Khương Lê không thèm để ý tới chàng. Tính tình nhẫn nhịn chàng khi còn làm phụ tá ở Hạc An đã dùng hết rồi. hôm nay nếu như không phải bị chàng dồn vào đường cùng, nàng cũng tuyệt không nói chuyện nhi tử cho chàng biết.
Ba quốc dù yếu, mình vẫn là quốc quân, Phượng Phi Vũ không chừa chút thể diện cho mình, bị chàng trói bắt đi, nàng còn chưa thực sự trút giận đâu.
Ngay cả hiện tại, chàng bắt người không thành, liền coi cung điện của nàng như chỗ không người tuỳ ý xông vào. Chẳng lẽ thực sự coi Ba quốc là Lạc An của Đại Tề.
Nghĩ vậy Khương Lê liền nghiêm mặt lạnh lùng quay đi không nhìn Phượng Phi Vũ.
Hiện tại tinh thần Phượng Phi Vũ đều chú ý vào Bảo Lý. Nhìn cục bột ngủ say trên tay Khương Lê được nàng nhẹ nhàng đặt lên giường, nhịn không được lại vươn tay sờ sờ ngón tay nhỏ của nhi tử.
Khương Lê hạ lệnh đuổi khách:
- Bảo Lý từ nhỏ đã không quen hơi người lạ, hôm nay lại còn khóc nháo lâu như vậy, cần phải nghỉ ngơi thật tốt, Bệ hạ xin hãy trở về đi.
Phượng Phi Vũ bây giờ mới biết hài nhi Khương Lê sinh ra là của mình, nên nào chịu rời đi?
Chàng mặc dù trước kia có sai người đưa đồ chơi cho Bảo Lý, thế nhưng tất cả đều không phải thật tâm, chỉ là cố gắng nén giận giả bộ rộng lượng mà thôi. Giờ đã gặp nhi tử mặt mày giống mình y đúc, lại có vài phần giống Khương Lê, loại dung hợp kì diệu diễn ra trước mắt, khiến cho chàng cảm thấy mình với Khương Lê càng gần gũi hơn.
Cho nên lúc Khương Lê xụ mặt hạ lệnh trục khách, chàng cũng không tức giận. Nhưng nhìn tới cánh tay Khương Lê bị chàng bóp nổi ấn ký xanh tím, trong lòng ân ẩn hối hận.
Đều do nữ nhân này toàn lời dối trá, khiến cho hài nhi loạn nhận phụ thân, cũng khiến cho chàng tức giận mất lý trí, đối xử cường ngạnh với nàng.
- Trời muộn như vậy rồi, nàng muốn đuổi ta đi đâu? Lúc trước mang thai hài nhi, tại sao không nói với ta?
Chàng lúc này không còn xưng là "Trẫm" nữa, muốn bầu không khí giữa hai người hòa hoãn một chút, nên muốn mượn cớ nghỉ trong vương cung Ba quốc đêm nay.
Khương Lê hất mạnh tay chàng ra, lạnh lùng nói:
- Lúc ấy bệ hạ ngài và Dương tiểu thư truyền ra tin vui, chính thê sắp qua cửa, trắc phi lại vượt mặt sinh con trước, chuyện này chẳng khác nào tát vào mặt Dương tiểu thư một cái, còn phải nhìn sắc mặt Dương gia. Con của ta vừa ra đời đã là con thứ, nhìn sắc mặt người ta, lấy lòng đích mẫu sống qua ngày. Nhi tử ta chảy chính là dòng m.á.u vương tử Ba quốc, tại sao phải ở Lạc An khúm núm cầu an?
Cuối cùng một câu nói có hai nghĩa, ám chỉ nàng là đại vương nữ Ba quốc, tại sao phải lưu lại Lạc An làm một thị thiếp nhỏ bé của chàng?
Hiện tại Phượng Phi Vũ rốt cuộc không nói nổi lời đại nghĩa việc nước việc nhà ra.
Vạn dặm Thiên sơn khó cầu, nhưng trái tim của một người càng khó cầu hơn.
Chàng không để ý tới nàng, nàng liền lập tức thu tâm, lặng lẽ rời đi. Còn hạ ý chí sắt đá nói dối khiến chàng tức giận.
Nhưng Phượng Phi Vũ cũng biết trong lòng nàng có chàng. Trước khi chinh phạt Bắc Hồ, chàng tự mình chỉnh đốn chiến xa, trong đó có một chiếc chiến xa đặc biệt. Lúc vô tình chàng nhìn thấy có một túi thơm cầu phúc treo trên chiếc chiến xa đó, chàng mở ra lại ngoài ý muốn nhìn thấy một nhóm chữ phúc nho nhỏ được viết lại thành một chữ phúc lớn, nét chữ quen thuộc chàng đã từng nhìn qua vô số lần, ngoài ra trong đó còn có một đồng tiền lớn mà nữ tử thành Lạc An thường làm.
Chàng lúc đó mới biết, ngày chàng xuất chinh nàng khi tới đưa tiễn cũng không phải tay không mà đến, nhưng lại không hề đưa cho chàng.
Cũng nhờ túi thơm cầu phúc này, khiến chàng có thể chống đỡ được cô đơn trong hai năm qua. Một mặt chàng hận nàng, một mặt lại âm thầm nhắc nhở trong lòng nàng cũng có mình.
Vốn cho rằng, trong hai năm nay người khổ nhất là chàng.
Nhưng bây giờ, chỉ cần ngẫm lại nàng mang thai hài nhi, một mình trở lại Ba quốc, đối mặt với phụ vương và kế mẫu ác độc, chàng liền thấy đau lòng.
Còn chuyện tu sửa miếu thánh nữ ở Ba quốc, trước kia chàng cho là nàng mua danh chuộc tiếng. Thế nhưng giờ nghĩ lại cũng bất quá là bởi vì chưa lập gia đình mà sinh con, nàng phải tự vệ mà thôi.
Nhưng dù khổ cực vất vả nàng cũng không muốn ở lại cạnh chàng, cho tới tận bây giờ Phượng Phi Vũ mới có thể thấy rõ...người phụ tá trước mặt mình luôn ân cần nịnh nọt, nhưng trong nội tâm lại kiêu ngạo, chàng trước kia lơ đãng coi thường, đã khiến nàng tổn thương nhường nào...
Khương Lê không muốn Phượng Phi Vũ dây dưa với nhi tử của mình. Bàn tay quen cầm đao kiếm kia còn đang nắm tay nhóc con, một bàn tay khác cũng không phân được nặng nhẹ đang vuốt ve bắp chân nhi tử, quấy rầy khiến hài tử ngủ không ngon.
Nàng thấy vậy không khỏi cao giọng nói:
- Bệ hạ đây là hoàng cung Ba quốc, không phải An Tức, mời người rời đi.
Đúng lúc này, dược tính hết hiệu lực Bạch Thiển lảo đảo đi vào phòng, trợn tròn mắt nhìn cánh tay đang lôi kéo Khương Lê quát:
- Buông nữ vương ra.
Bạch Thiển hôn mê nên hoàn toàn bỏ qua màn nhận thân của Tề vương. Nhưng khi nhìn thấy Phượng Phi Vũ ngồi ở mép giường đang lôi kéo cánh tay xanh tím của Khương Lê, liền nhận định chủ tử của mình bị uỷ khuất.
Bạch Thiển cũng không phải một mình tới mà còn dẫn theo cả một đội tinh binh vào cung.
Nàng không giống Khương Lê và Cơ Vô Cương cân nhắc lợi hại, không quan tâm tới việc hành xử cứng nhắc sẽ gây ra hậu quả gì.
Cẩu Hoàng đế Đại Tề cùng với tên họ Đậu cấu kết với nhau làm việc xấu mê choáng nàng cùng thị vệ cho nên trong lòng mang bất mãn.
Lúc này vừa vặn nhìn thấy Phượng Phi Vũ và chủ tử cùng ở đây, không khỏi quát to, nhưng cũng chỉ khiến hai người ngồi trên giường cùng nhau giơ tay lên miệng dựng thẳng một ngón tay, ra hiệu im lặng.
Phượng Phi Vũ trong lòng cũng biết mình hôm nay hành xử thất sách, khí thế khi san bằng An Tức bắt cóc hồng nhan bị nhi tử đ.â.m thủng hoàn toàn.
Sau lại thấy Khương Lê đau lòng nhi tử nên nổi giận, bộ dáng không muốn nói chuyện với chàng, cho nên liền để Khương Lê nghỉ ngơi, chàng tới cung điện sát vách bên cạnh ngủ lại.
Thiên tử Đại Tề không coi mình là người ngoài, gọi thẳng nữ quan trong cung tới, để nàng ta đi phân phó a Cường an bài tẩm cung.
Nữ quan thực không biết vị nam nhân đi cố tình đi theo nữ vương này là ai, liền xin chỉ thị Khương Lê. Khương Lê khua tay nói: "
- Để hắn nghỉ lại một đêm, cách xa ta một chút.
Cứ như vậy, huyên náo người ngã ngựa đổ tới gần sáng hoàng cung Ba quốc mới yên tĩnh trở lại.
Cung điện Phượng Phi Vũ được an bài cũng không biết đã để trống bao lâu, tro bụi phủ lên một lớp dày.
Đêm đã khuya nên cung nhân cũng bắt đầu lười biếng, chỉ hơi thu dọn qua loa, khi Phượng Phi Vũ ngả lưng xuống giường, còn có thể nhìn thấy ở góc xà nhà có một con nhện đang treo ngược người dệt lưới.
Lúc này, trời đã bắt đầu chuyển sáng, nhưng đột nhiên lại đổ mưa to.
Có câu thơ: "Lúc này ngẩng nhìn thỏ trắng trên cung trăng,
Muốn đếm ngay xem có bao nhiêu sợi lông tơ mới mọc.."*
* Đây là hai câu cuối trong bài thơ Bát nguyệt thập ngũ dạ của Đỗ Phủ.
Mặc dù trăng tròn trời lại đổ mưa khá đáng tiếc, hơn nữa lại ở nơi đất khách, trong căn phòng bẩn thỉu, vậy mà nghe tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa, Phượng Phi Vũ chợt thấy trong lòng ấm áp, cảm giác thân thiết lạ thường.
Nữ nhân và cả nhi tử của chàng đều cách đây không xa. Đợi ngày mang được họ về Lạc An, khi đó trong những đêm mưa như thế này chàng cũng không cảm thấy cô đơn nữa.
Bởi vì một đêm này mọi người đều vất vả, cho nên ngày hôm sau quốc quân Ba quốc và tiểu vương tử đều ngủ dậy muộn.
Bảo Lý mặc dù sáng sớm đã tỉnh, thế nhưng lùi vào n.g.ự.c mẫu thân b.ú no, tay nhỏ sờ vào cánh tay mẫu thân, lại tiếp tục ngủ ngủ thiếp đi.
Đáng tiếc trong hoàng cung lại có một người không ngủ được.
Phượng Phi Vũ cũng tỉnh dậy vào lúc sáng sớm, chàng chỉ rửa mặt qua loa sau đó việc đầu tiên là chạy tới tẩm cung của Khương Lê.
Thế nhưng Thiển nhi canh giữa ở ngoài cửa không cho vào, Đậu Tư Võ đi cùng đứng ngay sau lưng Phượng Phi Vũ cảm thấy Thiển nhi không biết nhìn tình hình, liền nhỏ giọng nói với nàng:
- Phu thê người ta đoàn tụ, nhi tử nhận phụ thân, nàng cứ cứng nhắc ngăn cản làm chi?
Thiển nhi trừng mắt:
- Nữ vương chúng ta còn chưa thành hôn, quốc quân các nước khác muốn nghênh tiếp nữ vương ta cũng không ít. Vương lựa chọn vương phu, liên quan tới quốc vận, không thể bừa bãi. Ba quốc ta không có Điền cơ, Tào cơ, hay đích nữ Dương gia, nhưng công tử các nước, nhi tử công khanh thì có đầy. Đừng có nghĩ mình có nhi tử với quốc quân liền cho rằng mình là vương phu, có thể sinh con với nữ vương đâu phải chỉ có mình hắn chứ! Đứa thứ hai sinh với ai còn chưa biết đâu.
Từ trước tới nay Bạch Thiển nói chuyện đều chẳng nể mặt ai, Phượng Phi Vũ bị uất nghẹn mặt cũng đen theo.
Chàng không muốn nhiều lời với Bạch Thiển nữa, cứ vậy xông vào, Bạch Thiển nào chịu nhường, lập tức rút đao ngăn cản, nhưng chưa được mấy hiệp, đã bị Phượng Phi Vũ đoạt đao, còn khiến nàng bị trật khớp. Đau đớn khiến Bạch Thiển rên lên một tiếng.
- Công phu kiểu này cũng chỉ có chủ tử ngươi mới chịu đưa ngươi lên làm tướng quân, nếu muốn ngăn đường trẫm, ngươi còn phải luyện tập nhiều.
Phượng Phi Vũ coi thường nói xong, liền sải bước tiến vào tẩm cung. Vừa vào phòng ngủ chàng liền nhìn thấy Khương Lê và nhi tử đang ôm nhau say ngủ.
Chàng hơi khựng lại, lẳng lặng ngắm nhìn một hồi, sau đó cởi ngoại bào của mình đắp lên thân hai người. Bảo Lý giờ đã tỉnh, đang mở to mắt nằm yên trong n.g.ự.c Khương Lê, nghe thấy động tĩnh liền trở mình bò dậy. Thân hình mũm mĩm được bao bọc trong chiếc yếm thêu cá chép, đôi mắt to tròn tò mò nhìn chàng. Có lẽ do hai người là phụ tử, Bảo Lý cũng không bị doạ, ngón tay cái cho vào trong miệng mút, mắt vẫn chăm chú nhìn Phượng Phi Vũ.
Phượng Phi Vũ nhìn gương mặt trắng trơn mềm mại của Bảo Lý, thân hình mập mà, trong lòng vui vẻ không nhịn được, cúi người định bế Bảo Lý dậy.
Bảo Lý trong lòng cảnh giác nhìn chàng chằm chằm, thấy chàng tới gần liền bị doa khóc oà lên, quay người úp sấp vào Khương Lê, dùng đôi tay nhỏ kéo tóc mẫu thân, muốn nói với mẫu thân có người lạ muốn lại gần mẫu tử hai người.
Phượng Phi Vũ cũng mặc kệ, một tay vươn tới nhấc tiểu tử lên, ôm vào trong ngực, lại hơi giương lên cao tựa hồ muốn tung bé con lên không trung.
Khương Lê vừa mở mắt ra, liền trông thấy cảnh khiến người ta kinh hãi này, vội vàng đứng lên nói:
- Ngươi làm cái gì vậy?
Xong đưa tay kéo Bảo Lý vào trong ngực.
Bảo Lý nhào vào trong n.g.ự.c mẫu thân mới yên lòng, lại đưa tay vào miệng mút, từ trong n.g.ự.c mẫu thân thò đầu ra, tò mò nhìn Phượng Phi Vũ.
Vừa mới sáng ra, một lớn một nhỏ đều có chút lười biếng, Khương Lê không đề nổi tinh thần để cãi nhau với chàng. Tối hôm qua trên bàn rượu, Khương Lê cũng không ăn thứ gì, nên giờ rất đói bụng liền lập túc gọi người chuẩn bị bữa sáng.
Bây giờ chủ hoàng cung này là Khương Lê, tất nhiên cung quy sẽ dựa theo tính tình chủ nhân chế định.
Khương Lê ăn điểm tâm ở trên giường, nhũ mẫu bế Bảo Lý ngồi bên cạnh ăn cháo loãng với thịt băm vụn.
Mà Khương Lê thường khoác áo dài, sau khi cung nhân phục thị súc miệng rửa mặt liền dựa vào đầu giường ăn sáng, dùng xong bữa mới thay quần áo.
Hôm nay nhóm cung nhân cũng dựa theo quy củ thường ngày chuẩn bị một phần bữa sáng, cũng không có phần cho thiên tử Đại Tề.
Phượng Phi Vũ nhìn bộ dáng Khương Lê lười nhác, ngược lại nhớ tới cảnh khi nàng còn ở phủ Thái tử lười biếng giả bệnh cả ngày đều ăn uống ở trên giường.
Cũng chỉ có lúc này, chàng mới có thể thoáng xác nhận, nữ nhân không hòa nhã với mình này chính là người đã từng là tiểu thiếu phó của chàng.
Nụ cười ân cần xinh đẹp ngày trước, thoáng qua đã biến mất vô tăm.