: Thi Hội
Hôm nay, Lê Dương Chính xuất phát tới trường thi tham gia thi Hội, nhìn đường phố tấp nập người qua lại, thư sinh cõng lều chõng hướng về cổng đăng ký toàn là người lạ mặt, hắn cảm thấy mọi thứ thật thần kỳ.
Rõ ràng đời trước hắn phải vùng vẫy trong vũng bùn dơ bẩn, bị thù hận trói buộc suốt mười mấy năm trời cuối cùng chết không nhắm mắt, vậy mà đời này hắn lại chuẩn bị thi cử làm quan, hoàn cảnh trái ngược như thế làm lòng hắn không khỏi dạt dào cảm xúc.
Tại kiếp này hắn có nhóc con, có gia đình, có công danh sự nghiệp, chỉ cần trả thù là đủ…
Ha ha… Không biết từ bao giờ, việc trả thù lại xếp sau cùng như vậy.
Lê Dương Chính lắc đầu cười khổ rồi tiến đến chỗ lính canh kiểm tra quần áo vật dụng, sau khi vào trường thi, hắn lập tức đụng phải Mã Thúc Bảo và Tô Mạnh Thư đang đứng đợi.
“Thúc Bảo, Thư huynh.” Lê Dương Chính chủ động tiến tới chào hỏi.
“Anh đến rồi à, anh Kiệt đợi anh bên kia đấy, chúng ta đi qua đó thôi.”
Mã Thúc Bảo hớn hở lôi kéo Lê Dương Chính đi về phía Lý Anh Kiệt, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt khó coi của Tô Mạnh Thư, hắn ta nhìn chỗ đang giao nhau giữa bàn tay của hai người, trong lòng bỗng nhiên hừng hực ngọn lửa ghen ghét.
Lúc này, Lý Anh Kiệt đang đứng trò chuyện với một đám thanh niên ăn mặc hoa quý, thấy Lê Dương Chính tới bèn niềm nở vẫy tay gọi: “Em họ tới rồi sao? Vị này là Dương Tài Khang, học sinh đứng đầu Đại Tự Viện, huynh ấy cứ nhắc em mãi đấy.”
Lê Dương Chính chắp tay chào thanh niên đối diện một cái, dáng vẻ thong dong nhưng lại không có ý kết thân khiến nụ cười trên mặt Dương Tài Khang bỗng chốc cứng đờ.
Tuy nhiên ngay sau đó gã lại mỉm cười nói: “Ngưỡng mộ thực học của Chính huynh đã lâu, không biết có cơ hội giao lưu trao đổi hay không?”
Lê Dương Chính nhướng mày làm ra vẻ cà lơ phất phơ hỏi ngược lại: “Lúc trước tôi ăn chơi trác táng thế mà được Khang huynh ngưỡng mộ, chẳng lẽ ngưỡng mộ tài ăn chơi của tôi sao? Ha ha, thế thì có dịp mời Khang huynh theo tôi đến các tụ điểm ăn chơi để mở mang tầm mắt.”
“Ngươi…”
Một gã thư sinh đứng bên cạnh Dương Tài Khang tức giận chỉ tay định mắng người nhưng bị gã ta ngăn lại.
Lê Dương Chính chề môi nhún vai, Lý Anh Kiệt thấy vậy chỉ biết thở dài, mỗi khi em họ diễn trò là sẽ lại có một con mồi sập bẫy, chỉ là không biết tại sao hắn lại nhắm vào Dương Tài Khang, trước đó hai người cũng không hề có xích mích gì kia mà.
Sau đó Lý Anh Kiệt cười nói giả lả rồi kéo Lê Dương Chính đi chỗ khác, Mã Thúc Bảo bám theo sau, chỉ có Tô Mạnh Thư vẫn ở lại trò chuyện với đám người của Dương Tài Khang.
Nhìn theo bóng lưng của ba người Lê Dương Chính, gã thư sinh đứng bên cạnh Dương Tài Khang hừ một tiếng rồi nói: “Chó ngáp phải ruồi mà tưởng mình tài giỏi lắm, nếu không có ông Thiệu Quang dạy cho làm toán và may mắn trồng được khoai tây thì không biết có đậu tú tài hay không chứ ở đó huênh hoang!”
Một người khác tiếp lời: “Đúng vậy, lần này thi Hội không cho toán học, đoán chừng cũng không cho bài luận thực tế, để xem nó sẽ đậu hạng mấy, có lẽ nó không trượt nhưng nếu hạng quá thấp vẫn sẽ trở thành trò cười ngay thôi, giành giải nguyên bằng may mắn thì có gì đáng lấy làm vinh dự chứ.”
“Ha ha, không như Khang huynh, thực học chính quy, Hội nguyên lần này chắc chắn thuộc về huynh ấy rồi.”
"Không sai, lần này Khang huynh phải cho bọn công tử ăn chơi kia biết thế nào là lễ độ, giành lại uy phong cho Đại Tự Viện chúng ta."
Tiếp theo đó là vô số lời tán dương Dương Tài Khang, gã ta cũng chỉ cười cười đáp trả chứ không tỏ vẻ kiêu ngạo gì, trong lòng thầm nghĩ qua những biểu hiện vừa rồi thì có lẽ Lê Dương Chính chỉ là con rối phế vật, chắc chắn có người đứng phía sau điều khiển hắn.
Nếu vậy gã ta không cần đề phòng hắn làm gì, đợi thi xong gã ta nhất định sẽ tìm được cao nhân đứng sau màn rồi thách đấu một phen vậy.
Bên này, Lý Anh Kiệt đi bên cạnh Lê Dương Chính, hỏi: “Trước đây em và Dương Tài Khang có ân oán gì sao?”
Mã Thúc Bảo bèn nhanh nhảu đáp: "Cần gì phải có xích mích, nhìn cái dáng vẻ ngụy quân tử của gã là đủ ghét rồi."
Mã Thúc Bảo thường xuyên bị mang ra so sánh với Dương Tài Khang cho nên cũng không ưa gì gã.
Lê Dương Chính lắc đầu đáp: “Em biết anh đang muốn nói gì, trước đây em và gã ta không hề chạm mặt nhau chứ nói gì tới ân oán, nhưng hiện tại gã ta đã leo lên đầu em rồi, em cũng không thể đứng yên.”
Lần trước có một tốp người dân thường tới trước cổng phủ thái sư làm loạn, họ không phải thư sinh đòi công bằng mà chính là những kẻ cờ bạc thua do đặt cược Lê Dương Chính thi rớt, nghe lời xúi giục bèn kích động quần chúng ăn vạ hắn, mà người giật dây sau lưng này không ai khác chính là Dương Tài Khang.
: Phương Nhạc
Lê Dương Chính đoán có lẽ Dương Tài Khang cay cú mình chỉ xếp hạng hai trong kỳ thi Hương nên bày kế hại hắn, văn nhân đua nhau sĩ diện, ngoài mặt là chính nhân quân tử nhưng sau lưng lại dùng kế hèn hãm hại hắn như thế, hắn không trả đũa thì thật quá thiệt thòi cho bản thân rồi.
Thời gian đã điểm, nha dịch bắt đầu gọi tên từng thư sinh bước vào vị trí trí thi.
“Phương Nhạc!” Nha dịch hô to.
“Có!”
Một tên vừa béo vừa lùn bước ra, Lê Dương Chính nhìn gã ta thì phát hiện là kẻ đã cướp phần bánh hắn đã cho một thư sinh, thật không ngờ loại người này lại thi đỗ, tên thư sinh kia không thấy ở đây chắc là thi rớt rồi, quả nhiên ông trời vẫn để lọt lưới vài kẻ sâu mọt.
Phương Duy mang theo thân phận chứng từ của Phương Nhạc bước vào bên trong trường thi, đến khi ngồi chễm chệ trên chõng rồi gã ta mới nhẹ nhàng thở ra, trên môi nở một nụ cười đắc ý.
Nhìn xem, rốt cuộc gã vẫn là kẻ ngồi ở đây tham gia thi Hội, cho dù lần này thi trượt thì cũng được ban chức làm quan, hừ, thế mới đúng, ai đời lại cho cái tên ngu si nghèo mạt rệp kia đậu ông cử mà gã lại rớt luôn cả bảng phụ chứ?
Anh họ à, anh cứ vui vẻ tận hưởng kiếp sống trong nhà chứa đi, còn tài sản cho cha mẹ anh để lại và chuyện làm quan phụ mẫu thì cứ để ta lo, ha ha…
Tại một địa phương giáp đường biên giới phía bắc.
Bên trong một căn chòi rách nát, Phương Nhạc trợn trừng hai mắt nhìn chằm chằm lên đỉnh chòi, hạ bộ đau nhói nhắc nhở hắn đã trải qua những chuyện khủng khiếp như thế nào.
Hắn ta bị kẻ gian chuốc mê dược rồi bán cho tú bà, sau đó lại bị mấy chục gã đàn ông thay nhau làm nhục đánh đập bất kể ngày đêm, hắn ta không biết mình đã gây nên tội gì mà phải chịu đựng nỗi đau này, hiện tại trong lòng hắn ta chỉ muốn chết quách đi cho xong.
“Nó sao rồi, sao cứ trợn mắt thế kia?” Giọng của một người đàn ông vang lên.
“Bẩm chưởng quản, chắc nó bị chơi nhiều quá nên mất hồn mất vía ấy mà, chưa chết được đâu.
”
Người đàn ông kia bước đến bên cạnh Phương Nhạc, nhìn hắn ta từ trên xuống, im lặng một lúc rồi nói: “Muốn chết lắm sao? Đáng tiếc ngươi vẫn chưa chết được đâu, ta biết ngươi vừa đỗ ông cử tiền đồ vô lượng, nhưng xui thay ngươi đầu thai nhầm chỗ rồi, có biết người bán ngươi vào đây là ai không? Chính là chú thím và em họ thân yêu của ngươi đấy.
”
Phương Nhạc lập tức quay phắt đầu qua nhìn người đàn ông, môi mấp máy phát ra mấy tiếng ú ớ không rõ nghĩa.
Người đàn ông mỉm cười vuốt ve khuôn mặt nam tính của hắn ta, nói tiếp: “Hiện tại đang là thời điểm thi Hội, em họ của ngươi đã dùng thân phận của ngươi bước vào trường thi, thế là tiền đồ của ngươi toàn bộ đều thuộc về nó rồi.
”
Cơ thể của Phương Nhạc bắt đầu co giật, cơn phẫn nộ ập tới bất ngờ khiến hai mắt của hắn ta đỏ ngầu, tơ máu hiện lên chằng chịt, bởi vì bị tra tấn quá dã man cho nên hắn ta không thể cử động được tứ chi, chỉ có thể bất lực đấm mạnh vào giường.
Bạn có biế???? ????????ang ????????uyện ﹢ ????????Uⅿ????????uy ện.
????n ﹢
Từ nhỏ hắn ta đã mồ côi cha lẫn mẹ được chú thím nuôi lớn, hắn ta coi hai người như cha mẹ ruột, coi em họ như em trai mà che chở, cho dù thường xuyên đánh chửi bị bắt làm việc nặng nhọc hắn ta cũng không có nửa lời oán trách.
Lần đó sau khi hay tin em họ trượt kỳ thi Hương, vốn hắn ta cũng định sẽ nhường lại suất thi Hội cho nó, nhưng thật không ngờ người mà hắn ta coi như máu mủ ruột thịt lại đối xử độc ác với hắn ta như thế.
Thử hỏi sao hắn ta có thể không hận?
“Phải rồi, ngươi phải hận, chỉ có hận thù mới có thể khiến ngươi sống sót.
” Người đàn ông tiếp tục mê hoặc Phương Nhạc.
“Trả… thù…”
“Ta… phải… trả… thù…”
Phụt!
Phương Nhạc nôn ra một ngụm máu, lồng ngực đau nhói dữ dỗi nhưng không sao sánh bằng nỗi đau khi niềm tin của hắn ta đã bị chính người thân của mình đập nát.
“Ta… muốn… gặp… cậu… Chính… ta… muốn… báo… thù…” Phương Nhạc khó nhọc phun ra từng chữ một.
Quý nhân mà Phương Nhạc biết chỉ có Lê Dương Chính, hắn ta biết hắn là người tốt, chắc chắn sẽ cứu hắn ta, chỉ cần thoát ra khỏi nơi này, hắn ta nhất định sẽ khiến cả nhà chú thím trả giá.
Người đàn ông nghe hai chữ “cậu Chính” sắc mặt bỗng thay đổi.
“Cậu Chính là ai?”
“Phủ… thái… sư… cậu… Chính…”
Phương Nhạc thều thào lặp lại, nhưng vì cơ thể đã đến cực hạn cho nên vừa nói xong hắn ta cũng lịm đi.
Người đàn ông đứng phắt dậy, biểu cảm trở nên nghiêm túc, gã ta nhìn chằm chằm Phương Nhạc đã bất tỉnh nhân sự.
Mãi đến một lúc sau mới ra lệnh cho thuộc hạ bên cạnh: “Điều trị cho hắn, chưa có lệnh của ta không ai được phép chạm vào hắn.
”
Nói xong người đàn ông rời đi, gã ta đến một nơi hoang vắng, nhét một mảnh giấy vào chân con bồ câu rồi thả nó bay đi, sau đó quay trở lại căn chòi vừa rồi.
.