Từ lúc có một nghệ sĩ tùy thời có thể đùa chết chính mình, Tống Giai cảm thấy chính mình tựa như một cái vỏ chuối trong thùng rác, nói không chừng ngày nào đó liền bị thu hồi dùng vợt xử lý sạch.
…….
Trong phòng khách của phòng số tầng của khách sạn Dương Quang của thành phố Phong Giang, trong phòng vệ sinh đóng cửa truyền tới một trận tiếng nước rất nhỏ.
Lúc này tiếng đập cửa vang lên.
Lê Chanh soạt một tiếng mở cửa phòng vệ sinh ra, trên người cậu mặc một cái áo tắm, tóc dính nước không hề xoã tung, dính sát ở trên làn da, bọt nước theo cái cổ thon dài rơi vào trong áo tắm màu trắng ngà.
Lê Chanh: “Ai đó?”.
Ngoài cửa: “Tiên sinh, cơm của ngài”.
Lê Chanh nhìn lướt qua đằng sau, đuổi Trầm Du vào trong phòng vệ sinh hơi nước mù mịt: “Anh trốn một chút”.
Trầm Du: “……”
Không bao lâu, nhân viên phục vụ ngoài cửa đưa đồ ăn vào liền lập tức rời đi, bản thân khách sạn này gần sát phim trường, vào ở phần lớn là diễn viên, cho nên đặc biệt chú trọng bảo vệ riêng tư, đi vào phải quẹt thẻ, phóng viên bình thường đều là vào không được.
Trầm Du nghe được âm thanh đi tới, chỉ thấy Lê Chanh đã dọn xong chén đũa rồi, tay đang cầm máy tính nghiêm túc nhìn màn hình, y đi qua ngồi ở bên cạnh, mới phát hiện thiếu niên đang cập nhật Weibo, bình luận bên dưới không ngừng tăng lên. Trải qua ném bom của Weibo ngày hôm qua, hiện tại trên mạng các nơi đều đang thảo luận sự kiện “Ba trăm vạn”, phần lớn người đều không có xác thực tin tức, nhưng hiển nhiên truyền thông khắp nơi đã rất nhanh xuất động truy tìm điều tra, đám người Chu Chính Khải sau khi nhận phỏng vấn của phóng viên được che mờ, đăng lên trên mạng.
Sau đó nhân dân địa phương của trấn Võ Viên cũng có không ít người nói ra việc làm xưa nay của Thu Chí Khang, chỉ cần là khoản tiền bên trên rót xuống, không có một cái nào là không bị tham ô qua —— ngoại trừ lúc một năm trước có một bí thư họ Lưu xuống dưới kiểm tra xem xét, Thu Chí Khang lần đầu làm chủ xây con đường tốt, nói chung vẫn là vì thành tích.
Nhận được mấy tin tức này bí thư thị ủy của thành phố Phong Giang Hưng Ba hợp liền đi ba vòng trong văn phòng, biểu cảm trên mặt cũng trong trấn định mang theo vài phần hưng phấn.
Chính như rất nhiều khu giống nhau, Hưng Ba Hợp bí thư thị ủy và thị trưởng Phù Chính Dương này, tuy rằng cùng là cán bộ của thành phố Phong Giang, lại căn bản không vừa mắt nhau!
Hoàn toàn lập trường trái ngược!
Tuy rằng cấp bậc của Hưng Ba Hợp cao hơn so với Phù Chính Dương, nhưng gã tới thành phố Phong Giang nhậm chức là do bị giáng chức, bản thân ở dưới đáy của thành phố phong Giang không so được với Phù Chính Dương, cho nên rất nhiều lúc, Phù Chính Dương dựa vào gia thế của chính mình và một đội ngũ kinh doanh của chính phủ của thành phố Phong Giang, cư nhiên có thể hoàn toàn áp chế Hưng Ba Hợp.
Có thể nói kẻ thù lớn nhất của hơn nửa đời Hưng Ba Hợp, không phải Phù Chính Dương thì còn là ai nữa, nhưng khiến gã cũng cực kỳ nản lòng, Phù Chính Dương thế lực lớn, lại là địa đầu xà (người đứng đầu của thành phố này), cho dù là muốn làm thành tích, gã cũng căn bản không thể hiện được.
Đi vào thành phố Phong Giang một năm nay, Hưng Ba Hợp cơ bản đã chấp nhận số phận rồi, nhưng cố tình ngay tại mấy tháng trước nhiệm kỳ mới, xảy ra sự kiện trường tiểu học của trấn Võ Viên sập chấn động trên mạng.
Vốn cái đó không có liên quan lắm tới Hưng Ba Hợp, dù sao trấn Võ Viên có chính quyền huyện đồng dạng, là do chính quyền huyện trực tiếp quản lý, nói như thế nào bên trên cũng chính quyền huyện Tân Tri quản lý không nghiêm, lỗi không tới được trên người Hưng Ba hợp.
Nhưng nếu sự tình có liên quan bí thư huyện ủy Thu Chí Khang huyện Tân Tri, vậy cùng Hưng Ba hợp có quan hệ rất lớn.
Người sống lâu ở thành phố Phong Giang nói chung đều có một cái ấn tượng như vậy, một tay của Thu Chí Khang huyện Tân Tri là anh vợ Phù Chính Dương thị trưởng thành phố Phong Giang, Thu Chí Khang dám can đảm không kiêng nể gì tham ô ba trăm vạn tài chính quyên góp, Phù Chính Dương thân là ô dù của thân thích có thể một thân trong sạch?
Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, Hưng Ba Hợp dù sao không tin, Hưng Ba Hợp không tin, gã có thể làm cho cả thành phố Phong Giang cũng không tin.
Nhưng mà còn không cần Hưng Ba Hợp ra tay, công ty Tân Khoa đã khảo sát làm một cái thống kê về hướng đi thật của ba trăm vạn này, năm vạn tệ mua vật liệu và phí nhân công, số còn lại nằm trong tay Thu Chí Khang và Phù Chính Dương, còn có một phần chảy về hướng thủ đô.
“Không nghĩ tới thông qua một cái Weibo nho nhỏ có thể kiến thức tới nhiều hoạt động như vậy trong giới quan chức, tui cũng là say rồi…….”.
“Tui liền hy vọng quốc gia vẫn là tốt, nhanh chóng diệt sạch đám bại hoại này, những tên khốn này chó cùng rứt giậu đối phó Chanh tử nhà tui……Tui còn muốn xem phim [Ảnh Sát] của Chanh tử đóng, còn có thật nhiều thật nhiều bộ phim nữa”.
“Không biết tại sao Lê Chanh sau khi đăng cái Weibo này, cảm giác trên internet đều yên ắng thiệt nhiều, [báo lá cải miệng rộng] linh tinh cũng không ai nhảy ra nói xấu Lê Chanh, công ty Kim Điển cũng không có đăng cái tin tức gì……”.
“Ngồi chờ kết quả”.
Cùng với ngôn luận trên mạng tăng nhiều như vậy, Lê Chanh trên Weibo nhắc tới cán bộ họ Vương nào đó rốt cục bị mời vào trung ương kiểm tra kỷ luật uống một tách trà, cư nhiên lại lôi ra một con cháu của dòng chính nhà họ Phù, trong nửa năm ngắn ngủn, hai người dòng thứ và một người con cháu dòng chính của nhà họ Phù liên tiếp mất chức, bổ sung thêm một em rể xui xẻo và một cán bộ họ Vương.
Trong thành phố lần nữa dùng ba trăm vạn tiến hành xây dựng lại trường tiểu học, sự kiện trường tiểu học lấy việc này làm hồi kết.
“…….”. Nhà họ Phù đồng dạng một người trung niên và một thanh niên ngồi đối diện nhau, hai người im lặng không lên tiếng nhìn kết quả của tình thế, trong lòng đột nhiên một cái cảm giác cực kỳ vớ vẩn.
Liền giống như mọi người vẫn sinh hoạt tại tại trong quy tắc ngầm hiểu không nói ra, đột nhiên có một người lao tới phá vỡ quy tắc, đem cái loại trong bóng tối không thể phơi bày ra ánh sáng này đều phơi ra ngoài.
Làm sao có thể?
Có người dám đăng chuyện giới qua nchức lên Weibo? Còn là một nghệ sĩ của giới giải trí?
Biết rõ sau lưng là người nhà họ Phù còn dám tiếp tục làm tiếp?
Gã không sợ tự hủy tương lai sao?
Như một người suy nghĩ thật lâu, chỉ cảm thấy chính mình là chọc mông của một kẻ thô lỗ, tư thế trả thù không cần mạng của đối phương, lòng thanh niên có tức giận, lại vẫn như cũ dở khóc dở cười:” Nước cờ đầu tiên đã đi sai rồi, hiện tại gia tộc không đối chọi cùng nhà họ Từ, cũng không cần thiết cứng rắn đắc tội Lê Chanh này, người này điên lên quả thực không cần mạng, đáng tiếc hiện tại chúng ta lại muốn động tay cũng khó”.
“Vậy liền chờ một chút, qua đợt sóng gió này, chặt đứt căn cơ của cậu ta”. Trong ánh mắt khiêm tốn của người trung niên thỉnh thoảng xẹt qua mấy phần âm lãnh, gã là thật không nghĩ tới, chính mình nhưng lại sẽ bị một người bình thường khiến cho chật vật như thế.
Giống như hai người còn chưa có giao thủ (đánh nhau, vật lộn), đối thủ liền cũng đã rời khỏi phạm vi giao thủ, ngoảnh lại cho gã một kích, đánh bạn tới á khẩu…….Gã không muốn lại cảm thụ lần thứ hai.
Quay phim của của [Ảnh Sát] không có ngừng lại, sau một phen thăm dò, đạo diễn Khương cảm thấy cựuc kỳ khó chịu chính là, Trầm Du cũng không có ý tiến giới giải trí.
Hôm nay quay xong phần diễn, Lê Chanh nhìn Trầm Du ở bên cạnh đảm đương trợ lý của chính mình, vỗ cái trán, đột nhiên nhớ tới một chuyện “Đúng rồi, ngày anh đóng phim có cái cảm giác đặc thù gì không?”.
Trầm Du: “?”.
“Chính là cảm giác có một chút giá trị tín ngưỡng màu trắng tiến vào thân thể, sau đó sinh ra linh khí?”.
Trầm Du lắc đầu: “Không có”.
“Vậy anh tới cảm thụ một chút”. Lê Chanh đứng ở trước mặt anh ta, từ trong lòng bàn tay bức ra một viên giá trị tín ngưỡng màu trắng, giá trị tín ngưỡng lớn khoảng hạt gạo bay lơ lửng trong lòng bàn tay Lê Chanh, “Thấy được chứ?”.
Trầm Du: “……Nhìn không thấy”.
Y giơ tay đụng vào một chút trong lòng bàn tay của Lê Chanh, sau một lúc lâu nói: “Nếu trong tay em chính là giá trị tín ngưỡng, chỉ sợ chỉ có quang hệ thể chất có thể nhìn thấy và hấp thu, bởi vì bản thân linh lực của quang hệ thể chất còn có tác dụng chữa khỏi, khác với loại linh lực khác……Nhưng mà hơn một ngàn năm qua rất ít có âm chúc quang hệ thể chất tu thành cường giả, điển tịch của phương diện này cũng càng ngày càng ít”. (giờ tình cảm của hai bạn trẻ trong này cũng có chút tiến triển rồi nên tui quyết định: ở hiện đại xưng là ta – em, ở đại châu giới vẫn như cũ ta – ngươi, y -hắn tùy hoàn cảnh nhé)
Dạng thiên tài như chính mình đoán chừng cũng là thế gian hiếm có, Trầm Du không thể hấp thu cũng tại trong tình lý.
—— Mình quả nhiên là cốt cách kỳ diệu.
Nhưng mà cả ngày trôi qua, Lê Chanh vẫn cảm thấy chính mình quên cái gì rồi ấy, thẳng tới gần tới chạng vạng, cậu mới ngộ ra nhớ tới, chính mình từng ở tửu lâu Gia Thường nghe được tin tức hàng đầu.
Nếu đã xác định Trầm Du có thể biến thành Đại Mao, như vậy Trầm Du nhất định là người Trầm gia của Cửu Di thành, không biết người anh em người Trầm gia biến thành chó trắng nhỏ có thể gặp phải nguy hiểm hay không, Lê Chanh cảm thấy chuyện này cần thiết phải nói một chút cùng Trầm Du, dù sao cũng không phải ai đều có loại vận may nghịch thiên này của Trầm Du, sau khi biến thành chó có thể trực tiếp xuyên qua tới hiện đại tu dưỡng.
Trầm Du nhe răng: “Là Thiên Ngao, không phải chó trắng nhỏ”.
“…….. Dù sao đều là họ chó, tổ tiên đều là giống nhau”.
Ngao Du không định thảo luận vấn đề sinh vật địa cầu cùng người hiện đại: “Tổ tiên của Trầm gia cũng là người, chính là rót vào huyết mạch của Thiên Ngao. Về phần Thiên Ngao, không có tổ tiên, nó là sinh ra từ trong linh thạch của trời đất”.
Lê Chanh: “……Oa, thật ngầu”.
Nhìn cái loại này biểu tình kỳ dị trên mặt Lê Chanh, Trầm Du im lặng một chút, mặt không biểu cảm nói: “Em lại nghĩ tới cái gì rồi?”. Suy nghĩ một chút, lại nói: “Bỏ đi……. Vẫn là không cần nói ta biết”.
“Tôi là muốn nói cho anh biết đó……”.
“Không cần”.
“Xem qua tập Tây Du kí cái con khỉ gãi gãi chưa, ha ha ha ha…….”
“…….”
Theo lời của Đại Mao, người Trầm gia sau khi biến thành chó liền được gia tộc bảo vệ, trong tộc che dấu không hề ít trưởng lão thoát phàm cảnh, cũng không e ngại tông môn hoặc thế gia khác đánh lén, nhưng người Trầm gia tiến vào cảnh giới “phản tổ” đồng dạng sẽ có giác ngộ thức tỉnh thất bại, cho nên suy xét một chút, Trầm Du vẫn là quyết định trở về gia tộc, đem kinh nghiệm thăng cấp của kinh nghiệm mang về trong tộc.
Hai người đi xuống từ lầu ba, phát hiện tửu lâu Gia Thường đã kín người hết chỗ, Lê Chanh lướt qua thanh chắn hành lang của ghế lô lầu ba, bên ngoài đồng dạng chen chúc chật như nêm cối.
Lúc này một gương mặt quen quen xuyên qua trong đám người, còn có thể nghe được giọng nói quen thuộc kia: “Mọi người mau tới đây, nghe nói tửu lâu Gia Thường của Lục Man thành có rất nhiều dạng đồ ăn bên chúng ta không có, hôm nay mặc kệ thế nào ta cũng muốn nếm thử chút!”.
“Sở Tống ngươi mau trở lại…….Nếu ngươi không nghe chỉ huy ta liền đi nói cho trưởng lão đi cùng!!!”. Người đi cùng sắc mặt nhất thời đen xuống.
“……. Đừng như vậy, chính là ăn bữa cơm mà thôi”.
“Một bữa cơm? Hừ! Liền một bữa cơm của tửu lâu Gia Thường liền bằng linh thạch một năm tông môn phát cho đệ tử! Này vẫn là giá đồ ăn rẻ nhất! Sở Tống ngươi đừng quậy nữa…….Chúng ta đi ra ngoài cũng không mang bao nhiêu linh thạch”. Một thiếu niên đầu to mặt chữ điền một phen nhéo sau cổ của Sở Tống, một câu cuối cùng quả thật thả nhẹ âm lượng.
Nhưng mà tu vi của người Lục Man thành tổng thể đều cao hơn không ít so với đại lục khác, cho nên cho dù thiếu niên mặt chữ điền cố ý đè thấp giọng nói, lại vẫn là có thể nghe được lời nói của đối phương, trong nhất thời cư dân bản xứ bên cạnh đều cười nhạo không ngớt.
“Không linh thạch còn dám tới tửu lâu Gia Thường? Sẽ không là thổ bao tử tới từ đại lục khác chứ?”
thổ bao tử: nhà quê, hai lúa
“Khó trách ăn mặc đều nghèo hèn như vậy……”. Một công tử ca cả người y bào gấm vóc, giống như nhà giàu mới nổi trên quần áo treo đầy linh thạch thượng phẩm làm trang sức, phe phẩy cây quạt khẽ cười, tự mình cảm thấy cực kỳ hài lòng.
“Nhóm người này có thể có bao nhiêu xuất thân chứ? Đoán chừng ngay cả cửa của tửu lâu Gia Thường đều không bước vào được”.
Lúc này Lê Chanh chú ý thiếu niên áo xám cơn tức mười phần, một phen kéo thiếu niên đi cùng, “……. Ngươi không nghe y nói chúng ta ngay cả cửa đều không bước vào được sao, chờ ta đi vào khiến y xem xem…….”.
“Đừng gây chuyện!”. Thiếu niên mặt chữ điền nghiêm mặt hổ.
Lê Chanh cười tủm tỉm nhìn một màn này, tựa vào trên cửa sổ ném hòn đá nhỏ lên trên người Sở Tống, đã là tu vi hậu kỳ luyện tâm cảnh tầng chín cậu khống chế linh lực càng thuận tay rất nhiều, một hòn đá ném xuống, trúng ngay giữa ót Sở Tống.
“Mợ nó, ai ném đá ta? Đứng ra, ta giết chết ngươi!”. Sở Tống táo bạo ngẩng đầu, thình lình liền nhìn thấy một đôi mắt chứa ý cười.
Lúc này đám người ngoài tửu lâu Gia Thường chen trước chen sau người đến người đi ngựa xe như nước huyên náo không ngớt giống như đều mất âm thanh rồi.
Trong đầu của Sở Tống cạch một tiếng mở ra trí nhớ, “……Đại, đại thần!”. Y lập tức phản ứng lại, “Ta là tuyệt không dám giết chết ngươi!!”.
Lê Chanh: “……”
Lê Chanh cảm giác ở Lục Man thành gặp được người quen rất bất thường, nhất là Sở Tống vị đệ tử Lạc Nhạn tông này, bản thân hẳn là ở nđại lục ngoài ngàn dặm, tại sao lại cùng sư huynh đệ đồng môn tổ đội tới Lục Man thành?
Lúc Sở Tống mang theo sư huynh đệ tiến vào ghế lô lầu ba của tửu lâu Gia Thường, y nhìn chằm chằm trái nhìn Lê Chanh phải nhìn Trầm Du, sau đó lại bừng tỉnh đại ngộ làm cái chắp tay chào: “Vị này hẳn chính là Trầm sư huynh, hai vị đây là……”.
Sư huynh mặt chữ điền đằng sau Sở Tống thấy hài tử này (thằng nhóc) lại muốn nói chuyện không xài não nữa rồi, vội kéo góc áo y: “Câm miệng”. Chuyện tông môn người khác ít hỏi thôi.
“Ta không phải hỏi cái cơ mật gì, ta chính là hỏi hai người bọn họ quan hệ gì…..”. Sở Tống cảm thấy chính mình bị hiểu lầm, nhanh chóng giải thích ý nghĩ vừa rồi của mình.
“Ăn cơm của ngươi đi”. Sư huynh mặt chữ điền bới một chén thượng cổ linh mễ đầy qua cho Sở Tống, áy náy chắp tay: “Tiểu hài tử không hiểu chuyện, nói chuyện có chỗ nào đắc tội, mong bỏ qua”. Y nhưng thật ra đã nhìn ra, bất kể là Sổ Tống nhận thức Lê Chanh này, hay là vị Trầm Du trong truyền thuyết của Ngọc Hoàng tông này, tu vi trên người đều cực kỳ cường đại, hơn xa so với đám đệ tử Lạc Nhạn tông bọn họ.
Trầm Du khóe miệng cong xuống: “Không coi là đắc tội cái gì, y nghĩ cũng không sai, chính là người nào đó ngoài miệng không thừa nhận thôi”.
Lê Chanh sặc một cái.
Trầm Du rót một chén rượu trắng cho Lê Chanh, bình tĩnh nhìn Lê Chanh: “Uống chậm một chút, không đủ còn có”.
Lê Chanh: “……”
Vãi chưỡng, đây là cái cảm giác nhức nhối gì đây.
Hai tròng mắt của Sở Tống suýt nữa xuống dưới, liếm môi dưới, vẫn là nhịn không được hỏi: “Cái kia……. Đại thần ngươi cuối cùng xông lên tới tầng mấy? Người của tầng một chúng ta đều đoán, sau đó Ly Khám hình như biết rồi, nhưng mà không công bố ra —— nói thật, nếu không có ngươi, y cũng là một nhân vật thiên tài, đáng tiếc thời điểm xuất hiện không đúng”.
Lê Chanh khiêm tốn nói: “Không có gì, cũng chính là tới tầng đỉnh rồi”.
Sở Tống: “……”
Sở Tống: “Không cần nói gì nữa, uống một chén”.
Bên này hai người mỗi người một chén tự uống, kỳ thật bản thân cũng không có kể lể quá mức, nhưng mà loại cảm giác tha hương gặp gỡ bạn cũ không phải những người khác có thể thể hội, nhất là Lê Chanh, lúc cậu tới Lục Man thành, là trực tiếp bị đánh bay qua tới, địa điểm rớt xuống giống như rừng rậm nguyên thủy, mà tửu lâu Gia Thường có thể có địa vị hiện giờ cũng đồng dạng là cậu dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng từng chút từng chút dốc sức làm lên, nỗi lòng chua xót có thể nghĩ.
Trầm Du và sư huynh mặt chữ điền mặt đối mặt ngồi, sư huynh mặt chữ điền có chút khẩn trương, y tại cao thủ trước mặt đối chính mình có uy hiếp vẫn sẽ không tự giác khẩn trương lên, y uống ngụm trà, “Trầm sư huynh là đệ tử Ngọc Hoàng tông, nói ra cũng không sao, mấy ngày trước Triêu Thiên tông môn hàng đầu của đại lục trung ương gởi thư mời tới đại lục khác, hy vọng tông môn các đại lục chọn ra một trăm đệ tử tiến tới đại lục trung ương tiến hành tỷ thí, mà hai mươi người đầu của sau trận chung kết sẽ được nhận vào Triêu Thiên tông do Từ trưởng lão dạy một loại công pháp hợp kích (cùng nhau tấn công), mục đích đó là vì chém giết yêu đế”.
Khóe miệng của Trầm Du đã mím thành một đường thẳng tắp rồi, sư huynh mặt chữ điền lại nhìn không ra suy nghĩ trong lòng Trầm Du, chỉ cho rằng đối phương là ý thức được cấp bách nhân loại sắp khai chiến cùng yêu tộc.
“Ta nghĩ nếu có được cơ hội có thể tiến vào Triêu Thiên tông, càng lại là học được công pháp thần kỳ như vậy, chỉ sợ thiên tài nào trên đại lục đễu sẽ chạy theo như vịt”.
Trầm Du: “Mấy người các ngươi cũng là người được chọn dự thi?”.
Sư huynh mặt chữ điền thở dài: “Đều không phải là như thế, tông môn chhúng ta chỉ có một người được chọn, đó là người hiện nay đã cùng…….Lệnh phu nhân uống rượu say rồi”.
“Không biết Trầm sư huynh còn có chuyện gì muốn hỏi? Có thể cho phép ta đưa tiểu tử Sở Tống này về khách điếm không?”. Y thật cẩn thận nói.
Trầm Du hiển nhiên bị xưng hô “lệnh phu nhân” kia của đối phương làm sung sướng, cười một cái, nhưng thật ra thêm mấy phần tốt tính đối tu sĩ mặt chữ điền này: “Xin cứ tự nhiên”.
Mắt thấy người của Lạc Nhạn tông khiêng người đi ra ngoài, Trầm Du thả ánh mắt lên trên người thiếu niên đồng dạng uống mấy chục cân rượu xái kia, hai cái tu sĩ hợp lại uống rượu tới không cần mạng, trực tiếp bị vị rượu nồng làm say ngất luôn, ngược lại khiến y cực dễ xuống tay.
Y đi một vòng quanh thiếu niên, nghĩ tới tu sĩ mặt chữ điền khiêng sư đệ say khướt, cái câu trước khi đi muốn nói lại thôi kia: “Nếu thích thật lòng, vẫn là nhanh chóng xác định, nghĩ tới sau này khai chiến cùng yêu tộc, sau này sợ là sẽ không thái bình……”.
Y suy nghĩ một chút.
Người này mặt dù mặc vuông chút.
Nói nhưng không phải không có đạo lý.