Kỳ nghỉ Quốc Khánh trôi qua hơn một nửa, Tô Nhiên và Tần trạch hẹn nhau cùng đi chơi trong nội thành.
Buổi sáng hai người đến một quê cũ của một vị danh nhân nổi tiếng, bởi vì là người địa phương, cho nên miễn phí. Chỗ ở cũ nên không có gì mới lạ, chỉ có một ít tranh chữ của vị danh nhân và giới thiệu về cuộc đời của người đó.
Tháng , thời tiết vẫn còn rất nóng, Tần trạch và Tô Nhiên mua đồ uống: "Cho cậu, uống một chút, để hạ nhiệt độ."
Tô Nhiên nhận lấy, uống một hớp, oa, đúng là mát mẻ hơn rất nhiều: "Cám ơn."
Tần trạch có chút tức giận: "Cậu với tớ mà còn xa lạ như vậy sao? Lại còn nói cảm ơn với tớ. Thu lại lời đó không được nói nữa."
Tô Nhiên gật đầu một cái, cười.
"Vẫn chưa đến thời gian ăn trưa, chúng ta đến chỗ bán hoa một chút đi." Tần Trạch đề nghị, cậu biết cô bé trước mắt này, thích nhất là đám hoa cỏ, còn có một ít động vật nhỏ nữa.
Tô Nhiên vừa nghe thấy cậu đề nghị như thế, mắt sáng rực lên: "Được."
Hai người không ngồi xe buýt, mà đi bộ trên đường, Tần Trạch đi ở phía trước, che nắng cho Tô Nhiên, giữa hai người còn giữ một khoảng cách nhất định, để cho hai người có cảm giác tự nhiên.
Người đi trên đường rất nhiều, dù sao cũng đang là kỳ nghỉ lễ.
Thân thể Tô Nhiên không tốt lắm, đi bộ luôn bị người ta đụng dập đầu , mà hôm nay người đến người đi rất nhiều, không biết Tô Nhiên đã bị dòng ngươi xô đầy qua lại hết bao nhiêu lần.
Tô Nhiên thì không để ý, nhưng Tần Trạch ở bên cạnh lại rất đau lòng, đến lúc cậu thật sự không nhịn được nữa, bàn tay to của cậu chủ động nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Nhiên, có chút tức giận: "Ngốc nghếch, đi theo tớ."
À? Tô Nhiên vẫn chưa tỉnh hồn lại: cậu ta sao vậy, tại sao lại tức giận?
Tần Trạch đúng là lợi hại, Tô Nhiên đi theo Tần Trạch, tận dụng triệt để mọi thứ, cho nên không bị bất cứ ai đụng trúng, cô cảm thấy thật thần kỳ.
"Tần Trạch, sao cậu có thể làm được như vậy?" Tô Nhiên tò mò.
Trên mặt Tần Trạch tràn ngập tự phụ: "Một chút chướng ngại vật như vậy, làm sao có thể làm khó bản đại gia chứ?"
Tô Nhiên cười: "Đúng, đúng, đúng, cậu lợi hại nhất."
Tần Trạch bị thái độ qua loa này của Tô Nhiên kích thích gương mặt phồng lên như bánh bao.
"Này? Còn giận dỗi như đứa bé nữa? Chúng ta đã học Sơ Tam rồi đó."
Tần Trạch sững sờ, Đúng vậy, bọn họ đã học Sơ Tam rồi, cậu đã quen biết Tô Nhiên hơn hai năm rồi.
"Tô Nhiên, cậu cảm thấy tớ không tốt sao?" Tần Trạch quay đầu, nghiêm túc nhìn chăm chú vào Tô Nhiên.
Tô Nhiên kéo kéo tay Tần Trạch, lắc đầu một cái: "Bất kể như thế nào, tớ đều không chán ghét cậu." Tần Trạch, tớ làm sao có thể chán ghét cậu được, đời này, tớ sợ trừ cậu ra, tớ sẽ không thích thêm bất cứ người nào nữa!
Mặt của Tần Trạch, lại len lén đỏ len, cậu cố ý dùng sức ho khan mấy tiếng, che giấu mặt vẻ mặt đang đỏ lên của mình.
Cậu đã không còn trẻ con như trước đây nữa, nhưng đối mặt Tô Nhiên vẫn thỉnh thoảng đỏ mặt, az, mình thật là quá kém rồi.
Cậu chán nản gãi gãi đầu .
Động tác này chính là một thói quen, Tần Trạch của cô bất kể là trước kia hay hiện lại, vẫn không hề thay đổi. Cô tin chắc như vậy.
Lúc hai người đang trao đổi tình ý, thì giọng nói nhẹ nhàng của một thiếu niên vang lên bên tai.
"Tô Nhiên, Tô Nhiên, có thể gặp cậu ở chỗ này, thật sự quá tốt ——" theo âm thanh, một bông hoa trắng tinh, chạy tới.
Vừa đến nới, đã ôm lấy cánh tay Tô Nhiên, lắc lắc: "A! Tô Nhiên, lễ quốc khánh tại sao cậu lại không tới cung thiếu niên, lần trước tớ dạy cậu Piano điệu Valse, cậu đã đánh được chưa? Còn nữa, nghe nói cậu đã thông qua Violin cấp rồi, lợi hại thật đó, cậu mới chỉ học có hai năm."
Tô Nhiên sợ hết hồn, bình tĩnh nhìn lại, mới phát hiện ra là cậu bé Vương Dực!
"Tiểu Dực, cậu hỏi tớ nhiều vấn đề như vậy, tớ làm sao trả lời được." Tô Nhiên cười bất đắc dĩ nhìn Vương Dực.
Con ngươi màu nâu của Vương Dực chuyển động, sợi tóc màu nâu sẫm nhẹ nhàng tung bay, nụ cười của cậu ta chân thành tha thiết đẹp đẽ, nhăn cái mũi nhỏ: "Thì hỏi hơi nhiều một chút, nhưng mà, Tô Nhiên tớ rất nhớ cậu ! Cậu đã hơn nửa tháng không đến cung thiếu nhi gặp tớ rồi."
Tô Nhiên bị ánh mắt đáng thương của Vương Dực nhìn chằm chằm như vậy, có chút ngượng ngùng: "Tiểu Dực, tớ mấy ngày trước dốc lòng chuẩn bị cho cuộc thi lên cấp, cho nên không đến tìm cậu học được, lần sau, tớ bảo đảm ."
Ánh mắt dịu nhẹ như mùa thu của Vương Dực rốt cuộc cũng lộ ra ánh mặt trời, đôi môi đỏ mọng vui vẻ mỉm cười.
Tần Trạch bị vắng vẻ ở một bên, nhìn thấy thiếu niên đột nhiên xuất hiện ôm lấy cánh tay Tô Nhiên, tức giận cực kỳ, nhưng khi Vương Dực hỏi những vấn đề kia, mới phát hiện mình không biết trình độ Violin của Tô Nhiên đã tiến bộ đến mức này, thậm chí còn biết đàn dương cầm, rõ ràng lần đầu tiên Tô Nhiên đi báo danh là đi cùng cậu , vậy mà đến bây giờ cái gì cũng không hiểu rõ.
Kể từ khi đi ghi danh cùng với Tô Nhiên xong, cậu cũng không hỏi Tô Nhiên tình huống violin như thế nào, chỉ biết thứ sáu hàng tuần Tô Nhiên sẽ đi học Violin, thỉnh thoảng cậu sẽ đứng bên ngoài đợi cô, nhưng lại chưa từng có ý định tìm hiểu, còn không bằng cái tên có vẻ ngoài còn tinh khiết hơn con gái, lại là nhân yêu dụ dỗ những cô bé!
Cậu còn tự nhận mình là người thân nhất với Tô Nhiên nữa chứ!
Trong lòng Tần Trạch có chút khó chịu ~~
Cậu ở một bên lẳng lặng nhìn Tô Nhiên, Tô Nhiên, còn có cái gì, mà tớ không biết đây?
Tô Nhiên đang nói chuyện, đột nhiên phát hiện Tần Trạch có cái gì đó không đúng lắm, nhìn về phía Vương Dực áy náy cười cười, đưa tay ở trước mắt Tần Trạch vẫy vẫy: "Tại sao lại ngẩn người như vậy?"
Tần Trạch phục hồi lại tinh thần, cười cười, không lên tiếng.
Tô Nhiên có chút không quen, Tần Trạch vẫn luôn tùy tiện, giả bộ thâm trầm như vậy không phải là thói quen của cậu.
"Cậu chính là Tần trạch? Nghe Tô Nhiên nói về cậu ~ quả nhiên bộ dáng rất mạnh mẽ!" Bông hoa trắng, nhìn cánh tay khỏe mạnh của Tần Trạch, nhìn cánh tay gầy teo trắng trẻo của mình, không có một chút bắp tay nào, đáng yêu thở dài.
Cậu ta hình như cảm thấy hứng thú với bắp thịt của Tần Trạch, đứa ngón tay như bạch ngọc của mình ra đâm đâm —— đâm: "Thật sự. . . . . . A ——!"
Vốn dĩ tân tình của Tần Trạch có chút buồn bực, hơn nữa đối với bông hoa nhỏ này lại không có thiện cảm, mà Vương Dực lại cứ líu ríu bên cạnh, còn động thủ đâm cánh tay Tần Trạch, Tần Trạch không kiềm chế được lửa giận của mình: "Tránh ra!"
Cánh tay lớn vung lên, Vương Dực làm sao có thể chống đỡ được lực tay của Tần Trạch, ngã về phía sau!
"Tiểu Dực ——" bên kia có một thanh niên mặc quần áo màu trắng và một thiếu niên mặc áo sơ mi trắng đồng thời kêu lên, bước như bay tới, phía sau hai người là ba cây kem nằm dưới đất đang dần tan chảy.
Nhưng mà nước xa không cứu được lửa gần, mà phản ứng của Tô Nhiên lại chậm một nhịp, Vương Dực khẽ nhếch miệng lên , ánh mắt chứa đựng hoảng sợ, sau đó nặng nề ngã nhào trên đất.
Tô Nhiên vội vàng chạy tới, khẩn trương hỏi: "Vương Dực, có sao không?"
Không đợi Vương Dực trả lời, thanh niên mặc áo trắng đã hung hăng đẩy Tô Nhiên ra, rống giận: "Hai người các người có chuyện gì vậy, tại sao đẩy Tiểu Dực, Tiểu Dực nếu có chuyện gì xảy ra, các người chờ bị kiện đi."
Tô Nhiên xoa xoa cái mông, đau quá!
Nghe âm thanh quen thuộc, sau đó lại nhìn thấy gương mặt quen thuộc: " Thầy giáo Vương?"
"Tiểu Dực, sao rồi, có bị thương không, ngón tay có thể hoạt động không? Có sao không?" Vương Ưu hoàn toàn không nghe thấy lời của Tô Nhiên, tất cả tâm chí đều tập trung vào Vương Dực.
Mặt Vương Dực trắng bệch, nhưng ánh mắt vẫn sáng ngời, trên trán thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng mà mặt mày cậu cong cong, cong đôi môi đỏ mọng lên nói: "Anh, em không sao ..., nhưng cánh tay bị trầy một ít da, ngược lại Tô Nhiên bị anh đẩy, cái mông phải chịu tội rồi."
Anh?
Tô Nhiên lại bị dọa hoảng sợ.
Vương Ưu, Vương Dực, ưu dực, ưu dị, không phải là hai anh em sao?
Vương Ưu tự mình kiểm tra ngón tay Vương Dực, lại xem vết thương trên cánh tay Vương Dực, lúc này mới thở ra một hơi. Chỉ là một vết thương nhỏ mà thôi, trở về bôi một ít thuốc ngoại, thì ngay cả vết sẹo cũng không lưu lại, nhưng để cho an toàn, vẫn nên đi tiêm một mũi phòng bệnh uốn ván mới được.
"Em cái tên ngốc này, mình bị thương, còn lo lắng cho người khác, không phải đã nói với em rồi sao, phải cẩn thận bảo vệ ngón tay của mình? Chúng ta là người học nhạc, nếu như ngón tay bị tổn thương, thì đồng nghĩa với phá hủy cuộc đời của mình." Vương Ưu nghiêm mặt, nghiêm túc dạy dỗ Vương Dực.
Mà Vương Dực len lén lè lưỡi.
Nở một nụ cười ngay cả trăm hoa cũng phải xấu hổ: "Anh, không phải không có chuyện sao? Không nên tức giận, có được không?"
Mặt Vương Ưu hình như có chút ửng đỏ, sau đó ánh mắt của anh ta dịu dàng xuống: "Được rồi, được rồi, anh, không tức giận, anh chỉ là quá lo lắng cho em."
Sau đó anh ta ôm lấy Vương Dực, giống như ôm lấy đồ vật quý báu nhất trên thế giới vậy.
Anh ta quay đầu lại, ánh mắt giao với ánh mắt của Tần Trạch, một cỗ sát khí bén nhọn bắn ra: "Không có lần sau nữa!"
Tần Trạch không sợ hãi, thản nhiên nhìn lại: "Nếu có lần sau nữa, tôi cũng không sợ!"
Tô Nhiên thấy tình thế dương cung bạt kiếm của hai người, vội vàng nháy mắt ra dấu với Vương Dực.
Vương Dực hiểu rõ, cong đôi môi đỏ mọng lên, nhăn đầu lông mày: "Anh, còn không đi sao? Em sợ vết thương của em sẽ nhiễm trùng, sau đó bị vi khuẩn (virus) tà ác xâm nhập, như vậy thì em trai đáng yêu của anh, sẽ đi đời nhà ma mất !"
Tô Nhiên đen mặt, nào người nào lại tự nguyền rủa mình như vậy chứ!
Từ Hải Dương lạnh nhạt liếc nhìn Tần Trạch: "Coi như số cậu gặp may!"
Bên này Vương Ưu lại rất khẩn trương, cũng không để ý đến Từ Hải Dương ở phía sau lưng anh ta, ôm Vương Dực, hét lên: "Bác Từ, bác lái xe tới đây, Tiểu Dực bị thương."
Bác Từ tài xế đáp lại một tiếng.
Một chiếc xe Audi màu bạc đã lái đến, bác Từ hạ cửa sổ xuống: "Đại Thiếu Gia, Nhị thiếu gia bị thương nghiêm trọng không?"
Vương Dực nhìn về phía bác Từ nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, lúc này bác Từ mới yên lòng.
Nhưng mà Vương Ưu vẫn lo lắng mở cửa xe: "Nhanh chóng đến một bệnh viện gần đây, bác Từ mau lên.”
Bác Từ gật đầu một cái, tươi cười với Từ Hải Dương ở phía sau: "Hải Dương, còn không mau lên xe, ba phải lái xe đi ngay!"
Ba?
Audi màu bạc?
Tô Nhiên và Tần Trạch trao đổi ánh mắt với nhau, một lần nữa bị hù sợ.
Mà Từ Hải Dương thay đổi vẻ lạnh lùng thường ngày, đột nhiên mặt đỏ lên, rống to: "Con đã nói bao nhiêu lần rồi, không nên ở trước mặt bạn học của con nói ba là ba của con!"
Bác Từ sững sờ, lúc này mới nhìn thấy Tô Nhiên và Tần trạch, trong nháy mắt không biết làm sao, cà lăm nói: "Hải Dương. . . . . . Ba, không, ba . . . . . Không thấy. . . . . ."
Từ Hải Dương nhìn chằm chằm Bác Từ, trong hốc mắt dần dần chứa đầy nước mắt, sau đó quay đầu lại, chạy nhanh về hướng ngược với chiếc xe.
"Hải Dương. . . . . ." Bác Từ kêu to.
Nhưng trong lúc đó, lại truyền đến giọng nói nghiêm nghị của Vương Ưu: “Bác Từ, lái xe!"
Vương Dực bất mãn gọi: "Anh!"
Vương Ưu kiên định nói: "Trong lòng anh, chỉ có em là người quan trọng nhất! Bác Từ, mau lái xe!"
Bác Từ không có cách nào, đạp chân ga.
Lúc này Tô Nhiên hô to: "Bác Từ , bác lái xe đi, cháu và Tần Trạch nhất định sẽ tìm Từ Hải Dương về!"
Tần Trạch liếc nhìn vẻ mặt lo lắng của Bác Từ, mặc dù trên mặt có chút không tình nguyện, nhưng vẫn nặng nề gật đầu.
Bác Từ lúc này mới yên lòng một chút: "Vậy thì bác nhờ hai cháu nhé, cảm ơn hai cháu."
Nói xong, khởi động xe, nhanh chóng biến mất trong tầm mất của Tô Nhiên và Tần Trạch.
"Làm sao bây giờ?" Tô Nhiên hỏi.
Tần Trạch xoa xoa đầu Tô Nhiên nói: "Nếu đã ôm lấy chuyện này, thì chỉ có thể làm đến cùng thôi, đúng là cô bé thích lo chuyện bao đồng."
Tô Nhiên có chút buồn bực: "Cậu không phải cũng giống như vậy sao, đừng cho là tớ không nhìn ra."
Tần Trạch bị nói trúng tâm sự, đỏ mặt, sau đó lớn tiếng nói: "Tìm nhanh lên, bà cô ngốc của tôi ạ!"
"Được rồi! Bên này."
Hai người chạy theo hướng Từ Hải Dương biến mất.