Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ

chương 101

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Vân Sơ cười cười: “Ta còn cho là ngươi thông minh, không ngờ ngươi lại ngu như vậy, Vân gia là dòng dõi thế nào, Tạ gia là dòng dõi gì, ngươi cảm thấy có hài tử nào của dòng bên Vân gia sẽ cam tâm sửa họ làm hài tử Tạ gia, chuyện này căn bản không thể xảy ra, sao ngươi có thể đinh ninh đi nói với đại nhân như vậy, điều buồn cười là phu quân ngài lại tin.”

Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc trầm xuống.

Đều nói phía dưới đại thụ luôn thừa lương, dòng bên Vân gia càng am hiểu đạo lý này, chỉ cần bọn họ không bị điên thì sẽ không để nam đinh nhà mình đến Tạ gia làm con thừa tự.

Sao hắn ta lại tin lời nói vô căn cứ của Thính Vũ chứ.

Hắn ta nâng chân đá vào vai Thính Vũ.

Thính Vũ bị đá cho lảo đảo, nàng ta kinh ngạc nhìn Tạ Cảnh Ngọc, nam nhân đêm qua ôn tồn như thế, lúc này lại đánh nàng ta.

Nàng ta quỳ dưới đất nức nở: “Đại nhân, là phu nhân chính miệng nói với thiếp, thiếp thân không có nói sai mà, Doãn ca nhi còn thấy một nam hài tử trong viện của phu nhân, đại nhân có thể không tin thiếp thân nhưng có thể gọi Doãn ca nhi tới hỏi, Doãn ca nhi tuyệt đối không nói dối.”

Vân Sơ lạnh lùng nói: “Ngươi ly gián ta và đại nhân, ta có thể tha cho ngươi, nhưng ngươi không nên dạy Doãn ca nhi nói dối, Doãn ca nhi chỉ mới bốn tuổi, còn nhỏ mà đã bị ngươi dạy dỗ thành như thế, sau này lớn lên sẽ thành loại người như thế nào, có đi theo vết xe đổ của Duy ca nhi không, ta thật không dám nghĩ.”

“Thiếp thân không có dạy Doãn ca nhi nói dối!” Lần đầu tiên Thính Vũ cảm thấy bất lực, nàng ta lớn tiếng nói: “Đại nhân, thiếp thân thật sự không có, thiếp thân oan uổng...”

Nàng ta đã nhận ra đây chỉ là một cái bẫy.

Phu nhân cố ý nói cho nàng ta ý tưởng nhận nuôi hài tử Vân gia, để nàng ta tới chỗ đại nhân mật báo, cố ý thiết kế vở tuồng này.

Còn nàng ta không hề phòng bị rơi vào bẫy của phu nhân, không còn đường nào để biện giải.

“Đủ rồi!” Tạ Cảnh Ngọc tức giận nói: “Lúc trước ngươi có thể phản chủ bò lên giường ta, bây giờ làm ra chuyện này cũng không lạ, phu nhân, nàng xem nên xử trí thế nào?”

Vân Sơ lắc đầu: “Xử nhẹ thì nàng ta không nhớ, xử nặng thì nàng ta sẽ ghi hận ta, phu quân cứ quyết định đi.”

Đôi mắt ngập tràn sự thất vọng của nàng nhìn về phía Thính Vũ.

Nể mặt tình nghĩa cùng lớn lên từ nhỏ, nàng đã cho cơ hội mà Thính Vũ lại không biết quý trọng, nhanh như vậy đã phản bội nàng.

“Ngươi phá hoại quan hệ của ta và phu nhân, rõ ràng là tâm tư bất chính, vậy phạt ngươi nửa năm tiền tiêu hàng tháng, chép kinh Phật trăm lần, tự cảnh tỉnh cho tốt. Tạ Cảnh Ngọc gằn từng chữ một: “Phẩm hạnh của ngươi như thế, không hợp nuôi Doãn ca nhi, Doãn ca nhi được nuôi dưới danh nghĩa phu nhân thì sau này cứ tới Sanh Cư ở, làm phiền phu nhân quản giáo lại.”

Lời hắn ta nói như sấm sét nổ tung trên đầu Thính Vũ.

Tuy những hài tử trong phủ đều được nuôi dưới danh nghĩa phu nhân nhưng trên thực tế vẫn do thân mẫu bọn họ tự tay nuôi nấng.

Chỉ có lúc Doãn ca nhi mới chào đời, phu nhân mất đi hài tử của mình nên mới tự tay chăm sóc Doãn ca nhi một thời gian, nhưng về sau nhi tử đều do nàng ta nuôi dưỡng. Bây giờ ý của đại nhân là muốn nàng ta và Doãn ca nhi tách ra, nàng ta không có tư cách nuôi dưỡng Doãn ca nhi...

“Đại nhân, thiếp thân thật sự không có dạy hư Doãn ca nhi, xin đại nhân thu hồi mệnh lệnh!” Thính Vũ vô cùng luống cuống nhưng Tạ Cảnh Ngọc không hề d.a.o động, nàng ta vội bò đến trước mặt Vân Sơ: “Phu nhân, thiếp thân không nên phản bội phu nhân, thiếp thân biết sai rồi, xin phu nhân khuyên bảo đại nhân thu hồi mệnh lệnh, Doãn ca nhi còn nhỏ, quen có thiếp thân chăm sóc, không thể rời khỏi thiếp thân...”

Vân Sơ cúi đầu uống trà, cả quá trình đều thờ ơ.

“Người đâu, đưa Vũ di nương về!” Tạ Cảnh Ngọc lạnh lùng mở miệng: “Mang tam thiếu gia tới Sanh Cư.”

Hạ nhân bên dưới lập tức đi làm.

Sau khi Thính Vũ bị kéo ra ngoài, Vân Sơ mới quay đầu mở miệng: “Phu quân, bình thường ta phải xử lý rất nhiều việc, thật sự là không có thời gian dạy dỗ Doãn ca nhi, không bằng như vậy đi, trong phủ chỉ còn Hạ di nương không có hài tử, cả ngày nàng ta không có gì làm, khó tránh khỏi việc suy nghĩ lung tung, chi bằng đưa Doãn ca nhi cho Hạ di nương quản giáo, ngài thấy thế nào?”

Tạ Cảnh Ngọc nghiêm túc suy nghĩ.

Tuy Hạ thị lắm tật xấu nhưng không thể không thừa nhận An ca nhi ưu tú như thế cũng có một phần công lao của Hạ thị.

Mấy ngày gần đây Hạ thị cứ nhắc mãi chuyện tới thôn trang thăm nom Duy ca nhi, quả thật nên tìm cho Hạ thị một chút việc để làm, tránh để xảy ra chuyện không hay.

Nghĩ vậy, Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Vậy cứ làm theo lời phu nhân.”

Vân Sơ cười.

Một Hạ thị, một Thính Vũ, để hai người này tính kế lẫn nhau là nàng có thể thanh nhàn được một quãng thời gian.

Qua giờ cơm trưa, Vân Sơ chuẩn bị đến Vân gia.

Nghe nói nàng sắp theo Lâm thị tiến cung, trong lòng Tạ Cảnh Ngọc sinh ra khát vọng.

Nếu Tạ gia cũng có nữ tử vào cung làm phi thì tốt rồi, có người bên gối thổi gió với Hoàng Thượng, có nữ nhân Tạ gia nói chuyện giúp Tạ gia thì Tạ gia đâu đến nỗi rơi xuống đồng ruộng như vậy.

Nhưng Hoàng Thượng đã năm mươi mà Phinh tỷ nhi chỉ mới mười ba, hiện tại không có bất kỳ khả năng nào.

Vừa thấy biểu cảm của Tạ Cảnh Ngọc thì Vân Sơ đã biết trong lòng hắn ta đang nghĩ gì.

Đời trước, sau khi tứ hoàng tử xảy ra chuyện, Tạ Phinh lập tức đánh mất ý niệm trở thành tứ hoàng tử phi, còn tiến cung trở thành nữ nhân bên gối Hoàng Thượng.

Một thiếu nữ mà có trù tính lớn như vậy khiến nàng khó mà tin được, chắc chắn có Tạ Cảnh Ngọc quạt gió thêm củi ở giữa, nói không chừng còn có Tạ Thế An bày mưu tính kế.

Tướng tài đưa nữ nhi mười mấy tuổi vào cung làm phi tử cho Hoàng Thượng đã hơn năm mươi, người Tạ gia có thể làm ra chuyện như vậy cũng không có gì hiếm lạ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio