Tô Nhiên vuốt trái tim nhỏ, nhìn Tần Trạch cười.
Thấy Tần Trạch đã bình tĩnh lại, sau khi hơi kinh ngạc, thì chuyển đến trên người Tô Nhiên.
Anh nhanh chân đi về phía trước, giơ tay lên.
Tô Nhiên khẽ vuốt mái tóc ngố, rơi vào vòng tay của anh.d.d.lq,d,
Đôi mắt Thành Nhạc Ninh lóe sáng: "Tần Trạch, thì ra người yêu hoàn mỹ của anh, lại là Tô Nhiên!"
Tần Trạch nhếch miệng thẳng thắn cười: "Thế nào, đôi mắt không tệ chứ!"
Thành Nhạc Ninh giơ ngón tay cái lên, thấy mặt Tô Nhiên đỏ lên cười nói: "Tớ nghe anh ấy nói chuyện của cậu, nghe tròn năm, mỗi khi nghỉ hè đều nói không dứt, cậu ấy nói còn chưa ngán, mà lỗ tai tớ đã nổi đầy vết chai rồi nè."
Tần Trạch theo thói quen, đưa tay gãi gãi phía sau, cười.
Tô Nhiên muốn thoát khỏi lòng của Tần Trạch, nhưng mà cánh tay của Tần Trạch ôm thật chặt.
Tần Trạch liếc nhìn Tô Nhiên, rồi nhe răng cười với Thành Nhạc Ninh: "Nhìn tinh thần của cậu rất tốt, tớ lại có chuyện bận rồi, thứ lỗi không tiếp nhé."
Nói xong, Tần Trạch chào hỏi Từ Hải Dương: "Người anh em, hôm nay có việc rồi, ngày mai mời cậu ăn cơm."
Lời còn chưa dứt, anh đã kéo Tô Nhiên rời khỏi.
Từ Hải Dương cố gắng mỉm cười, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy Tô Nhiên đang tức giận đánh vào cánh tay mạnh mẽ của Tần Trạch, mà Tần Trạch vừa đi vừa cười hả hê.
Vẫn truyền đến vài câu không rõ.
"Anh có một bất ngờ muốn cho em xem!" Giọng điệu Tần Trạch thần bí mang theo một chút xấu xa.
"Cái gì thế?" Tiểu Bạch Thỏ lo lắng hỏi.
"Đảm bảo có tin vui."
"A... Đừng làm cho trái tim nhỏ của em đau lòng là được rồi."
Thành Nhạc Ninh xuống khỏi giường bệnh, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, lại nhìn vẻ mặt trong trẻo nhưng có nụ cười lạnh lùng của Từ Hải Dương, dùng sức đánh vào vai anh: "Đói bụng không? Tớ mời cậu đi uống rượu."
Từ Hải Dương quay đầu lại, nhìn cô gái này, cả người mặc quần áo thể thao phong phanh, quần sóc lưng, chân dài, tay dài, tay chân mảnh khảnh, trên mặt khí khái bừng bừng, trước ngực bình thường không có gì lạ.
Tay thon dài khoác lên vai của anh, đôi mắt đen hạ xuống, giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng: "Xin lỗi, trẻ vị thành niên, không thể uống rượu."
Thành Nhạc Ninh không hề bị đánh bại bởi sự lạnh lùng của Từ Hải Dương, trái lại gương mặt càng thêm tươi cười rực rỡ, cả người tự động treo trên người của Từ Hải Dương: "Không uống rượu được... thì nói thẳng, là một người đàn ông mượn cớ làm gì, có đi hay không, nói một câu thôi."
Từ Hải Dương mặt lạnh, đi ra ngoài.
Trên vai anh vẫn còn bị người con gái đeo bám.
Người con gái này cười đùa, giữa lông mày mang theo khí khái tràn trề.
Bên kia, sau khi Tô Nhiên ngồi trên xe buýt nửa tiếng, cô nhìn những ngọn núi, rồi ngắm nhìn những cây cầu, không tự chủ được che ngực, vuốt tim.
Nhìn chằm chằm chìa khóa trên tay mình, câu nói của Tần Trạch vẫn còn vang đùng đùng trong đầu cô.
"Sau này, đây chính là phòng nhỏ của chúng ta."
Cô khó khăn ngẩng đầu lên, khiêm tốn nói: "Tần Trạch, hai chúng ta chỉ mới có tuổi, anh xác định muốn chúng ta... Ở chung sao ? ? !
Tần Trạch sớm đã cầm chìa khóa khác lên, mở cửa.
Anh nhìn Tô Nhiên đang ngây ngốc ở cửa, nghi ngờ hỏi: "Sao thế không đến đây?"
Tô Nhiên chết lặng, nghe lời, đi đến.
Bên trong còn có một cái sân!
Đôi mắt của cô bận rộn, bắt đầu nhìn hết cái này đến cái kia.
Cái sân rất đáng yêu, hàng rào màu trắng, cây cối xanh biếc, chuồng chó màu hồng.
Cô từ từ dọc theo phiến đá màu xanh đi vào trong, cô nhìn chằm chằm những chiếc lá màu xanh và màu vàng của cây nguyên bảo, phía trên còn được treo một sợi dây xích dào, trên dây xích được đính một tấm gỗ rắn chắn, làm thành một xích đu, quanh quẩn giữa gió đêm.
Ngón tay của cô khẽ lướt qua sợ dây xích, ánh mắt mơ màng, lâm vào hồi ức.
Tần Trạch đứng một bên nhìn Tô Nhiên, nở nụ cười ấm áp.
Có một lần, cô nói với anh về cây Nguyên Bảo, về khát vọng lúc còn nhỏ của cô.
Khi còn bé, trước sân nhà bà nội cô có một cây Nguyên Bảo thật lớn, vì sao gọi nó là cây Nguyên Bảo, bởi vì quả của nó như những chú chim nhỏ giương cánh bay lượng, muốn nói đến là hạt của cây Nguyên Bảo, vào lúc mùa hè, hạt giống của nó kết dính lại với nhau, cô và mấy đứa bạn thích nhất là đánh nhau bằng Nguyên Bảo, nhìn bản thân bắn Nguyên Bảo rơi đầy đất, lúc đó rất vui vẻ.
Không nghĩ tới, chàng trai này, lại cất sâu lời nói của cô vào trong lòng, hôm nay, giữa ánh nắng chiều đỏ rực, đứng dưới màu sắc rực rỡ của tán cây, nhìn cô cười.
Sương mù của ngày mờ mịt, mang theo ánh sáng màu đỏ mờ.
Gương mặt thanh tú kiên cường của Tần Trạch, đứng dưới ánh sáng mờ trở nên trưởng thành hơn, anh nặng nề khắc xuống thân cây tám chữ:
"Nắm tay nhau, cùng sống đến bạc đầu."
() Tiếng trung có tám chữ: "执子之手, 与子偕老."
Làn môi đẹp đẽ của anh nhẹ nhàng mím lại, đôi mắt đen như mực giống như trầm hương trăm năm.
Tay của anh thô ráp nhưng lại ấm áp, hơi thở của anh quanh quẩn bên cô, giống như ánh lửa thiêu đốt.