải không là đối thủ của ta, ta cũng không muốn làm thương tổn ngươi! Chúng ta hai người phải làm hảo bằng hữu, đi, chúng ta tới chỗ khác đi! Ta cho ngươi đâm cúc hoa của ta. . . Ta nhất định sẽ làm ngươi rất sảng khoái! Các vị mỹ nữ cũng không phải sợ, chỉ cần tiểu suất ca này làm ta sảng khoái, như vậy ta sẽ tự mình tiễn mọi người rời đi, ta luôn luôn thương hoa tiếc ngọc. . ."
Lục Minh trong lòng chửi thầm tên tử nhân yêu này, mặt ngoài giả bộ ra vẻ kinh ngạc, lại dùng thanh âm kinh hoảng hỏi: "Ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?"
"Ta là ai không quan trọng, hì hì, chỉ cần ngươi gia nhập vào chúng ta, sẽ biết chúng ta là ai! Chúng ta chỉ cần suất ca mỹ nữ, các ngươi là suất ca mỹ nữ , nếu như muốn gia nhập vào, như vậy chúng ta vô cùng hoan nghênh! Có lẽ là bảo vệ phía dưới nghĩ đến các ngươi là người của chúng ta, mới cho các ngươi lên núi, cái này thực sự là một cái hiểu lầm mỹ lệ, này cũng là một loại duyên phận! Tiểu suất ca, đem quần cởi ra đi, ta cũng không cho phép ngươi vô dụng giống như Hỏa Long, tới đây, cho ta xem bảo bối của ngươi. . ." Tử nhân yêu ra vẻ mười phần quyến rũ lắc lắc thân thể, đi tới, tựa hồ chuẩn bị cho Lục Minh khẩu giao.
Có thể nhìn ra được, tử nhân yêu này tuy rằng thích loại suất ca như Lục Minh, nhưng vẫn là bảo trì cảnh giác nhất định
Hạ Linh nhiều lần muốn đánh lén, đều cảm thấy không hợp thời cơ.
Lục Minh bỗng nhiên đưa tay cởi quần jean ra, kéo lại dây quần, lộ ra quần đùi màu trắng, long thương tuy rằng không bại lộ hẳn ra, nhưng mà kiêu hùng đội lên giữa quần đùi, mạnh mẽ như muốn phá quần mà ra.
Chúng nữ xấu hổ một hồi, mọi người đương nhiên biết Lục Minh đây là dùng kế mê hoặc, nhưng mà nhìn cái thứ kia của hắn dâng trào đội lên quần đùi, mặt đều ửng đỏ.
Hoắc Vấn Dung ngầm nuốt một chút nướt bọt, nàng là người duy nhất trong chúng nữ biết được uy lực của nó.
Trong lòng lại nhớ tới uy phong trên giường của hắn, thân thể không khỏi có chút mềm ra.
Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly sớm đã quay đầu không dám nhìn lại, các nàng nhớ tới khi ở Hồng Kông thì đã từng trong lúc vô ý thấy long thương của hắn, đặc biệt là Nhan Mộng Ly, lúc đó Lục Minh đứng lên hướng mọi người xin lỗi, cái vật dâng trào kia cách nàng gần nhất, tất cả đều rơi vào trong mắt của nàng, nàng cố hết sức muốn quên đi, thế nhưng thế nào cũng không thể quên được. Bây giờ vừa nhìn lại, lại nghĩ tới ngày đó, càng làm cho nàng cảm thấy xấu hổ hơn.
Phản ứng của Ngu mỹ nhân lại không phải như thế, trong lòng nàng vừa xấu hổ, lại có chút vui mừng.
Hảo, lại thấy cái bại hoại đó, lần này rất tốt, nhìn thấy ở cự ly gần như thế này. . . Đáng tiếc, hắn còn mặc quần đùi!
Giai Giai cùng Hạ Linh cũng không phải là lần đầu tiên nhìn thấy, tuy rằng cũng xấu hổ, nhưng lúc này tâm thần hai nàng cũng không ở tại trên người Lục Minh, mà là lo lắng địch nhân bên kia sẽ nhân cơ hội đánh lén Lục Minh, cho nên con mắt không nháy một cái nhìn chằm chằm vào tử nhân yêu kia!
Tên tử nhân yêu kia thấy vậy liền liếm môi, hai mắt tỏa sáng, đại hỉ nói: "Hảo, hảo bảo bối, ta nhất định phải trước nếm thử mùi vị của ngươi, thứ tốt a!"
Khi tên tử nhân yêu biến thái chuẩn bị cúi người xuống kéo quần đùi của Lục Minh, một chân của Lục Minh đạp lên khuôn mặt đồng bóng dâm đãng của hắn, thánh kiếm đen kịt chợt lóe lên trong không trung, xuyên qua trái tim của tử nhân yêu, rồi thu hồi lại. Tử nhân yêu "phan"h một tiếng bị đánh bay vào trên vách của đường hầm, lưng phá ra một mảng lớn huyết hoa, nhuộm đỏ cả một mảnh vách đường hầm.
Lục Minh như thiểm điện nhào ra, như con báo săn mồi nhảy vào trong bóng tối xa xa, rồi lại như điện lóe trở lại.
"Ngươi, ngươi, ngươi làm sao biết còn có một người nữa?" Trong bóng tối của đường hầm, lại truyền tới một thanh âm bất nam bất nữ, yếu dần, cuối cùng "ba" một tiếng té lăn trên mặt đất.
"Ngu ngốc, nếu không phải ta sợ ngươi chạy mất, đã sớm giết chết tên tử nhân yêu kia rồi!" Lục Minh kéo quần lên, cười lạnh nói: "Thần Hạc Môn đều là tổ hợp sát thủ một đôi suất ca mỹ nữ, có mỹ nữ nhân yêu, khẳng định cũng có suất ca nhân yêu, ngươi nhất định không nghĩ tới, đêm qua ta vừa mới xem qua tư liệu của Thần Hạc Môn các ngươi !"
"Ngươi rốt cuộc là. . . ai. . ." Trong bóng tối, thanh âm bất nam bất nữ kia vang lên,nhưng chưa kịp hỏi xong, đã tắt thở.
Lục Minh thu hồi hắc kiếm, xoay mặt hướng về phía chúng nữ mỉm cười nói: "Xem ra chuyện cùng chúng ta suy đoán cũng không sai biệt lắm, người của Thần Hạc Môn cùng Thoa Vũ Bang, đích xác đang dọn dẹp xã hội đen của Thanh Hà cùng Lam Hải, ý đồ tiếp nhận hai cái địa phương này. Những cái này cùng chúng ta không quan hệ gì, nhưng chúng ta hiện nay bị cuốn vào trong cái dòng chảy này, hay nhất là tìm một chỗ trốn trước đã, đến đây đi, bọn họ không có gì đặc biệt hơn người, tới bao nhiêu cũng chỉ là cặn bã, mọi người đi theo tôi, không có vấn đề gì!"
Các nàng Giai Giai ngửi thấy được mùi máu máu tươi gay mũi có chút buồn nôn, bịt mũi gật đầu.
Nàng cùng Ngu mỹ nhân còn may hơn chút, sau khi trải qua lúc ở building Ngân Phong, tố chất tâm lý đã chịu qua khảo nghiệm, bây giờ biểu hiện tương đối bình tĩnh, Hoắc Vấn Dung cũng từng bị người tập kích hai lần, tìm được đường sống trong chỗ chết, năng lực chịu đựng của tâm lý cũng gánh được, chỉ có tiểu ny tử Lâm Vũ Hàm ở nhà ấm lớn lên không trải qua mưa gió sợ đến nỗi chân có chút mềm ra, đi không vững.
Lục Minh không thể làm gì khác hơn là đem ba lô giao cho Hạ Linh vác, tự mình cõng Lâm Vũ Hàm.
Lại duỗi tay sờ sờ đầu của Nhan Mộng Ly, hướng nàng cười: "Mộng Ly muội muội thật dũng cảm, rất tốt, đừng sợ, chặt chẽ theo sát anh, sẽ không có chuyện gì!"
Nhan Mộng Ly trong lòng tự nhiên cũng cực kỳ sợ hãi, có điều là nàng thấy Lục Minh uy phong lẫm liệt, vô cùng oai hùng, trong lòng sợ hãi tiêu giảm đi không ít, lại nghe hắn dịu dàng an ủi, "ân" một tiếng gật đầu, duỗi tay ra kéo góc áo của hắn, tinh thần cực kỳ bình tĩnh, khuôn mặt nhỏ nhắn hoàn toàn không giống Lâm Vũ Hàm trắng bệch như vậy, toàn thân mềm nhũn.
Các thứ không thể bỏ xuống, bởi vì địch nhân một khi tìm thấy, rất dễ phát hiện thân phận của mọi người .
Hơn nữa tạm thời còn không biết phải ở trong núi trốn tới khi nào, vài thứ chuẩn bị trong ba lô kia, tin rằng sớm muộn cũng có thể dùng tới.
Sau khi tập kích giết chết hai tên cao thủ tử nhân yêu, đi trong đường hầm, không chạm phải địch nhân nữa. Ở lối ra, có hai tên Thoa Vũ Bang, đang ở trong cao hứng bừng bừng đàm luận mạnh mẽ gian dâm nữ nhân cực kỳ vui vẻ, chúng nữ nghe thấy thiếu chút nữa nôn ra.
Lục Minh buông Lâm Vũ Hàm ra, đi tới, tặng cho một tên một nhát xuyên tim, lại thả cho bọn họ dựa vào tường ngồi khoanh tay, mặt ngoài không nhìn ra bất cứ cái dị dạng gì.
Ở đây, có một lối ra phân nhánh, chuyển đường nhỏ đi tới, có thể đến phòng ốc lớn.
Ngoặt đến bên kia, có thể thấy được phong cảnh của ngọn núi đối diện.
Phòng ốc lớn, mọi người không cần nghĩ cũng biết, khẳng định tất cả đều là người của Thần Hạc Môn cùng Thoa Vũ Bang, biện pháp duy nhất chính là trốn vào trong sơn động ở ngọn núi đối diện, có điều là phải đi qua hai trăm mét tiểu sơn cốc, hơn nữa ở sơn động có địch nhân hay không cũng không biết. Chúng nữ đều có chút bất an, Lục Minh quyết định bảo các nàng đứng ở lối ra, mình thì chuồn ra ngoài đi xem.
Hắn vừa mới rời khỏi, chúng nữ trải qua hai phút dài nhất trong đời mình.
Chờ Lục Minh trở về, chúng nữ không nhịn được kích động ôm chặt lấy hắn, bao gồm cả Lâm Vũ Hàm cùng Nhan Mộng Ly, cũng không thể kiềm chế, ôm chặt lấy hắn.
Trong nguy cơ sinh tử, ở hiểm cảnh, mọi người mới hiểu được hắn quan trọng biết bao nhiêu, mới ý thức được, hoá ra hắn rời xa mình dù chỉ một phút đồng hồ, cũng là một loại dày vò không chịu nổi! Có hắn ở đây, hồn phách của mình liền ở đây; hắn không ở, như vậy cả người mình đều muốn điên lên!
Người có tố chất tâm lý cường hãn như Hạ Linh, mà cũng không nhịn được ôm Lục Minh một cái, thẳng đến sau đó mới ý thức được xấu hổ, bỗng nhiên đẩy ra hắn.
Ngu mỹ nhân tùy tiện hôn hắn một cái.
Nàng không dám hôn lên môi Lục Minh trước mặt chúng nữ, chỉ lén hôn trộm lên khuôn mặt của hắn, sau đó thấy chúng nữ đều không thèm để ý, lại âm thầm hối hận.
"Hắc Phong Sơn, trước đây khi tôi học đại học thì đã tổ chức du ngoạn qua, cái thạch động đối diện kia không phải là quá sâu, hơn nữa là động kín chỉ có một lối ra, không khí không lạnh, thạch nhũ lại không có gì đẹp, cho nên người đi vào trong đó không quá nhiều. Thứ duy nhất đáng giá nhìn tới, chính là thủy bích ẩm ướt trơn trượt, cao gần mười thước, từng giọt nước ở trên mặt vách động nhỏ xuống, rêu xanh rất dài, có người thích đến lấy một lọ nước kia trở về làm kỷ niệm. . . Tôi đã từng bò lên trên cái thủy bích kia xem qua, mặt trên là một cái đầm nước rất lạnh, nếu như bạo gan đi tới, đi tới vài mét nữa, tại góc bên trái, có một động núi đá, không quá lớn, nhưng là để cho mấy người chúng ta lưu lại, nhất định không có vấn đề gì! Chúng ta hãy đi trước ở lại đó đã, rồi báo tin cho Thanh Lam, bảo nàng mang người đến bắt người của Thần Hạc Môn cùng Thoa Vũ Bang , nhân tiện cứu chúng ta đi ra ngoài. . ."
"Nghe lời anh!" Chúng nữ vừa nghe xong, cực kỳ vui mừng, quả nhiên có hắn ở bên, tất cả không cần lo!