Sống Cùng Vạn Tuế

chương 312: bất bất ngờ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

"Anh không lo lắng cho em, anh chỉ lo cho một triệu đô của anh thôi..."Lục Minh cười sáng lạn, làm cho Trương Viện Viện nhìn thấy mà ngẩn người.

"Thật ra..."Trương Viện Viện cắn môi, bỗng nhiên nhẹ giọng nói : "Tôi không phải muốn tự sát, tôi chỉ muốn leo lên cây để ngồi thôi. Đối với người khác, tự sát cũng là một lựa chọn không tồi, chỉ là trong lòng tôi không muốn. Tuy rằng tôi bị mất đi trí nhớ, không nhớ nổi mọi người, nhưng mọi người ở trước mặt tôi, rõ ràng đứng trước mặt tôi, lại quan tâm tôi như thế, tại sao tôi phải tự sát, để làm mọi người đau khổ chứ?"

"Hả?"Lục Minh lúc đầu còn cứ tưởng Trương Viện Viện tự biện bạch, nhưng nghe một hồi, lại phát hiện ra cũng có đạo lý.

Người con gái xinh đẹp này, nàng là một người con gái đặc biệt kiên cường mà.

Nếu nói nàng tự sát, tựa hồ có chút quá đáng.

Trương Viện Viện thấy sự tin tưởng trên mặt Lục Minh, mỉm cười nói : "Thật ra chỉ cần trong lòng không từ bỏ, hoặc là, cho dù ngày mai phải chết, thì tôi vẫn còn chưa sống đủ cho hôm nay, không muốn tự sát, luyến tiếc vì phải rời mọi người sớm. Có lẽ, anh không hiểu cảm giác đó đâu, tôi cũng không biết miêu tả thế nào, dù sao, lần đầu tiên trong đời tôi có cảm giác được nhiều người quan tâm như vậy, cái cảm giác này làm tôi vô cùng cảm động, trong lòng tôi không muốn rời xa mọi người, tôi muốn sống!"

Lục Minh gật đầu, nói : "Em nhất định sẽ sống... trước đó anh đã nòi rồi, bảy phần tinh thần ba phần bệnh, chỉ cần tinh thần không suy sụp, thì kì tích sẽ xuất hiện!"

Nghe Lục Minh nói xong, trong mắt Trương Viện Viện chợt lóe.

Tiếp theo, rơi vào trầm tư.

Nếu đổi lại người khác, Trương Viện Viện chưa chắc đã tin. Chẳng qua, người con trai trước mặt mìn dù không lớn hơn mình bao nhiêu tuổi , nhưng lại làm cho nàng tin tưởng không cần hiểu. Từ miệng của mọi người, nàng đã biết "Lục Minh"trước mặt này là một chàng trai có thể sáng tạo kì tích bất cứ lúc nào và bất cứ khi nào. Kì tích do hắn sáng tạo ra nhiều không đếm xuể, chính là lúc mình bị tai nạn xe, cả người đầy máu, chính hắn là người đã cứu mình trở về hoàn mỹ.

Trong trí nhớ, quả thật cũng là như thế.

Loáng thoáng trong giấc mơ, có một người con trai xuất hiện...

Thân trên của hắn trần trụi, mồ hôi đầm đìa, vẻ mặt vô cùng chăm chú, một lòng cố gắng để cứu mạng mình.

Trong trí nhớ của nàng cũng chưa từng gặp qua người nào mà lại có sự kiên trì và cố gắng như vậy. Rõ ràng là đang cứu mạng người khác, mà hắn mệt đến nổi hộc ra máu tươi, nhưng vẫn tiếp tục kiên trì. Hình ảnh ấy là điều mà cả đời này nàng không thể nào quên được, cũng là sự cổ vũ trong tâm hồn nàng, cho dù mọi người trên đời này quay lưng với nàng, thì vẫn còn có hắn!

Tại sao mình lại phải lãng phí bản thân?

Trong giấc mơ, hắn dù mệt đến hộc máu, nhưng vẫn không từ bỏ, vẫn tiếp tục cứu chữa cho mình, hắn tuyệt đối sẽ không mặc kệ mình!

"Cảm ơn, tôi vẫn muốn nói lời cảm ơn với anh!"Trương Viện Viện cười, đưa cho Lục Minh một trái táo, nói : "Tôi không biết làm gì để biểu đạt sự cảm kích của tôi, hay là, mời anh ăn một trái táo, đây là điều duy nhất tôi có thể làm!"

"Trái táo?"Trong lòng Lục Minh mơ hồ xuất hiện linh cảm, nhưng không thể nắm bắt được.

Hắn không phải là Newton, bị trái táo rớt trúng đầu mà bùng nổ cảm xúc.

Thông qua hành động vô tình của Trương Viện Viện, làm cho hắn cảm thấy vẫn còn cơ hội, vấn đề là, chính hắn cũng không biết là cái gì, và nên làm cái gì.

Trương Viện Viện kinh ngạc nhìn Lục Minh, mình đưa trái táo cho hắn, chỉ là một hành động tùy tiện, nhưng đến trước mặt hắn, hắn lại không đón lấy, mà hai tròng mắt của hắn rơi vào vô hồn, thần trí tựa hồ như đã lạc vào trong tư tưởng. Nàng không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng nàng biết, hắn nhất định là đang tìm hiểu về bệnh tật của mình... hắn nghĩ đến điều gì? Mình sẽ được cứu sao?

Một phút... hai phút... ba phút...

Lục Minh vẫn còn chưa tỉnh lại trong tư tưởng, nhưng bàn tay cầm trái táo của Trương Viện Viện đã không chịu nổi, nàng sợ mình vừa động lại ảnh hưởng đến Lục Minh, nên tay cầm trái táo đưa tới giữ nguyên hiện trường luôn, nhưng mà, cánh tay đã không chịu nổi.

"Ai da!"Trương Viện Viện không kiên trì được, bàn tay buông trái táo ra.

"Không sao, anh chỉ đang nghĩ một chuyện..."Thần trí Lục Minh chấn động, đột nhiên tỉnh táo lại, mới hiểu được nãy giờ mình đang thất thần, Lục Minh cười cười xin lỗi, nói : "Về phương diện thân thể thì em không cần quá lo lắng, thiết bị duy trì sinh mệnh sẽ nhanh chóng chuyển đến, em có thể chậm rãi chờ trong giấc ngủ, mọi người sẽ nghĩ biện pháp. Về phần phương diện tinh thần, anh không phải là bác sĩ tinh thần, nên không giúp được cho em... anh chỉ có chút tò mò, tại sao em lại mất trí nhớ? Anh cảm thấy, thủ thuật của anh vô cùng hoàn mỹ, tế bào não của em không hề bị tổn thương, không đụng đến một dây thần kinh, cũng không đụng đến mạch máu, bảo đảm không có vấn đề!"

"Anh cũng nghĩ tôi đang giả bộ sao? Giả bệnh thì không tốt đâu, lúc trước tôi làm nũng giả bộ bệnh, kết quả là bị mẹ bắt đi chích. Tuy rằng tôi rất muốn mọi người thương tôi, chẳng qua, tôi cũng không muốn giả bệnh để hù dọa mọi người!"Trương Viện Viện cười, nhưrng trong nụ cười của nàng có một sự cô độc nhanh chóng hiện lên, bao phủ lấy nụ cười của nàng.

"Không, anh không hoài nghi, anh chỉ muốn biết, rốt cục cảm giác mất trí nhớ là như thế nào!"Lục Minh cảm thấy mình phải tìm ra vấn đề, thì mới có thể nghĩ ra phương pháp trị liệu, nếu không thì bó tay, không biết bắt đầu từ đâu.

"Tôi không thể nói cho anh biết được, dù sao cũng rất đáng sợ..."Trương Viện Viện nhìn Lục Minh, nhẹ nhàng lắc đầu.

"Vừa nghĩ ra một phương pháp"Trong lòng Lục Minh thật ra đã nghĩ đến chuyện này, hắn muốn dùng chân khí đi vào đầu của Trương Viện Viện, muốn dò thám một chút, để xem biến hóa của thần kinh. Đương nhiên, theo phỏng đoán của hắn, % là không có kết quả, đơn giản là não người rất thần bí, với khoa học và kĩ thuật của y học bây giờ, cũng không làm được, chứ đừng nói là cái tỉ lệ thấp bé do dùng chân khí vào dò xét của mình.

Lục Minh cũng không ôm nhiều hy vọng vào phương pháp mới, ý tưởng duy nhất của hắn chính là muốn trong trí nhớ của Trương Viện Viện, dùng chân khí để cảm nhận não của nàng.

Nếu phát hiện nàng không bị tổn thương thần kin não, rồi xem xét nên chữa trị cho nàng thế nào... đầu tiên, làm cho nàng khôi phục trí nhớ, chân chính bước ra khỏi thế giới cô độc đó, đây là kế hoạch của Lục Minh.

Trương Viện Viện thấy Lục Minh dùng tay đặt lên đỉnh đầu của mình, trồi cảm thấy một luồng khí mát mẻ chạy từ bàn tay của hắn vào trong các lỗ chân lông của mình.

Trong lòng rất là cảm động, quả nhiên, nãy giờ hắn ngồi suy nghĩ, đều là về bệnh của mình.

Hắn không giống người khác chỉ biết an ủi suông, hắn tùy thời luôn quan tâm đến bệnh của mình. Người này ngoài miệng không nói gì, một câu cũng không nói, thậm chí là ngoài mặt hắn có thể làm ra vẻ bất hòa và lạnh lùng với mình, đổi lại là người khác, chắc là sẽ nổi giận lên. Chẳng qua, hắn thật sự có thể gạt mình sao? Mình dù bị mất trí nhớ, nhưng không phải là đứa ngốc... mang theo suy nghĩ ấm áp ấy, Trương Viện Viện nhẹ nhàng nhắm mắt lại.

Phối hợp với hắn, đây là điều duy nhất nàng có thể làm.

Trong tư tưởng, bắt đầu nhở lại.

Lúc đầu, Lục Minh vẫn chưa cảm ứng được gì, chân khí di chuyển trong đầu Trương Viện Viện vẫn không phát hiện ra cái gì dị thường.

Đang chuẩn bị chấm dứt dò xét, thì bỗng nhiên chú ý đến một ý niệm, giống như ngã vào cửa địa ngục vậy, nhanh chóng rơi xuống và xâm nhập vào một không gian xa lạ.

Nếu trước kia không có luyện Thập Bát Khổ Địa Ngục, mở cửa tầng địa ngục thứ nhất, nếu không có giấc mơ kia, không có chiến thần giữa thiên quân vạn mã liều chết... thì Lục Minh khẳng định sẽ sợ hãi vì đi vào một thế giới lạ, tâm thần sẽ chấn động, và liền trở lại thực tế. Bây giờ, hắn cưỡng chế tâm thần đang dao động của mình lại, tận lực thuận theo tự nhiên.

Hắn cảm thấy, tâm linh của mình tựa hồ như đã tiến nhập vào một thế giới khác, một thế giới hoàn toàn xa lạ.

Thế giớ này không có địa ngục, cũng không có bách quỷ, cũng không có chiến tướng giết chóc, mà là một thế giới vô cùng yên lặng, không, phải nói là một thế giới tĩnh mịch.

Cái gì cũng không có, chỉ có những mảnh ghép của trí nhớ.

Không có người, cũng không có bất kì một sinh mạng.

Hoàn toàn giống như đi vào một bức tranh vậy, hoặc là một thế giới tĩnh vật, làm cho người ta cảm thấy vô cùng cổ quái, không được tự nhiên, vô cùng cô độc và vô lực.

Tựa hồ như có người đang kinh ngạc nhìn chằm chằm mình... trong lòng Lục Minh cả kinh, ý thức bắt đầu không kìm chế được mà đi tìm kiếm, phát hiện ra có một bóng người mơ hồ đang đứng trước mặt mình, trừng lớn mắt mà nhìn mình, dáng người ấy, giống như là Trương Viện Viện.

Sau một giây đồng hồ, tâm linh của hắn chấn động mạnh mẽ, rồi bị đẩy mạnh ra khỏi thế giới này.

Trước sự kinh ngạc của đối phương, Lục Minh phát hiện ra mình không thể dừng lại, rồi chợt giật mình, đã thấy mình trở về thế giới thật!

"Anh... sao anh đi vào trong đầu tôi?"Giọng nói của Trương Viện Viện vừa mừng vừa sợ, vừa rồi trong cảm ứng của nàng, trong thế giới tinh thần của nàng đã nhìn "thấy"một người đầu tiên, chính là người con trai đã không biết dùng cách nào mà xông vào thế giới của mình. Lần đầu tiên, nàng phát hiện ra mình không hề cô độc, trong thế giới tinh thần của mình, còn có một người khác, vô cùng rõ ràng, tuy rằng thời gian chỉ có một giây đồng hồ, nhưng hình ảnh của hắn đã vĩnh viễn ở lại trong tâm trí của nàng.

"Trời ơi... thì ra... thì ra anh cũng giống như em, mất đi một trí nhớ quan trọng!"

Sau khi Lục Minh tỉnh lại, cả người đã toát đầy mồ hôi lạnh.

Cho đến bây giờ, hắn vẫn chưa từng nghĩ rằng, trí nhớ của mình có vấn đề.

Chẳng qua, khi rời khỏi thế giới tinh thần của Trương Viện Viện, hắn chợt có một cảm giác vô cùng quen thuộc.

Trước kia khẳng định cũng đã từng có một cảm giác như vậy, khẳng định không phải là lần đầu tiên... mặc dù không thể cảm ứng rõ ràng, nhưng Lục Minh có thể mơ hồ cảm thấy được, thật ra mình cũng rất rất giống như Trương Viện Viện, bị mất một phần trí nhớ, không có gì khác.

Chỉ là mình không đánh mất tất cả, có lẽ, chỉ là quên một thứ quan trọng nào đó.

Là cái gì đã làm cho mình quên? Lục Minh không biết.

Chẳng lẽ, hồi nhỏ mình cũng đã từng bị tai nạn xe? Cả người đầy máu, sau đó được người ta cứu trở về? Mình đã quên cái gì, quên mất cái gì vậy? Cái đó khẳng định vô cùng quan trọng, giống như Trương Viện Viện bị mất đi tất cả mọi người trong trí nhớ của mình, mình khẳng định cũng đã quên mất một thứ gì đó. Lục Minh cực lực hồi tưởng lại trí nhớ của mình, từng chút từng chút, từng mảnh ghép, hơn nửa ngày trôi qua cũng không tìm thấy vấn đề gì... cho đến khi, nghĩ đến chiến tướng trong mộng.

Cô gái tuyệt thế kia trong lúc tự sát ấy, nàng đã biến thành Trầm Khinh Vũ, Cảnh Hàn, Niếp Thanh Lam và Ôn Hinh phu nhân.

Ôn Hinh phu nhân....

Lục Minh đổ mồ hôi đầm đìa, trời ơi, mình đã quên mất nàng!

Chính mình nhất định là đã gặp qua nàng, thấy Trầm Khinh Vũ và mẹ cũng biết nàng, Ôn Hinh phu nhân cũng đã nói rằng trước kia có gặp qua mình, chẳng qua, mình lại không hề có một ấn tượng nào cả...

Ôn Hinh phu nhân là ai? Tại sao mình lại đặc biệt quên nàng? Trong đầu dm như muốn nổ tung, tinh thần của hắn chấn động, mồ hôi đổ đầm đìa, từng giọt rồi từng giọt, tuy rằng Lục Minh hồn nhiên suy nghĩ, nhưng trong mắt của Trương Viện Viện, lại vô cùng đáng sợ. Nàng thấy, ánh mắt của Lục Minh trống rỗng, mồ hôi thì đổ đầm đìa, còn tưởng rằng hắn đã xảy ra chuyện, run giọng gọi hắn vài tiếng, đều không có phản ứng, làm nàng sợ đến mức hét ầm lên.

Bác sĩ Lý Hoa đi ngang qua, nghe tiếng hét của nàng, vội vàng chạy vào, phát hiện ra Lục Minh ngồi đơ ra như gỗ, cũng hoảng hốt.

Lục Minh vốn đã bắt được một số ngọn nguồn của trí nhớ, đang muốn cực lực truy cứu, nhưng không ngờ Trương Viện Viện lại hét lên, liền làm cho Lý Hoa và y tá chạy đến, tinh thần nhanh chóng hồi tỉnh, lắc đầu khoát tay nói : "Anh không sao, chỉ là đang suy nghĩ vài thứ thôi!"

"Hai ngày trước, chuyên gia thôi miên cũng nói với tôi như vậy, nhưng cuối cùng thiếu chút nữa đã điên luôn. Lục Minh, anh không được điên, ngàn vạn lần anh cũng không được xảy ra chuyện! Tôi không cần anh chữa trị, tôi không cần..."Trương Viện Viện còn tưởng rằng là do mình hại Lục Minh bị như vậy, nên áy náy tự trách.

Bác si Lý Hoa cũng giật mình hết hồn, tiểu tử Lục Minh này chính là "Quốc Bảo", nếu hắn bởi vì trị liệu mà xảy ra chuyện, thì sợ rằng là tổn thất lớn nhất của thế gian.

"Không sao, anh thật sự không sao, chỉ là đang chuyên tâm suy nghĩ phương pháp trị liệu mới nên mê mang thôi"Lục Minh đành phải nói dối, trong lòng hơi tiếc nuối, nếu tinh thần không bị ảnh hưởng, có lẽ đã tìm được trí nhớ của Ôn Hinh phu nhân, thế thì tốt biết bao.

Lục Minh xảy ra chuyện, làm kinh hãi không biết bao nhiều người.

Lý lão Trần lão chạy đến đầu tiên, cuối cùng là Giai Giai và Niếp Thanh Lam cũng chạy đến, cho đến khi Lục Minh cứ lập lại là không có gì và không có gì, thì mọi người mới thoáng yên tâm được một chút.

Trên đường đưa Lục Minh về nhà, Niếp Thanh Lam đột nhiên nói : "Anh đi vào thế giới tinh thần của Trương Viện Viện? Có sóng não hay không? Nếu là sóng não, như vậy nghĩ ra biện pháp, dùng nó để đi vào trong cái hộp nhỏ, có lẽ sẽ giải được bí mật của nó. Chẳng qua, bây giờ không biết trong hộp ấy chứ cái bí mật gì, là lành hay là dữ nữa, nên em đề nghị, không cần phải gấp, chờ nắm chắc một chút, thì mở nó ra cũng không muộn!"

"Haizzz, em nói cũng có đạo lý, anh cũng chưa nghĩ đến chuyện đo!"Nãy giờ, trong đầu Lục Minh chỉ chuyên tâm tìm kiếm trí nhớ về Ôn Hinh phu nhân thôi.

Bây giờ nghĩ lại, có lẽ, cái hộp kim chúc thần bí ấy và tiểu cầu thần bí kia cũng hoạt động theo sóng não.

Nếu như mình nghĩ biện pháp cùng nó cảm ứng liên tiếp, có lẽ sẽ mở được bí mật của hai vật nhỏ ấy, thậm chí còn biết được bí mật của Hà Xa Tri Bàn. Điều trị cho Trương Viện Viện, vô tìm nắm được bí mật sóng não, khai thác lãnh vực tâm linh, làm cho Lục Minh cao hứng vô cùng.

Có lẽ, không lâu sau, mình lại có thể thăng cấp!

Đương nhiên, cái Lục Minh muốn biết, không phỉa là bí mật của Kim Chúc, cũng như của tiểu cầu, mà hắn muốn biết về quá khứ của mình.

Đặc biệt là về trí nhớ của Ôn Hinh phu nhân...

Trước kia, khẳng định đây là phần trí nhớ vô cùng quan trọng, chẳng qua, mình đã quên mất rồi!

Ôn Hinh phu nhân đã từng nói rằng, đến thời điểm thích hợp, nàng sẽ tự mình nói ra, nhưng cho đến khi nào thì nàng mới nói? Lục Minh vừa thất thấn được một chút, lại phát hiện ra Giai Giai đang lay lay thân thể hắn : "Lục Minh, anh đang nghĩ cái gì vậy?"

"Đừng sợ, anh không sao..."Lục Minh nhanh chóng giải thích cho cô gái nhỏ này, xem ra muốn truy tìm trí nhớ trong quá khứ, cũng không thể sốt ruột được. Nếu không lúc mình xâm nhập vào trong tư tưởng, làm cho bộ dáng thất thần, thì sẽ làm mọi người sợ. Trở về Phong Đan Bạch Lộ, Cảnh Hàn tuy không nói gì, nhưng trong ánh mắt lại lộ ra vẻ thân thiết, Chúc Tiểu Diệp cùng Lục Minh lên lầu, kiểm tra toàn thân một hồi, phát hiện không có vấn đề, mới an tâm được một chút.

Bởi vì Lục Minh dọa cho mọi người hết hồn, cho nên hai ngày sau, hắn liên tục bị cầm tù trong nhà, không được phép đi thăm Trương Viện Viện, cũng không được nghiên cứu bất cứ món gì.

Vì thế, Lục Minh vô cùng nhàn nhã nghỉ ngơi tại nhà hai ngày nay.

Buổi sáng thì đi đánh cầu lông với Lâm Vũ Hàm, mặt trời lên thì đi siêu thị với Giai Giai, buổi chiều thì cùng với Niếp Thanh Lam đã xin nghỉ phép chơi game, cùng nàng chơi trò cs, bị nàng cho ăn hành một phen, thành tích của hắn là :, đây là cái chiến tích tồi nhất từ trước đến giờ của hắn. Buổi tối thì kiểm tra công việc của Giang Tiểu Lệ, làm cho tiểu nha đầu này vô cùng cao hứng, hiếm khi nào Lục Minh lại quan tâm mình như vậy. Nàng cầm cái bài thi đến, rồi tự hào khen mình giỏi, mà ngay cả Lục Minh cũng không khỏi khen ngợi nàng vài câu.

Sau bữa cơm chiều vô cùng nhàm chán, thì gọi điện quấy rối nữ hoàng bệ hạ Mục Thuần.

Nữ hoàng bệ hạ thiếu chút nữa đã vui đến chết, đứng trong phòng tắm quấn khăn mà nói chuyện điện thoại với Lục Minh nửa tiếng đồng hồ, rồi quên tắm luôn, kết quả là bị cảm lạnh.

Mục Thuần cũng không buồn, sáng ngày hôm sau còn gọi điện nói rằng, cái này là "cảm yêu"

Lục Minh nghe xong liền thấy nhức đầu.

Ngày hôm sau, người đến làm bạn với Lục Minh ngày càng nhiều, Nhan Mộng Ly đến chơi, mà Ngu mỹ nhân và Hạ Linh cũng đến, chơi đùa nguyên một ngày, buổi tối Lục Minh đề nghị đi bơi, nhưng mà cái lòng dạ lang sói của hắn đã bị chúng nữ nhận ra, vì thế cùng phản đối, kế hoạch thất bại!!!

"Anh tựa hồ không chịu ngồi yên..."Niếp Thanh Lam lén lún nói với Lục Minh : "Xem ra, nếu không cho anh việc gì làm, thì anh sẽ chán chết..."

"Buổi tối chúng ta làm gì?"Lục Minh nghe xong liền hỏi.

"Tối nay hai giờ, anh đến, em sẽ cho anh một bất ngờ!"Niếp hồ ly bày ra nụ cười chết người không cần đền mạng của nàng, Lục Minh nhìn thấy xong liền muốn biến thân thành sói ngay lập tức, rốt cục, hồ ly mỹ nữ này hai giờ tối muốn mình đến phòng của nàng làm gì?

Chẳng lẽ nàng muốn...

Lục Minh càng nghĩ càng kích động, cười rộ lên, mà nghe có vẻ giống tiếng sói tru hơn!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio