Lúc Trạm Hải Lam xem tư liệu Lý Duyệt gửi đến, không khỏi nhíu mày. Thông tin vô cùng đơn giản, kèm theo vài tấm ảnh chụp Dung Tiểu Kỳ, còn có một hai ghi chú tương quan giải thích. Tay Trạm Hải Lam chậm rãi từ trên trượt xuống dưới, lại từ dưới trượt lên trên, nhìn góc nghiêng cùng bóng lưng Dung Tiểu Kỳ, ngón tay không tự chủ vuốt ve một chút.
Lý Duyệt cung cấp ba ảnh chụp Dung Tiểu Kỳ giao tiếp, không biết là cố ý hay vô tâm, địa phương có Dung Tiểu Kỳ xuất hiện cũng luôn thấy Kim Liễm Diễm, hai người bảo trì cự ly không xa không gần, rất có cảm giác xa hô tương ứng.
Trạm Hải Lam nhắm mắt ngửa người ra sau, thân thể thả lỏng song song nhớ tới thời gian tham ban Kim Liễm Diễm diễn ở quán bar, cũng từng tại ngoài cửa phòng nghỉ thấy Dung Tiểu Kỳ.
Ngày đó, ánh mắt Dung Tiểu Kỳ, có chút do dự có chút nghi hoặc.
Trạm Hải Lam cũng không xác định, duy nhất khẳng định chính là Dung Tiểu Kỳ cũng không nhận thức mình. Bằng không thời gian nàng nhìn thấy mình sẽ không là biểu tình như vậy.
Hiện tại trong giới giải trí còn ai không nhận thức Trạm Hải Lam nàng, nếu không phải cao nhân từ lâu ẩn lui thế ngoại, đó chính là công ty mới ra, hoặc diễn viên mới vừa gia nhập vòng giải trí.
Thời gian Dung Tiểu Kỳ ra mắt cũng không lâu, duy nhất có ghi lại chính là tại cuộc thi do Đoàn văn nghệ thành phố chủ trì, công khai tuyển người mới, còn lại số lượng vai diễn thương nghiệp không nhiều lắm, bộ phim "Nữ nhân rơi lệ" là lần đầu tiên nàng diễn phim truyền hình.
Bối cảnh rất đơn thuần, bóng lưng rất cô đơn.
Trạm Hải Lam nhìn dáng dấp Dung Tiểu Kỳ trên hình, bỗng nhiên cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Dung Tiểu Kỳ cô gái này, như là hoa sen thanh thuần mới nở, thế nhưng luôn luôn giữa lơ đãng làm cho sản sinh mạng nhện, tinh khiết đến không gì che giấu, nhưng cũng phức tạp đến không thể hiểu thấu được.
Nàng đã từng hai lần trước mặt bản thân bỏ chạy, tựa như có tâm sự lại như có khúc mắc.
Trạm Hải Lam đưa tay phiên phiên văn kiện trên bàn, tìm được lý lịch sơ lược Kim Liễm Diễm, nhìn ảnh chụp cùng tư liệu cá nhân Kim Liễm Diễm, lại đối chiếu tư liệu Dung Tiểu Kỳ, bỗng nhiên phát hiện Dung Tiểu Kỳ tại ca khúc cá nhân thích nhất điền chính là ca khúc Kim Liễm Diễm từng hát qua, "Sắc tâm tình màu xanh da trời".
Trạm Hải Lam nhớ kỹ ca khúc này, bởi vì Kim Liễm Diễm từng tại quán bar biểu diễn qua, tuy rằng giai điệu cùng bầu không khí trong quán không thích hợp, cho nên cô ấy chỉ hát nửa bài, thế nhưng Trạm Hải Lam rất thích cảm giác tươi mát tự nhiên trong khúc phổ , còn đơn độc mời Kim Liễm Diễm đến phim trường hát một lần. Nếu như không phải thực hâm mộ cô ấy, làm sao sẽ biết được ca khúc này.
Lại liên hệ Kim Liễm Diễm thỉnh thoảng toát ra thái độ đối Dung Tiểu Kỳ không hề kiêng kỵ, hai người này, không có khả năng không hề liên quan.
Như vậy theo lời Dung Tiểu Kỳ, nàng cùng Kim Liễm Diễm chưa từng có hiềm khích, kỳ thực là chỉ nói phân nửa sự thật sao?
Trạm Hải Lam thở ra một hơi, đứng dậy đóng máy vi tính, đi tới bên cửa sổ, gọi điện thoại cho Dung Tiểu Kỳ.
Lúc Dung Tiểu Kỳ nhận được điện thoại Trạm Hải Lam, nàng đang lúc tạm nghĩ giữa cảnh quay, khóe mắt viền mắt tất cả đều là lệ, cầm trong tay khăn ướt không được lau nước mắt, thợ trang điểm nói gương mặt này phải bảo trì phút. Dung Tiểu Kỳ cũng không nguyện lại hướng trên mặt thêm phấn, mấy ngày trước để hiệu quả đã nhiều thêm mấy tầng phấn, kết quả liên tiếp xuất hiện vài điểm mụn.
Mới không cần ác mộng lại tái hiện.
"Trạm đổng, chị tìm em?" Dung Tiểu Kỳ nhận được điện thoại của Trạm Hải Lam phi thường tâm bình khí hòa, nàng biết bản thân đang tiến hành chính là một hồi đánh lâu dài, không thể tam chiến mà suy, cũng không thể đả thảo kinh xà.
"Chị muốn đi làm mỹ dung, em ngày hôm nay kết thúc công việc có thời gian sao?" Tại đầu kia điện thoại, thanh âm Trạm Hải Lam vẫn luôn vân đạm phong khinh.
Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, Trạm Hải Lam ý tứ này là muốn hẹn nàng đi làm mỹ dung, nàng suy nghĩ một chút, xoay người ngồi xuống, nói: "Được. Vừa lúc em gần đây sắc mặt không tốt, muốn bảo dưỡng một chút."
Trạm Hải Lam mỉm cười: "Chị biết một viện thẩm mỹ rất tốt, bà chủ là chuyên gia chăm sóc da mặt từ Mỹ trở về, cùng đi?"
Dung Tiểu Kỳ nói: "Vâng, em đại khái còn có nửa giờ kết thúc công việc."
Trạm Hải Lam thông thuận nói: "Chị tới đón em."
Dung Tiểu Kỳ cúp điện thoại vừa lúc đạo diễn gọi ra quay tiếp, Dung Tiểu Kỳ vừa đứng dậy thì thấy Kim Liễm Diễm ôm tay đứng trước mặt, Dung Tiểu Kỳ hỏi: "Kim tiểu thư, chị có việc?"
Kim Liễm Diễm dùng nhãn thần liếc điện thoại: "Ai gọi đến?"
Dung Tiểu Kỳ đạm đạm cười: "Tôi không cần phải... báo cáo với chị?"
Kim Liễm Diễm nói: "Chị chỉ là hảo ý nhắc nhở em một chút, đừng cùng người lạ giao tiếp quá nhiều, bằng không có hại chính là bản thân em."
Dung Tiểu Kỳ không thèm quan tâm: "Tôi chưa từng cùng người lạ giao tiếp nhiều."
Kim Liễm Diễm nhướng máy: "Có ý gì?"
"Không có ý gì, tóm lại chị quan tâm bản thân thì tốt rồi, tôi không cần chị lo lắng."
Kim Liễm Diễm còn chưa kịp phản bác, Dung Tiểu Kỳ đã trực tiếp hướng địa điểm đạo diễn chỉ định đi.
Thời điểm Dung Tiểu Kỳ đợi Trạm Hải Lam vừa lúc đoàn phim tan tầm, Dung Tiểu Kỳ đi tới góc đường đối diện ngồi lên xe Trạm Hải Lam, mới vừa cài dây an toàn thì thấy Trạm Hải Lam đưa qua một ly trà sữa. Dung Tiểu Kỳ sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Trạm Hải Lam một chút, Trạm Hải Lam mỉm cười: "Trên đường thuận tiện mua, uống một chút nhuận tiếng nói."
Dung Tiểu Kỳ đón lấy trà sữa, còn đang nóng.
Trạm Hải Lam một bên nhấn ga, một bên nhàn nhạt nói: "Em nói lời thoại một ngày đêm, không thể uống lạnh, không thì ngày thứ hai tiếng nói khó chịu."
Dung Tiểu Kỳ uống một ngụm, chính là vị chanh nàng ưa thích, đang muốn hỏi Trạm Hải Lam thế nào biết bản thân thích chanh, bỗng nhiên nghĩ tình huống vậy phi thường không thích hợp cùng Trạm Hải Lam nói cái này.
Tưởng tượng một chút, nàng ngạo kiều ngưỡng mặt hỏi tình địch, chị thế nào biết em thích uống hương vị này.
Sau đó tình địch rất ngự khí quay về: Hương vị của em, chị vì sao không biết?
Đây là tiết tấu... yêu nhau tương sát sao?
Dung Tiểu Kỳ nghĩ vậy thì cả người run lên, rất sáng suốt ngậm miệng, cầm trà sữa uống lên.
Trạm Hải Lam chuyên tâm lái xe, Dung Tiểu Kỳ ngửi thấy được bên trong xe có hương vị cỏ thơm cùng nhàn nhạt tinh dầu hoa khô, ghế xe cũng không có bày phụ kiện dư thừa, Dung Tiểu Kỳ nghĩ đây chính là hương thơm trên người Trạm Hải Lam.
Hương vị đặc biệt tốt.
Dung Tiểu Kỳ tự nhiên sẽ không hỏi Trạm Hải Lam dùng loại nước hoa gì, thế nhưng mùi hương này thực dễ ngửi, Dung Tiểu Kỳ kìm lòng không được một bên uống trà sữa một bên len lén ngửi mùi hoa, bỗng nhiên cảm giác thấy được thế giới quang minh một mặt.
Châm chọc chính là, lại từ trên người Trạm Hải Lam nữ nhân này thấy.
"Hôm nay rất mệt sao?" Trạm Hải Lam đột nhiên lên tiếng, dọa Dung Tiểu Kỳ tim nhảy dựng.
Dung Tiểu Kỳ trấn tĩnh lại, chậm rãi nói: "Còn tốt, con mắt có một chút khó chịu."
Trước mặt là đèn đỏ, Trạm Hải Lam dừng xe nghiêng đầu nhìn Dung Tiểu Kỳ một chút, đưa tay nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt nàng. Dung Tiểu Kỳ cả kinh, muốn né tránh, thế nhưng thân thể khẽ động thì đụng phải ghế xe, nàng thiếu chút nữa đã quên bây giờ còn đang ở trên xe, đâu còn không gian để nàng tránh.
Chỉ có thể bảo trì trấn định.
Bất quá Trạm Hải Lam đột nhiên thân thiết như vậy là muốn làm gì?
"Khóe mắt có lệ ngân." Trạm Hải Lam dùng đầu ngón tay lau một chút lông mi Dung Tiểu Kỳ, lập tức một lần nữa cầm tay lái, an tĩnh dường như không có việc gì.
Dung Tiểu Kỳ cắn răng, Trạm Hải Lam chẳng lẽ không biết, cử động vô cùng thân thiết mờ ám này chỉ có giữa người yêu mới có thể làm sao.
Các nàng có như vậy thân thiết sao, chị ấy muốn giúp nàng lau nước mắt nhưng lại làm bộ dường như không có việc gì, Trạm Hải Lam, là đang chờ nàng mắc câu sao?
Rất xấu rồi, nữ nhân này, thực sự rất xấu rồi.
Trong đầu Dung Tiểu Kỳ bỗng nhiên hiện lên hình ảnh nữ chiến binh xinh đẹp tinh thần trượng nghĩa, nàng muốn tiêu diệt người xấu.
Đặc biệt như Trạm Hải Lam người xấu trêu hoa ghẹo nguyệt lại không chịu trách nhiệm, phải không chút lưu tình tiêu diệt đi!
"Chỉ là lau không sạch sẽ, ngày hôm nay cảnh khóc tương đối nhiều." Dung Tiểu Kỳ kiềm chế tim đập, hồi đáp.
Trạm Hải Lam ân một tiếng, quẹo xe, đem xe đậu xong, lại kêu Dung Tiểu Kỳ xuống xe.
Dung Tiểu Kỳ theo Trạm Hải Lam đi vào viện thẩm mỹ, đi tới phòng bác sĩ khám và chữa bệnh, lúc đơn giản hội chẩn, bác sĩ vì hai người chế định phương án chăm sóc toàn thân, hoa tươi phối hợp hơi nước spa rất thích hợp da thịt thiếu nước của Dung Tiểu Kỳ.
"Cảm giác thế nào?" Trạm Hải Lam ghé vào trên cánh hoa, nghiêng đầu hỏi Dung Tiểu Kỳ.
Dung Tiểu Kỳ bọc khăn tắm nằm bên cạnh Trạm Hải Lam, gật đầu nói: "Rất thoải mái."
Trạm Hải Lam mỉm cười, nhắm mắt lại.
Dung Tiểu Kỳ nhìn một chút hương huân đặt bên người, phát hiện chuyên gia thẩm mỹ phối hợp chính là nguyên liệu trấn tĩnh an thần, lần này hương huân phải thấm hai tiếng đồng hồ, nếu như tỉnh đích xác rất buồn chán. Dung Tiểu Kỳ đang muốn hỏi Trạm Hải Lam là muốn nghỉ ngơi hay là nghe âm nhạc, quay đầu vừa nhìn phát hiện Trạm Hải Lam đã ngủ. Hô hấp rất cân xứng, lông mi theo hô hấp hơi rung động, thân thể hoàn toàn thả lỏng khoát lên trên cánh hoa.
Nhu nhược đến không hề phòng bị.
Dung Tiểu Kỳ tâm hốt hoảng run một chút.
Mỹ nhân ở bên, nàng có thể làm Liễu Hạ Huệ sao?
————-